Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Thư Viện lắc lắc cánh tay Lâm Thuyên, an tâm thoải mái làm nũng: “Chẳng phải là con sắp tốt nghiệp sao, vì thế tháng trước con đã mua rất nhiều quần áo, dùng hết hạn mức mà ba cho mất rồi.”
Lâm Thuyên véo mũi cô ta: “Con cũng đừng tìm cớ, con tốt nghiệp cũng không có việc làm, sao lại cần mua quần áo, hơn nữa, quần áo của con còn ít à?”
“Ui!” Trần Thư Viện mất hứng nhíu mày, “Mẹ!”
“Được rồi, được rồi, tổ tông.” Lâm Thuyên rút thẻ từ ví tiền ra đưa cho cô ta, “Tính tình này, không thuận theo con thì con liền nháo, giống như khi còn bé vậy.”
Trần Thư Viện nhận lấy thẻ, lập tức vui vẻ, ôm Lâm Thuyên một cái: “Mẹ là tốt nhất!”
Hai người hẹn nhau đến thẩm mỹ viện.
Lâm Thuyên hất cằm về phía quán cà phê: “Trước tiên, đi mua một ly uống đi.”
Trần Thư Viện gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc — Trần Điệp.
Bước chân Trần Thư Viện chậm lại, không muốn Lâm Thuyên nhìn thấy Trần Điệp, vội vàng kêu lên: “Mẹ!”
“Sao thế?”
“Sắp đến giờ hẹn rồi, mẹ đi qua thẩm mỹ viện trước đi, con đi mua hai tách cà phê mang lên.”
Lâm Thuyên cũng không cự tuyệt, nhìn đồng hồ gật đầu: “Được, vậy con mau đi đi, ly của mẹ thêm sữa không thêm đường.”
“Con biết rồi.”
Trần Thư Viện nhìn Lâm Thuyên từ bên kia đường đi thẳng lên thang máy mới xoay người đi vào quán cà phê.
***
Mặc kệ đã qua bao lâu, Trần Thư Viện vẫn luôn khắc sâu ấn tượng đối với ký ức lúc bé ở trạm xe lửa.
Cô ta từ nhỏ đã được hâm mộ, ngậm thìa vàng lớn lên, áo đưa tận tay cơm dâng tận miệng, lại đột nhiên biết rằng cô ta vốn không phải là con ruột Trần gia, mà ông nội và cha sau khi biết được lập tức chuẩn bị đi đón người con gái ruột kia trở về.
Tuy khi đó Trần Thư Viện còn nhỏ, nhưng không phải cái gì cũng không biết.
Hơn nữa còn nghe được người giúp việc trong nhà nói, chờ thiên kim đại tiểu thư thực sự trở về, lâu dần, sự đối đãi với con gái ruột và người con không cùng huyết thống kia chắc chắn không giống nhau.
Thậm chí đã điều tra được gia đình chân chính của cô ta, rất nghèo, sống ở “khu ổ chuột” phía bắc thành phố, có khi cô ta sẽ bị đưa trở về.
Trần Thư Viện bị dọa chết khiếp.
Vì vậy, ngày hôm đó, cô ta liều mạng chạy đến nhà ga xe lửa.
Cô ta nhìn thấy Trần Điệp, thiên kim thật sự.
Cô gái kia mặc áo ngắn tay cùng với váy ngắn nhăn nhúm, quần áo rất sạch sẽ, nhưng từ xa đã có thể cảm nhận được đó là vải kém chất lượng, một đôi mắt đen như mực không phù hợp với thành phố này.
Trần Thư Viện khinh thường trong lòng, cứ thế ngồi ở cửa ga vừa khóc vừa nháo.
Dù sao Lâm Thuyên cũng coi cô ta như con ruột, như bảo bối mà cưng chiều mười mấy năm, sao có thể không đau lòng, rơi nước mắt theo, thậm chí rõ ràng cũng muốn cứ như vậy, coi như không biết gì mà tiếp tục sống tiếp.
Nhưng Trần lão gia tử rất cố chấp, kiên trì muốn huyết mạch Trần gia nhất định phải nhận tổ quy tông.
Sau đó Trần Thư Viện nghĩ, nếu không phải ngày đó Văn Lương dẫn Trần Điệp đi, cuối cùng Trần Điệp cũng sẽ được đưa về Trần gia.
