Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 79. Mộng cảnh của Bạch Thanh Nhan. (Hồi ức mười năm trước gặp gỡ)
Đây là một giấc mộng.
Trong giấc mộng, y chìm xuống.
Chỉ cảm thấy toàn thân đều ngâm trong nước, lại không ngừng trầm xuống. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, trước mắt chỉ có nước đen thẫm mà nhu hòa dao động. Y tựa hồ đã chìm xuống rất lâu, rất lâu, lâu đến chẳng biết hôm nay là hôm nào, lâu đến chẳng biết chính mình tên họ là gì.
Vô tri vô giác, mông lung vô định. Vậy cũng tốt. Y cái gì cũng không muốn nghĩ, để mặc cơ thể tựa nước chảy bèo trôi.
Chỉ còn là có một sợi thần hồn, mờ mịt, bị động, dập dềnh chầm chậm trầm xuống nơi vô cùng vô tận. Như thể vĩnh viễn không đến được điểm cuối cùng. Cũng như thể trong lòng không còn vướng bận.
Nhưng thật kỳ quái, ý niệm "vướng bận" này vừa mới trỗi dậy, trong lòng y đột nhiên chấn động. Ngay sau đó, bốn bề nước gợn vốn dĩ tĩnh lặng, trống rỗng đột nhiên cuộn lên từng cơn sóng lớn động trời! Cả người y đều bị chèn ép, quăng quật, hung hăng ném ra khỏi vùng thủy vực!
Hoảng hốt một trận, y mới lấy lại tinh thần... Y là Bạch Thanh Nhan, Thái tử Ngọc Dao, năm nay vừa mười bốn tuổi. Khi nãy, bị Phụ hoàng quở trách, tâm tình buồn bực mới một mình đi tới tòa hành cung trên núi ở Phục Âm quận. Lại chẳng biết từ khi nào vậy mà lại ngủ thϊếp đi trên sườn núi.
Bạch Thanh Nhan đứng lên. Sắc trời đã không còn sớm, song y vẫn chưa muốn trở về. Trên người chỉ có một thanh trường kiếm, bên tai không ngừng vang lên tiếng mãnh thú. Nhưng y không mảy may hoảng sợ, lững thững đi sâu vào trong rừng rậm.
Thiếu niên kia thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh, trên vai vác một con nai. Con nai vẫn đang chảy máu, máu dây thành một đường trên y phục người nọ. Bạch Thanh Nhan nhíu mày, tuy rằng mặc ngoại bào Ngọc Dao để che giấu, song cổ áo người nọ lộ ra một nửa cần cổ, từ vết cháy nắng có thể nhìn ra hắn thường xuyên mặc nội bào không phải kiểu dáng rộng lớn của Ngọc Dao, mà là kiểu dáng Lang Nghiệp!
Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Nơi này chính là hành cung phía sau núi của Ngọc Dao!
Bạch Thanh Nhan nghĩ tới đây, không khỏi thận trọng quan sát thiếu niên này. Ai ngờ, lại cùng thiếu niên kia ánh mắt đối nhau. Bạch Thanh Nhan vốn là Hoàng tộc hậu duệ quý tộc, nhãn thần rất có sức uy hϊếp, lạnh lùng nhìn thiếu niên kia. Mà thiếu niên thế nhưng cũng ngơ ngác nhìn y, ngay cả con nai trên vai trượt xuống đất cũng hồn nhiên không phát giác.
"Ngươi, ngươi không vui sao?"
"... Cái gì?"
"Ta..." Thiếu niên nhất thời nghẹn lời. Nhưng đột nhiên, hắn lại tiến lên một bước, kéo kéo tay áo Bạch Thanh Nhan.
Trường kiếm trong tay khẽ động, đã rời khỏi vỏ một nửa. Song bởi vì câu phía sau của thiếu niên kia lại thu về.
"Ta mời ngươi ăn thịt nai! Da nai này cũng có thể tặng cho ngươi. Ngươi vui lên, được không?"
Thẳng đến khi một xiên thịt nai thơm nức đưa tới tận tay, Bạch Thanh Nhan mới có chút lấy lại tinh thần. Chẳng biết tại sao, y cứ như vậy trời xui đất khiến đáp ứng thiếu niên kia, ngồi xuống, nhìn hắn dùng một con dao nhỏ đem toàn bộ da nai lột ra.
Có lẽ là bởi thần tình thiếu niên kia khi kéo ống tay áo của y quá mức khẩn thiết. Cũng có thể là vì y thực sự không muốn trở lại hành cung của Phụ hoàng. Ngay cả có thể gánh vác việc lớn, Bạch Thanh Nhan chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi. Bị ủy khuất, cũng muốn tìm cho mình một chỗ liếʍ ɭáρ vết thương.
Tất nhiên, Bạch Thanh Nhan tự nhủ, đây là bởi vì y mang trọng trách. Thân là Thái tử bảo hộ con dân, không thể cứ như vậy mặc kệ một nhân vật khả nghi đến thế.
Tuy rằng chuyện kế tiếp hoàn toàn thoát ra khỏi sự khống chế của y.