Đăng vào: 12 tháng trước
Tập đoàn Ôn Viễn.
Văn Lương vừa mới họp xong, tạm thời rảnh rỗi, lấy điện thoại di động ra.
Mấy ngày nay Trần Điệp ra vào nơi công cộng cũng chưa từng để anh đưa đón, nói là không muốn bởi vì loại chuyện riêng tư này bị mọi người bàn luận liên tục.
Cho nên mấy lần gần đây trong những hình ảnh đưa đón tại sân bay, đều chỉ có hình ảnh của Trần Điệp và trợ lý người đại diện, không còn xuất hiện Văn Lương nữa, vì thế đã khiến fan CP hoảng loạn.
Ai cũng không biết, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Văn Lương ngậm một điếu thuốc, thần sắc lạnh lùng lại bình tĩnh, mở siêu thoại CP Văn Điệp.
CP Văn Điệp, còn được gọi là CP ngược luyến tình thâm.
[Mọi người đừng hoảng hốt, Văn Điệp nhất định không phải BE, khẳng định là gần đây quá bận rộn, cũng có thể là cố ý muốn che mắt người khác.]
*BE – Bad Ending: Kết thúc tệ
[Nhà người ta ngày ngày phát đường, nhà tôi thì ngày ngày phát đao _(:з」∠)_]
[Đã gần một tháng tôi không nhìn thấy họ chung khung hình rồi, huhuhu.]
[CP nhà người ta ít nhất đều là giới giải trí, cho dù BE sau này cũng có thể gặp, mà chúng ta, có thể thật sự không còn gặp lại nhau.]
Ngoài ra, chính chủ không phát đường, người hâm mộ đành phải tự tay sản xuất lương thực, trong siêu thoại còn có không ít ảnh photoshop thành hai người chụp ảnh chung, video clip cắt ghép cùng với bài viết nhỏ.
Hết lần này tới lần khác trong những bài viết nhỏ kia còn có không ít bài thú vị.
Văn Lương vốn là tùy tiện nhìn một chút, sau khi nhìn lướt qua thì cảm thấy không vừa ý.
“…”
Anh vô thức nghiến răng, khói thuốc cũng bị cắn ra thành mấy mảnh, trực tiếp nhét vào trong gạt tàn.
Văn Lương lười xem những nội dung kia, vừa rời đi không lâu cửa văn phòng lại bị gõ.
“Vào đi.” Văn Lương lạnh nhạt nói.
Ngay sau đó cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Văn Lương cũng không ngẩng đầu, chờ đối phương báo cáo công việc, cho đến khi đợi một lát cũng không có âm thanh mới ngẩng đầu.
Văn Lương sửng sốt, nhìn Trần Điệp trước mắt.
“Sao lại tới đây?”
Trần Điệp cười cười, đi đến bên cạnh anh: “Vừa mới ăn cơm với Diệp Sơ Khanh xong, nhàn rỗi không có việc gì thì tới thăm anh.”
Trước kia Trần Điệp rất ít khi đến Ôn Viễn, nhân viên ở đây cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy cô, ngược lại thường xuyên gặp phu nhân tương lai của tổng giám đốc trên TV, Trần Điệp vừa đi vào công ty đã được chú ý, dưới ánh mắt của mọi người đi vào thang máy, bước vào văn phòng tổng giám đốc, thế mà đến một người ngăn cản cô cũng không có.
Lúc này, mọi người trong công ty tụ tập cùng một chỗ bàn luận sôi nổi.
“Trần Điệp cũng quá! Xinh! Đẹp! Rồi! Đẹp hơn 100 lần so với TV!”
“Khí chất này thật sự tuyệt!!”
“Khó trách Văn tổng bị tát cũng không nổi giận, đổi lại là tôi đứng đối diện một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tùy ý chà đạp tôi như thế nào cũng được!”
“Chỉ là tại sao Trần Điệp lại tới Ôn Viễn, thật sự làm lành?! Không thấy bài báo liên quan mà?”
“Cô thì biết cái gì, đây chính là tình yêu ngầm, hiện tại chúng ta đang ở trên một con thuyền, nếu dám tiết lộ ra ngoài cẩn thận phu nhân tổng giám đốc trách tội.”
