Đăng vào: 11 tháng trước
Lương Diệp cầm ngọc bội quan sát kỹ lưỡng hồi lâu, chân mày khẽ nhúc nhích.
Trước loạt ánh mắt đổ dồn về mình của mọi người, hắn cất lời: "Đây đúng là đồ của trẫm."
Thân Nguyệt Lệ nở nụ cười tươi rạng rỡ: "Bệ hạ vẫn nhớ thần nữ sao?"
"Tuy nhiên trẫm đã làm rơi mất chiếc ngọc bội này nhiều năm rồi, công chúa nhặt được nó ở đâu vậy?" Lương Diệp hỏi.
Thân Nguyệt Lệ tỏ vẻ buồn thương: "Bệ hạ, năm ấy ngài tự tay giao ngọc bội cho thần nữ, còn nói quyết không phụ lòng ta, dặn ta lớn lên hãy tới tìm ngài."
"Trẫm không nhớ." Lương Diệp cười nói, ánh mắt lại lướt qua nàng, một lần nữa tụ về chỗ Vương Điền.
Nụ cười phai đi, hắn nghiêm mặt nói: "Ngọc bội này đi theo cặp, dạo trước trẫm còn đang lo chưa tìm thấy.
Bây giờ công chúa mang đến vừa kịp lúc."
Nói xong, dưới đủ loại ánh nhìn của mọi người, hắn vui rạo rực cất ngọc bội vào tay áo.
Vương Điền: "..."
Thằng nhãi này đúng là vô liêm sỉ quá độ...!nhưng hình như đấy lại chính là việc hắn có thể làm ra.
Thân Nguyệt Lệ ngạc nhiên nhìn hắn, một số ảo ảnh trong mắt nàng ta tan thành mây khói, song vẫn vực dậy tinh thần, hỏi: "Chỉ không biết liệu Bệ hạ có bằng lòng thực hiện ước hẹn năm ấy hay chăng?"
"Ước hẹn gì?" Vẻ mặt Lương Diệp đầy khó hiểu, hắn phẩy tay qua quýt: "Công chúa vẫn nên ngồi về chỗ mau đi, cô cản trẫm ngắm mỹ nhân rồi."
Đã nói đến mức này, chính Thân Nguyệt Lệ cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Phó sứ Đông Thần đằng sau nàng ta lên tiếng: "Bệ hạ, bọn ta kính trọng ngài là bậc quân vương Bắc Lương nên mới vậy.
Công chúa của bọn ta ở Đông Thần được vô số người theo đuổi nhưng chỉ dành trọn tấm lòng si cho ngài.
Giờ ngài lại làm trái ước hẹn, chẳng những không tỏ lòng biết ơn với ân nhân cứu mạng mà còn gạt bỏ hiệp ước Lâm Đồ.
Khi nào về, nhất định ta phải báo cho quân chủ quốc gia về việc làm của ngài!"
Lương Diệp lạnh nhạt liếc qua gã, chẳng mảy may có ý đối lời.
Hắn chỉ cười với Vương Điền.
Vương Điền thì nhìn hắn bằng vẻ mặt không cảm xúc.
"Ôi chà, vị đại sứ Đông Thần đây đừng nóng tính vậy chứ." Trong dàn thần tử Bắc Lương yên lặng lắng nghe nãy giờ, rốt cuộc cũng có người mở lời.
Thượng thư Bộ Lễ - Phùng Thanh nom rất đỗi thân thiện, cười tủm tỉm nói: "Mọi người đều biết trí nhớ của bệ hạ chúng tôi hơi kém, dễ hiểu cho việc đồ đạc rơi rớt lung tung khắp nơi.
Hôm nay một cô công chúa cầm đồ cũ của Bệ hạ tới nói rằng từng có ước hẹn xưa, biết đâu ngày mai lại có ai khác cầm đồ cũ của Bệ hạ tới nói điều tương tự.
