Đăng vào: 12 tháng trước
Lấy hiểu biết của Lưu Thanh Tùng đối với Tiêu Tụng, lời này tuyệt đối không phải nói giỡn.
"Phu nhân, hồi phủ." Tiêu Tụng nói.
Nhiễm Nhan thấy sắc mặt Tiêu Tụng không tốt lắm, nghĩ sơ sơ, liền minh bạch hắn đây tất nhiên là nghe lén đối thoại của nàng cùng Tô Phục. Thầm nghĩ, Tô Phục khẳng định đã sớm biết, nếu không cũng sẽ không đi gấp như vậy.
Giữa nàng cùng Tô Phục cho dù bằng phẳng, nàng lại không thể bởi vậy mà coi như đương nhiên, dù gì với tính tình Tiêu Tụng, có thể nhường nhịn đến mức này, đã là rất khó.
"Phu quân." Nhiễm Nhan đuổi theo Tiêu Tụng, cầm tay hắn, "Ghen?"
Tiêu Tụng cảm thụ lòng bàn tay mềm mại, không tự chủ được mà cầm ngược lại, "A Nhan, nếu có kiếp sau, ngươi cũng không được để ta một mình."
"Đời này còn chưa qua xong, ngươi liền nghĩ đến kiếp sau rồi." Nhiễm Nhan nói.
"Ta sợ trong lòng ngươi đem kiếp sau của mình hứa cho người khác." Tiêu Tụng nhìn về phía nàng.
Lá rơi xào xạc.
Lưu Thanh Tùng nhìn hai người kia, mặt nhăn túm.
Sau một khắc, trong chùa Từ Ân.
Lưu Thanh Tùng khóc lóc thảm thiết, "Đáng thương cho hạt thông* nhà ta, còn chưa sinh ra liền chú định gặp nạn, Cửu Lang gia hỏa mất nhân tính này, làm việc chưa bao giờ chọn thủ đoạn, đối với em bé cũng tàn nhẫn như thế, ta nguyền rủa hắn, làm Nhiễm Nhan không mấy ngày liền cùng Tô Phục tư bôn!"
*này bản Trung là Tùng tử, hạt thông khá cute nên để luôn
Tang Thần ngồi đối diện hắn, khép tay áo mang vẻ mặt rối rắm mà nhìn hắn.
Lưu Thanh Tùng còn khóc một lúc lâu, đã không được đến an ủi, cũng không có ai cùng chung kẻ địch, cảm thấy quá vô nghĩa, không khỏi sờ soạng trên mặt, nói: "Ngươi nói một câu đi a!"
"Tại hạ đang cảm thấy mình tâm tư xấu xa, đang hướng Phật Tổ cáo tội." Tang Thần nói.
"Ngươi nói một chút, ta giúp ngươi bình luận, nói không chừng cũng không tính là xấu xa đâu!" Lưu Thanh Tùng thích nghe nhất là chuyện xấu xa.
Tang Thần mím môi, chần chờ một chút, nói: "Tại hạ mới vừa rồi suy nghĩ, nếu ngươi đã nguyền rủa, có thể hay không sửa thành Nhiễm nương tử cùng tại hạ tư bôn?"
Lưu Thanh Tùng hít hít cái mũi đang nghẹt, "Suy nghĩ này một chút cũng không mới mẻ, ta nói ngươi bình thường một chút đi được không, chú ý nhi tử ta đi! Ta là đang tố khổ với ngươi a!"
Chú ý con của hắn? Tang Thần suy nghĩ một hồi mới nói: "Vì sao gọi là hạt thông? Sóc ăn hạt thông, không phải lợi hại hơn sao?"
Lưu Thanh Tùng sửng sốt, chợt chồm về phía trước, "Ý tưởng này của ngươi ngộ a! Bất quá hạt thông cũng không phải là tên, chính là gọi tắt của con của Lưu Thanh Tùng. Ngươi nói một chút, ngoại trừ sóc ra còn có tên gì hay không?"
