Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 82. Ngươi làm nhục Bạch Thanh Nhan đến mức này, y đương nhiên là chán ghét ngươi! Chẳng lẽ y còn phải thích ngươi mới đúng?
Chẳng lẽ là bởi bị thương quá nặng, lại thêm dược vật kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho nên đường huynh mới mất đi ký ức sao?
Lộc Minh Sơn tự mình phối thuốc, dược tính như thế nào chính cậu rõ ràng nhất. Trí huyễn dược vật dùng lâu năm như vậy vốn đã có khả năng là tai họa ngầm. Khi nãy vì tình hình nguy cấp mới phải dùng liều lượng mạnh hơn bình thường. Nhưng vừa rồi Bạch Thanh Nhan lại gọi tên cậu, xem ra không phải mất trí nhớ hoàn toàn. Lộc Minh Sơn đành dò hỏi:
"Đường huynh, huynh có nhớ trước khi ngủ, huynh đang làm gì không?"
"Ta? Đêm qua, ta cùng Cơ Hà bàn bạc tới nửa đêm. Hắn nói nếu đệ chịu đi làm Ngoại sứ, hắn nhất định sẽ không bạc đãi đệ. Thanh Vũ, ta thấy lời hắn chính là kể cả vì quan hệ giữa hai nước hay là vì quan hệ cá nhân giữa ta và hắn, hắn cũng sẽ không để đệ chịu ủy khuất. Hắn ở bên kia còn đường đường là Vương gia, lại nắm binh quyền. Ta cũng đã dặn dò hắn chiếu cố đệ nhiều hơn một chút..."
"Vậy huynh có biết hắn là ai không?"
Kỷ Ninh ở bên ngoài vốn lòng nóng như lửa đốt. Nếu không phải bị Nhiễm Trần ngăn cản, hắn đã sớm quay trở về. Tuy là như vậy, song nghe được bên trong có chút động tĩnh, hắn lập tức đẩy cửa xông vào.
Ngẩng đầu thấy Bạch Thanh Nhan đang mở to mắt nhìn mình, trong lòng hắn không khỏi mừng đến phát điên. Vội vàng sải bước lao đến trước mặt Bạch Thanh Nhan, cầm tay y đặt lên trên ngực mình:
"Ngươi tỉnh rồi? Ngươi không biết đã nhiều ngày nay ta..."
Nói đến đây, cổ họng đã nghẹn ngào, không nói tiếp nổi. Nhưng trong lòng, hắn rõ ràng có đến thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Bạch Thanh Nhan.
Muốn nói với y: Y không tỉnh lại nhiều ngày, hắn đã hốt hoảng mà sợ hãi đến mức nào.
Muốn nói với y: Sớm biết thân thể y chịu hàn độc giày vò, sẽ tuyệt không dùng thủ đoạn độc ác như vậy.
Muốn nói với y: Kỳ thực mười năm này, cả ngày lẫn đêm đều chưa từng quên được người.
Mà quan trọng nhất, vẫn phải nói cho rõ ràng. Đã nhiều ngày dằn vặt, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm:
Chuyện trước kia... Sự tình mười năm trước không thể truy lại. Chiến sự mất nước lần này cùng những ngày qua trả thù đã sớm đền bù hết thảy. Ta không hận ngươi, không hận ngươi nữa. Chỉ cần ngươi còn sống là tốt rồi, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta... Là tốt lắm rồi.
"Ngươi là... Ai?"
"Bạch Thanh Nhan, ngươi...?"
Kỷ Ninh chỉ nghĩ rằng Bạch Thanh Nhan ghi hận trong lòng nên mới không chịu tỏ ra quen biết hắn. Lại càng dùng sức nắm bả vai Bạch Thanh Nhan:
"Ta là Kỷ Ninh! Ngươi đang hận ta đúng không? Ta biết ngươi hận ta mấy ngày nay khi dễ ngươi, nhưng ta cũng chỉ là hận ngươi mười năm trước đối xử với ta như vậy. Ta..." Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại, chuyển trọng tâm câu chuyện, "Nhưng sau này không thế nữa! Ngươi hiện tại không có chỗ để đi, vậy ở lại bên cạnh ta. Cái gì mà Lý Đại nhân Vương Đại nhân, ta xem tên Đại nhân nào dám mảy may động vào ngươi! Ngươi chỉ cần..."
