Chương 105: Rốt cuộc 'Hoắc Đông Lưu' là đơn vị tính toán gì chứ?

[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Cà ri

Khi Lăng Hiểu trở lại lều trại, Ngô Hữu Vi đã đem cửa sổ lều trại mở ra thông gió, còn hắn đang ngồi xếp bằng trên túi ngủ, bên cạnh hắn là bữa sáng hắn giữ lại cho Lăng Hiểu.

"Ngồi chỗ này."

Thấy được Lăng Hiểu đi vào, Ngô Hữu Vi tủm tỉm vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Lăng Hiểu ngồi xuống bên cạnh.

Lăng Hiểu cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ngô Hữu Vi, bắt đầu ăn bữa sáng.

Bữa sáng là do nhân viên công tác tổ tiết mục sáng sớm tới phân phát, lúc đó Lăng Hiểu còn chưa có dậy, nên Ngô Hữu Vi giúp cô nhận.

Bây giờ đã mười giờ, buổi sáng đã trôi qua hơn phân nửa rồi.

Lăng Hiểu vừa ăn gì đó, vừa nhìn tình hình bên ngoài lều trại, mấy nhiệm vụ giả khác cũng không ở đây, chắc là lại đi xung quanh tìm manh mối rồi.

Mà mấy NPC khác, có lẽ thực sự quá nhàm chán, bốn người vậy mà ngồi vây quanh ở trong lều trại của Cố Tiêu đánh bài tú lơ khơ.

Lăng Hiểu nhìn mấy lần, bài tú lơ khơ này là tự làm, chắc là bọn họ kiếm được giấy và bút trong phòng học nào đó, tự làm ra, thủ công thật bình thường, không đẹp chút nào.

**

"Chuyện tối ngày hôm qua, thật sự cảm ơn cô."

Thấy Lăng Hiểu đã ăn xong bữa sáng, Ngô Hữu Vi mới nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu rất chân thành.

Vốn ngày hôm qua khi cùng một đội với Lăng Hiểu, thực ra trong lòng Ngô Hữu Vi rất kháng cự.

Nhưng bây giờ...

Thật tốt.

Ngô Hữu Vi rất vui khi bản thân có thể phối hợp với một đồng đội NPC mạnh mẽ và chất lượng cao như Lăng Hiểu.

"Chúng ta là một đội, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi."

Lăng Hiểu đối với lời cảm ơn của Ngô Hữu Vi, chỉ nhàn nhạt cười: "Đúng rồi, tôi thấy anh với mấy khán giả may mắn khác giống như rất thân, anh biết nhiệm vụ ngày hôm qua của bọn họ là gì không?"

Dù sao rảnh rỗi không có việc làm, Lăng Hiểu dứt khoát cùng Ngô Hữu Vi trò chuyện qua ngày.

"Ngày hôm qua bọn họ đều ở tòa nhà A trường học làm nhiệm vụ 'Lời nói thật', tôi nghe nói bọn họ cùng gặp phải một chút chuyện thần quái..."

Ngô Hữu Vi thuận miệng liền cùng Lăng Hiểu trò chuyện.

Trường học.

Nơi này, từ trước đến giờ luôn là nơi tụ tập của những sự kiện huyền diệu----

Nhà vệ sinh nữ a, trường học a, phòng thí nghiệm a, kí túc xá nữ a, phòng dụng cụ thể dục gì đó a...

Mỗi một chỗ trong trường học, thậm chí từng ngọn cây cọng cỏ, đều có khả năng tồn tại chuyện xưa mà người ta không thể tưởng tượng nổi.

Tối hôm qua, mấy tổ đội khác ở tòa nhà A trường học, gặp được nữ sinh mặc áo đỏ du đãng trong nhà vệ sinh nữ, quái vật không đầu trong phòng thí nhiệm sinh học, còn có nam sinh không mặt ở chỗ rẽ cầu thang, và bóng đen trên tầng thượng trường học....

"Nhiệm vụ lời thật lòng của bọn họ là tìm mục tiêu nhiệm vụ, sau đó cùng đối tượng mục tiêu trò chuyện hơn 5 phút, trong quá trình nói chuyện mỗi một câu với nhau nhất định phải nói thật lòng, không được nói dối."

Ngô Hữu Vi tiếp tục nhàn nhạt nói nhỏ: "Tôi nghe nói đội của Mạnh Dương chính là tìm nữ sinh áo đỏ trong nhà vệ sinh nữ, không biết bọn họ cùng nữ sinh áo đỏ nói gì, nhiệm vụ đã thất bại."

Đó là một câu đố, bởi vì Phùng Ngọc Mai mất tích, Mạnh Dương cũng bị người của tổ tiết mục mang đi rồi.

Mà trước khi Mạnh Dương bị mang đi, mấy nhiệm vụ giả đều muốn hỏi về chuyện tình nhiệm vụ, nhưng NPC Mạnh Dương này giữ kín như bưng, không nói cái gì.

"Anh hỏi thăm được thật nhiều."

Lăng Hiểu nghe xong lời Ngô Hữu Vi nói, ngồi một bên gật đầu: "Anh hỏi thăm nhiều tin tức như vậy, có phải chuẩn bị cho nhiệm vụ lần thứ hai đêm nay không?"

"Ha ha, phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ!" Ngô Hữu Vi cười ha ha.

Lại nói nhìn qua Ngô Hữu Vi tuổi của Ngô Hữu Vi cũng chỉ hơn hai mươi mấy, cười rộ lên lại có mấy phần giống con trai nhỏ nhà bên.

Lăng Hiểu nhịn không được nhìn hắn thêm mấy lần.

"Cô nhìn tôi làm cái gì?" Cảm giác được ánh mắt của Lăng Hiểu, ánh mắt Ngô Hữu Vi hơi lóe lên, giọng điệu tự luyến mở miệng nói: "Có phải cô cảm thấy dáng vẻ của tôi rất đẹp trai, cô không nên yêu thầm tôi."

"Phụt."

Lăng Hiểu nhịn không được, thiếu chút cười ỉa.

"Cho dù anh có đẹp trai, anh cũng không đẹp bằng một phần ba Hoắc Đông Lưu." Lăng Hiểu dốc hết sức đả kích Ngô Hữu Vi một câu.

Ngô Hữu Vi: ...

Một phần ba Hoắc Đông Lưu là cái quỷ gì?

Còn nữa, rốt cuộc 'Hoắc Đông Lưu' là đơn vị tính toán gì chứ? Giá trị đẹp trai sao?