Chương 4: 4: Số Lượng Bạn Gái Cũ

Rực Cháy Lòng Anh

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Lật Trình Tịnh một mình đi bộ từ tiểu khu đến trung tâm thành phố.
Lúc này cô rất cần yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện.
Ban đầu, Sở Oải Lăng gọi điện thoại nói Lật Thành Bạc xảy ra chuyện, nhất quyết gọi cô về, sau lại yêu cầu cô bán nhà ở tỉnh, nghỉ việc ở bệnh viện lớn để về quê.

Cô từng bước nhượng bộ bà ấy.
Lật Trình Tịnh cảm thấy mình đã làm mọi việc có thể.
Vài năm qua, cô đã làm việc chăm chỉ trong một bệnh viện lớn, học cách tiết kiệm tiền để phòng thân, cô ăn uống lành mạnh, luôn giành thời gian tập thể dục, lên kế hoạch mua một căn hộ nhỏ.

Mọi việc cô làm đều rất cẩn trọng.
Sau đó, cô mua được một căn chung cư như dự tính, an cư lạc nghiệp.
Trước khi Lật Thành Bạc lâm bệnh, cuộc sống của cô rất êm đềm.
Tất cả những điều này khiến cô ảo tưởng rằng mình rất mạnh mẽ và chăm chỉ, đồng thời cô còn cho rằng mình có thể kiểm soát được tương lai của chính mình.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình đã quá kiêu ngạo, ngu dốt và nông cạn.
Sự thật là, cô cũng có một mặt rất mong manh, đối mặt với những sóng gió của gia đình, cô bị dồn đến bờ vực của sự sụp đổ.
Ngoài việc dễ bị tổn thương, cô cũng cô đơn.

Trong vài năm qua, cô sống một mình ở thành phố lớn, đi lại giữa bệnh viện và căn hộ, làm việc với những con người thân thiện.

Bởi vì nghề nghiệp, sinh lão bệnh tử dường như là chuyện bình thường trong mắt cô, thậm chí là vô cảm trước nó.
Thực ra trong lòng cô vẫn có một góc trống rỗng, thỉnh thoảng trong đêm khuya, cô có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng cát rơi như đang trong hoang mạc.
Cô đã gần hai mươi chín tuổi nhưng thậm chí chưa bao giờ có một mối quan hệ nghiêm túc nào.
Bây giờ lại càng không thể
Vô tình, Lật Trình Tịnh đi bộ đến phố ăn vặt.
Con đường Tiểu Mã này từ đông sang tây dài chưa đầy một cây số, san sát quán ăn, hàng đêm lên đèn nhìn rất ấm áp.

