Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Tụng trình sổ con trước. Sáng sớm hôm sau đã được nội giám trong cung hồi âm, thánh thượng cho phép Nhiễm Nhan về Lan Lăng, nhưng trước khi đi cần phải vào cung một chuyến tái khám cho Tấn Dương công chúa.
Nhiễm Nhan thay địch y, thừa lúc ba hài tử còn đang ngủ, liền vội vàng vào cung.
Xe ngựa chạy đến cửa cung, đang dừng lại để thị vệ kiểm tra đối chiếu thân phận, Nhiễm Nhan liền nghe thấy thanh âm của Lưu Thanh Tùng, "Cửu tẩu, ta đi cùng ngươi."
Nhiễm Nhan đẩy ra mành cửa sổ xe, thấy Lưu Thanh Tùng một thân quan phục màu xanh lục giục ngựa mà đến.
Lưu Thanh Tùng hiện tại đang trong thời gian nghỉ kết hôn, vốn dĩ không cần đến, nhưng lần trước chuyện Nhiễm Nhan bị bắt cóc làm lòng hắn còn sợ hãi. Lưu Thanh Tùng tới Đại Đường mười mấy năm, phảng phất như đã hòa hợp đến hô mưa gọi gió, nhưng cho đến hôm nay vẫn không thể hoàn toàn dung nhập, Nhiễm Nhan đối với hắn, là thân nhân, còn là thân nhân duy nhất không thể thay thế trong đời này của hắn.
Đáy lòng Nhiễm Nhan ấm áp, "Cảm ơn."
Lưu Thanh Tùng cười khan vài tiếng, "Được rồi, Nhiễm nữ sĩ bỗng nhiên ôn hòa như vậy, ta thật là có chút khó tiếp thu."
"Là do ngươi thiếu ngược." Nhiễm Nhan buông màn xe.
Lúc này kiểm tra ở cửa cung đã xong, xe ngựa bắt đầu chậm rãi chạy.
Nhiễm Nhan đến trước cửa nội uyển thì xuống xe, đợi trong chốc lát, có nội điển dẫn bước nhanh ra, thấy Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng, khom người nói: "Hiến Lương phu nhân, Lưu y thừa, Tấn Dương công chúa đi Đông Cung, thỉnh nhị vị dời bước theo nô tỳ."
Nội điển dẫn phất tay, lệnh cho người nâng hai cái kiệu tới, "Nhị vị thỉnh."
Nhiễm Nhan giao hòm thuốc cho nội thị bên cạnh, ngồi lên kiệu.
Từ nội uyển đến Đông Cung là một đoạn đường dài, nhưng phần lớn là đường xuyên tàng cây, Nhiễm Nhan rũ mắt nghỉ ngơi. Ngay cả người yêu thích ba hoa như Lưu Thanh Tùng, ở trong cung cũng không nói một lời.
Không biết đi bao lâu, Nhiễm Nhan loáng thoáng nghe thấy tiếng ầm ĩ, tuy nghe không rõ lắm, nhưng có thể cảm giác được là có không ít người.
Nhiễm Nhan mở mắt ra.
Lưu Thanh Tùng nhỏ giọng nói: "Đến Đông Cung rồi." Tấn Dương công chúa đến đây vấn an Lý Thừa Càn, kiệu đương nhiên phải nâng đến chỗ hắn ở.
Càng đến gần, thanh âm nghe thấy cũng càng thêm rõ ràng, trong đó có một thanh âm hô lớn, "Sử ta có thiên hạ, đem mấy vạn kỵ đến Kim Thành, sau đó giải phát, ủy thân Tư Ma, đương nhất thiết, cố bất khoái tà!"
Nhiễm Nhan đối với câu nói tối nghĩa như vậy cũng có thể hiểu đại khái, ý tứ là: nếu ta có được thiên hạ, liền mang theo mấy vạn kỵ binh đến Kim Thành, sau đó thả ra đầu tóc, hướng Tư Ma xưng thần, làm tướng quân của hắn, như vậy thật tốt!
Những lời này, nếu truyền vào tai Lý Thế Dân cùng với triều thần, hậu quả chỉ có thể tưởng tượng.
