Chương 91: Đại lão bản x tiểu Lâm tổng.

Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Sanh trở lại tập đoàn LT nhậm chức, vừa tới tiếp nhận chức vị tổng tài, mỗi ngày bận rộn xoay vòng, hận không thể phân làm hai người, một ngồi ở phòng làm việc ký tên văn kiện, một người đồng ý các lời mời dự họp dự các bữa tiệc.

Cô còn từ chối lịch hẹn chụp hình tạp chí!
Cho dù đẩy vẫn còn rất nhiều lời mời, đều làm cho Lâm Sanh mệt đến ngất ngư.
Tập đoàn LT và tập đoàn XM ở thành phố S, một đông một tây, lái xe cũng hơn 1 tiếng.
Quay về một tháng, Lâm Sanh thật sự vừa bận vừa mệt, mỗi ngày đều tăng ca đến đêm khuya, khỏi nói chuyện đi tìm đại lão bản, ngay cả về nhà cũng lười, có khi mệt không chịu nổi thì ngủ trong phòng tổng tài.
Sự thật lần thứ hai chứng minh, Hứa đại boss ngạo kiều, thật sự chưa từng yêu.
Cái gì tình cảm sâu đậm, không tồn tại.
Đại lão bản biết cô bận rộn nhiều việc, sợ quấy rầy cô làm việc, rất ít chủ động liên hệ cô, thình thoảng chủ động gọi điện thoại đến cũng chỉ bảo cô chú ý nghĩ ngơi nhiều chút.
Hôm nay thứ 6, cuối cùng cũng không có mấy bữa tiệc đáng ghét kia, cũng không cần gặp mấy khách hàng quan trọng, Lâm Sanh ngồi ở phòng làm việc, vẫn bận rộn trả lời các văn kiện.
Cửa bị gõ, Lâm Sanh cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói:
"Vào đi."
"Lâm tổng, Tô phó tổng tập đoàn XM ở phòng họp."
Nghe thấy tiếng người, Lâm Sanh mới ngẩng đầu lên, người tới là thư ký của cô Trịnh Trân, Trịnh Trân là thư ký đắc lực cô cô chọn cho cô, đã trải qua huấn luyện của dì Tiêu, xử lý mọi việc rất trơn tru lão luyện.
"Ngài muốn gặp không?" Trịnh Trân hỏi cô.
"Mời cô ấy vào phòng làm việc của tôi."
"Dạ."
Lâm Sanh không có ký tiếp văn kiện, ngón tay đang cầm bút nhàn nhã chuyển động, ngắm nghía.
An An tìm cô, đương nhiên gặp, về phần mục đích của việc gặp, Lâm Sanh ít nhiều cũng có thể đoán được, nhất định có liên quan đến việc LT và XM hợp tác. Tháng trước cô cô tạm dừng tiến độ bàn chuyện hợp tác, điều này cho thấy XM đang vội.
Cô cô trở về, mấy hôm trước còn đem chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn cho cô xử lý. An An không tìm được cô cô, bây giờ tới tìm cô.
Tô Bối An chưa từng vào văn phòng, đứng ở trước cửa nhìn thấy bàn làm việc của Lâm Sanh, trong mắt lóe sáng, bước nhanh tới, Lâm Sanh còn chưa kịp mở miệng gọi, đã bị Tô Bối An cầm tay.
"Tiểu Lâm tổng, trở về lâu rồi chị đây còn chưa chúc mừng em, chúc mừng em leo lên thành hoàng đế, đăng cơ làm hoàng." Tô Bối An cười đầy nhiệt tình.
Lâm Sanh ngẩn người, hai mắt gian xảo chuyển vòng, cũng rất nhiệt tình cầm ngược lại tay Tô Bối An sau đó buông ra đi tới chỗ tiếp khách, chào hỏi:
"Tô phó tổng, tới tới tới, ngồi xuống trước đi."
Gặp khách thường dùng chiêu này, mặc kệ mập mạp xấu đẹp bắt đầu đều ba hoa chích chòe, ánh mắt Tô Bối An quét tới, quan sát căn phòng làm việc này, ngồi ở sofa chỗ tiếp khách, cười nói:
"Tiểu Lâm tổng, văn phòng tổng tài so với của tập đoàn XM xinh đẹp xa hoa hơn nhiều."