Hôm nay muốn Bệ hạ chúng tôi đón dâu, biết đâu ngày mai lại có người thẳng thừng đòi Bệ hạ cắt đất chia cho.
Không thể khởi đầu loại trào lưu này được đâu."
Nghe có vẻ rất hợp lý nhưng lại chẳng hề nể mặt nhau.
Các đại sứ Đông Thần ngồi đối diện đều đã tức xanh mặt.
Vương Điền hơi bất ngờ.
Bình thường Phùng Thanh trông rất hòa nhã, chưa từng xung đột với ai.
Nào ngờ vừa mở lời đã chặt gọn đến vậy.
"Phùng đại nhân nói thế thì nghiêm trọng quá." Hứa Tu Đức nâng chiếc bụng phệ: "Nếu công chúa và Bệ hạ đã có dịp gặp gỡ tình cờ thì việc đôi bên có tình, hứa hẹn chuyện cả đời cũng thường thôi.
Huống hồ còn có một hiệp ước Lâm Đồ làm nền tảng, theo lý đây phải là chuyện vui gấp bội mới đúng."
Cuối cùng, đại sứ Đông Thần cũng nặn ra được nét cười trên gương mặt, đang định gật đầu, họ lại nghe ông lão mập này nhếch miệng cười, nói tiếp: "Chẳng qua, nếu đôi bên cùng có tình thật thì Bệ hạ dễ quên đến mấy cũng không nên quên cả công chúa chứ? Trong đây liệu có hiểu lầm gì chăng?"
"Ông..." Phó sứ Đông Thần giận tái mặt, một phó sứ khác lạnh lùng nói: "Vậy ý Bệ hạ là ngài không định tuân theo hiệp ước Lâm Đồ?"
"Mọi người đều biết hiệp ước liên minh Lâm Đồ là hiệp ước được ba nước ký kết vào hơn bảy mươi năm trước...!và nó đã không còn được tính từ lâu." Một phó sứ của Nam Triệu cất lời: "Đông Thần các người hà cớ phải làm khó người khác?"
"Trước đây Nam Triệu các ngươi mà không đi đầu xé bỏ hiệp ước thì mối quan hệ giữa ba nước sao có thể đi đến bước đường ngày hôm nay?" Phó sứ Đông Thần nói: "Đông Thần và Bắc Lương chưa từng nói sẽ không tính đến hiệp ước Lâm Đồ!"
Nói một thôi một hồi, lại quẹo về hiệp ước Lâm Đồ.
Lương Diệp và các đại thần Bắc Lương cùng nhau hóng hớt.
Không ai chê chuyện lớn, lâu lâu thân thiện chêm vài câu thêm dầu vào lửa, chọc người ta giận sôi lên rồi lại có người đứng ra hòa giải, ỷ vào lợi thế nhân số đông, nói hết những gì cần nói.
Chốc chốc giúp Nam Triệu, chốc chốc lại giúp Đông Thần, song luôn đóng vai trò khuấy đảo trong đó.
Cuối cùng, sứ thần hai bên bắt đầu uống nước tì tì.
Thân Nguyệt Lệ ngồi tại chỗ lặng nhìn Lương Diệp bằng ánh mắt chứa đựng sự oán thán, phẫn nộ xen lẫn nỗi thất vọng chẳng thèm che giấu.
Ai thấy cũng tưởng chừng nàng ta đang nhìn một tên phụ tình.
Lương Diệp hết sức lão luyện, vài lần Thôi Ngữ Nhàn định lên tiếng thăm dò nhưng toàn bị hắn chặn lại nhẹ như bẫng, mặc cho đám người này đấu võ mồm hăng say, xem thái độ rõ là định giả vờ hồ đồ đến phút chót, kiên quyết không buông lời.
Các ngươi cứ ầm ĩ lật tung trời đi, trẫm chỉ là một thằng điên trí nhớ kém thôi.
Vương Điền vậy mà thấy được cả nét vô tội trên mặt hắn, khóe miệng không khỏi giật giật.