Kiệu dừng ở cửa viện, Nhiễm Nhan đứng lên sửa lại váy áo, chờ nội thị đi thông báo.
Đợi chừng hai ngụm trà, nội thị đi thông báo mới đổ mồ hôi đầm đìa mà chạy trở về, "Hiến Lương phu nhân cùng Lưu y thừa, thỉnh."
Qua cổng vòm, thanh âm khua chiêng gõ trống càng lớn, Nhiễm Nhan đi ngang qua trên hành lang, có thể thấy trong viện thấp thoáng giữa đám cây cối, một đám bộ dạng như người Hồ, Nhiễm Nhan liếc mắt một cái liền thấy, trong đó lại có cả Lý Thừa Càn.
Quẹo qua chỗ ngoặc, Nhiễm Nhan đã có thể thấy rõ ràng, dưới cây hợp hoan bên cạnh Thanh Tuyền lâu, có dựng mấy cái lều như loại lều người Đột Quyết ở, còn dựng cờ, biểu thị mỗi cái lều là một bộ lạc.
Ở trước lều có đốt lửa trại, hai nội thị có bộ dáng nữ nhân Đột Quyết, đang nướng thịt dê.
Nhiễm Nhan nhìn Lý Thừa Càn, thấy hắn có tinh thần hơn nhiều so với hôm An Cẩn chết, không đúng, phải nói là quá mức phấn khởi, bình thường người ta sẽ không lộ ra biểu tình không bình thường như vậy.
"Ta ngày mai liền chết, các ngươi ăn no nê, chuẩn bị khóc tang đi." Lý Thừa Càn dùng đao cắt một khối thịt dê, dùng tay cầm lên gặm.
Đám nội thị vội vàng tiến lên tranh đoạt thịt dê.
Sau khi ăn xong thịt dê, Lý Thừa Càn liền nằm lên tịch bên cạnh lều, đám nội thị thấy thế, lập tức vứt thịt dê đi, nhào tới bắt đầu gào khóc, "Khả Hãn! Khả Hãn!"
Thanh âm the thé của nội thị, khóc đến mức tình ý chân thành tê tâm liệt phế.
Nội thị thấy Nhiễm Nhan chậm chạp không đi tiếp, nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hiến Lương phu nhân, công chúa ở trong sương phòng nhỏ phía đông."
Nhiễm Nhan lúc này mới thu hồi ánh mắt, theo nội thị vào phòng phía đông.
Tấn Dương công chúa một thân áo váy màu vàng nhạt, nâng má dựa vào bàn, thấy Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng bước vào, liền nói: "Phu nhân cùng Lưu y thừa, mời ngồi."
"Tạ công chúa."
"Tạ công chúa."
Hai người khom người tạ ơn, ngồi xuống tịch.
"Phu nhân là thần y, ta đọc trong sách thấy nói, thần y có thể sinh tử nhân nhục bạch cốt, phu nhân có thể cứu sống An Cẩn không?" Tấn Dương công chúa mang bộ dáng nhíu mày buồn rầu.
"Vì sao phải cứu An Cẩn?" Nhiễm Nhan hỏi.
Trong mắt Tấn Dương công chúa như có sương mù bao kín, "Trước kia khi An Cẩn còn sống, hoàng huynh chưa bao giờ như thế, hắn như vậy, ta rất sợ hãi."
Nhiễm Nhan cũng có chút đau lòng hài tử thông tuệ quá sớm này, cho nên nguyện ý nói nhiều hơn vài câu với nàng, "Ngươi thấy hắn không phải đang chơi rất vui sao? Qua thêm thời gian nữa thì sẽ tốt. Chuyện sinh tử nhân nhục bạch cốt, ta cũng không biết, danh thần y chỉ là hư danh thôi."
Tấn Dương công chúa lắc đầu, nước mắt rơi xuống, "Cả Cửu ca ca cũng bắt đầu tham dự chính sự như mấy hoàng huynh khác, Hủy Tử không sợ một mình, chỉ là Hủy Tử sợ Cửu ca ca tương lai cũng sẽ biến thành như Thái Tử ca ca."
Tấn Dương công chúa dù gì vẫn là một đứa trẻ, bị động đến chỗ thương tâm, nói chuyện cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường.