Lâm Sanh mím môi nén cười:
"Vậy lần sau có thời gian, em thật sự muốn tới tập đoàn XM xem thử."
"Cửa chính tập đoàn XM luôn luôn chào đón em." Tô Bối An chân thành nhìn Lâm Sanh.
"XM rất có thành ý!"
"Càng có thành ý hơn!"
Tô Bối An nhiệt tình mời:
"Nếu không hay là vầy đi, chọn tới chọn lui không bằng hôm nay có thời gian ngay bây giờ có thể đi, đại lão bản của chúng tụi chị hay nhắc tới muốn gặp em."
Lâm Sanh cười mà không nói, phong thái tự nhiên, nét mặt bình thản, trong lòng phỉ nhổ không ngừng, Hứa Nam luôn nhắc muốn gặp cô? Hứa Nam là người ngạo kiều, không phải thật, không thể nào có chuyện đó.
"Tuy rằng em cũng muốn đi gặp đại lão bản nhà chị, nhưng chị xem..." Lâm Sanh chỉ chỉ chồng chồng văn kiện trên bàn:
"Bây giờ thật không có thời gian, lần sau đi, lần sau nhất định đi."
Tô Bối An lắc đầu khẽ thở dài:
"Được rồi, thật không đúng lúc, trở về chị sẽ nói với lão bản tiểu Lâm tổng bận rộn nhiều việc, từ chối lời mời của đại lão bản."
"Tô phó tổng, có cần ác đến mức đó không?" Lâm Sanh cắn răng, nụ cười giả dối trên mặt sắp không giữ được rồi, cho dù biết Tô Bối An đe dọa cô, nhưng kéo đến trên người Hứa Nam, không hiểu sao tim cô vẫn đập nhanh hơn.
Tô Bối An nhướng mày ám chỉ:
"Em và đại lão bản quan hệ tốt như vậy, hai người hình như 1 tháng chưa gặp, không muốn ôn chuyện sao?" Mở miệng ngậm miệng không nói nửa chữ hợp tác, nhưng vẫn nhắc tới ánh trăng sáng trong lòng Lâm Sanh, ý đồ dùng ánh trăng sáng gợi lên yếu đuối trong lòng cô, rút đi tầng tầng lớp lớp phòng bị của cô, cuối cùng thành công đạt được mục đích.
Quả thật Lâm Sanh một tháng chưa được nhìn thấy Hứa Na, quả thật bị mấy câu của Tô Bối An làm cho nỗi nhớ thương bộc phát, sinh ra xung động cấp thiết muốn đi gặp người kia.
Lý trí chiến thắng cảm tính, Lâm Sanh ngăn chặn xung động.
Tô Bối An trước mặt, ở trong giới thương trường của thành phố S có chút tên tuổi, bàn chuyện làm ăn chuyện hợp tác gần như chưa từng thất bại, Tô Bối An lăn lộn trong thương trường nhiều năm, so với tay mơ mới ra đời như cô, cáo già hơn nhiều.
"Vậy được rồi." Tô Bối An thở dài:"Tiểu Lâm tổng bận rộn không có thời gian, chị đây cũng không ép buộc."
Nắm nhược điểm của cô, Lâm Sanh tự động không nhìn Tô Bối An nói chuyện, giơ cao ấm trà rót vào tách, thuận miệng nói:
"Tô phó tổng tìm em có chuyện gì sao?"
Vùng xung quanh lông mày Tô Bối An co rúm, khẽ cười nói:
"Cũng không có chuyện gì lớn, chị mang theo lời hỏi thăm của đại lão bản, tới thăm em sống thế nào?"
"Vậy chị trở về nói cho đại lão bản của chị biết, em tạm ổn, chỉ là bận rộn." Rót trà xong, Lâm Sanh đem ly trà khẽ đẩy trước mặt Tô Bối An, khẽ cười ra hiệu:
"Uống ngụm trà, Đại Hồng Bào."
*Đại Hồng Bào Trà (大红袍茶) một loại trà xưa kia dùng tiến vua
"Trà ngon." Tô Bối An chưa uống mở miệng khen.