Trên đường là từng nhóm thanh niên thiếu nữ cười đùa, tranh cãi ầm ĩ, không khí tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ.
Lật Trình Tịnh đi được nửa đường, nhìn thấy một cặp đôi đang tranh cãi trước mặt, cô đi vòng qua họ, thận trọng đi về phía trước.
Đột nhiên, cánh tay của cô bị va chạm nhẹ, cô quay đầu lại, hơi kinh ngạc, một người đàn ông đầu bù tóc rối với ánh mắt sắc bén đứng bên cạnh, khàn giọng hỏi đường cô.
Lật Trình Tịnh chưa bao giờ nghe tên con đường mà anh ta nhắc đến, vì vậy cô nói "Xin lỗi, tôi không biết" và rời đi.
Không ngờ, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, theo sát cô, không ngừng đọc tên đường, hỏi cô đường đi đến đó, anh ta nói phải đến đó trước bình minh, chị dâu anh ta sắp sinh, anh ta không thể chậm trễ.
Trên trán Lật Trình Tịnh rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, cô nhận ra đây là một kẻ tâm thần không bình thường, trong tiềm thức muốn cắt đuôi anh ta càng sớm càng tốt, nhưng lại sợ chọc tức anh ta, đành phải âm thầm bước vội.
Người đàn ông theo sát cô, ánh mắt lấp lánh, như thể Lật Trình Tịnh biết đáp án nhưng không chịu tiết lộ, càng lúc càng khó chịu, thanh âm cũng cao lên, vươn tay muốn chụp lấy người phụ nữ trước mặt.
Trái tim của Lật Trình Tịnh đập lỡ một nhịp, khi cô theo bản năng muốn né tránh, liền nghe thấy bên tai vang lên một tiếng rõ ràng "Anh đang làm gì vậy."
Cô lập tức cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Cô còn chưa kịp quay đầu đi, một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng đã quàng qua vai cô, kéo cả người cô về phía sau, tạo cho cô cảm giác an toàn.
Người đàn ông đầu bù tóc rối dừng lại, thân thể bất động, tiếp tục lải nhải: "Làm sao tới bệnh viện đây? Chị dâu tôi sắp sinh rồi!"
Ngu Dịch tay cầm bật lửa, tuỳ tiện chỉ một phương hướng: "Đi qua phía bên kia đi, cách hai cây số."
Người đàn ông cười toe toét, quay đầu lại và vội vã đi về hướng đó.
Lật Trình Tịnh toàn thân căng thẳng, một lúc sau mới phát hiện vai rất nóng, cúi đầu nhìn thấy tay Ngu Dịch còn đang khoác trên vai cô, cô không khỏi nhắc nhở: "Anh không cần phải ôm tôi nữa."
Ngu Dịch chậm rãi rút tay về, đi đến bên cạnh cô, cúi đầu hỏi: "Em đi một mình sao?"
Dù sao thì anh cũng là người khiến cô an tâm, cô khẽ gật đầu.
"Ăn tối chưa?" Ngu Dịch liền hỏi cô.
"Tôi ăn rồi." Lật Trình Tịnh nói: "Vừa rồi cám ơn anh, tôi đi trước."
Ngu Dịch dường như không nghe cô nói, ngữ khí tự nhiên đề nghị với cô: "Tôi và mấy người bạn đang ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ phía sau, có muốn vào cùng ăn chút gì không?"
Lật Trình Tịnh nói, "Không, tôi bây giờ phải về nhà."
"Vào trong ngồi đi, nghỉ ngơi một lát rồi về." Ngu Dịch nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt vốn đã đen thẫm của anh trở nên sáng quắc, cô không khỏi ngượng ngùng khi anh nhìn cô như vậy, mặc dù hiểu ý anh nhưng cô vẫn cự tuyệt: "Không sao, người kia đã bỏ đi rồi."
Lật Trình Tịnh quay người, vừa định đi thì Ngu Dịch đã nắm lấy cổ tay cô.
"Chờ tôi một lát, tôi sắp xong rồi, tôi sẽ đưa em về."
"Yên tâm đi, nơi này tôi rất quen thuộc." Lật Trình Tịnh không hiểu tại sao anh lại đề nghị đưa cô trở về.
Ngu Dịch nắm chặt cổ tay cô, giọng nói trầm thấp hơn trước nhưng cũng mang dáng vẻ nghiêm túc hơn: "Chờ một lát, tôi sẽ ra ngay."
Lật Trình Tịnh rất ngạc nhiên khi anh tự tiện đưa ra quyết định, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Ngu Dịch đột nhiên buông cổ tay cô ra, lại nói cô đợi rồi bước nhanh vào nhà hàng.
Lật Trình Tịnh đứng tại chỗ sửng sốt một lát.
Không bao lâu Ngu Dịch lại đi ra, tới trước mặt Lật Trình Tịnh, giơ tay nhẹ vỗ vai cô: "Mau đi thôi."
Lật Trình Tịnh im lặng đi theo anh đến tận bãi đậu xe, đọc địa chỉ nhà cho anh.
Địa chỉ của cô không thay đổi, vẫn là khu phố nơi cô sống năm mười chín tuổi, là tòa nhà anh từng đến giao đồ ăn.
Ngu Dịch hôm nay lái chiếc xe Mercedes-Benz GLE450 màu đen, không gian rất rộng rãi, nhưng Lật Trình Tịnh ngồi vào trong xe lại có cảm giác như gai đâm vào lưng.