…
Mà giờ phút này Trần Điệp hoàn toàn không biết mọi người bên ngoài đang bàn luận vị trí “phu nhân tổng giám đốc” của cô.
Hiện tại cô bị chuột rút một chút.
Văn Lương đặt cô lên mép bàn làm việc, cúi người hôn xuống.
Thân thể cô bị ép ngửa ra sau, hai tay chống ở phía sau, bởi vì Văn Lương đặt tay lên thắt lưng của cô nên cô hơi nhột, đi giày cao gót đứng không vững, bắp chân căng thẳng, dường như chuột rút nặng hơn.
Văn Lương cái người này lúc hôn tay cũng không nhàn rỗi.
Lúc chạm vào tai cô, lúc vào cổ, sau đó đến xương quai xanh.
Hơi thở nóng rực đan xen, Trần Điệp mặt đỏ tai hồng.
Một lát sau, cuối cùng Văn Lương buông cô ra.
Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt cô gái nhỏ trong ngực ướt át, nhìn còn chưa kịp bình tĩnh lại, Văn Lương đã cười cô: “Thoải mái thế cơ à.”
Trần Điệp dừng lại ba giây mới nghe rõ những lời này của anh: “…”
Nhất thời máu nóng dâng cao, nóng đến gần như muốn bốc khói.
Cái gì gọi là thoải mái thế cơ à?!
Cái đồ chết tiệt này rốt cuộc có thể nói tiếng người hay không???
Trần Điệp đẩy anh ra, người vừa động lại bỗng nhiên “shhh” một tiếng, một lần nữa dựa vào mép bàn làm việc, không nhúc nhích được.
Văn Lương: “Sao đấy?”
“… Chân bị chuột rút.”
Văn Lương dừng lại, sau đó dựa lên người cô, bắt đầu cười, bả vai run lên.
“…” Trần Điệp gạt chân, lạnh lùng nói, “Văn Lương, có phải anh muốn chết không.”
Anh vẫn cười như cũ, nhưng không kiêu ngạo như trước nữa, ngồi xuống ghế: “Chân nào?”
Trần Điệp chỉ chỉ chân phải.
Văn Lương nắm bắp chân cô nâng lên, Trần Điệp đang tê dại khó chịu, giống như rất nhiều con sâu nhỏ đang bò, anh vừa động thì chân kia giống như bị cắt đi.
“Này này này ——!” Trần Điệp khẽ kêu lên tiếng, “Anh làm gì vậy!”
“Bóp chân cho em.”
Trần Điệp nửa ngồi trên mặt bàn, Văn Lương ngồi đối diện cô, bảo cô giẫm chân lên đùi anh, tay nắm bắp chân cho cô.
Tay anh to, dùng sức bóp vài cái, chuột rút đã giảm bớt không ít, không còn đau nữa.
Trần Điệp cũng không bỏ chân xuống, anh bóp rất thoải mái, nên tùy ý để cho anh tiếp tục bóp.
“Đúng rồi, anh có nhìn thấy chuyện kia của Trần Thư Viện không.” Trần Điệp hỏi.
Văn Lương: “Chuyện gì?”
“Hình như bây giờ còn treo trên hot search.”
Văn Lương ngược lại cũng không quan tâm chuyện Trần Điệp nói tới là chuyện gì, nhưng bởi vì hot search trong lời nói kia của cô lại dẫn suy nghĩ của anh trở lại bài viết vừa rồi nhìn thấy ở siêu thoại.
Lúc ấy anh chỉ nhìn thoáng qua, không biết tại sao lúc này lại hiện ra rõ ràng.
Hơn nữa lúc này trên tay còn cầm lấy chân Trần Điệp.
Trần Điệp bên cạnh đã lấy điện thoại di động ra, mở hot search kia: “Anh xem này.”
Văn Lương còn đang thất thần.
Trần Điệp đạp anh một cước: “Anh nghĩ gì thế.”
Tay của Văn Lương vẫn xoa bóp trên mắt cá chân cô, lúc này mới ngước mắt lên nhìn điện thoại di động của cô.
Trước đây《 Rượu hoa mai 》tiếp thị quá nổi bật, cũng dẫn đến hiện giờ nói ra việc đạo nhái bị cắn trả càng nghiêm trọng hơn, lúc này độ nóng thảo luận rất cao.