"Ta...ta chỉ là đột nhiên nghĩ ra." Tang Thần quẫn bách nói.
Lưu Thanh Tùng đang muốn tiếp tục truy vấn, bên ngoài có một hòa thượng mập mạp xướng phật hiệu, "Sư thúc, nương tử Đỗ gia tới."
Tang Thần hoảng hốt, lập tức đứng dậy, "Khinh Tùng, ngươi...ngươi nói ta...nói ta..."
"Nói ngươi không ở đây?" Lưu Thanh Tùng hỏi.
"Đúng đúng đúng." Tang Thần liên tục gật đầu, xoay người chạy qua hướng bên kia, kinh Phật rơi rụng đầy đất.
Lưu Thanh Tùng duỗi tay nhặt kinh Phật lên đặt lại trên bàn, vừa ngẩng đầu, liền thấy ngoài cửa một nữ tử mặc bộ áo váy giao lãnh màu hổ phách nhạt đứng ngay cửa.
Nàng mang khăn che mặt, Lưu Thanh Tùng chưa thấy rõ, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm của hắn, bộ dáng nữ tử này tất nhiên là không tồi.
Nữ tử thấy hắn, vội vàng tránh đến một bên, nhẹ giọng hỏi: "Tang tiên sinh có ở đây không?"
Lưu Thanh Tùng nói: "Hắn vừa mới đi rồi."
"Nô biết tiên sinh sẽ trốn, bởi vậy viết phong thư, có thể nhờ ngài chuyển giao cấp tiên sinh được không." Đỗ nương tử nói.
Loại chuyện này, Lưu Thanh Tùng thích làm nhất, lập tức đáp ứng: "Có thể vì Đỗ nương tử cống hiến sức lực, tại hạ cảm giác sâu sắc vinh hạnh."
Đỗ nương tử đẩy từ kẹt cửa vào một phong thơ.
"Đỗ nương tử có còn lời gì muốn dặn dò không?" Lưu Thanh Tùng rất tò mò, bốn năm trước Đỗ nương tử đã mười sáu tuổi, hiện giờ đã là thiếu nữ lớn tuổi hơn hai mươi, trên cơ bản đã coi như tìm không được nhà chồng tốt, lòng nàng đối với Tang Thần thật đúng là đủ kiên quyết.
Thanh âm Đỗ nương tử ảm đạm, "Không có, làm phiền ngài."
Lưu Thanh Tùng thấy bóng dáng mảnh khảnh kia đứng dậy, liền hỏi: "Đỗ nương tử có muốn biết Tùy Viễn vì sao không muốn cưới ngươi?"
Đỗ nương tử dừng bước chân, lại ngồi quỳ xuống, "Thỉnh tiên sinh không tiếc chỉ giáo."
"Kỳ thật nửa năm trước ta đã biết hắn đối với ngươi có tâm tư khác, chỉ là con người hắn cố chấp, trước kia hắn luyến mộ một nữ tử, sau đó nàng kia đã gả cho người khác, hắn liền tính toán thanh đăng cổ phật cả đời này, hắn nhận định mình đối nàng kia là quyết chí không thay đổi, cho nên mặc dù đối với ngươi động tâm, cũng sẽ không thừa nhận." Lưu Thanh Tùng coi như hiểu rõ tính tình của Tang Thần.
Đỗ nương tử trầm mặc một lát, mới nói: "Tiên sinh có biện pháp gì không?"
"Có." Lưu Thanh Tùng cười nói, lại không nói ra.
"Tiên sinh muốn nô làm cái gì?" Đỗ nương tử hỏi.
Lưu Thanh Tùng trong lòng thầm khen, cô nương này thật ra khá biết điều, liền cũng không làm khó, nói thẳng: "Nói cho ta, thân phận thật sự của ngươi."
"Thân phận...thật sự?" Đỗ nương tử lẩm bẩm tự nói, "Ta không phải Đỗ gia nữ nhi sao...?"
