Đăng vào: 12 tháng trước
[Phiên ngoại Thất tịch] Hồng Loan tinh động*. (Một)
*Hồng Loan tinh động: Sao Hồng Loan chuyển dời. Trong tử vi, sao Hồng Loan thuộc bộ Tam Minh (Đào – Hồng – Hỷ), đại diện cho đẹp đẽ, khoái lạc, tốt lành, may mắn và nhân duyên.
- Chuyện xưa phát sinh từ mười năm trước trong tiết Hồng Loan. Khi đó hai người mới quen biết, chưa nói rõ ràng chuyện tình cảm -
Kỷ Ninh cảm thấy, Bạch Thanh Nhan bây giờ so với Bạch Thanh Nhan mà hắn vừa gặp đã thương kia căn bản là hai người khác nhau hoàn toàn.
Thời điểm vừa mới quen biết, Bạch Thanh Nhan phiên nhược kinh hồng*. Tùy ý nói chuyện cũng phảng phất mang theo tiên khí. Khi đó, Bạch Thanh Nhan ngay cả cười một cái cũng không chịu dư thừa cho hắn, tuy rằng lễ phép nhưng đại khái lại mang theo vài phần xa cách. Song trong mắt Kỷ Ninh, Bạch Thanh Nhan chính là thần tiên, vốn nên cao cao tại thượng. Hắn không chê Bạch Thanh Nhan cao ngạo, trái lại cảm thấy theo lý thường... Thần tiên hẳn là nên như thế đi?
Nhưng sau này, khi hai người đã trở nên thân thuộc, Bạch Thanh Nhan lại lộ ra y vốn chẳng phải chỉ có một mặt như vậy.
Kỷ Ninh thực sự không tưởng tượng nổi, thần tiên Bạch Thanh Nhan, ngoại trừ ngự kiếm và luyện công còn có hăng hái bừng bừng quấn lấy mình ở trong núi bắt cá, săn thú, kiếm đủ thứ nấm hiếm lạ cổ quái về nấu canh ăn. Nếu không phải Kỷ Ninh vốn hiểu biết về thực vật, cũng chẳng biết Bạch Thanh Nhan sẽ ngộ độc đến bao nhiêu lần.
*Kính nhi viễn chi: Nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã", hàm ý bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. Trong ngữ cảnh này thì Kỷ Ninh nhìn thấy chỉ hận không cao chạy xa bay.
Vị thần tiên tiểu tổ tông này đúng là khiến người ta không thể rời mắt khỏi. Cũng chẳng biết vài chục năm này, y làm thế nào có thể một mình chạy loạn khắp nơi trong núi lại vẫn có thể khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót?
Lại nói, ngày hôm qua không biết y ăn phải cái gì. Thời điểm tới tìm Kỷ Ninh, bước chân nặng nề xiêu vẹo, chưa kịp lên tiếng nhãn thần đã bắt đầu mờ mịt. Kỷ Ninh phát giác có gì không đúng, tiến lên đỡ Bạch Thanh Nhan. Người nọ lập tức trực tiếp mềm nhũn trong ngực hắn.
"Ngươi lại ăn bậy ăn bạ cái gì có phải không!"
"Không có mà..."
Bạch Thanh Nhan lẩm bẩm, duỗi tay dường như muốn lấy ra thứ gì từ trong ngực áo. Nhưng không đợi y kịp lấy ra, mí mắt đã rũ xuống. Kỷ Ninh đành ôm y đặt lên ổ rơm, lúc này y đã ngủ mất rồi.
"Bạch Thanh Nhan?"
"Ưʍ..."
Vẫn còn có chút phản ứng, giọng mũi ừ hử một tiếng. Nhưng Bạch Thanh Nhan không có tỉnh. Cũng may nhiệt độ cơ thể bình thường, cũng không giống như xuất hiện ảo giác, kể cả có ăn phải đồ hỏng hay gì đó thì cũng hẳn là không có việc gì nghiêm trọng.
Kỷ Ninh đem ngoại bào của mình cởi ra, đắp lên người Bạch Thanh Nhan. Lại đem bàn tay đang nhét trong ngực áo của y lấy ra, kéo theo một bầu nhỏ.
Bầu rất tinh xảo, vừa mở ra, hương rượu xông vào mũi.
"Hóa ra là uống nhiều."
Kỷ Ninh xem như tạm thời yên lòng.
Nhưng quay đầu nhìn ra bên ngoài rừng núi um tùm rậm rạp, người này một đường đi tới khó mà bảo đảm không gặp nguy hiểm gì. Tuy nói võ nghệ cao cường, nhưng rốt cuộc cũng say đến mức này...
Trước giờ, nhìn không ra y lại chẳng biết phân nặng nhẹ như vậy. Kỷ Ninh hạ quyết tâm, ngày mai chờ người này tỉnh, phải nghiêm túc nói một chút với y về vấn đề này.
Nhưng chẳng ngờ, người này một đường ngủ thẳng đến khuya cũng không tỉnh.