Càng ngày càng có nhiều người mắng chửi cô ta.
“Diệp Sơ Khanh vẫn là một trong những đơn vị tổ chức cuộc thi, vừa mới hỏi em muốn xử lý như thế nào.”
Văn Lương cầm lấy chân cô, từ mắt cá chân hướng lên trên đến đầu gối, nghe vậy mới nở nụ cười.
Anh tựa lưng vào ghế, cằm khẽ nâng lên, đường nét lưu loát phóng khoáng, chậm rãi nói: “Vậy công chúa, em muốn xử lý như thế nào.”
“…”
Người này sao đột nhiên lại bắt đầu công chúa tới công chúa đi rồi.
Trần Điệp bị một tiếng xưng hô này của anh làm cho hoảng hốt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh đừng gọi em như vậy.”
Thật xấu hổ.
“Có điều em không muốn nhúng tay vào chuyện này, dù sao cô ta cũng đã tự mình tìm chết, đạo nhái tác phẩm của đạo diễn Phùng, trước tiên phải xem đạo diễn Phùng có ra mặt hay không.”
Trần Điệp cũng coi như là nổi tiếng nhờ Phùng Trí cho cơ hội để cô diễn vai nữ chính số một.
Nếu Phùng Trí thật sự phát biểu tẩy chay đạo văn thì chắc chắn cô sẽ share bài ủng hộ, chỉ là cấp bậc này của Phùng Trí xác suất lớn sẽ không tự mình khẳng định, hơn nữa trên mạng đều đã lên tiếng.
Cô vừa nói xong, trợ lý đã gọi nội tuyến đến: “Văn tổng, Khương tổng của Phong Củng tới.”
“Để anh ta vào.” Văn Lương nói.
Khương tổng.
Khương Hiện?
Trần Điệp nhíu mày, lập tức đối diện với tầm mắt Văn Lương, anh khẽ cười một tiếng, trên tay dùng sức, nắm chân cô.
“A!” Trần Điệp bị anh bóp đau, nhấc chân đạp vào bụng anh, “Anh bị bệnh à.”
Khương Hiện sắp tiến vào, Trần Điệp không có thời gian lý luận với anh, lập tức từ trên bàn đi xuống, chân vừa chạm đất Khương Hiện đã đẩy cửa tiến vào.
Văn Lương ngược lại vô cùng nhàn nhã, đỡ cánh tay cô, hời hợt nói một câu: “Đi giày trước đã.”
???
Anh không nói thì em cũng sẽ mang giày được chứ?
Lời nói này của anh cứ như chúng ta đang làm gì trước đó vậy.
Khương Hiện ở cửa cũng theo bước chân dừng lại, ngước mắt nhìn, chỉ nhìn thấy bóng lưng Trần Điệp, đang cúi đầu mang giày.
Trần Điệp đi giày cao gót vào, nói với Văn Lương: “Anh bận đi, em về trước.”
“Không có việc gì, em cứ ngồi đó trước một lát, xong việc anh dẫn em đi ăn tối.” Văn Lương nhéo nhẹ lòng bàn tay cô.
Trần Điệp gật gật đầu, đi tới trước mặt Khương Hiện dừng một chút.
Cái loại khảo nghiệm không thể hiểu được đến từ bạn trai là chuyện gì đây??
Ngược lại Khương Hiện rất tự nhiên, nhìn cô nở nụ cười: “Tiểu Điệp.”
Trần Điệp do dự một giây: “Khương Hiện ca.”
Không dám gọi Khương Hiện ca ca nữa.
Có vẻ Khương Hiện không nghe ra hai kiểu xưng hô này có gì khác nhau, thần sắc không đổi.
Quả nhiên, chỉ có người đàn ông là quỷ hẹp hòi phía sau mới để ý người khác nhiều hơn anh ta một chữ “ca”.
***
Nội dung Văn Lương và Khương Hiện trò chuyện Trần Điệp cũng nghe không hiểu, một đống từ chuyên ngành, vừa nghe đã mệt mỏi.
Cô dứt khoát lấy điện thoại di động ra chơi game.