Trần Điệp bị tên điên Văn Lương kia mang đi, Trần gia đi đòi người lại bị đuổi về, Trần lão gia tử vì thế mà nổi giận, thiếu chút nữa cao huyết áp mà vào bệnh viện.
Chuyện này sau đó thế nào, Trần Thư Viện không biết, chỉ biết cuối cùng cũng không giải quyết được.
Trần Thư Viện thở phào nhẹ nhõm, nhưng ảnh hưởng của Trần Điệp đối với cô ta không theo đó mà biến mất.
Từ cao trung đến đại học, bọn họ đều là bạn học, Trần Điệp quá xinh đẹp, đi đâu cũng mang theo hào quang, vì thế cô ta bắt đầu ghen tị như điên.
Mới đầu cô ta nghĩ, ít nhất Trần Điệp đi theo một Văn Lương không được yêu thương ở Văn gia, cuối cùng cũng chẳng làm nên chuyện gì, ai biết qua hai năm, Văn Lương đã dùng các loại thủ đoạn hèn hạ mà khống chế toàn bộ tập đoàn Ôn Viễn.
Thậm chí Lục Xuyên – người cô ta thích bốn năm cũng có quan hệ không tồi với Trần Điệp, còn nguyện ý nói giúp Trần Điệp trên diễn đàn trường.
Người như Lục Xuyên, tuy ôn hòa nhưng chưa bao giờ cuốn mình vào loại chuyện này, có đôi khi Trần Thư Viện cảm thấy bản chất của anh vô cùng lạnh lùng.
Nhưng anh ấy lại ra mặt vì Trần Điệp.
***
Sau khi Trần Thư Viện lấy hai cốc cà phê, không nhịn được, vẫn đi về phía Trần Điệp.
Đập cốc cà phê lên bàn, cà phê vì thế mà lắc lư tận miệng cốc.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Trần Điệp, cô lười biếng dựa vào lưng ghế, chậm rãi ngước mắt lên, chậm rãi nhướng mày nhìn về phía Trần Thư Viện.
Cô làm động tác này khiến người ta vô cùng tức giận, giống như trong mắt tất cả đều là giễu cợt và khinh thường.
“Toàn bộ chuyện của Hứa Chí Nhiên và Phạm Yên đều là cô làm đúng không?” Trần Thư Viện đứng trước mặt cô hỏi.
Trần Điệp thẳng thắn thừa nhận: “Nếu không thì sao?”
“Không biết xấu hổ, không phải cô vẫn giả bộ như bạch liên hoa ở trước mặt Lục Xuyên ư, khoác lên một bộ da giả tạo rồi đi đâm sau lưng? Trong ngoài bất nhất*!”
(*vẻ ngoài và tâm hồn không giống nhau)
Trần Điệp cười rộ lên, cong mắt, nhìn qua chẳng hề tức giận.
“Tôi xử lý chậm một chút, ngộ nhỡ bị Lục Xuyên biết, chẳng phải anh ấy lại muốn vì tôi mà vướng vào vũng nước đục này sao?” Cô nhẹ nhàng mở to mắt nhìn, lông mi chớp chớp, “Chuyện này nhiều quá cũng không tốt, tôi đây thương hại cô.”
Nghe cô nói như chuyện đương nhiên, Trần Thư Viện từ trên cao nhìn xuống tức giận nói không nên lời, lồng ngực phập phồng, hung dữ trừng cô.
“Cô đừng dát vàng lên mặt mình!”
Trần Điệp nhếch môi, cầm lấy cà phê khẽ nhấp một ngụm.
Trần Thư Viện: “Cô không phải là tiểu tình nhân của Văn Lương à, bảo tới liền tới bảo đi liền đi, có tư cách gì cười nhạo người khác chứ?”
Trần Điệp dừng lại, vô thức dùng lực.
“Cô là đồ nhà quê một mình tới đây, mấy năm nay thoải mái như vậy không phải là vì ngủ với Văn Lương sao?” Trần Thư Viện cười lạnh một tiếng, “Cô thật sự coi mình là bạn gái của anh ta à? Cô nhìn ngược lại xem Văn Hoài Viễn có đồng ý cho cô vào Văn gia hay không——!”
Cô ta còn chưa dứt lời, đột nhiên hét lên.
Trần Điệp trực tiếp hất cốc cà phê trong tay lên mặt cô ta.
