Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 83. Ngươi dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan bức ép ta, không sợ rước tới họa sát thân sao?
Chuyện vớ vẩn? Một câu này nói ra rốt cuộc triệt để chọc giận Kỷ Ninh. Hắn lại lần nữa đưa tay túm lấy cổ áo Lộc Minh Sơn:
"Đừng tưởng rằng ngươi là thần y gì đó nên ta không dám gϊếŧ ngươi! Ngươi quở trách ta cũng được, nhưng nếu còn dám nhắc đến sự tình giữa ta và Bạch Thanh Nhan, lời ra lời vào, mở miệng bôi nhọ, đừng trách ta không khách khí!"
Lộc Minh Sơn bị hắn chộp trong tay, cơ hồ không thở nổi. Nhưng cậu cắn răng, ánh mắt cũng lạnh lẽo thấu xương:
"Sự tình giữa các ngươi? Ngươi là đang nói đến việc... Ngươi hành hạ tra tấn, vũ nhục dằn vặt, thiếu chút nữa hại y bỏ mạng các loại sao?!"
"Ngươi nói bậy! Chúng ta quen biết yêu nhau, đã mười năm rồi! Ngươi thì biết cái gì?"
Chóp mũi Lộc Minh Sơn gần như đâm vào mặt Kỷ Ninh, cố sức hướng hắn gào thét:
"À đâu, ngươi cũng không phải cái gì cũng không biết... Y bây giờ trên người thương tích đầy mình, từng đạo vết thương sâu thấy tận xương! Nguyên nhân trong đó, chỉ sợ ngươi cái nào cũng biết, bởi không ai khác mà chính là do ngươi tự tay gây nên! Yêu nhau mười năm! Ngươi cũng biết các ngươi quen biết yêu nhau! Cặn bã!"
Phi một tiếng, một ngụm nước bọt nhổ ngay dưới chân Kỷ Ninh. Lộc Minh Sơn lấy tay giật phần cổ áo đang bị Kỷ Ninh nắm trong lòng bàn tay ra, xoay người rời đi. Để lại Kỷ Ninh một mình hóa đá tại chỗ.
Hắn đột nhiên bật ra tiếng, Lộc Minh Sơn cũng liền dừng lại. Nhưng cậu không muốn quay đầu thấy mặt Kỷ Ninh, chỉ lạnh lùng hỏi:
"Ngươi còn có chuyện gì? Là muốn hỏi y còn sống được mấy ngày, bao lâu thì chết sao?"
"Không phải!" Thanh âm Kỷ Ninh lộ ra một cỗ thê lương, "...Ta và Bạch Thanh Nhan... Không phải chỉ có những chuyện đó... Mười năm trước... Chúng ta khi đó... Thực sự rất tốt..."
Lộc Minh Sơn ngắn ngủi cười một tiếng. Cậu cũng lười nghe, đi thẳng. Song Kỷ Ninh vẫn như cũ lẩm nhẩm:
"Chúng ta khi đó... Thật sự tốt... Thật sự rất tốt... Khi đó... Y... Y trong lòng có ta... Lòng ta cũng... Cũng có y..."
Như là đang biện giải với ai, thanh âm Kỷ Ninh rất thấp, lại vô cùng khẩn thiết, tựa hồ như muốn đem tâm can đào lên cho ai thấy. Nhưng biện giải như vậy có vẻ vô lực, lại có chút nực cười. Ngay cả Kỷ Ninh trong lòng cũng biết, bọn họ "khi đó" quả thực rất tốt... Nhưng hiện giờ, đã không còn là "khi đó".
Ngẩn người đứng một chỗ chăm chú nhìn người nọ không biết đã bao lâu. Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một thanh âm:
"Kỷ Tướng quân! Ngài ngủ rồi sao?"
Thanh âm không lớn, lại khiến Kỷ Ninh giật mình nhảy dựng. Tim hắn đập loạn xạ trong lồng ngực, phản ứng đầu tiên là nhìn Bạch Thanh Nhan... Thấy người nọ vẫn còn ngủ, hắn mới định thần lại.
Phía ngoài cửa, thanh âm kia lại gọi một lần. Kỷ Ninh đẩy cửa ra đi ra, thấy chủ nhân thanh âm là một thân binh của Nhiễm Trần.