Trước kia lúc học đại học cô thường chơi với các bạn cùng lớp, chỉ là sau này công việc bận rộn thì rất ít chơi, trước kia kỹ thuật chơi game đã không được, chứ đừng nói đến bây giờ còn không quen tay.
Chơi hai ván đều chết, Trần Điệp không có hứng thú chơi nữa.
Thoát khỏi trò chơi mở Weibo.
Sự kiện đạo nhái《 Rượu hoa mai 》vẫn không giảm nhiệt.
Cũng bởi vì ban tổ chức chậm chạp không trả lời, cư dân mạng đều càng thêm phẫn nộ, cho rằng đây là ban tổ chức muốn bao che cho thí sinh đứng vị trí số một, tuyệt đối không nghĩ tới lúc này ban tổ chức và nhà đầu tư đều đang suy nghĩ cách xử lý Trần Thư Viện tốt hơn.
Sau khi tạm biệt Trần Điệp, Diệp Sơ Khanh nhận được điện thoại của Trần Thiệu, hai người gặp nhau trên xe.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn bao che Trần Thư Viện thì nghĩ cũng đừng nghĩ.” Diệp Sơ Khanh chỉ vào anh ta nói.
Trần Thiệu nhướng mày: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi định bao che cho Trần Thư Viện ngu ngốc kia.”
Mấy ngày nay Diệp Sơ Khanh cũng hiểu đại khái chút chuyện của Trần gia, nghe vậy đáp: “Mẹ của Trần Thư Viện, tên gì ấy nhỉ.”
“Lâm Thuyên.” Trần Thiệu nhắc nhở cô.
“Đúng, bà ta sẽ không tới tìm anh giúp đứa con gái ngu xuẩn nhà mình cầu tha thứ chứ?”
“Đã tìm rồi.” Trần Thiệu lắc lắc điện thoại di động, bộ dáng thờ ơ, “Nói tôi đè việc này xuống, đáng tiếc, tôi là người không thích nghe người khác sai bảo.”
“…”
Không thể không nói, Trần Thiệu như vậy thật sự quá trẻ con.
Nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Khanh và anh đạt được sự đồng thuận, quả thực là cảm động lòng người.
“Vậy anh định làm gì?” Diệp Sơ Khanh hỏi.
“Trước tiên đừng quản, chờ cô ta bị mắng tám trăm hiệp rồi nói sau, ngu xuẩn vẫn là ngu xuẩn, tôi còn tưởng rằng cuối cùng cô ta cũng có thể làm được chuyện đứng đắn, kết quả vẫn là sao chép.” Trần Thiệu khẽ xùy một tiếng, “Mất mặt Trần gia, nên sớm rời đi từ lúc đó rồi.”
Diệp Sơ Khanh nhìn anh, một lúc lâu sau nở nụ cười: “Hôm nay anh coi như có chút giống người, khó có được dịp đứng cùng chiến tuyến với anh nha.”
“Trần Điệp là em gái tôi, tôi giúp cô ấy là bình thường, trước đây không phải là cô nhìn trúng Văn Lương sao, như thế nào, bây giờ còn phổ biến việc làm bạn với tình địch?”
“…”
Cô biết miệng chó không mọc được ngà voi mà.
Diệp Sơ Khanh trợn trắng mắt, bỏ lại một câu “Đi đây” rồi xuống xe.
***
Khương Hiện và Văn Lương bàn xong công việc thì không ở lại lâu, trước khi đi lại chào hỏi Trần Điệp đang ngồi ở một bên sofa, sau đó rời đi.
Mà Văn Lương cũng không tiễn anh ấy, ngược lại nhìn Khương Hiện đi qua nói chuyện với Trần Điệp, thảnh thơi, mãi cho đến khi Khương Hiện đi rồi, ánh mắt Văn Lương vẫn bình tĩnh dừng ở trên người Trần Điệp.
“…”
Trần Điệp cũng không muốn để ý tới anh, “Anh làm gì vậy.”
“Không làm gì cả.” Văn Lương cười cười, cầm áo lên tiếng, “Đi ăn cơm tối thôi.”
Trần Điệp nhìn điện thoại di động: “Bây giờ đến giờ tan làm chưa?”
“Chưa, tan sớm.” Văn Lương lạnh nhạt nói.