Nâng tách trà khẽ hớp một ngụm, Tô Bối An đặt tách trà xuống, sắc mặt ung dung, ngước mắt nhìn về phía Lâm Sanh, giọng lạnh nhạt hỏi:
"Nghe nói đại Lâm tổng đem chuyện hợp tác giữa LT và XM giao cho em?"
Nửa ngày vòng vo cuối cùng cũng quay về vấn đề chính, may là tháng này trải qua nhiều điều, Lâm Sanh ít nhiều có kinh nghiệm ứng phó, không nhanh như vậy bại trận, cũng không nhiều lời vô ích, gật đầu nói:
"Phương án hợp tác của mọi người em đã xem qua, em thấy cũng không tệ."
"Vậy chuyện hợp tác của chúng ta?"
"Phương án hợp tác không tệ thì không tệ." Lâm Sanh vươn một ngón tay lắc lắc, "Thế nhưng, những hạng mục này bắt đầu từ lợi nhuận chia cho tập đoàn LT có chút vấn đề nhỏ, hạng mục này vẫn còn đang xác nhận."
"Có vấn để gì mọi người ngồi xuống, thương lượng với nhau được rồi." Tô Bối An âm thầm cắn răng, giọng giải quyết việc chung cực kỳ giống Lâm Túc, cô thật sự muốn xông tới, điên cuồng lắc cho Lâm Sanh đang ngủ say thức dậy, nhà tư bản đều là sâu hút máu rốt cuộc là ai nói!
"Đương nhiên, mọi việc thương lượng với nhau được rồi, có tiền tiền mọi người cùng nhau kiếm, một người vui chi bằng mọi người đều vui." Giọng Lâm Sanh chợt thay đổi: "Tô phó tổng, sau khi xác nhận hạng mục này chúng tôi sẽ thông báo cho tập đoàn XM."
"Bây giờ không thể thương lượng?"
Lâm Sanh lắc đầu:
"Xin lỗi, không thể."
Tô Bối An nhẹ giọng hỏi:
"Mọi người đều là bạn, không thể châm trước sao?"
"Tô phó tổng, chuyện này không được."
Tô Bối An mỉm cười:
"Chúc mừng tiểu Lâm tổng."
"Chúc mừng em cái gì?" Lâm Sanh ngây ngốc.
Tô Bối An giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt tiếp tục duy trì nụ cười:
"Chúc mừng tiểu Lâm tổng, lúc này mới hơn một tháng không gặp, ngài từ người lao động nhảy một phát biến thân thành sâu hút máu bốc lột nhà tư bản."
Lâm Sanh:
"..."
"Không sao cả." Tô Bố An vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc như cũ: "Tiểu Lâm tổng cùng đại lão bản của nhà này quan hệ rất tốt, dù sao là từ túi tiền bên trái vào túi tiền bên phải, đại lão bản nhà chúng ta không ngại."
Lâm Sanh:
"..."
Tô Bối An đứng lên, giơ ngón tay cái với Lâm Sanh, cười yếu ớt:
"Lần thứ hai chúc mừng tiểu Lâm tổng, ngài đơn giản là người lao động gương mẫu, phản kháng nhà tư bản, lột da nhà tư bản, hút máu nhà tư bản, ngài vui vẻ là tốt rồi."
Lâm Sanh:
"..."
"Ngài bận rộn, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp." Tô Bối An nói xong, kết thúc trận đàm phán không thànhcông mà thành trò chuyện.
Đang định xoay người, lại thấy Lâm Sanh vừa ngây ngốc lại còn có biểu cảm chán nản.
Lúc này mới giống tiểu bảo mẫu của Nam Nam.
Tô Bối An làm như bị chọc tức chưa tiêu, khóe miệng hiện lên nụ cười âm hiểm, nghiêng người đưa tay hung hăng nhéo má Lâm Sanh, nở nụ cười u ám:
"Tiểu Lâm tổng, em dám khi dễ chị. Em chờ đó, chị đi gọi Nam Nam tới xử lý em."
"Nè nè, An An chị phạm quy rồi, trên thương trường bàn chuyện làm ăn, chúng ta không nói chuyện tình cảm." Lâm Sanh hít một hơi, nhanh chóng rút tay nhéo mặt mình của ai kia.
Tô Bối An nhún vai:
"Không ai muốn nói chuyện tình cảm với em, đại lão bản nhà này sẽ tới cùng em bàn chuyện làm ăn."