Lưu Thanh Tùng chịu không nổi nhất là tiểu loli rớt nước mắt, đặc biệt là người đáng yêu như Tấn Dương công chúa, liền mở miệng an ủi nàng, "Cửu hoàng tử sẽ không thay đổi thành như Thái Tử. Thái Tử là bởi vì An Cẩn hắn thích đã chết nên mới thương tâm như thế, Cửu hoàng tử thích chơi với điện hạ, điện hạ chiếu cố bản thân cho tốt, khỏe mạnh, thì Cửu hoàng tử tương lai sẽ không thương tâm."
Tấn Dương công chúa nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nàng có thể cảm giác được hoàng huynh của mình thương tâm muốn chết, trước khi An Cẩn chết, hắn đã không vui vẻ gì, nhưng nổi điên ở Đông Cung thì là lần đầu tiên.
"Ngươi nói rất đúng, Hủy Tử về sau sẽ ngoan ngoãn uống thuốc." Tấn Dương công chúa gật đầu.
Lưu Thanh Tùng cười tủm tỉm nói: "Điện hạ nói lỡ miệng nha, có phải trước kia đều không có ngoan ngoãn uống thuốc hay không?"
"Không phải, không phải." Tấn Dương công chúa vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Trước kia thuốc của ngự y quá đắng, nhưng thuốc của Tô dược sư uống rất ngon, có một loại còn ngọt nữa."
Tô Phục tiêu phí không ít tinh lực trên người Tấn Dương công chúa, không có mục đích, chỉ là tìm nơi gửi gắm tinh thần. Hắn hiện tại hầu như đã có thể quang minh chính đại mà xuất hiện, nhưng người lập dị bỗng nhiên muốn học cách kết giao với người khác thì là một chuyện vô cùng gian nan, điểm này Nhiễm Nhan có thể hiểu rất rõ.
Đoạn thời gian vừa mới đến Đại Đường kia, nàng cũng từng bàng hoàng bất lực như vậy. Trước kia đều cưỡng bách bản thân vùi đầu vào công tác, bỗng nhiên không cần phải nghiệm thi, nàng mất thời gian rất lâu mới chậm rãi thích ứng, hiện tại có Tiêu Tụng bên cạnh, nàng cũng dần dần không giống một cỗ máy lạnh băng nữa. Mà Tô Phục, lại không có may mắn như vậy.
Hiện giờ hắn chịu dành thời gian cho Tấn Dương công chúa, cũng là dấu hiệu tốt.
Nhiễm Nhan khẽ cười nói: "Điện hạ, xin để ta bắt mạch."
"Ừm." Tấn Dương công chúa đặt cánh tay non mịn lên cuộn khăn bố.
Nhiễm Nhan bắt mạch một lần, lại hỏi cung tì kỹ càng tỉ mỉ về vài tình huống.
"Điện hạ gần đây thân thể rất khoẻ mạnh, chỉ cần đúng hạn uống thuốc, ngày thường để ý một chút, sẽ không phát bệnh nữa." Nhiễm Nhan nói.
Tấn Dương công chúa hơi ngửa đầu nhìn Nhiễm Nhan, ánh sáng từ bên cạnh rọi vào trong điện, nắng sớm ấm áp chiếu lên người Nhiễm Nhan, trên mặt nàng mang nụ cười nhẹ, trên người còn thơm mùi sữa...
"Mẫu hậu..." Tấn Dương công chúa vươn bàn tay nhỏ nắm lấy ống tay áo Nhiễm Nhan, thì thầm.
Nhiễm Nhan ngẩn ra, chưa kịp mở miệng, cung tì đằng sau Tấn Dương công chúa liền phá vỡ giấc mộng của nàng, "Điện hạ thất thố, đây là Hiến Lương phu nhân."
Khuôn mặt nhỏ của Tấn Dương công chúa hơi đỏ lên, rút tay về, ngượng ngùng nói: "Bộ dạng phu nhân cười giống như tiên nữ, mẫu hậu ta, cũng giống như tiên nữ."
Nhiễm Nhan nhìn hốc mắt ửng đỏ của nàng, ôn thanh nói: "Mẫu thân của Hủy Tử hiện tại nhất định đã là tiên nữ."