“…”
Lúc xuống lầu tất cả mọi người đều vẫn ở đấy, vì thế Trần Điệp lại một lần nữa trải qua ánh nhìn chăm chú của nhân viên Ôn Viễn.
Xuống gara rồi lên xe.
Còn chưa đến giờ cao điểm buổi tối, vì thế trên đường không bị kẹt xe, qua được một lúc Trần Điệp mới phát hiện có gì đó không đúng.
“Chúng ta đi đâu?” Cô hỏi.
“Biệt thự Tây Giao.”
“?” Trần Điệp nghiêng đầu nhìn anh, “Em không về ở với anh.”
“Đi ăn cơm, dì Trương hỏi về em mấy lần rồi.”
Trần Điệp dừng một chút, lúc này phản ứng lại: “À.”
Đã lâu không trở về biệt thự Tây Giao, không có thay đổi gì lớn, cây xanh bên ngoài vẫn được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề, trong phòng cũng giống như vậy.
Hai người thay giày vào nhà.
Dì Trương vừa thấy bọn họ thì cười nghênh đón: “Trần tiểu thư trở về rồi.”
“Dì Trương.”
“Đợi thêm một lát nữa, cơm tối xong ngay thôi.”
Rất nhanh, dì Trương đã bưng đồ ăn đi ra, Trần Điệp gọi bà cùng ngồi xuống ăn, nhưng bà ấy câu nệ, chỉ nói: “Vừa rồi ở trong phòng bếp tôi cũng đã ăn xong, hiện tại cũng ăn không nổi, cô và thiếu gia mau ăn cơm trước đi.”
Bà nói xong thì lại vào phòng bếp thu dọn.
Trên bàn cơm, Trần Điệp nhận điện thoại, Phương Nguyễn gọi tới.
Nói là mẹ Diệp Sơ Khanh, cũng chính đạo diễn Hoàng đã liên lạc với cô đề cập đến việc hợp tác với bộ phim mới, một bộ phim dân quốc, tên là《 A Tiêu 》.
“Ừm, chị gửi kịch bản cho em đi.” Trần Điệp buông đũa xuống, “Đúng rồi, trước mắt đã xác định bộ phim này khai máy khi nào chưa?”
“Thời gian là sau khi em quay xong《 Một ngày ba bữa 》, vừa vặn nối tiếp, rất thích hợp.” Phương Nguyễn hỏi: “Bây giờ em đang làm gì vậy?”
Trần Điệp giương mắt nhìn Văn Lương bên cạnh: “Ăn cơm.”
“Cùng Văn tổng à?”
“Ừm.”
“…” Phương Nguyễn cũng mặc kệ khoa tay múa chân với Kim chủ, gật gật đầu không quấy rầy nữa, “Vậy em tiếp tục đi, chị sẽ gửi tài liệu vào điện thoại của em.”
Cơm nước xong, Trần Điệp cũng vô cùng ngại khi để cho dì Trương một mình thu dọn, bèn đi theo vào phòng bếp.
Tuy rằng cuối cùng dì Trương cũng không để cho cô dính một chút nước.
“Sáng nay tôi vừa đi phơi chăn, tối nay ngủ chắc chắn sẽ rất thoải mái.” Dì Trương vừa nói vừa bỏ bát đũa đã rửa sạch vào tủ khử trùng.
“Hả?” Trần Điệp dừng lại một chút, tựa vào cạnh cửa nhẹ giọng nói, “Con không ở đây, lát nữa sẽ về.”
Dì Trương quay đầu: “Công việc bận rộn như vậy à?”
… Đó không phải là nguyên nhân.
Chỉ là cô muốn yêu đương thật tốt, không muốn vừa mới yêu đã trực tiếp nhảy đến cái bước như trước kia.
Nhưng cũng rất xấu hổ khi đi giải thích những thứ này với dì Trương, đành mơ hồ đáp một tiếng cho qua.
Dì Trương: “Cô còn nhỏ tuổi nên có thể không nghĩ tới phương diện đó, thiếu gia cũng sắp 30 rồi, cũng nên cân nhắc chuyện kết hôn, lúc còn trẻ sinh con cha mẹ hai bên tinh lực tràn đầy, thể chất đứa nhỏ cũng tốt.”
Trần Điệp: “…”
Thật đúng là cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới phương diện đó.