Giường nệm bị chiếm, Kỷ Ninh không biết phải ngủ chốn nào. Không còn biện pháp, hắn đành đi ra ngoài nhặt lá cây khô, một lần nữa lót thành ổ rơm, song song nằm cạnh Bạch Thanh Nhan.
Trông chừng người nọ, Kỷ Ninh cảm thấy ngay cả nhịp tim của mình cũng đập rõ ràng hẳn, từng chút từng chút mạnh mẽ nảy lên.
Bạch Thanh Nhan Bạch Thanh Nhan Bạch Thanh Nhan...
"Ngươi tỉnh chưa?"
Kỷ Ninh nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi, không ngoài dự liệu y không có chút phản ứng nào. Hắn xoay người, nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Thanh Nhan.
Đến hô hấp hắn cũng trở nên run rẩy.
Đôi môi của người nọ đang ở ngay trước mắt hắn. Ướŧ áŧ phớt hồng, một đường hồng trải thẳng vào lồng ngực hắn. Hắn hô hấp lại càng hỗn loạn hơn.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ dám dùng tay khẽ khàng chạm lên một chút, lại lập tức rút trở về.
Thời điểm rút tay về như trạng thái ban đầu, lòng bàn tay Kỷ Ninh mồ hôi túa ra như sóng. Tim đập loạn xạ như muốn văng khỏi lồng ngực, máu đều chạy dồn lên mặt. Hắn nín thở, nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Hô hấp Bạch Thanh Nhan vẫn đều đều, không có tỉnh.
Kỷ Ninh lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng lại không cam lòng.
"Thật con mẹ nó, lão tử đến sói tuyết cũng dám đánh, cố tình thấy ngươi tới cao giọng nói chuyện cũng không dám."
Nửa câu đầu còn oán hận, rồi tới nửa câu sau, cũng chỉ có cô đơn. Kỷ Ninh quay đầu đi, nhìn người kia, cảm thấy người này mi mục như họa, lông mi đều như một hàng móc nhỏ chỉnh tề, bởi trong mộng nên hơi run run, không biết đang muốn câu mất tâm can ai.
Chỉ vừa nhìn thoáng qua, hắn đã vội vội vàng vàng đem ánh mắt quay trở lại.
Nhưng lông mi móc nhỏ lại trong lồng ngực Kỷ Ninh khơi lên một ngọn đuốc, từ bụng dưới một đường thiêu cháy, thiêu đến đầu hắn cũng trầm trầm, miệng cũng mê mê. Cả người không thể động đậy, chỉ có một chỗ trướng đến nóng lên, cứng đến phát đau.
Bạch Thanh Nhan từ thần tiên trên mây thành thiếu niên hoạt bát bên cạnh hắn, cực khổ của Kỷ Ninh cũng bắt đầu. Người này nguyên lai có máu có thịt, còn sẽ hướng hắn cười cười nhưng không để hắn biết. Y hướng Kỷ Ninh cười một lần, Kỷ Ninh cả người huyết nhục liền sôi trào, tạo phản một lần. Khắp cơ thể đều khô nóng, đặc biệt tập trung ở một chỗ. Thiếu niên khí huyết phương cương, lửa trong lòng Kỷ Ninh từng đợt tiếp nối từng đợt, không hề ngừng nghỉ.
Nếu là lúc không nhìn thấy y, trong đầu Kỷ Ninh cũng chỉ ngập tràn suy nghĩ về y. Nhưng nếu là gặp y rồi, Kỷ Ninh ngay cả nhiều hơn một cái liếc mắt cũng không dám.
Khó chịu. Nghẹn khuất. Muốn đem y nâng niu nơi đầu trái tim, lại cũng muốn đem y hung hăng đặt dưới thân mình. Nhưng dù sao Kỷ Ninh cũng chỉ có thể mộng tưởng, vì vậy lửa kia vẫn hừng hực bùng cháy, kéo dài vô cùng vô tận.
Kỷ Ninh cũng chỉ là thiếu niên, sao có thể chịu nổi giày vò? Mỗi khi từ trong mộng tỉnh lại, Kỷ Ninh lại một thân mồ hôi nhớp nháp, miệng lưỡi khô khốc... Mà tỉnh lại trong mộng, trước mắt đều là y.
Cái tư vị này, thật là hành hạ người mà. Vì vậy Kỷ Ninh quyết định, lần sau gặp Bạch Thanh Nhan, nhất định phải đem mọi chuyện nói cho rõ ràng... Hai người bọn họ, rốt cuộc tính thế nào đây?
Tuy nhiên lần sau gặp mặt, Kỷ Ninh người tay không tấc sắc cũng dám đánh sói tuyết lại trong nháy mắt trở nên lúng túng. Vẫn là liếc cũng không dám liếc nhiều hơn một cái, chạm cũng không dám chạm nhiều một chút, thành thành thực thực đợi sau khi người nọ rời đi lại tự đấm ngực giậm chân, sau đó ôm oán hận mà ngủ. Sau đó, oán hận mà tỉnh, đem nội bào ướt dính đi giặt, lại một lần nữa hạ quyết tâm lần sau gặp mặt nhất định phải cùng y nói cho rõ, nếu không cuộc sống này đúng là vô pháp bước qua!