Nói như thế, thật sự là bất kính, cung tì trách cứ trong bụng, lại ngại thân phận đặc thù của đối phương, không dám mở miệng.
"Thật sao?" ánh mắt Hủy Tử sáng lên, "Lưu y thừa nói, tiên nữ có thể giúp người ta thực hiện nguyện vọng, mẫu hậu ta làm tiên nữ, nhất định sẽ giúp ta thực hiện nguyện vọng, đúng hay không?"
"Ừm, mẫu thân Hủy Tử nhất định sẽ trợ giúp Hủy Tử." Nhiễm Nhan nói chắc chắn.
"Vậy ta tối nay liền nói cho mẫu thân, hy vọng Thái Tử ca ca sớm tỉnh lại." đôi mắt Tấn Dương công chúa cong cong như trăng non, bên má có đồng điếu nhàn nhạt, hết sức đáng yêu.
Tấn Dương công chúa thông tuệ rất sớm, nhưng nàng được Lý Thế Dân bảo hộ quá kỹ, tâm tư đơn thuần, hiểu được chính sự, lại không hiểu nhân tâm. Nàng cho rằng Lưu Thanh Tùng đã từng kể qua chuyện xưa, thì sẽ biết như thế nào nói chuyện làm tiên nữ nghe thấy, liền lôi kéo hắn hỏi đông hỏi tây.
Nhiễm Nhan lo lắng ba tiểu gia hỏa còn ở nhà, liền cáo từ trước, Tấn Dương công chúa rất thích tình mẹ mà Nhiễm Nhan vô ý biểu hiện ra, Nhiễm Nhan rời đi nàng tuy rằng không nỡ, cũng hiểu được đạo lý quân thần khác biệt, không tùy hứng cưỡng bức người ở lại, để nữ quan bên người tự mình đưa Nhiễm Nhan xuất cung.
Một hài tử hiểu chuyện tri kỷ như vậy, cô độc trong những bức tường hoàng cung này, thực sự làm nhân tâm chua xót.
Nhiễm Nhan ra khỏi sương phòng nhỏ, khi đi ngang qua viện, thanh âm ồn ào đã ngưng, viện tử bừa bãi bị hoa rụng rực rỡ vùi lấp một nửa.
Cánh hoa bị gió nhẹ cuốn lên, rồi im lặng rơi xuống.
Nhiễm Nhan bất giác nhìn thoáng qua hướng Thanh Tuyền các.
Nơi đó có một ngôi mộ, Lý Thừa Càn dựa vào mộ bia, biểu tình đờ đẫn, đầy người đầy đầu đều là cánh hoa rụng xuống, tóc tai quần áo tán loạn, bên chân lăn lóc một vò rượu, thêm rượu từ hai vò khác đang ào ạt chảy ra, thấm vào lớp hoa tàn lá khô trên đất rồi mất hút.
Nhiễm Nhan biết dưới mộ không có khả năng có thi thể An Cẩn, hắn giết mấy quan viên, tội bị định ra sẽ không thiếu tội sau khi chết bị lục thi.
"Ngươi biết là ai đem Quân Tại tịnh thân đưa đến bên cạnh ta không?"
Nhiễm Nhan đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Lý Thừa Càn. Nàng thấy Lý Thừa Càn nhìn về phía mình, mới xác định lời này là đang nói với nàng, hay là hắn đang tự nói.
"Là Lý Thái!" Lý Thừa Càn lung lay vịn bia mộ đứng lên, giận dữ hét: "Chính là tên ngụy quân tử kia! Hắn từng bước ép sát ta! Hắn thành công rồi! Hắn hủy hoại Quân Tại, làm ta mỗi ngày sống trong thống khổ, phụ hoàng lại còn thiên vị hắn! Bất luận hắn làm cái gì, đều có thể được tha thứ! Còn ta chỉ có thể nơm nớp lo sợ, ta rất hận!"
Thanh âm hắn khi kêu lên tiếng cuối cùng, đã mất tiếng, nhưng cơn giận kia, Nhiễm Nhan ở xa mà vẫn có thể cảm nhận được.
Nhiễm Nhan thở dài, định rời đi, Lý Thừa Càn quát: "Đứng lại!"