Chương 18: Đản Đản, tới chơi cái này đi!

Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chu Lê ngủ một giấc dậy thì quẳng luôn chuyện tối qua ra cửa sổ, hoàn toàn không hay biết nỗi bi thương Cẩu đại gia mang trời xanh không thấu nổi vì vừa mới nghe được một nửa đã bị cắt ngang.

Cậu rửa mặt ăn cơm như bình thường, sau đó dọn đồ chuẩn bị gửi chó, vì dỗ Quý Thiếu Yến còn mang theo hai chậu hoa một thật một giả nữa, bảo tiểu ngũ đặt nó cạnh husky giúp cải thiện tâm trạng hắn, làm thằng nhỏ nghe xong cạn lời sâu sắc.

Chu Lê sợ còn chưa đủ, nắm lấy tay tiểu ngũ cẩn thận dặn dò tới khi Tống Oanh Thời đến mới cùng cô lên xe.

Tống Oanh Thời hôm nay cũng không hẹn ăn sáng với Đào San San mà ở nhà ăn cùng bà nội.

Lúc hai người tới khu thương mại, xa xa đã thấy Đào San San đang cắm ống hút vừa uống sữa đậu nành vừa nói chuyện với người đứng cạnh, nhìn qua còn rất vui vẻ.

Chu Lê nhẹ nhướng mày, trong lòng đưa ra một chút suy đoán.

Quả nhiên chờ Đào San San giới thiệu xong, cậu liền biết nữ phụ pháo hôi trong nguyên tác cuối cùng vẫn gặp gỡ nữ chính.

Cũng do trường quốc tế Minh Anh đối với người thường quá xa xôi, mấy tiểu thương ở đây biết được nữ phụ học ở trường học trong truyền thuyết đấy nên tò mò mà tám với nhau nhiều một chút, tám ra chuyện cháu gái chị Tần cũng học Minh Anh, vậy nên hôm nay tòi ra một "đồng hương" tới tìm hai vị bạn học đây.

Đào San San nói: "Túc Nhã học cùng lớp với Quý Thiếu Yến đó!"

Chu Lê thầm nghĩ: Ồ quao!

Tống Oanh Thời biết bạn thân là fan não tàn của Quý thiếu, rất phối hợp đệm cho một tiếng "wow".

Túc Nhã đáy mắt mang theo chút kiêu ngạo, ra vẻ chả có gì to tát nói: "Chỉ là cùng lớp thôi mà, thường ngày cũng có thể nói chuyện với nhau mấy câu."

Chu Lê nghĩ thầm: Tôi tới một câu cũng không thể nói đây nè!

"Nói với nhau mấy câu cơ dấy!" Đào San San hâm mộ quá chừng, "Tớ một ngày nếu có thể cùng cậu ấy nói một câu đã vui muốn chết rồi, nhưng vấn đề là ngay cả một câu cũng không nói được á!"

Túc Nhã cười cười, sự kiêu ngạo càng tăng.

Biểu tình Chu Lê hơi bị vi diệu.

Tuy rằng xuyên vào tiểu thuyết nhưng tất cả mọi thứ đều chân thật, vượt qua mấy ngày đầu không quen thì lúc sau sẽ cảm thấy không còn ngăn cách nữa.

Cho tới lúc này nghe được đối thoại giống y như trong sách mới thấy rằng vẫn không giống nhau, việc này làm cậu chợt sinh ra ảo giác mình có năng lực biết trước tương lai.

Chính là sự biết trước này lại bị phủ một lớp sương mù, ngoại trừ nam nữ chính cùng bà nội Tống sắp qua đời ra thì ngay cả kết thúc cậu cũng không biết được.

Nhưng mà như vậy cũng hay, người sống trên đời đều là không thể biết được sẽ ra sao mà.

Ngày mai có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Không rõ. Bạn đời của mình sẽ là người như thế nào? Không rõ. Nỗ lực làm việc như vậy tương lai có thể kiếm được nhiều tiền không? Cũng không rõ. Chính là vì không rõ ấy mới khiến cậu luôn mong đợi với tương lai, mới khiến người ta có động lực tiếp tục tiến về phía trước.

Chu Lê không có đam mê nghe mấy cô gái tám chuyện nên muốn đi thay quần áo, lúc này Túc Nhã nhìn sang cậu: "Cậu ta học trường nào vậy?"

Đào San San nói: "Nhị Trung."

Túc Nhã à một tiếng, không hiếu kỳ nữa.

Chu Lê nhìn thấy vẻ khinh miệt chợt lóe lên trong mắt cô, lịch sự gật đầu với các cô rồi vào thay đồ.