"Đêm khuya tới đây là có chuyện gì?"
"Hồi Kỷ Tướng quân, là Nhiễm giám quân mời ngài qua một chuyến."
"Ta còn có việc. Hắn có chuyện gì? Sao không phái người tới truyền tin, hoặc để sáng ngày mai rồi nói." Dứt lời, Kỷ Ninh định quay trở lại trong xe. Lại bị thân binh ngăn lại:
"Kỷ Tướng quân, Quận vương chúng ta nói... Bệ hạ sắp tới. Cần phải mời ngài lập tức qua đó, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Hơn nữa chuyện này... Có liên quan tới người nọ."
Bệ hạ? Hoàng đế Lang Nghiệp? Kỷ Ninh cau mày, lại không biết tôn đại thần này vì cái gì mà đến?
Về phần người nọ... Ngoại trừ Bạch Thanh Nhan thì còn có người nào? Chẳng lẽ Bệ hạ vẫn là vì Hoàng tộc Ngọc Dao này mà đến?
Nhưng những điều quan trọng hơn này, Nhiễm Trần sao có thể truyền đạt lại cho một thân binh. Kỷ Ninh biết hỏi binh sĩ nhỏ này cũng vô dụng. Hắn nhíu mày, trở lại trong xe ngựa nhìn thoáng qua. Thấy Bạch Thanh Nhan ngủ có vẻ trầm ổn, hắn liền dặn dò thân binh tăng cường bảo vệ. Chính mình thì đi theo binh sĩ kia.
Quả nhiên, vừa vào mã xa đã thấy Nhiễm Trần đang ngồi trước bàn trà chờ hắn.
"Thư của Hoàng huynh đến. Lão nhân gia hắn muốn đích thân tới nghênh đón tướng sĩ chiến thắng khải hoàn."
Khẩu khí Nhiễm Trần nhẹ nhàng. Nhưng một ngón tay hắn đặt lên đĩa đồ ngọt hoa quả trên bàn, không ngừng chọc vào một chiếc nãi nhân tô* nho nhỏ, khiến chiếc bánh vỡ vụn, lại chuyển sang chiếc tiếp theo. Kỷ Ninh thấy trước mặt hắn trà, bánh, hoa quả một mảnh hỗn độn, biết rằng trong lòng Nhiễm Trần không hề bình tĩnh như nét mặt. Vung tay lên, hắn đuổi hết thân binh ra ngoài. Long Dã đứng dậy đóng cửa xe, bên trong xe chỉ còn lại ba người bọn họ.
*Nãi nhân tô: Bánh làm từ sữa và các loại hạt, kiểu kiểu như bánh nougat hot trend ăn Tết bây giờ:
"Bệ hạ lần này tới, rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Nói tới nói lui vẫn là vì huyết mạch Hoàng thất Ngọc Dao... Bạch Thanh Nhan của ngươi."
"Chẳng lẽ là tên họ Lý kia... Không đúng, tin tức của gã không thể truyền ra ngoài! Ta đã phái người ngày đêm giám sát, ngoại trừ ngày đó gã phái hai người ra ngoài, căn bản không hề có động tĩnh nào khác. Không phải gã truyền tin ra."
"Chỉ sợ Hoàng huynh ta đã dặn dò phải định kỳ gửi tin tức về. Không nhận được tin tức, bản thân chính là tin tức, Kỷ Tướng quân."
Kỷ Ninh gật đầu, đúng là đạo lý này. Hoàng đế Lang Nghiệp tâm tư xảo trá khó lường, có lẽ đã nhìn ra trong đó có gì không ổn. Lần này tự mình ra khỏi thành nghênh tiếp, nếu không phát hiện ra vấn đề gì, hắn vẫn là Đại Tướng quân vinh dự lớn lao. Bằng không, nếu phát hiện ra có vấn đề, thì đó chính là ngày chết của hắn!
Một mình hắn, chết thì chết. Thế nhưng còn Bạch Thanh Nhan...