Mùi trong xe của anh cũng giống như mùi gỗ trên người anh, nhưng nồng hơn, giống như một loại nước hoa trầm hương, sợ cô bị ngộp, anh liền kéo cửa kính xe xuống..
Xe khởi động được mấy phút, Ngu Dịch không nói, cũng không nhìn Lật Trình Tịnh, mãi đến khi chờ đèn đỏ, anh mới đột nhiên hỏi: "Tại sao em lại muốn trở thành thành viên của nền tảng hẹn hò?"
Lật Trình Tịnh nheo mắt trả lời anh: "Mẹ tôi đã giúp tôi đăng ký, bà cho là tôi đã lớn tuổi rồi."
Khi cô nhắc đến tuổi của mình, Ngu Dịch không khỏi nở nụ cười.
"Không phải anh cũng tham gia sao?" Lật Trình Tịnh nói.
Ngu Dịch không trả lời, khi đèn đỏ chuyển sang xanh, anh tiếp tục lái xe, một lúc sau mới nói: "Tôi bằng tuổi em, cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, gia đình tôi rất sốt ruột."
Lật Trình Tịnh chợt nhớ ra dường như anh sinh vào tháng Bảy, chỉ hơn cô một tháng, năm nay cũng đã gần ba mươi.
Chỉ là điều kiện của anh khác cô, bây giờ muốn lấy vợ hẳn là không khó.
"Em cho rằng tôi có thể kết hôn trước ba mươi tuổi không?" Ngu Dịch nghiêm túc hỏi.
Lật Trình Tịnh nói: "Chỉ cần anh nguyện ý, hẳn sẽ không thành vấn đề."
"Tôi nguyện ý cái gì?" Ngu Dịch liếc mắt nhìn Lật Trình Tịnh, như có điều suy nghĩ, "Sao tôi cảm thấy lời nói của em có hàm ý nhỉ? Em cho rằng tôi quá ham chơi sao?"
"Không, ý tôi là trong điều kiện hiện tại của mình, anh hẳn là có rất nhiều sự lựa chọn."
"Thật sao?" Ngu Dịch thản nhiên nói, "Sao tôi lại không cảm thấy thế? Hay do tôi tính khí thất thường quá."
Lật Trình Tịnh thầm nghĩ, không biết bây giờ tính tình của anh như thế nào, nhưng trực giác cho biết anh không phải người dễ sống chung.
"Phải không?" Ngu Dịch lại hỏi cô.
"Tôi không biết, nhưng tính tình tôi cũng thế thôi, không dễ ở chung." Lật Trình Tịnh thành thật nói.
Ngu Dịch không khách sáo hỏi cô: "Em có bao nhiêu bạn trai rồi?"
Chủ đề của anh thay đổi quá đột ngột, hơn nữa giọng điệu cũng không khách khí, Lật Trình Tịnh cau mày không muốn trả lời anh.
Ngu Dịch đợi một lúc, thản nhiên nói: "Không muốn nói cũng không sao."
Lật Trình Tịnh nhìn về phía trước, chợt nhận ra anh đang lái xe rất chậm.
Một phút sau, anh đột ngột nói: "Tôi đoán là ba?"
Lật Trình Tịnh nghe vậy liếc anh một cái, lạnh lùng nói: "Không có ai hết, có vấn đề gì không?"
Cô chưa bao giờ chính thức có bạn trai, ngay cả hai người cô từng kết giao trước đây chẳng qua cũng chỉ hờ hững nắm tay hai lần.
Ngu Dịch có vẻ bất ngờ với câu trả lời này, chậm rãi nói: "Thật đáng tiếc.

Chắc là do công việc của em quá bận rộn, không có thời gian kết giao với bạn trai."
Lật Trình Tịnh không nói.
"Không định hỏi tôi sao?" Ngu Dịch thoải mái nói.
"Từ giọng điệu tự tin của anh, tôi đoán chừng khoảng mười lăm bạn gái." Lật Trình Tịnh tùy ý nói.
Ngu Dịch nghe vậy bật cười, chậm rãi nói: "Hiện tại tôi không định nói cho em biết, cứ để em nghi ngờ đi."
Nghi ngờ? Cô và anh còn có ý định gặp nhau để giải bày chuyện này sao?
"Xét cho cùng, nếu bây giờ tôi nói cho em câu trả lời, chắc chắn em sẽ nghĩ tôi quá khoe khoang." Ngu Dịch nói thêm.
"..." Lật Trình Tịnh thầm nghĩ, tại sao năm đó mình lại rung động với người này chứ?
"Nói như vậy thôi, mấy năm nay xác thực có rất nhiều người theo đuổi tôi, người này đi người kia lại đến." Ngu Dịch thoáng nhắc tới.
Lật Trình Tịnh nhíu mày nhìn anh, trong lòng âm thầm tự hỏi tại sao mình lại cam tâm lên xe anh, còn ngồi nghe anh nói những lời mặt dày như vậy.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đã có nhiều người theo đuổi như vậy, tại sao anh vẫn còn độc thân?"
Ngu Dịch thẳng thừng nói: "Bởi vì tôi không coi trọng những phụ nữ chủ động theo đuổi mình."
Nghe những gì anh nói, Lật Trình Tịnh thực sự sửng sốt trong giây lát, nghĩ tại sao mình phải hỏi thêm, giữ im lặng không phải là tốt sao?
"Ngược lại, tôi luôn có hứng thú với những người phụ nữ khinh thường tôi." Anh trầm giọng nói, khuôn mặt góc cạnh sắc bén u ám trong đêm, giây tiếp theo, anh lặng lẽ tăng tốc, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu Trát: Ngu Dịch, anh có nhiều drama quá không, cứ nói thật anh chưa từng có bạn gái là được rồi.
Ngu Dịch: Cô đang dạy tôi yêu đương đấy à?
Tiểu Trát:...Không, anh tự mình phát huy đi..