Đăng vào: 12 tháng trước
An Cẩn vừa chết. Tam tư lập tức xử lý tốt hồ sơ án kiện, hoàn thành án tông, đêm đó liền trình lên ngự án của Lý Thế Dân.
Vụ án này liên lụy quá rộng, Đông Cung mưa mưa gió gió, Ngụy Vương lại không an phận, hình như có ý muốn làm phản, còn nhúng tay vào vụ án này quậy đến mọi chuyện đục ngầu, với ý đồ vặn đổ Lý Thừa Càn.
An Cẩn là hung thủ giết người, nhưng Lý Thừa Càn cũng đích xác là có ngược đánh cung thần, trong đó Thái Tử Trung thứ tử chết ở Đông Cung cũng xác thật là bị Lý Thừa Càn quất đến chết.
Mà ở trong nhà lao Lý Đức Kiển khi biết An Cẩn chết, cũng khai ra mọi chuyện. Hắn bởi vì biết được việc Lý Thừa Càn ngược đánh cung thần, trong lòng cũng đã đối với Lý Thừa Càn thập phần thất vọng, suy xét có cần cùng Đông Cung phân rõ giới hạn hay không.
Một ngày trước khi đi du ngoạn Khúc Giang, An Cẩn định ngày hẹn Lý Đức Kiển ra. Hắn cảm thấy gặp mặt cũng tốt, vừa lúc hỏi thăm một chút tình hình Đông Cung gần đây, vì thế vào lúc chạng vạng hẹn gặp An Cẩn ở một chỗ bờ sông hẻo lánh.
Giữa trời chiều, đợi hơn nửa khắc, Lý Đức Kiển thấy một chiếc xe ngựa đến gần. Hắn nhận ra đây là xe ngựa An Cẩn thường xuyên dùng, lại không ngờ rằng, xe dừng lại, An Cẩn kéo một cái bọc lớn xuống.
Lúc ấy Lý Đức Kiển đã ẩn ẩn ngửi thấy mùi hôi thối, nhưng nơi đây tuy hẻo lánh, cũng không phải là không có người, hắn nhất thời không hề nghĩ đến bên trong thế nhưng lại là một người chết. Đợi cho An Cẩn kéo cái bọc lớn đó lên trên boong thuyền, hắn sai người cho thuyền chạy xong mới hỏi đó là cái gì.
"An Tâm." An Cẩn nhàn nhạt đáp.
Lý Đức Kiển sững sờ, An Tâm cũng là một nội thị bên người Lý Thừa Càn, diện mạo có năm sáu phần giống An Cẩn.
Với thân phận của Lý Đức Kiển căn bản không cần dùng An Cẩn đi lấy lòng Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn muốn củng cố địa vị, hắn chỉ cần tỏ thiện ý, Lý Thừa Càn trái lại sẽ mượn sức hắn, cần gì phải làm chuyện này? Có điều An Cẩn cũng thật sự là do hắn dẫn tiến cho Lý Thừa Càn, sau này khi hắn biết chuyện An Cẩn bị tịnh thân đưa đến Đông Cung, cũng ngơ ngẩn.
Bọn họ trước đó tuy thân phận cách biệt một trời, nhưng nhất kiến như cố, cho dù không coi là chí giao hảo hữu, quan hệ cũng thập phần tốt đẹp.
Lý Đức Kiển lúc ấy đã nghĩ, nếu chính bản thân hắn mà bị tịnh thân thì sẽ có tâm tình gì? Nhất định là hủy diệt, hủy diệt chính mình đồng thời làm cho tất cả mọi người chôn cùng.
Nhưng mà mấy tháng sau đó khi gặp lại Đoạn Quân Tại lần nữa, khi đó đã tên là An Cẩn. Biểu tình kia bình tĩnh như giếng cạn, chỉ là không còn là một lang quân khi hứng khởi có thể bộc phát tiếng hát vang tiêu sái kia nữa.
