Chương 52: Đại lão bản... không có tiêu đề gì hết :)

Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Đây là một câu hỏi hết đường quanh co.
Thật đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, nên biết điều gì cũng không thể gạt được hỏa nhãn kim tinh* của cô cô.
*Hỏa nhãn kim tinh 火眼金睛 (có thể phân biệt thật giả, thiện ác)
Tuy cô cô yêu thương cô, mọi chuyện đều thuận theo cô, nhưng đối chuyện này với người thường mà nói là tình yêu dị thường, cô đắn đo không thôi, cô cô đối với cô và Hứa đại boss sẽ là thái độ gì.
Bất kể là thái độ gì, cô không có cách nào quyết định, chí ít cô phải cố gắng tranh thủ, cuộc sống là của mình, hạnh phúc là của mình, không thể để bất kỳ thao túng.
Ba mẹ không được, cô cô cũng không.
Thế nhưng cô cô vẫn là lão đại trong nhà, ngay cả ba mẹ cũng nghe theo cô cô, Lâm Sanh lựa chọn thành khẩn khai báo, thẳng thắn nói với cô cô.
Do dự một chút, Lâm Sanh vẫn không dám ngẩng đầu, vẫn vùi mặt trong bụng Lâm Túc, rầu rĩ nói:
"Cô cô, con thành thật nói cho người biết, người đừng đánh con nha."
"Cho dù con không nói, cô cô vẫn biết." Lâm Túc thu lại ý cười trên mặt, đáy mắt nổi lên sự tĩnh mịch, dùng giọng trần thuật đâm thủng bí mật trong lòng cháu gái, "Sanh Sanh, con thích Hứa Nam."
Cô cô thông minh cỡ nào, cô trốn không được câu hỏi này, cũng không thể che giấu, đơn giản là không che giấu được, Lâm Sanh nhẹ nhàng 'Dạ' một tiếng.
"Cô cô, con thích chị ấy."
Dứt lời, dường như Lâm Sanh sợ cô cô mình không tin, lại lớn giọng bổ sung thêm một câu:
"Rất thích, chính là cảm giác thích muốn cùng chị ấy mãi mãi bên nhau."
Được chính miệng cháu mình thừa nhận, kết quả này Lâm Túc không hề ngạc nhiên chút nào. Cô cũng không tức giận, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cháu gái, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay chậm rãi truyền đến Lâm Sanh, giống như đang cho Lâm Sanh thêm dũng khí.
"Bắt đầu khi nào?" Lâm Túc nhẹ giọng hỏi, "Tại sao phải gạt cô cô?"
Giọng Lâm Túc không có chút gợn sóng, nghe không ra có dấu hiệu tức giận, điều này làm cho Lâm Sanh hơi ngạc nhiên, lại khe khẽ thở dài một hơi.
Cô biết ý cô cô.
Cô cô hỏi không phải là chuyện cô và Hứa Nam bắt đầu khi nào mà là hỏi đến hướng tính của cô.
"Ba năm trước bắt đầu." Lâm Sanh ấp a ấp úng nói: "Con gạt cô cô là vì sợ cô cô sẽ giận."
"Con cũng không thể giấu giếm cả đời." Lâm Túc nhẹ giọng nhỏ lời nói, "Con không cùng cô cô nói sao biết cô cô sẽ giận."
Lâm Sanh ngửa mặt lên nhìn thấy cô cô với vẻ mặt bình tĩnh, hơi có chút do dự, lại cắn răng, dè dặt lên tiếng hỏi:
"Cô cô, người đồng ý?"'
Lâm Túc thản nhiên nói:
"Không đồng ý."
"Vì sao không đồng ý?" Lâm Sanh nhích người, bò qua nằm lên vai Lâm Túc, câu cổ Lâm Túc, làm nũng: "Cô cô, bây giờ là thời đại nào rồi, người vẫn giữ tư tưởng bảo thủ vậy."
"Sanh Sanh, không phải cô cô tư tưởng bảo thủ." Lâm Túc bất đắc dĩ thở dài, "Cô cô lớn tuổi rồi, trải qua nhiều chuyện, cái gì cô cô cũng có thể nhìn thoáng được."
"Cái gì mà lớn tuổi." Lâm Sanh dùng mặt mình áp lên mặt Lâm Túc, vẻ mặt vừa kiên định lại nghiêm túc, nói: "Con thật lòng thích Hứa Nam, thật lòng muốn bên cạnh chị ấy."
"Con thích người ta nhưng người thích con sao?"
"Thích." Lâm Sanh đỏ mặt, ngượng ngùng vén tóc ra phía sau.
Mặc dù chưa chính thức bên nhau, cô và Hứa đại boss hôn cũng hôn rồi, xem như là hai bên đều thích nhau.
Nhìn cháu gái mặt đỏ tới mang tai, Lâm Túc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại nhớ tới trong bữa tiệc cháu gái ở trước mặt Hứa Nam lại không có tiền đồ, giống như cừu nhỏ nằm trên thớt chờ làm thịt.
Lâm Túc bắt đầu nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
"Hai đứa đã phát triển tới mức nào rồi?"