Liễu Tây Nhị Trung tuy có chữ "Nhị" trong tên, từ trên xuống dưới chỉ sau Nhất Trung nhưng thực tế còn không bằng được Tam Trung, chính là trường học xếp hạng chót cả vùng. Bản thân Túc Nhã chính là học bá thi vào Minh Anh bằng thực lực, không vừa mắt cậu cũng là điều bình thường.

Tâm tính cậu vốn tốt, thay đồ xong bắt đầu lau tủ kính chuẩn bị mở cửa.

Hai người kia thấy vậy cũng bắt đầu làm việc, họp mặt đồng hương nhanh chóng kết thúc. Túc Nhã cũng làm việc ở tầng này, chỉ là bọn họ ở phía đông còn cô ở phía tây, muốn tám chuyện tiếp với nhau chỉ có thể đợi tới giờ nghỉ trưa.

Đào San San nhân lúc không có người bàn với Tống Oanh Thời: "Cậu nói xem tớ có thể nhờ cô ấy chụp lén mấy tấm ảnh của Quý Thiếu Yến không?"

Tống Oanh Thời vừa buồn cười vừa tức mình nhìn cô, nói thẳng: "Có thể mới lạ í, nếu lỡ xui cô ấy bị bắt quả tang thì nói sao đây, khai ra cậu à?"

Đào San San nhục chí: "Cũng đúng."

Chu Lê bên cạnh nghe được, nhịn rồi nhịn nhưng thật sự không nhịn nổi nữa: "Quý thiếu kia của các cậu trông như nào vậy, đẹp trai lắm sao?"

Đào San San nói: "Dĩ nhiên là đẹp rồi, là giáo thảo của Minh Anh tụi tớ!"

Chu Lê thò đầu qua: "Có ảnh không, cho tôi xem với."

Đào San San đã xem cậu là chồng hai, nghe vậy hơi nghi ngờ đánh giá cậu.

Quý thiếu nhà cô quá đẹp, không chỉ có nữ sinh thích mà còn từng có nam sinh theo đuổi hắn, chồng hai này không lẽ cũng có sở thích kia?

Cô hỏi: "Cậu là con trai mà, muốn xem ảnh hắn làm gì?"

Dĩ nhiên là muốn ngó thử hình người của Đản Đản chứ sao nữa!

Chu Lê hỏi ngược lại: "Con gái các cậu thấy chị gái xinh đẹp có muốn ngắm không?"

Đào San San nói: "Ngắm chứ!"

"Con trai bọn tôi lâu lâu cũng muốn ngắm anh đẹp trai vậy đó," Chu Lê không biết xấu hổ khoe, "Tôi chính là người gánh nhan sắc của cả Nhị Trung nè, nên dĩ nhiên muốn coi thử giáo thảo nhà khác trông ra sao."

Đào San San nghĩ cũng có lý đó, liền mở album trong điện thoại đưa cho cậu: "Nhìn nè, đây là Quý thiếu nhà tớ nè."

Chu Lê cúi đầu nhìn, chớp chớp mắt.

Ảnh được chụp ở quán cà phê trong trường, góc độ này có thể thấy hơn phân nửa gương mặt Quý Thiếu Yến. Hắn mặc đồng phục Minh Anh, ngồi bên cửa sổ cùng người đối diện nói gì đó, khóe miệng khẽ cười, nhìn cực kỳ vui mắt vui tai.

Khuôn mặt kia cực kỳ hoàn mỹ, chỉ cần cười nhẹ thì cả đuôi mài đầu mắt đều lộ ra sự ôn nhu.

Nhưng không ai biết giấu sau vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc ấy của Quý thiếu gia chính là tên bệnh kiều tim đen thùi lùi.

Đào San San như đang hiến vật quý, nói: "Sao sao sao, đẹp đúng hông?"

Chu Lê thật tâm nói: "Đẹp."

Nói gì thì cũng là nam chính mà, trên mặt diện mạo không thể nào có lỗi với người đọc được.

Đào San San như đang nghe người khác khen mình vậy, hào hứng kể ít chuyện về Quý thiếu.

Ví dụ như Quý thiếu không chỉ là giáo thảo mà còn là học bá nữa, xếp hạng luôn trong top 5, ví dụ như Quý thiếu tuy xuất thân hào môn* nhưng không khi nào làm ra vẻ thiếu gia, đối với ai cũng siêu cấp ôn nhu, lại ví dụ như Quý thiếu thật thiện lương, từng có học sinh vì áp lực muốn nhảy lầu được hắn cực khổ khuyên lại.

(Về từ "hào môn" này, thật sự nếu edit luôn ra là nhà giàu thì nó lại bị thoát nghĩa, vì nhà giàu chỉ đơn giản là trong nhà có nhiều tiền, nhưng nói tới hào môn thì có thể hiểu trong nhà không chỉ có rất nhiều tiền mà còn có quyền có thế nữa, địa vị xã hội so với nhà giàu đơn thuần cao hơn nhiều. Như nhà Tống Oanh Thời mở công ty gọi là giàu thôi, nhưng so ra với Quý gia hay Chu gia thì không cùng đẳng cấp, không có cửa mà so luôn í, nó vậy, nên mình để nguyên nhé)

Chu Lê giật giật môi.