"Đỗ nương tử có thể suy xét một chút." Lưu Thanh Tùng nói.
"Không, không cần suy xét." Đỗ nương tử lập tức nói.
Nàng thở dài, đem tiền căn hậu quả nói ra.
"Ta nhớ rõ mình là Đỗ gia nữ nhi, cha ta là Đề Hình quan họ Đỗ tên Huy, nhà chồng họ Tang, phu quân chính là tướng quân đóng ở biên quan, ta gả qua nhưng chưa từng gặp hắn. Ba năm sau, lại nghe nói hắn đã chết trận sa trường, cả thi cốt cũng chưa tìm thấy, chỉ có một thân áo giáp tàn phá nhập liệm...ta không cam lòng, mới mang gia bộc đi đến chiến trường nhặt thi cốt cho hắn, vô ý bị té từ trên núi xuống, hết thảy liền thay đổi. Cha ta biến thành Đỗ tướng, ta không quen biết người bên cạnh, nhưng bọn họ đều nói cho ta, ta bất quá là nằm mơ thôi. Ngài cũng không tin đi?"
"Ta đã có rất dài một đoạn thời gian không tin." Lưu Thanh Tùng cảm thấy rốt cuộc tìm được một tri kỷ. Người khác đều coi chuyện xuyên qua như cơm bữa, thực tế cũng đúng là chuyện thường ngày, nhưng chỉ có hắn như Trang Chu mộng điệp, rất nhiều năm phân không rõ hư thật.
Ngoại trừ Tống triều, Lưu Thanh Tùng tạm thời còn chưa nghĩ ra triều đại nào còn có chức Đề hình quan. Hắn không khỏi hỏi: "Vậy...ngươi không nên vì phu quân thủ tiết sao?"
Đỗ nương tử nói: "Lang quân nhà ta đã tạ thế, ta vì sao không thể tái giá? Còn nữa, ta hiện giờ đã không phải ta lúc trước, thế sự biến hóa đều có định số, có lẽ là trời cao thương ta, cho ta đến kiếp trước gặp gỡ lang quân."
Nhớ ra Tống triều gọi trượng phu là "lang quân", Lưu Thanh Tùng nhất thời có chút hỗn loạn, gãi gãi đầu, nói: "Thôi thôi, ta đau đầu quá, ta nói với ngươi..."
Lưu Thanh Tùng cứ như thế như thế như vậy như vậy mà nói một hồi, rồi để tự Đỗ nương tử suy nghĩ, còn mình thì phất tay áo đi về nhà.
Hắn trước kia cảm thấy, nữ tử Tống triều đều là bị nhốt trong nhà bó chân, vì đền thờ trinh tiết mà mệnh cũng không cần, nhưng sau khi trò chuyện với Đỗ nương tử, cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự là quá nông cạn.
Bất quá, nam nữ Tống triều rộng rãi thật ra là có. Theo như Lưu Thanh Tùng thấy, tính tình Đỗ nương tử này chính là lễ giáo cũng áp không được nội tâm phóng khoáng!
Lời editor: bà con còn nhớ cái nghiên thời Đường đề từ thời Tống đập vô gáy tiến sĩ Nhiễm thời Mác lê nin không? 😊
Quan Đề Hình là chức vụ cũng giống như Tiêu cảnh quan của A Nhan vậy ^^, mọi người thích thì có thể tìm bộ 'Tẩy Oan Tập Lục' trong hệ liệt 'Sai giá tàn nhan' của Thiển Lục mà đọc, hai chị đẹp pháp y – nữ cảnh trong hệ liệt này hên hơn A Nhan với Vân Lâm nhiều, chắc tại vì chị đại nữ cảnh trong đó có giá trị bạo lực quá cao, cả hai đều bị lôi về chung một chỗ, đâu đó thời Tống, còn được gặp nhau rồi hợp tác phá án nữa.
Thương Tiêu Tiêu ghê, đời này đã lo giành phần cho đời sau, mà sợ cũng phải, ai biết được... =]]