Lý Đức Kiển liền tận sức lực tìm một người có dung mạo tương tự như An Cẩn đưa vào trong cung. Hắn áy náy trong lòng, tâm cảm thấy An Cẩn nếu đã gặp đả kích như vậy, thì không thể để hắn ở dưới thân nam nhân thừa hoan, ít nhất, còn có thể giữ lại một tia tôn nghiêm dù bé nhỏ không đáng kể.
Tên "An Tâm" này vốn là Lý Thừa Càn lấy cho An Cẩn, nhưng đoạn thời gian đó An Cẩn đang quá tuyệt vọng, nghe thấy cái tên này càng cảm thấy vũ nhục, chỉ vì làm Lý Thừa Càn an tâm, hắn phải dùng thân thể tàn khuyết ở lại bên cạnh Lý Thừa Càn khúc ý thừa hoan hay sao? Cho nên hắn từ khi tỉnh lại liền tuyệt thực, lao xuống giường, đâm tường tự sát.
Hắn quyết tâm chết, nhưng vì không có sức lực, cú va chạm này không thể làm hắn chết, mà Lý Thừa Càn từ đó về sau không dám nhắc lại hai chữ "An tâm".
An Cẩn cùng Lý Thừa Càn cứ như vậy hơn nửa năm, thẳng đến khi Lý Đức Kiển đưa tới nội thị cùng hắn có vài phần tương tự này, thái độ của hắn mới hơi hòa hoãn một chút.
Lý Thừa Càn đặt tên "An tâm" cho hắn, mỗi đêm sau khi tắt đèn, liền lệnh cho An Tâm tới thị tẩm. Nhưng chỉ là ôm hắn ngủ, cũng không hề làm ra hành động nào khác. Thái tử Phi của Lý Thừa Càn nghe nói Lý Thừa Càn dù ôm nội thị đi ngủ cũng không muốn để ý tới nàng, ngày ngày rơi lệ.
Toàn bộ Đông Cung, một đám người thương tâm, chưa bao giờ có chuyện gì chân chính vui vẻ, tính tình của Lý Thừa Càn ở vào hoàn cảnh như vậy, cũng càng thêm táo bạo.
An Tâm là hạng người biết dùng nhan sắc đi mị hoặc người khác, An Cẩn vẫn luôn xem thường hắn, nhưng hắn sở dĩ chết, là bởi vì phát hiện ra chuyện An Cẩn biết võ công, cho nên bị giết người diệt khẩu.
Hơn nữa An Cẩn không cố kỵ mà nói thẳng với Lý Thừa Càn, An Tâm là do hắn giết chết.
Đối với Lý Thừa Càn, An Tâm giống như một món đồ kỷ niệm từ người hắn ái mộ, nếu người hắn thích nói lúc quét nhà làm mất đồ, trong lòng hắn dù sẽ cảm thấy mất đi một món đồ thì hơi tiếc, nhưng sẽ không trách cứ.
Mà cùng lúc đó, Tiêu Huyễn Chi dựa vào quan hệ tìm tới Đông Cung, không chỉ có chứng cứ mưu phản của Lý Thái, còn nói cho Thái Tử ở ngoài cung có một thế lực sát thủ có thể lợi dụng.
Lý Thừa Càn không tiện gặp mặt bọn họ, liền giao việc này cho An Cẩn.
Có được thế lực này, cừu hận đè nén trong nội tâm An Cẩn rốt cuộc ức chế không được nữa, làm việc càng thêm điên cuồng không hề che lấp.
Đoạn thời gian kia, đúng là lúc địa vị của Đông Cung tràn ngập nguy cơ, người khuyên can càng cần mẫn hơn so với ngày xưa.
Lý Thừa Càn vốn đã thừa nhận áp lực tâm lý quá lớn, bọn họ lại dùng lời nói quá sắc bén, rốt cuộc dẫn đến áp lực bất an cùng sợ hãi trong nội tâm hắn mất khống chế.