Vụ này cậu thật sự rất muốn sửa lại cho đúng à, bởi vì nguyên tác từng kể qua, học sinh kia không phải muốn nhảy lầu thật mà là muốn lấy cái chết ra ép Quý Thiếu Yến hôn mình, Quý đại thiếu ôn nhu gật đầu đồng ý sau đó đi qua dứt khoát đánh người ta bất tỉnh nhân sự. Ba ngày sau học sinh kia chớp nhoáng chuyển trường, nói chỗ này Quý Thiếu Yến không nhúng tay vô, ai tin hả?

Nhưng nghĩ thì nghĩ chứ trên mặt cậu lại bày ra vẻ hâm mộ nhiệt liệt, khen lấy khen để giáo thảo quá hoàn mỹ, như thần tiên hạ phàm vậy á.

Mãi tới lúc có khách ghé vào cả bọn mới giải tán, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Đến giữa trưa Chu Lê lại lãnh việc phát tờ rơi, đang muốn tới chỗ nhiều người một chút thì đột nhiên thoáng thấy bốn đứa đàn em, cười vẫy vẫy tay.

Bốn đứa nó biết Ưng ca đi làm công muốn tới xem thử, nhưng sợ động đến lòng tự trọng của Ưng ca nên chỉ muốn nhìn một chút rồi đi ngay, kết quả còn chưa vào được cửa khu thương mại đã lật xe, sàng qua sàng lại sáp tới.

Chu Lê cười nói: "Mấy đứa tới đây chi vậy?"

Nhị ca thấy cậu không tỏ vẻ gì, nhẹ nhõm nói: "Ở nhà chán quá nên đi dạo tí thôi anh."

Chu Lê nói: "Tới coi anh à?"

Bốn người đồng loạt lắc đầu: "Không không không, chỉ đi dạo bậy bạ chút thôi."

Chu Lê không vạch trần tụi nó nữa, đưa xấp tờ rơi ra: "Vậy rảnh lắm đúng không, phát giúp anh đi."

Đám đàn em dĩ nhiên không từ chối, nhanh chóng chia tờ rơi ra rồi chọn chỗ đứng phát. Truyện Light Novel

Chu Lê bán là một nhãn hiệu máy ảnh nội địa, đã có tên tuổi nhất định, nhưng bởi vì trong khu thương mại này chỉ là cửa hàng bán lẻ chứ không phải chi nhánh chính thức, nên rất nhiều người không biết họ đang tổ chức kỷ niệm, vậy nên chị Tần mới nghĩ ra cách phát tờ rơi.

Số lượng tờ rơi cũng không nhiều lắm, năm người bọn họ chia ra không tính là nặng nhọc gì. Nhưng con người ta vào mùa hè dễ nổi nóng, nhiều người thật sự không muốn nhận, cả bọn vẫn tốn một đống sức mới phát xong.

Nhị ca: "Trời ơi, nhận một cái tờ rơi thôi thì tốn bao nhiêu sức chứ, bày đặt ghê!"

"Có người còn đưa tay muốn đánh vô mặt em nữa, nếu không phải đang giúp Ưng ca ông đây thật sự muốn ăn thua đủ với hắn ta!"

Chu Lê mang túi kem chua cho bọn nó, cười nói: "Bình thường mấy đứa đi ngoài đường đều nhận tờ rơi hết à?"

Bốn người im lặng không nói được.

Chu Lê nói: "Vậy là khá rồi đó, bên này so ra vẫn ít, phát không tới 1 giờ đã xong rồi, mấy đứa nhìn bên kia xem, không chừng phải phát tới chiều tối."

Bốn người quay đầu lại nhìn người qua kẻ lại trên đường.

Tâm hồn ngây thơ yếu đuối của mấy tấm chiếu mới bị chạm trúng, hồ hởi chạy một vòng nhận tờ rơi xong mới quay về ăn kem, lại còn thề: "Lần sau em thấy tờ rơi nhất định sẽ nhận."

"Đúng vậy, đúng là không làm thử thì không biết việc này khó bao nhiêu ấy... Ui Ưng ca, anh xem cái này nè," người anh em Grandet đối với mùi tiền luôn nhạy như vậy, đưa cho cậu một tờ rơi, "Thú cưng tranh tài, anh mang husky tham gia thử đi, nếu thật sự đoạt giải sau này chắc chắn sẽ bán được giá."

Chu Lê cầm qua xem, lập tức sửng sốt.