Cà phê nóng bỏng theo má và tóc của cô ta chảy xuống, trên quần áo cũng để lại vết bẩn màu nâu nâu loang lổ, chật vật không chịu nổi.
Trần Thư Viện hoàn toàn ngây người, môi khẽ nhếch lên, trên lông mi đều đọng nước, cảm giác được cà phê đang men theo cổ trượt xuống, ngọt dính khó chịu.
Cô ta ngước mắt lên một cách khó tin, đột nhiên hét lớn: “Trần Điệp!”
Lý trí của cô ta mất hết, nhào về phía Trần Điệp, nhưng lại bị đè ngược lại vào trong ghế.
Bàn tay Trần Điệp đặt lên trán cô ta, ấn người cô ta xuống ghế, từ trên cao nhìn xuống châm chọc: “Mấy năm nay cô sống thoải mái lắm đúng không? Nếu Văn Hoài Viễn không đồng ý, thì cùng lắm tôi trở về Trần gia.” Trần Điệp cười khẽ, “Cô nói xem.”
Mắt Trần Thư Viện trợn trừng.
Cùng lúc đó, Trần Điệp bị một bàn tay nắm lấy bả vai dùng lực kéo ra sau.
Mấy ngày nay cân nặng của cô giảm rất nhiều, trọng tâm bất ổn đồng thời còn hạ đường huyết mà trước mắt tối sầm lại, cánh tay xẹt qua khung tranh trên tường, trong nháy mắt một cơn đau đớn truyền tới.
Cũng may trước khi ngã được người đỡ.
Trần Điệp nghiêng đầu nhìn, là một người đàn ông, cô thấp giọng nói cảm ơn.
“Không sao chứ Viện Viện?” Lâm Thuyên rút ra mấy tờ giấy lau sạch cà phê trên mặt Trần Thư Viện.
Sau đó đi giày cao gót bước nhanh đến trước mặt Trần Điệp.
Trần Điệp không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không nhìn thấy Lâm Thuyên ở khoảng cách gần như vậy.
Cô không vô tri đơn thuần đến mức vì huyết thống mà xem Lâm Thuyên là “mẹ”, nhiều năm như vậy cô gần như không nhớ tới vị mẹ đẻ này, nhưng dù sao cũng có chút cảm giác khác thường mất tự nhiên không đứt.
Trần Điệp bình tĩnh nhìn Lâm Thuyên bước nhanh tới, vẻ mặt tức giận, sau đó giơ tay lên cao.
Lúc cái tát rơi xuống, Trần Điệp không trốn, cũng không kịp phản ứng, may mà người đàn ông bên cạnh cô chặn lại.
Người đàn ông nắm cổ tay Lâm Thuyên, cười có chút khinh thường, chậm rãi nói: “Mợ, đang ở bên ngoài.”
Mợ?
Trần Điệp dừng một chút.
Lâm Thuyên cũng phản ứng lại, nhìn xung quanh một lượt, nhíu mày.
Bà ta lạnh lùng nói: “Trần Điệp, tôi hy vọng cô rõ ràng, cô không phải người Trần gia chúng tôi, con gái tôi chỉ có một mình Viện Viện, cô cũng không cần lấy những lời đó để dọa con bé.”
Lâm Thuyên dừng một chút, nhìn Trần Điệp từ dưới lên trên, cười một tiếng, “Cô bây giờ như này, so với tên điên Văn gia kia cũng không khác biệt lắm. Nghe tôi khuyên một câu, biết rõ vị trí của mình, đừng để cuối cùng chọc giận cả hai nhà Trần Văn.”
Trần Điệp thẳng thắn nhìn Lâm Thuyên, buồn cười hỏi ngược lại: “Bây giờ Trần gia do bà làm chủ?”
“Tôi có thể về Trần gia hay không, lời bà nói không tính, chắc chắn bà rõ ràng nhất chuyện Trần lão gia tử nhận định tôi mới là huyết mạch Trần gia, về sau vẫn tới tìm tôi, hy vọng tôi trở về.” Trần Điệp đi về phía trước một bước, kéo tóc ra sau tai, “Huống chi cổ đông lớn nhất của Ôn Viễn hiện tại chính là Văn Lương, Văn Hoài Viễn đã sớm bị mất quyền lực, cho nên ——”
Trần Điệp kề sát vào bên tai Lâm Thuyên, nhẹ giọng nói: “Trần gia và Văn gia, muốn cái nào, tôi mới là người tính.”