Hoàng cung Lang Nghiệp hoang dâʍ tà ác, bên ngoài sớm đã nghe đồn. Thân thể Bạch Thanh Nhan bây giờ, chỉ sợ một khi đi vào cũng tuyệt đối là mất mạng mà đi ra!
Nghĩ vậy, Kỷ Ninh cắn chặt môi dưới thành một hàng dấu răng hằn sâu. Hắn nâng áo choàng lên, ngồi xuống đối diện với Nhiễm Trần.
"Chuyện tới bây giờ, nếu ngươi thật tình muốn cùng ta hợp tác, cũng đừng lại cố lộng huyền hư. Nhiễm Giám quân... Nhiễm Quận vương!"
Nhiễm Trần ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Trước lần xuất chinh này, hai người bọn hắn vốn chẳng có quan hệ gì đáng kể. Xuất chinh rồi, quan hệ giữa hai người cũng chẳng qua là một Giám quân và một Tướng quân. Nhưng mới vừa rồi, Kỷ Ninh lại cố ý vạch trần hắn một... một thân phận khác, hẳn là có thâm ý... Nhiễm Trần là ấu đệ của Hoàng đế, Quận vương duy nhất của Lang Nghiệp. Mà Kỷ Ninh hắn là ái tướng của Hoàng đế, Tướng quân chạm tay là bỏng của Lang Nghiệp. Hai người nếu thật sự muốn liên minh, quan trọng nhất là không được phép che che giấu giấu lẫn nhau.
Nhiễm Trần hít một hơi thật sâu.
"Thái tử Ngọc Dao mà ngươi âu yếm Bạch Thanh Nhan, tình huống bây giờ ra sao?"
"Nhiễm Trần, ta đã nói rồi, nếu thật tình muốn hợp tác, cũng đừng lại cố lộng huyền hư. Càng đừng có chăm chăm theo dõi y, lấy y làm nhược điểm bức ép ta."
"Ta cũng đâu có cố lộng huyền hư. Bạch Thanh Nhan, không phải nhược điểm để ta bức ép ngươi hợp tác... Y là mục đích mà ta muốn cùng ngươi hợp tác."
Một lời nói ra, toàn thân Kỷ Ninh căng thẳng. Đôi mắt lóe ra hàn quang khiến người ta kinh hãi:
"Ngươi ít đề cập đến y một chút! Ta sẽ không lấy y ra giao dịch... Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Ngươi hiểu lầm rồi, Kỷ Tướng quân. Mục đích của ta không phải có được y, mà là không để cho Hoàng huynh ta có được y. Chỉ cần y không vào cung, muốn trốn ở phủ Quận vương của ta hay là phủ Tướng quân của ngươi, với ta mà nói không có gì khác nhau."
Nhiễm Trần chuyển nội dung câu chuyện:
"Chỉ là, nếu ta ngươi không hợp tác, hiển nhiên ngươi không thể giữ nổi y. Y tất nhiên sẽ bị bắt vào Hoàng cung Lang Nghiệp, có đúng không? Quên chưa nói, tấu chương của Lý Đại nhân vừa dâng lên, ngươi nghĩ là ngươi còn có thể tiếp tục giấu trời qua biển*?"
*Giấu trời qua biển: Lừa dối qua mặt người khác.
Trên môi Kỷ Ninh lộ ra một nụ cười, nhưng không hề lên tiếng. Song nụ cười khinh miệt này không tránh khỏi ánh mắt Nhiễm Trần. Nhiễm Trần tâm tư khẽ động, lập tức đoán trúng suy nghĩ của hắn... Kỷ Đại Tướng quân tàn bạo kiêu ngạo, hà tất phải giấu trời qua biển? Trực tiếp tạo một cái chết không có đối chứng, chẳng phải càng đơn giản hơn sao.
"Kỳ thực... Kỷ Tướng quân. Trong lòng ngươi cũng hết sức rõ ràng. Nếu như ngươi muốn gϊếŧ người diệt khẩu, không có sự cho phép của ta, ngươi sao có thể vạn vô nhất thất*."
*Vạn vô nhất thất: 万无一失, không sơ hở, hết sức cẩn thận, chắc chắn, tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn.