Nói đến đây, thấy sắc mặt Bạch Thanh Nhan càng lúc càng kỳ quái, dùng một tay đẩy Kỷ Ninh ra!
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ta thân là Thái tử Ngọc Dao, sao có thể không có chỗ để đi? Ngươi mặc quân phục Lang Nghiệp, tại sao lại chạy đến xe ngựa của ta? Người đâu, đưa hắn ra ngoài cho ta, cẩn thận thẩm vấn!"
"Bạch Thanh Nhan? Ngươi không biết ta? Ta là Kỷ Ninh! Ngọc Dao của các ngươi đã..."
"Kỷ Tướng quân!"
Lời Kỷ Ninh còn chưa nói hết đã bị Lộc Minh Sơn lớn tiếng cắt ngang. Lộc Minh Sơn không nói không rằng lôi hắn ra ngoài mã xa, đến chỗ yên tĩnh mắng như tát nước:
"Đường huynh ta vừa mới tỉnh, ngươi đã tới kích động y làm cái gì?! Ngại y chết chưa đủ nhanh sao? Y đã sớm quên ngươi là ai. Ngươi còn không mau cút xa xa ra một chút cho ta!"
Kỷ Ninh tung hoành ngang ngược mấy năm nay, nào có từng chịu qua loại quát lớn này? Nhưng bấy giờ, trong lòng hắn một điểm tức giận cũng không có, chỉ có một ý niệm không ngừng vang lên...
Bạch Thanh Nhan quên mất ta là ai? Làm sao có thể? Rõ ràng mấy ngày trước, chúng ta còn lăn lộn trên giường làm những chuyện nọ kia. Y còn nằm trong ngực ta khóc lóc, gọi tên của ta mà!
"Cái gì gọi là quên ta là ai?"
"Y bị mất trí nhớ! Căn bản không nhớ kỹ ngươi! Ngươi mau cút đi, đừng có ở chỗ này vướng bận thêm nữa!"
"Mất trí nhớ?"
Như thể lời này nghe không hiểu, Kỷ Ninh thất hồn lạc phách, lại bị Lộc Minh Sơn không khách khí chút nào đẩy ra. Kỷ Ninh muốn đi tìm Bạch Thanh Nhan hỏi cho rõ ràng, Lộc Minh Sơn lại nhanh hơn hắn một bước, đem cửa mã xa đóng sầm một tiếng ngay trước chóp mũi hắn.
"Mất trí nhớ?"
Thì thào lặp lại, trên mặt Kỷ Ninh một mảnh mờ mịt. Hắn còn có nhiều lời đến vậy muốn nói với Bạch Thanh Nhan, thiên ngôn vạn ngữ vừa tới cổ họng, lại một chữ cũng không thốt ra khỏi miệng.
Nhưng lúc này, dù cho là một chữ cũng không cần thiết phải nói ra nữa.
Xin lỗi cũng vậy, tưởng niệm cũng thế. Muôn ngàn hồi ức đâm sâu vào tim có lẽ chẳng cần phải giải thích nữa rồi. Bởi vì Bạch Thanh Nhan đã đem tất cả những gì trong tâm trí y, triệt để quên mất.
Trong chớp nhoáng này, Kỷ Ninh mới thực sự cảm giác được thế nào gọi là đau thấu tâm can. Hóa ra toàn bộ cực hình mười năm trước phải nhận đều chẳng thấm vào đâu. Nếu người này đã thật sự quên hắn, đây mới thật sự là móc tim của hắn ra khỏi lồng ngực, máu chảy đầm đìa, gần như có thể nghe được thanh âm vi vút của gió lạnh xuyên qua vết thương trống rỗng.
"Không, không thể nào! Bạch Thanh Nhan! Ta là Kỷ Ninh! Ngươi không nhớ rõ ta sao? Ta là Kỷ Ninh mà Bạch Thanh Nhan!"