Trương Huyền Tố khuyên can nhiều nhất, nhưng ông ta thân là Ngân Thanh Quang lộc Đại phu, Lý Thừa Càn không dám tùy tiện động thủ với ông ta, đành phải dùng cung thần để phát tiết, đặc biệt là người nào dám mở miệng khuyên can hắn.
Thái Tử trung thứ tử chết đi kia có lẽ là vì khuyên can nhiều lần, đặc biệt là mơ hồ nhận ra Lý Thừa Càn có hành vi ngược đánh cung thần, liền dâng tấu khuyên can, bốn lần khuyên can không có kết quả, hắn liền dâng tấu lần thứ năm.
Người này tính tình ngay thẳng, lời lẽ bên trong rất có ý tứ "nếu lại không biết hối cải, liền đem khuyên can trình đến chỗ thánh thượng".
Hôm đó, Thái Tử Trung thứ tử trực đêm, bởi vì chuyện khuyên can, phát sinh cãi cọ với Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn dưới sự giận dữ đã quất hắn. Lúc ấy hắn không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, vẫn chưa tiết lộ chuyện này ra ngoài. Sau đó một ngày, vừa lúc Lý Đức Kiển bởi vì chuyện Đông Cung đã chết hai cung thần, hẹn gặp An Cẩn, kết quả là An Cẩn từ chối gặp hắn, hắn liền tìm vị Thái Tử Trung thứ tử này đi Cẩm lâu uống rượu, hỏi thăm chuyện ở Đông Cung.
Nếu không có Tiêu Huyễn Chi tham gia, Lý Thái sẽ không bị kéo vào vụ án này.
Nhiễm Nhan chải vuốt rõ ràng toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, tâm cảm thấy ngày lành của Lý Thái sợ là phải kết thúc rồi.
Từ chuyện Lý Khác tiêu phí nhiều khí lực như vậy cũng chưa từng đoạt được chứng cứ mưu phản của Lý Thái có thể thấy được Lý Thái là người làm việc cẩn thận, muốn oán, chỉ có thể oán bản thân hắn lúc trước coi nhẹ Đông Dương phu nhân, mới có thể để lại nhiều đuôi muốn thu cũng thu không xong như vậy.
Tháng Tám cuối thu Trường An nắng gắt, thời tiết càng thêm khô nóng.
Nhiễm Nhan thương lượng với Tiêu Tụng để hài tử xong đầy năm, liền mang bọn chúng đi Lan Lăng, để Tiêu Tụng xin nghỉ đích thân đưa mẫu tử bọn họ đi.
"Phu nhân, Lưu y thừa cùng với Nhiễm phu nhân tới." Thị tỳ thông báo.
Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, mới nhớ ra Nhiễm Vận hiện tại đã gả chồng, "Thỉnh bọn họ tiến vào." Nhiễm Nhan đang định bước ra, ba cái tiểu gia hỏa lại khóc òa lên, duỗi ra tay nhỏ mềm mụp như muốn túm lấy nàng.
Vãn Lục luống cuống tay chân dỗ dành không có kết quả, vội vàng quay đầu nhìn Nhiễm Nhan cầu cứu, "Phu nhân."
"Ba cái tiểu gia hỏa bị sợ hãi." Nhiễm Nhan lại quay trở lại. Lần trước xảy ra chuyện, Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng đều đến nửa đêm mới về, không bao lâu sau Nhiễm Nhan lại cả một ngày chưa về, ba hài tử đang là thời kỳ không rời được mẫu thân, lần nào cũng khóc thành lệ nhân, lúc này càng không cho nàng rời đi một bước.
Nhiễm Vận vào trong viện, nghe thấy tiếng hài tử khóc, biết nàng khẳng định không có ở chính sảnh, liền đổi tuyến đường đến đây, "Thập Thất tỷ."