"Nói được lời này cũng thật có ý tứ. Nhiễm Giám quân, đây là chiến trường, là quân đội! Đao kiếm không có mắt, ai thèm biết ngươi là cái gì quan lớn hay hậu duệ quý tộc? Chết một Ngự sử, thậm chí chết một Giám quân, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."
Ngữ khí Kỷ Ninh bình bình, nhưng lời nói lại hàm chứa ý vị sâu xa. Trong lòng Nhiễm Trần cũng biết, bởi sự tình tranh đoạt Bạch Thanh Nhan, Kỷ Ninh rốt cuộc kết hạ thù hận với mình. Hắn không chỉ không tin mình, ngược lại còn đang uy hϊếp. Ý tứ của hắn, chẳng những có thể giải quyết một Lý Đại nhân, nếu Nhiễm Trần hắn cũng muốn làm khó dễ, vẫn có thể rảnh tay đem mình giải quyết chung một thể.
Nếu như ứng đối không tốt, rất có thể Kỷ Ninh sẽ thật sự tìm một cơ hội gϊếŧ chết mình.
Nhưng Nhiễm Trần cũng không cuống quít, cười cười:
"Lời này không sai. Chiến tranh chính là muốn có người chết, bại binh luôn luôn chết nhanh hơn chút. Bạch Thanh Nhan lại là thủ quân* bại binh, nếu như y chết trong hậu cung của Hoàng huynh lại càng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngươi nghĩ thế nào, Kỷ Tướng quân?"
*Thủ quân: Người đứng đầu quân đội.
"Nhiễm Trần!"
Nhiễm Trần đang định đưa một miếng bánh vào miệng. Nghe lời này, hắn dừng động tác, bánh đã đưa lên môi cũng đặt trở lại. Sắc mặt hắn không hề có vẻ mạn bất kinh tâm*, cơ thể cũng ngồi hết sức đàng hoàng.
*Mạn bất kinh tâm: 漫不经心, việc làm tuỳ tiện, không để ở trong lòng, không để tâm, đếm xỉa tới.
"Ta đã sớm muốn nói... Ta đã gặp qua rất nhiều võ tướng. Nhưng kẻ dám gọi thẳng tên của ta thì ngươi là người đầu tiên."
"..."
"Bọn họ đều sợ ta. Tuy rằng ta chẳng qua chỉ là một Quận vương, lại có vẻ không được Hoàng huynh sủng ái. Nhưng bọn họ chung quy là sợ ta một ngày kia Đông Sơn tái khởi* nên luôn mang theo ba phần nịnh bợ. Có thể gọi Quận vương, tuyệt sẽ không gọi Giám quân; Có thể gọi Giám quân, lại tuyệt không dám gọi thẳng tên. Ta biết, bọn họ đều không phải kiêng nể ta, mà là sợ Hoàng huynh của ta."
*Đông Sơn tái khởi: 东山再起 Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại, có nguồn gốc từ việc một văn nhân là Tạ An sau khi ẩn cư tại Đông Sơn, nhiều lần được triều đình vời ra làm quan nhưng từ chối. Về sau, khi ông đã hơn 40 tuổi lại bất đắc dĩ nhận lời giữ chức Tư Mã.
"..."
"Đám phế vật kia, xương cốt đều bị Hoàng huynh ta đánh đến mềm nhũn, nhất mực cúi đầu nghe theo. Ta muốn bọn chúng thật tình thay ta làm chuyện gì, bọn chúng đều không dám, lại càng không thể."
"Xương cốt bọn chúng có mềm hay không thì liên quan gì đến ta?" Kỷ Ninh cười lạnh một tiếng, "Ngươi là đệ đệ của Bệ hạ, ngươi muốn ai thật tình thay ngươi làm gì, kẻ nào dám từ chối? Trừ khi... Điều ngươi muốn làm, là đại sự rơi đầu!"
Kỷ Ninh rốt cuộc một lời vạch trần thiên cơ. Nhiễm Trần hành sự như vậy, chẳng lẽ là muốn tạo phản?
Hai người mắt đối mắt một trận, Nhiễm Trần nở nụ cười trước. Nhưng hắn một chút cũng không để ý tới lời của Kỷ Ninh, tiếp tục đề tài lúc trước:
"Thế nhưng Kỷ Ninh ngươi lại không giống. Dĩ nhiên, ngươi cũng không hề cố kỵ gì ta. Chỉ là, ngươi đồng dạng không sợ Hoàng huynh ta."