Cũng không biết đứa bé được sinh ra lúc còn trẻ trong miệng dì Trương có thể chất tốt hay không rốt cuộc có căn cứ khoa học hay không, chẳng qua nghe ra Văn Lương gần 30 tuổi nếu không chuẩn bị thì sẽ muộn khiến Trần Điệp nhịn không được cười ra tiếng.
“Đúng vậy.” Trần Điệp cười khom lưng, “Đã 29 rồi, quá già rồi.”
Dì Trương không nghe ra cô hả hê khi người gặp họa, tiếp tục nói: “29 kỳ thật còn tốt, nhưng công việc của cô quá bận rộn, nghe nói kéo dài thêm vài năm nữa tế bào hoạt động của đàn ông cũng sẽ giảm xuống, vì vậy tốt nhất vẫn nên suy nghĩ một chút chuyện này.”
Trần Điệp tiếp tục cười gật đầu, liên tục phụ họa.
Chỉ cười được một nửa, cổ bỗng nhiên bị bóp một cái.
Văn Lương giơ tay bóp gáy cô, thản nhiên nói với dì Trương: “Dì quét dọn xong bên này thì nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Dứt lời, cánh tay khóa cổ Trần Điệp rồi rời đi.
“Anh làm gì thế?” Trần Điệp bám lấy cánh tay anh đi theo một cách bị động.
Đi lên lầu vào phòng ngủ, Văn Lương đá cửa một cái, lúc này mới buông Trần Điệp ra, đẩy người lên tường, từ trên cao nhìn cô: “Cánh cứng rồi, còn dám nói xấu sau lưng anh.”
Trần Điệp nhanh chóng ném nồi: “Không phải em nói, vừa rồi rõ ràng đều là dì Trương nói.”
“Em cười cái gì?”
“Anh có nói đạo lý không vậy, ngay cả cười cũng không thể cười ư?”
“Cảm thấy anh quá già.” Văn Lương híp mắt lại.
Trần Điệp cười tủm tỉm nhìn anh, rất không chân thành nói: “Đâu có đâu nào, Văn tổng tuổi trẻ khí thịnh.”
Văn Lương nhìn dáng vẻ của cô, quả thực một chút nóng nảy cũng không còn: “Em thử nhìn xem hiện tại mình đang ở đâu, rồi nghĩ kỹ càng nên nói chuyện với anh như thế nào.”
“…”
Trần Điệp tỉnh táo lại.
Là cô trẻ người non dạ không hiểu chuyện.
Trần Điệp muốn đẩy anh ra, nhưng vẫn bị anh chặn lại, đẩy qua lại vài cái thì thấy phiền: “Em muốn về.”
Văn Lương cúi đầu xuống, ghé sát bên tai cô, giọng nói rất trầm, mỉm cười vi diệu: “Không phải đã nói với em nên suy nghĩ kỹ chuyện đó sao, sang năm anh sẽ 30 tuổi, không có cách nào trẻ tuổi khí thịnh, em đây không phải là làm chậm trễ anh à.”
Trần Điệp:?
Rốt cuộc cô cũng nhìn ra, tên đàn ông chết tiệt này vì ngủ với cô mà cái gì cũng có thể nói.
Gì mà trì hoãn anh!
Ai có thể trì hoãn anh!!
Trần Điệp bị giọng nói của anh kích thích màng nhĩ khiến đầu óc hơi bối rối: “Văn Lương anh có biết xấu hổ là gì không?”
Dì Trương quét dọn phòng bếp sạch sẽ xong, ở dưới lầu nói một tiếng.
Trần Điệp chột dạ như kẻ trộm, sốt ruột cuống quít đáp, “Vâng.”
Văn Lương nhếch môi, không trêu chọc cô nữa, nhớ tới vừa rồi lúc ăn cơm cô nhận cuộc điện thoại kia: “Có phim mới sắp quay sao?”
“Hả?” Trần Điệp chớp chớp mắt nhìn anh.
Một lần nữa phải cảm khái Văn Lương quả thật vô tình, một giây trước còn dỗ dành cô nói những lời lung tung, một giây sau đã đột nhiên tiến vào trạng thái làm việc.
Đầu óc cô còn chưa kịp load.
“Còn chưa xác định, trở về phải xem kịch bản như thế nào trước đã.”