"Chị ấy cùng em bàn?" Lâm Sanh ngạc nhiên, chỉ cần nghĩ tới cùng Hứa đại boss ngồi xuống bàn chuyện làm ăn, cả người liền không nhịn được nổi da gà.
"Tiểu Lâm tổng, chờ bộ phận của hạng mục các người xác định xong lợi ích nên phân chia thế nào, xin hãy thông báo tập đoàn XM, đại lão bản chúng tôi tự mình tới liên hệ."
"Tạm biệt." Tô Bối An gật đầu, quét mắt qua Lâm Sanh trợn mắt há mồm, tâm trạng vui vẻ xoay người rời đi, bước ra phòng tổng tài, căm giận nhỏ giọng mắng: "Giúp nhà tư bản, đều là gian thương."
Lâm Sanh buồn bực ngồi ở sofa, một lúc lâu cảm thán:
"Yêu đương thì tổn hại tiền."
Xung động qua đi, Lâm Sanh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm*, vén tay áo sơ mi, đi tới ghế làm việc ngồi xuống, nhìn mặt bàn chồng chồng văn kiện, sắp xếp xong suy nghĩ lung tung, tiếp tục vùi đầu đau khổ làm, chờ cô làm xong tháng này, là có thể có chút thời gian nghỉ ngơi.
Sau đó có thể tìm Hứa đại lão bản.
*"Tả Truyện" Trang Công thập niên:  Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Mới vừa nhậm chức khó tránh khỏi va chạm, thỉnh thoảng gặp các sếp công ty không phối hợp làm khó dễ, có lẽ thương nhân trời sinh nhạy cảm, Lâm Sanh bắt đầu rất nhanh nhạy, không công lớn cũng không lỗi nặng, đứng đầu tập đoàn không được phép mắc lỗi, cũng chỉ có thể mắng mấy câu trong lòng.
Cái này không thể so với mê công việc.
Từ khi trở về tới giờ, Lâm Sanh đối với công việc tổng tài rất nhịp nhàng và mạnh mẽ, dù có chút khó khăn nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, vì sao Hứa đại boss và cả cô cô nữa mỗi ngày đều bận tới bận lui.
Tiêu Tử Ngọc từ bên ngoài về, đứng ở cạnh cửa, gõ gõ, ra nhắc nhở:
"Sanh Sanh, chuẩn bị một chút, buổi chiều phải đi gặp khách hàng quan trọng."
"Lại đi gặp khách." Lâm Sanh nhìn báo cáo phòng tài vụ cũng không ngẩng lên: "Có thể đẩy thì đẩy, hoặc dì cùng cô cô đi được rồi."
"Lần này không được."
Lâm Sanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Ngọc:
"Rất quan trọng?"
"Cực kỳ quan trọng." Tiêu Tử Ngọc sờ cằm: "Người ta điểm mặt gọi tên, muốn gặp con."
"Khách nào?"
"Hoàng Đan tổng tài Tập đoàn HJ." Tiêu Tử Ngọc đi tới, dùng ánh mắt nhiều chuyện nhìn chằm chằm ai kia: "Nghe cô cô con nói, hai đứa còn quen biết?"
"Hoàng Đan?" Lâm Sanh nhíu mày suy nghĩ, giơ tay nắm tóc, không thể làm gì khác hơn là thả tay, gõ nhẹ lên bàn.
Tiêu Tử Ngọc nhắc nhở:
"Bữa tiệc ở thành phố Z."
"Thì ra là hắn."
Tiêu Tử Ngọc nói:
"HJ là khách lâu năm của XM, con mới nhậm chức, HJ thể hiện thành ý, Hoàng tổng tự mình hẹn gặp con, phải đi, không thể bỏ."
"Được rồi, đi thì đi. Mỗi ngày đều gặp khách, con sắp mệt chết rồi." Lâm Sanh duỗi người, thư giãn gân cốt, hai tay che mặt, tội nghiệp nhìn Tiểu Tử Ngọc: "Dì tiêu nhìn đi, con vừa mệt vừa gầy đi rồi."
"Quả thật gầy một chút." Tiêu Tử Ngọc cúi người cẩn thận quan sát Lâm Sanh.
Lâm Sanh khẽ than thở:
"Dì Tiêu không thương con, cô cô nhìn thấy nhất định đau lòng."