Thú cưng tranh tài này trong nguyên tác cũng có, Tống Oanh Thời cũng mang theo husky tới, nhưng cốt truyện quan trọng không nằm ở đây mà là bên cạnh trùng hợp tổ chức hội giao lưu học bá, trong hội trường lại phát một mớ tờ rơi quảng cáo trò chơi: "Học nhiều quá thì chán lắm, chi bằng mọi người cùng nhau chơi bời đi."

Phát cái này ở hội trường giao lưu học bá thì đương nhiên không ai thèm ngó tới, chỉ có Quý Thiếu Yến biết đây là hoạt động do lão già không đàng hoàng trong vòng bọn họ tổ chức, liền tự mình ngậm chặt tờ rơi tới lúc Tống Oanh Thời đồng ý chơi mới chịu buông ra.

Sau đó Tống Oanh Thời thật sự có chơi, còn vì vậy mà quen được mấy người bạn, cậu đoán đây chính là vì phát triển tiếp cốt truyện mà ra.

Cậu nhớ Tống Oanh Thời là tình cờ nhìn thấy bài share của bạn bè nên mới biết được có Thú cưng tranh tài, hóa ra ban tổ chức còn phát cả tờ rơi à? Chu Lê cất tờ rơi, dự tính lúc đưa chó tiện tay đưa cái này cho Tống Oanh Thời luôn.

Cậu đợi đàn em ăn kem xong thì đưa tụi nó đi ăn cơm.

Nhị ca nói: "Anh không cần quay lại sao?"

Chu Lê nói: "Bà chủ bảo phát xong tờ rơi có thể đi ăn cơm luôn, đi thôi."

Đám đàn em yên tâm, quàng vai bá cổ cùng cậu đi ăn cơm, sau đó vui vẻ mỹ mãn rời đi.

Chu Lê một mình trở lại khu thương mại, lúc đi ngang qua một cửa hàng bỗng khựng lại, lùi về, thấy bên trên bày một món đồ chơi hình husky đang há miệng, trong miệng là một vòng răng, ấn nhầm một cái răng sẽ bị cắn vào tay.

Món đồ chơi này hơi lớn, răng cũng lớn, nhìn đặc biệt ngốc nghếch, cậu hứng chí lên mua một cái rồi xách theo đi làm.

Gió êm sóng lặng qua một buổi trưa, cậu cùng Tống Oanh Thời đi đón husky như thường ngày, cũng cho Tống Oanh Thời ôm husky như mọi hôm, tới chỗ rẽ mới tách ra.

Tiền Đa Thụ cùng đồng nghiệp đi uống rượu, không có ở nhà.

Chu Lê tùy tiện ăn chút đồ rồi giúp Cẩu đại gia tắm rửa, lau khô lông xong thì ôm lên giường, ngồi xếp bằng trước mặt hắn lấy đồ chơi ra: "Đản Đản, tới chơi cái này đi!"

Quý Thiếu Yến hôm nay tâm trạng vẫn không tốt như cũ, quét mắt nhìn qua một cái rồi thôi, không có hứng chơi.

Chu Lê nói xong ấn một cái răng, thấy Cẩu đại gia không nhúc nhích thì nắm móng vuốt hắn ấn một cái, sau đó tự mình ấn một cái rồi nắm móng hắn ấn một cái nữa.

Quý Thiếu Yến thấy ngốc bạch ngọt lại muốn đưa tay ta nắm móng hắn thì không thể nhịn nữa mà chủ động ấn một cái răng, hắn không muốn giao vận mệnh của mình vào tay kẻ khác đâu.

Chu Lê than nhẹ một tiếng nhưng không có vẻ gì là bực bội, tiếp tục ấn.

Một vòng có mười sáu cái răng, mỗi bên tám cái, một người một chó nhanh chóng ấn gần hết. Chu Lê do dự ấn xuống một cái, còn lại ba cái.

Quý Thiếu Yến nhìn nhìn, chọn một cái phía ngoài, đè xuống.

"Lạch cạch", không sao hết.

Hắn tức thì vừa lòng.

Chu Lê nhìn hai cái cuối cùng, chọn một cái.

Lại một tiếng lạch cạch nữa, không có việc gì xảy ra hết.

Chỉ còn một cái cuối cùng.

Quý Thiếu Yến: "..."

Chu Lê: "Ha ha ha ha ha!"

Chu Lê cười cười sấn qua, nhanh chóng đẩy đồ chơi tới: "Nhanh lên, tới phiên mày đó, không được trốn đâu nhá!"

Quý Thiếu Yến: "..."

Tại sao chứ?

Hắn hình như có vấn đề ở đâu rồi, nếu không tại sao lại có thể cùng ngốc bạch ngọt chơi cái trò ấu trĩ như vậy hả?