“Vậy đi, đưa em về.”
***
Lúc bọn họ ra ngoài đã bắt đầu mưa, Văn Lương trở về phòng cầm ô cho Trần Điệp.
Vì trời mưa nên trên đường rất tắc, đi rất lâu mới đến Lập Phồn Tân Uyển.
Văn Lương đỗ xe vào chỗ đậu xe, trời mưa càng lớn, giống như trực tiếp đổ từng thùng nước xuống, đập vào kính chắn gió vang lên tiếng lốp bốp.
“Em lên đây, lúc về anh lái xe cẩn thận một chút.”
Trần Điệp nói xong cầm ô lên chuẩn bị mở cửa xe, chỉ là vừa đụng vào cửa thì thấy cửa đã bị khóa.
Cô quay lại: “Hả?”
Văn Lương lười biếng: “Mưa to như vậy, ở trên xe một lát rồi hẵng lên nhà.”
Trần Điệp nhìn mưa bên ngoài, lúc này cho dù che ô vài bước từ đây vào chung cư có lẽ cũng ướt đẫm.
Cô đặt ô trở lại bên chân, mở điện thoại ra xem kịch bản vừa rồi Phương Nguyễn gửi tới.
Văn Lương giơ tay lên, nắm lấy tay cô.
Hai người tạm thời không nói gì, trong xe yên lặng, xung quanh bên ngoài chỉ có tiếng mưa lớn kèm theo tiếng còi xe ngoài đường lớn.
Kịch bản phim《 A Tiêu 》rất phù hợp với Trần Điệp, loại trang phục như sườn xám vóc dáng của Trần Điệp cũng có thể cân được, huống chi lại là một bộ điện ảnh có tổ sản xuất có thực lực phụ trách, chất lượng rất đảm bảo.
Trần Điệp đọc đoạn mở đầu kịch bản đã cảm thấy thích, đang muốn đọc tiếp, Văn Lương cầm ngón tay cô kéo ra ngoài.
“Khi em làm việc, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái?” Văn Lương nhướng mày, bình tĩnh hỏi cô.
“… Trước đây khi anh làm việc anh cũng có thèm nhìn em đâu.” Trần Điệp bắt đầu lật lại nợ cũ.
Văn Lương “chậc” một tiếng: “Vậy em tiếp tục đi.”
Lời này của anh nói giống như giận dỗi, Trần Điệp dứt khoát tiếp tục đọc kịch bản.
Chẳng qua vừa mới đọc hai ba dòng, Văn Lương đã buông tay đang quấn quanh ngón tay cô ra, sau đó thắt lưng chợt lạnh, anh giơ tay vén vạt áo Trần Điệp lên, sau đó hướng lên trên.
Trần Điệp dừng lại, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống đất, lập tức chặn cổ tay anh lại: “Anh làm gì đấy?”
Văn Lương cười khẽ, đẩy ngón tay cô ra tiếp tục hướng lên trên, lại vòng ra sau lưng, liếc nhìn cô một cái, cười như không cười: “Hiện tại bằng lòng nhìn anh rồi.”
“…”
Trần Điệp khó chịu, không ngừng trốn về phía sau, nhưng vô dụng, lại bị anh kéo trở về, cô bị ép chịu đựng, Văn Lương ngược lại thoải mái du ngoạn.
Tay ở sau lưng cô chuyển động một hồi, sau đó ngón trỏ tiến vào dây áo lót chật hẹp.
Trần Điệp hô hấp khó khăn, cúi đầu xuống, giọng nói mơ hồ gọi tên anh.
Bàn tay trống rỗng của Văn Lương ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Rốt cuộc em đang lo lắng gì đây?”
Vừa dứt lời, nút áo sau lưng bung ra.
Ngay sau đó toàn thân hơi lạnh.
Trần Điệp khẽ thở một hơi, giơ tay đặt trước người, không cho nó trượt xuống, cũng không cho tay Văn Lương tới.
“Anh đừng như vậy.” Cô nhíu mày nhẹ giọng nói.
Văn Lương nhắc lại: “Rốt cuộc em đang lo lắng cái gì?”