Lộc Minh Sơn ở trong mã xa, không chút khách khí đem cửa sổ xe che lại toàn bộ. Tiếng Kỷ Ninh đau thấu tâm can la lên mặc dù không hoàn toàn bị ngăn trở nhưng cũng chỉ vọng đến loáng thoáng, nghe không rõ. Bạch Thanh Nhan nhíu mày, chần chừ hỏi:
"Người kia là ai? Vì sao vẫn luôn gọi tên của ta?"
"Ai biết hắn là ai! Đường huynh, huynh căn bản không hề quen biết hắn. Chẳng qua là một kẻ điên đi!" Lộc Minh Sơn liếc mắt, "Kẻ này có lẽ là ngưỡng mộ phong tư của huynh, mượn cơ hội này muốn tiếp cận huynh. Huynh không chịu, hắn liền muốn làm nhục huynh. Tử triền lạn đả*, không biết xấu hổ, đều là những ký ức chẳng tốt đẹp gì, huynh không cần để ý. Quên đi được lại là chuyện tốt."
*Tử triền lạn đả: 死缠烂, quấn mãi không bỏ, da mặt dày, đẹp trai không bằng chai mặt.
Lộc Minh Sơn xuất thân là hậu duệ quý tộc Ngọc Dao, cũng giống Bạch Thanh Nhan, lúc nói chuyện vốn dĩ vô cùng văn nhã. Thế nhưng lúc này bởi máu nóng dồn lên não, lời cũng hết sức khó nghe.
Bạch Thanh Nhan nghe xong bất giác mỉm cười:
"Thanh Vũ, sao đệ lại khắc nghiệt như vậy. Ta thấy hắn ngôn từ kịch liệt, ngược lại thực ra đang lo lắng cho ta. Có lẽ là vị bằng hữu cũ nào đó chăng? Không gạt đệ, khi thấy dung mạo hắn, trong lòng ta đột nhiên có chút xúc động... Đáng tiếc ta lại quên mất hắn."
"Cái gì mà bằng hữu cũ? Hắn làm nhục huynh! Người như vậy sao có thể xứng làm bằng hữu với đường huynh! Bảo hắn cút đi!"
Bạch Thanh Nhan lắc đầu.
"Đệ đừng hồ nháo. Ta thấy hắn tuy cũng là một võ tướng, có võ công trong người, nhưng cùng lắm cũng chỉ đấu với ta được năm mươi hiệp. Hắn sao có thể làm nhục được ta?"
Lời nói tuy không dữ dội, lại phảng phất mang theo chút kiêu ngạo. Lộc Minh Sơn nghe xong, trong lòng cũng đau xót. Bạch Thanh Nhan căn bản không biết, y đã phá công hộ thể, người mang bệnh trầm kha, đã là hổ lạc bình dương, mặc người làm nhục. Đừng nói đến Kỷ Ninh, ngay cả tùy tiện chọn một tên lực lưỡng cũng có thể tới khi dễ y một chút, chiếm tiện nghi một chút.
Bạch Thanh Nhan thấy sắc mặt cậu khó coi, còn tưởng rằng là bởi lo lắng cho mình, ngược lại trấn an:
"Ta đây đại khái là tẩu hỏa nhập ma? Hay là bị trọng thương trên chiến trường? Bất kể là loại nào, tóm lại cũng đã tỉnh là không có việc gì. Về phần mất trí nhớ tạm thời, sau này nói không chừng còn có thể nhớ lại. Bây giờ, đệ cũng có thể từ từ kể cho ta nghe."
"Ta..."
Kể cái gì? Kể hiện tại y gia quốc lưỡng thất, ăn nhờ ở đậu, hai bàn tay trắng? Lộc Minh Sơn nghĩ tới nghĩ lui, thực sự nói không nên lời. Cậu không thể làm gì khác hơn, đành phải qua loa lấy lệ:
"Đường huynh, huynh vừa mới tỉnh lại, thân thể còn yếu. Không bằng trước tiên nghỉ ngơi một chút. Những chuyện khác, chờ sau này rồi nói."