"Con tên ranh con, Dì Tiêu lúc nào không thương con." Tiêu Tử Ngọc co ngón tay búng lên trán Lâm Sanh, ngồi dậy cười nói:
"Nhưng... cô cô con thật sự thương con, cô cô con nói hôm nay đi gặp khách xong, để con nghỉ 2 ngày, cho con nghỉ ngơi."
Lâm Sanh không thể tin được:
"Nghỉ 2 ngày?"
"Thế nào, chê nhiều?"
"Không không không." Lâm Sanh vội lắc đầu.
Tiêu Tử Ngọc khẽ cười nói:
"Vậy con tốt nhất nên chuẩn bị, 3 giờ chiều, dì mang con đi gặp khách hàng."'
"Ok, ok." Lâm Sanh dùng tay ra hiệu.
Nghỉ thì có nghĩa là có thể tìm Hứa đại lão bản, Lâm Sanh quả thật cực kỳ hưng phấn.
Tập đoàn XM.
Trở về công ty, Tô Bối An trực tiếp đi tìm chủ của tiểu bảo mẫu, ở phòng làm việc của Hứa Nam, tức giận nói:
"Nam Nam, tiểu bảo mẫu nhà cậu sao lại không đáng yêu vậy chứ, giống cô cô của mình y như đúc!"
Trong tay Hứa Nam là văn kiện đang phê, nghe Tô Bối An oán niệm, thuận miệng nói:
"Mình đã nói với cậu rồi, em ấy không dễ lừa như cậu nghĩ đâu!"
Tô Bối An giận nói:
"Lẽ nào cậu không phát hiện Lâm Sanh giống như cô gái dễ lừa gạt."
"Bề ngoài mà thôi." Hứa Nam cười nhạo.
Đừng nhìn Lâm Sanh lớn lên giống mấy cô gái ngoan ngoãn, thật ra không giống vẻ bề ngoài, Hứa Nam biết Lâm Sanh là người làm việc không giống ai, đứa nhỏ này vừa xấu tính vừa đáng ăn đòn, thật sự rất tệ, đáng ghét trong những người đáng ghét.

Bị đứa nhỏ này chọc tức, một chút cũng không ngoài ý muốn.
Tô Bối An vỗ bàn:
"Không được, cô cô không giải quyết được, cháu gái mình cũng không giải quyết được sao!"
"Cậu muốn làm gì?" Hứa Nam ngước mắt nhìn Tô Bối An.
Tô Bối An cúi người, hai tay chống bàn làm việc, nhìn thẳng vài đôi con ngươi đen nhánh kia, bên môi mang theo ý cười, tâm trạng buồn bực căm phẫn một phát quét sạch, từ trong hàm răng phun ra 4 chữ:
"Mời cậu ra tay."
"Bị em ấy chọc tức rồi?" Hứa Nam khẽ cười.
Tô Bối An gõ gõ mặt bàn:
"Quả thật tức tới nhân sinh méo mó, trên phương án hợp tác, tập đoàn XM đã cho lợi ích, còn không chịu, muốn thêm lợi ích, cậu nói mình không tức sao được."
"Thương nhân là nói lợi ích."
Tô Bối An tức giận nói:
"Nhưng trước đây tiểu bảo mẫu của cậu còn chửi nhà tư bản, chửi sâu hút máu, bây giờ đứa nhóc này muốn hút máu XM, lột da XM, cũng chính là hút máu cậu, lột da cậu."
"Nam Nam, rốt cuộc mình cũng hiểu." Tô Bối An nhìn Hứa Nam không có động tĩnh gì, không khỏi đồng tình vỗ vai Hứa Nam, giọng thành khẩn: "Thời thế thay đổi, sớm muộn cũng tới nhà cậu."
"Gấp cái gì, từ từ sẽ tới." Hứa Nam cúi đầu, mặt thản nhiên tiếp tục ký văn kiện.
"Đúng rồi." Hứa Nam ngừng bút: "Gần đây ba ba có động tĩnh gì không?"
"Cậu yên tâm, không có bất kỳ động tĩnh gì." Tô Bối An nhíu mày: "Có thể lão gia tử biết thân phận gia cảnh của Lâm Sanh, trong lòng có kiêng kỵ, không dám tùy tiện động thủ với Lâm Sanh."