Nếu như nói là lần đầu tiên, có chút lo lắng cũng rất bình thường, nhưng quan hệ của bọn họ đã nhiều năm như vậy, Văn Lương không biết rốt cuộc cô đang kiên trì cái gì, không chịu về nhà cũng không chịu để anh chạm vào.
“Em muốn hẹn hò yêu đương với anh, đâu có ai giống như anh thế này.” Cô không quá cao hứng khiếu nại, cổ đều đỏ lên, giọng nói còn có chút uất ức, “Em chưa từng yêu đương bao giờ.”
Ngón tay Văn Lương dừng lại, thở dài, tiến tới hôn cô, không lên tiếng cài nút áo vừa cởi lên, sau đó lại kéo dây áo trượt xuống lên vai, trên vai phát ra một thanh âm cực nhỏ.
Nhưng âm thanh này vẫn khiến Trần Điệp run rẩy, né tránh nụ hôn của anh.
Văn Lương hô hấp có chút khó khăn, lấy tay ra nâng cằm cô lên: “Giận rồi sao?”
Trần Điệp không nói gì, cúi đầu, tay rụt vào trong tay áo, chậm rãi sửa lại lớp áo đang nhăn nhúm.
Văn Lương hít sâu một hơi, xoa xoa tóc cô, hiếm khi dịu dàng dỗ dành cô: “Được rồi, anh sai rồi, đừng giận nữa, nhé?”
Cô vẫn cúi đầu không nhìn anh, chỉ khẽ nghe thấy một tiếng “Ừ.”
Cũng không biết là ứng với câu trước của anh “Giận rồi sao” hay là câu sau “Đừng giận nữa”, cũng không nắm được hiện tại cô rốt cuộc có còn giận hay không.
Văn Lương đã sống cùng cô từ khi cô còn nhỏ, tự nhiên biết tính cách của cô.
Tuy rằng sau này tính cách của cô trở nên không còn ôn nhu, cũng coi như dám yêu dám hận, là một cô gái nhỏ rất thẳng thắn cởi mở, nhưng mỗi lần quan hệ cô lại trở về bộ dáng ban đầu, cắn răng ngay cả một chút âm thanh cũng không dám phát ra, cả người đều căng thẳng, không hề thả lỏng.
Văn Lương nghĩ vừa rồi có phải mình thật sự quá đáng hay không.
Hơn nữa câu nói “Em chưa từng yêu đương”, ngẫm lại quả thực là như vậy, trước kia anh không tính là đang yêu Trần Điệp.
Anh đang định chân thành xin lỗi rồi nghiêm túc dỗ dành.
Cuối cùng Trần Điệp cũng ngẩng đầu lên, hốc mắt cô hơi đỏ, nhìn anh một cái lại rất nhanh cúi xuống, mím môi, bộ dáng rất xấu hổ: “Em không giận.”
Chỉ với ánh mắt này của cô và ba chữ này, phong độ thân sĩ khó có được của Văn Lương bị một kích vỡ vụn, cảm xúc vừa mới bình phục lại lại một lần nữa vọt lên.
Trong nháy mắt mưa bên ngoài càng lớn, hòa với tiếng tim đập ngày một dồn dập của Văn Lương, thật sự khó nhịn.
Văn Lương cúi người, hôn lên môi cô lần nữa.
Lúc này Trần Điệp không tránh nữa, ngược lại ngoan ngoãn ngửa đầu đáp lại anh.
Tim Văn Lương đập thình thịch, vừa nhanh vừa nặng, thật sự là chịu không nổi.
Vì vậy, anh ngồi thẳng dậy.
Nụ hôn này chấm dứt bất ngờ không kịp đề phòng, Trần Điệp cũng không kịp định thần lại, nhìn anh chớp chớp mắt, mi đen run rẩy, còn nghiêng đầu “Hả?” một tiếng.
Nhìn hơi ngốc nghếch.
Yết hầu Văn Lương lăn lên lăn xuống, anh cười cười, giọng nói khàn khàn: “Cứ ngoan ngoãn như vậy thì anh sẽ tiếp tục mất.”
Trần Điệp sửng sốt, cầm lấy ô đẩy cửa ra rồi nhanh chóng chạy vào dưới mái hiên của tòa chung cư cách đó không xa.
Sau đó mới quay lại vẫy tay chào anh, nói tạm biệt.