Trong bữa tiệc, tranh thủ thời gian Lương Diệp tạm vắng mặt, Vương Điền cũng đứng dậy rời đi, vòng tới cửa hông tại điện sau.
Chưa cần thông truyền, Vân Phúc ở trong đã tự động mở cửa ra.
Vương Điền đi vào, chỉ thấy Lương Diệp đang ngắm nghía ngọc bội trong tay vừa lấy được từ chỗ Thân Nguyệt Lệ, còn vui vẻ lắc lắc trước mặt anh: "Trẫm tìm lại được ngọc bội rồi, vừa hay phối với chiếc của ngươi thành một đôi."
"..." Vương Điền lặng thinh hai giây, quyết định bàn chính sự với hắn: "Đông Thần sẽ không chịu để yên.
Cứ tiếp tục vậy, sợ rằng kết quả sẽ ngược hẳn."
Lương Diệp nhướng mày, hơi ngạc nhiên: "Trẫm tưởng ngươi sẽ hỏi chuyện về Thân Nguyệt Lệ cơ."
Vương Điền hờ hững đáp: "Không cần thiết."
"Không cần thiết?" Lương Diệp nắm tua rua ngọc bội vẩy vẩy trước mặt anh, nghiêm túc nói: "Đây quả thực là vật bên mình của trẫm."
"Ngươi không thích nữ tử như Thân Nguyệt Lệ." Vương Điền điềm nhiên nói: "Chỉ không biết nàng ta lấy được nó bằng cách nào."
"Trẫm không có ấn tượng gì." Lương Diệp tung hứng ngọc bội, hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi biết trẫm không thích kiểu người như Thân Nguyệt Lệ?"
"Bởi vì ta thích kiểu dịu dàng săn sóc, hiển nhiên ngươi cũng thích mẫu người tương tự." Vương Điền thản nhiên đáp, cúi đầu tìm đồ trong tay áo.
Lương Diệp híp mắt: "Ngươi thích kiểu dịu dàng săn sóc? Vợ ngươi giống vậy sao?"
"Dĩ nhiên rồi, không thì sao ta lại cười nàng ấy." Vương Điền bịa đặt linh tinh: "Hơn nữa nàng ấy còn giỏi kiếm tiền và nghe lời ta nhất đó."
Mỗi lần xem báo cáo quý và báo cáo năm của công ty, anh đều rất đỗi vui mừng và yên lòng.
Lục lọi một hồi, anh mới tìm được món đồ mình cần, chẳng hề quan tâm ánh mắt dần trở nên u ám của Lương Diệp: "Sáng nay ta tìm được một phần của hiệp ước Lâm Đồ, bên trong chứa kha khá thông tin hữu ích.
Nếu họ muốn nói chuyện bằng hiệp ước Lâm Đồ thì chúng ta phải bàn luận với họ theo đúng hiệp ước này.
Lát nữa ngươi đừng từ chối mãi..."
Vương Điền mở bản hiệp ước không nguyên vẹn ra giơ tới trước mặt Lương Diệp, chỉ vào một hàng chữ trong đó: "Dẫn dắt chủ đề qua hướng quan hệ thông gia, còn lại cứ giao cho ra."
Lương Diệp cúi đầu nhìn hàng chữ kia một lát, khó chịu nhíu mày: "Ngươi làm được chứ?"
"Đàm phán thôi mà, cùng lắm chỉ thay đổi đối tượng." Vương Điền bình tĩnh nói: "Ta hiểu sơ sơ."
Lương Diệp cúi đầu nhìn tàn quyển, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt hung hiểm: "Giữa trẫm và người vợ cả kia của ngươi, ai dịu dàng săn sóc hơn?"
Vương Điền nghi ngờ tai mình bị điếc.
Trước ánh mắt u ám đầy tính đe dọa của hắn, anh đập phần hiệp ước đó vào ngực hắn, bình tĩnh hỏi: "Ngài chưa tỉnh ngủ hay sao vậy Bệ hạ?".