Bạch Thanh Nhan thật ra lại rất biết nghe lời, gật gật đầu, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Lộc Minh Sơn nhìn hốc mắt y hãm sâu, khuôn mặt tiều tụy, trong lòng đau xót cơ hồ muốn rơi lệ. Lại sợ bị Bạch Thanh Nhan phát hiện điều khác thường, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa, Kỷ Ninh ngơ ngơ ngác ngác đứng canh chừng. Lộc Minh Sơn vừa thấy hắn liền hận đến ngứa răng, lại phải nhịn chán ghét xuống, kéo Kỷ Ninh qua một bên. Cậu hung tợn dặn dò:
"Nếu ngươi còn muốn để y sống lâu thêm mấy ngày, thì ngàn vạn lần không được nói cho y biết Ngọc Dao đã mất nước, càng đừng đem mấy thứ sự tình rách nát trước đây đi làm phiền y, có hiểu không!"
"Lộc thần y! Ta chỉ muốn biết, liệu y còn có thể nhớ ra ta hay không?"
"Không thể! Trong lòng y đối với ngươi tràn đầy chán ghét, nhớ lại ngươi làm cái gì?!"
Ai biết một câu này cũng đồng thời chạm vào vảy ngược của Kỷ Ninh. Hắn sắc mặt đại biến, một tay túm lấy vạt áo Lộc Minh Sơn:
"Ngươi nói cái gì? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?"
"Ta dựa vào cái gì mà không thể nói như vậy? Dựa vào mấy chuyện trước đây ngươi làm, y không nên chán ghét ngươi sao? Ngươi làm nhục y, khiến y bị thương thành như vậy, lại dung túng sói tuyết, làm y thiếu chút nữa mất mạng! Lẽ nào y không nên chán ghét ngươi, trái lại phải thích ngươi mới đúng?"
Kỷ Ninh trầm mặc. Lộc Minh Sơn thấy hắn như vậy, vẫn là chưa nguôi giận, chỉ hận không thể đem toàn bộ thống khổ mà Bạch Thanh Nhan phải chịu đổ lên người Kỷ Ninh cho hắn thử một lần. Nhưng lúc này tính mạng Bạch Thanh Nhan vẫn cần phải dựa vào sự chiếu cố của Kỷ Ninh, cậu chỉ có thể oán hận nói:
"Nếu ngươi còn có một chút xíu lương tâm, thì không cần đem thêm mấy loại sự tình thóc mục vừng thối rách nát trước đây quấy nhiễu Bạch Thanh Nhan nữa! Tránh xa y ra mới là buông tha cho y! Tình trạng thân thể y bây giờ không thích hợp chịu đả kích, lại càng không nên động khí. Việc nhớ lại ngươi là ai, đối với y không có nửa điểm tốt."
Nửa câu sau vào tai Kỷ Ninh, cũng trực tiếp khiến hắn thức tỉnh. Kỷ Ninh buông lỏng vạt áo Lộc Minh Sơn ra, lại đè bả vai cậu xuống, vội vàng hỏi:
"Lộc thần y! Ý tứ của ngươi, chẳng lẽ, y vẫn có thể có khả năng nhớ lại ta?"
"Không thể nào! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Lộc thần y! Mới khi nãy ngươi rõ ràng nói..."
"Thì là y đối với tướng mạo của ngươi có chút mơ hồ, vậy thì sao?! Nếu ta là ngươi, không nên ngóng trông y nhớ lại, càng không nên kích động y mới là đúng đắn!"
"Tại sao?"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi tại sao? Lẽ nào ngươi muốn cho y nhớ lại ngươi từng làm những chuyện bẩn thỉu gì với y? Đến lúc đó, chỉ sợ y hận ngươi đến tận xương, đến liếc một cái cũng không thèm. Cơ thể y trúng hàn độc, chẳng biết còn có thể chịu đựng mấy lần nữa, vì sao ngươi không thể bỏ qua cho y, để y an tâm tĩnh dưỡng một chút? Lại còn càng muốn dằn vặt y, khiến y nhớ tới cái thứ chuyện vớ vẩn gì đâu? Kỷ Đại Tướng quân, ngươi thật sự quá mức ích kỷ!"