Hứa Nam nói nhỏ:
"Đừng thả lỏng cảnh giác, lão gia tử không thể từ bỏ ý đồ đâu."
"Mình sẽ chú ý." Tô Bối An gật đầu.
Điện thoại đặt trên bàn chợt vang lên, Hứa Nam tiện tay lấy ra, mở wechat, tiểu bảo mẫu:
"Đại lão bản, em không có ức hiếp bạn thân của chị, yêu chị moa moa moa, đem trái tim của em cho chị, ngày mai cho chị một bất ngờ to lớn. (trái tim/cười xấu xa)"
Hứa Nam cong khóe miệng, chậm rãi mở gói biểu cảm, gởi đi một bức hình.
Đó là bức hình bị cắt, đã từng ở XS bùng cháy một lần, người con gái trong bức hình, nghiêng đầu, hành động khôi hài, nhìn bằng nửa con mắt, khóe miệng bên trái giương lên cao, đúng chuẩn vẻ xem thường.
Mấy giây sau trả lời.
"Chị đủ rồi!"
"Tới đây cho em! Chúng ta đi tới một góc nói chuyện nhân sinh! Nói chuyện lý tưởng!"
"Em muốn nổ điện thoại của chị!"
"Có phải chị không thương em rồi không!"
"Gởi hình xấu của em!"
"Chị thật quá đáng!"
"!!!"
Đầy dấu chấm than, giống như lên án, mới cách mấy tháng, Lâm Sanh lần thứ hai thấy biểu cảm 'Nữ phối độc ác' của cô, có thể thấy được cảm xúc đang kích động biết bao.
Nhưng mà, Hứa Nam không phản ứng lại Lâm Sanh.
Tô Bối An thấy Hứa Nam đặt điện thoại xuống, mặt mày hiện lên vẻ dịu dàng, không khỏi nhướng mày, cười âm hiểm:
"Có phải tiểu bảo mẫu nhà cậu không?"
Hứa Nam không có phản ứng lời tra xét này, đem văn kiện ký xong trên bàn đưa cho Tô Bối An, giọng bình tĩnh hỏi:
"Ngày mai có chuyện gì không?"
"Hừm, có hẹn?" Tô Bối An thốt lên.
"Thế nào, hâm mộ?"
"Được rồi, ai thèm hâm mộ." Tô Bối An giơ tay phe phẩy ngang mũi, vẻ mặt ghét bỏ: "Hình như mình ngửi thấy mùi chua mùi thối của một tình yêu."
Hứa Nam vỗ bàn cường điệu:
"Ngày mai công ty không có việc gì, mình sẽ không tới công ty."
"Cho dù có chuyện, cũng không ngăn cản được con tim yêu đương của cậu." Tô Bối An cười nhạo: "Hừm, tình yêu vừa chua vừa thối, vừa thơm vừa thối, đơn giản là miếng đậu hũ thối, mùi thối ăn ngon."
Hứa Nam chỉ ra ngoài cửa:
"Đi ra ngoài."
"Chọc cậu có một chút, đã giận, tiểu bảo mẫu nhà cậu thì chọc cậu vui vẻ."
"Nếu như rãnh rỗi, đi tới bộ phận thị trường làm điều tra nghiên cứu, viết bản kế hoạch."
"Không không không, tôi không rãnh đâu, mình bận rộn lắm." Đại lão bản nhìn sang với ánh mắt sáng như đuốc, Tô Bối An nghiêm túc, lui về phía cửa vừa nói:
"Ah, bây giờ mình bận rồi, đại lão bản hẹn gặp lại."
Tô Bối An lui ra tới cửa, vừa mới xoay người định đi, chợt quay lại, nhìn có chút hả hê:
"Đại lão bản, thiếu chút nữa đã quên, tổng tài Âu đại hôm nay trở về, hẹn cậu gặp mặt lần cuối."
Tựa hồ biết Hứa Nam muốn từ chối, Tô Bối Anh nhanh chóng ngăn chặn Hứa Nam, lắc đầu nói:
"Âu đại là khách hàng quen thuộc lâu năm, cậu phải đi, không đi không được,"
Hứa Nam nhíu mày:
"Thời gian."
"Ba giờ chiều."
------------------Hết chương 92------------