"Cho nên ngươi trăm phương ngàn kế kéo ta xuống nước? Dụng tâm thiết kế một vở tuồng như thế, dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan tới ép buộc ta?"
"Chính xác. Cho nên ta nhất định phải kéo ngươi xuống nước. Cho nên ta dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan ép buộc ngươi. Tính mạng của y, đã thành công ép buộc ngươi sao?"
Nhãn thần Kỷ Ninh càng thêm nghiêm nghị.
"... Ngươi có biết là ngươi đang đùa với lửa hay không? Trong đại quân, nếu ta thật sự muốn gϊếŧ ngươi, chỉ bằng một đội thân binh nho nhỏ bên cạnh ngươi, ngươi cho rằng mình có cơ hội giữ mạng sao?"
"Ta đương nhiên không có cơ hội. Lại nói hiện tại, ngươi đối diện với ta tại đây, Thị vệ trưởng của ta đang ở ngay phía sau ngươi... Nhưng nếu ngươi muốn lấy mạng ta, y căn bản cũng không kịp cứu ta. Thế nhưng, trước khi ta chết, chỉ bằng một đội thân binh nho nhỏ kia cũng đủ đem tin tức Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan đến chỗ Hoàng huynh ta. Bởi vậy Kỷ Tướng quân, ngươi có muốn dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan đánh cuộc một kèo với ta?"
"..."
Kỷ Ninh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Trần.
"Ta hiểu rồi. Sở dĩ ngươi năm lần bảy lượt gạ gẫm Bạch Thanh Nhan, ý đồ chưa bao giờ là y... Mà là ta."
"Ngươi thấy được bằng cách nào?"
"... Hoặc là nói, đại quân Lang Nghiệp sau lưng ta." Kỷ Ninh căn bản không hề để ý tới câu hỏi ngược trở lại của Nhiễm Trần, "Ngươi Túy Ông chi ý* ở chỗ Bệ hạ. Bạch Thanh Nhan chẳng qua chỉ là một công cụ ngươi thuận tay kiếm được. Ngươi cần Bạch Thanh Nhan để ép ta đi vào khuôn khổ, mà vừa hay Bạch Thanh Nhan lại là Hoàng tộc Ngọc Dao Hoàng huynh ngươi mong muốn, ngươi còn có thể nhất tiễn song điêu**. Nhiễm Trần ơi Nhiễm Trần, ngươi tính toán ta như vậy, là thật sự cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi?"
*Túy Ông chi ý: Cả câu là "Túy Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thuỷ chi gian", 醉翁之意不在酒, 在乎山水之间,ý của Túy Ông không phải ở rượu. Hàm ý rằng ý không ở trong lời, có dụng ý khác. Nhân tiện thì Túy Ông là biệt hiệu nổi tiếng của Âu Dương Tu, một trong "Đường Tống bát đại gia", tản văn, thơ, từ của ông đều có thành tựu rất cao. Biệt hiệu này theo ông từ tác phẩm "Tuý Ông đình kí" 醉翁亭记.
"Ngươi thì có gì không dám. Chỉ là việc gϊếŧ ta đối với ngươi không có chỗ nào tốt mà thôi. Cùng ta hợp tác, ngươi lợi nhiều hơn ta, không phải sao?"
"Sau đó ngươi lại tiếp tục phá rối từ giữa, đem tính mạng Bạch Thanh Nhan uy hϊếp ta? Có phải ngươi thực sự cho rằng ta ngu xuẩn như vậy, dễ dàng bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay?"
Nhiễm Trần còn chưa trả lời, bội kiếm của Kỷ Ninh đã cắm thẳng lên giữa ấm trà trước mặt hắn, ghim chặt vào bàn trà. Ấm trà chia năm xẻ bảy, nước trà tí tách nhỏ xuống mặt đất.
"Cho nên họ Lý kia vốn ngu xuẩn lại có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Bạch Thanh Nhan, sợ không phải là ngươi phá rối đi? Là ngươi nói cho gã, có phải không?"