Bất ngờ nghe cô cô hỏi thế, Lâm Sanh không kịp chuẩn bị mặt càng đỏ hơn, hai tay giao nhau, ngọ nguậy, ấp a ấp úng trả lời:
"Nên làm thì đều làm rồi, chỉ là... chỉ là còn chưa tới bước cuối cùng thôi."
Mặt Lâm Túc nghiêm túc, giọng lạnh lùng:
"Chưa tới bước cuối cùng... vậy còn cơ hội quay đầu, hai đứa nên dừng lại đúng lúc rồi."
"Không được." Lâm Sanh nói mà không cần suy nghĩ.
"Sao?"
Lâm Túc ngước mắt nhìn cháu gái.
Lâm Sanh lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, kiên định nói:
"Con không quay đầu đâu, con và ai bên nhau điều này là tự do của con, cô cô, con không phải xa cầu người giúp đỡ, con chỉ hi vọng người có thể đừng phản đối."
Lâm Túc gật đầu nói:
"Được, cô cô có thể không phản đối nhưng con có suy nghĩ kỹ càng chưa, người thân của Hứa Nam thì sao, con biết họ nghĩ thế nào à, sẽ không phản đối?"
Lâm Sanh nghẹn họng, á khẩu không trả lời được.
"Được rồi, trước hết chúng ta không nói về gia đình."
Lâm Túc giơ tay xoa tóc cháu gái, ánh mắt ôn nhu nhìn cháu gái.
"Cô là cô cô của con, đứng ở lập trường của con, lo lắng cho con nhiều hơn, con muốn cùng Hứa Nam bên nhau, cô cô sẽ không trở thành chướng ngại vật trong tình cảm của hai đứa."
"Thật sao?" Hai mắt Lâm Sanh nhất thời sáng lên, ôm cổ cô cô, nghiêng người hôn lên má Lâm Túc, hưng phấn nói: "Cảm ơn cô cô!"
"Con đừng vui mừng sớm." Lâm Túc khẽ cười, giơ tay lên nhéo nhéo chóp mũi thanh tú của cháu gái, thu lại nụ cười rồi nhanh chóng sừng sộ lên.
"Nhưng Hứa Nam là kiểu người gì, cô cô hiểu rất rõ, con bé là người của công việc, nhất định lấy sự nghiệp làm trọng, con với con bé bên nhau, sau này sẽ nhận rất nhiều áp lực, so với người bình thường còn nhiều hơn."
Lâm Sanh lắc đầu:
"Con không sợ."
Lời Lâm Túc chân thành:
"Con không sợ, cô cô sợ, cô cô lo lắng cho con, con là người quan trọng nhất trong lòng cô cô, Sanh Sanh, cô cô sợ con bé chăm sóc con không tốt."
"Con có thể chăm sóc tốt bản thân." Lâm Sanh nghiêm túc nói: "Cô cô, người không cần lo lắng cho con."
Lâm Túc có chút đau đầu, tính tình cháu gái có đôi khi đã nhận định một việc hoặc một ai đó thì quật cường đến cùng, cô lại không thể bỏ mặc không quan tâm cháu mình.
Ý đồ dùng uy nghiêm áp bức cháu gái, hai bên lẳng lặng nhìn nhau, cháu gái nhìn vào mắt cô không hề né tránh, hiện lên sự kiên định khác thường.
Giống như 3 năm trước, lúc muốn thoát khỏi bên người cô, đứa cháu gái này cũng giằng co với cô như thế.
Hôm nay 3 năm sau, đứa cháu gái này vẫn kiên định nhìn cô, ở trong ánh mắt đó vẫn chưa hiện lên vẻ sẽ lùi bước.
Lâm Túc mi tâm nhíu lại, thay đổi chiến lược tiến công, trực tiếp đưa ra vấn đề trí mạng:
"Con ngay cả cô cô cũng không thuyết phục được thì con làm sao thuyết phục ba mẹ mình?"
"Chuyện này không đơn giản." Lâm Sanh cười cười, "Chỉ cần thuyết phục cô cô, cô cô nhất định thuyết phục ba mẹ, cho nên, chỉ cần con giải quyết cô cô xong là được rồi."
Rốt cuộc Lâm Túc nhịn không được bật cười, nhéo má cháu gái:
"Con lém lĩnh."
"Con không lém lĩnh, con là tâm can bảo bối của cô cô, cô cô thương con còn không kịp." Lâm Sanh chu miệng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nghiêng người nhào vào lòng Lâm Túc, hai tay ôm eo cô cô mình, giọng mềm mại tự nhiên thoải mái giải bày:
"Cô cô, con yêu người."
Sự dịu dàng trong mắt Lâm Túc tràn ra, nhẹ nhàng ôm lấy cháu gái, cười nói:
"Cô cô cũng yêu con."
Khi những bong bóng hạnh phúc trong lòng Lâm Sanh nổi lên, Lâm Túc cúi đầu thì thầm bên tai cô:
"Về chuyện con từ chức, cô cô còn chưa xử con."
"Cô cô người nói cái gì." Lâm Sanh giả ngốc đến cùng, vùi vào lòng Lâm Túc, ngáp một cái thật lớn:  "Buồn ngủ quá, con muốn ngủ, cô cô ngủ ngon."
Lâm Túc nói:
"Ngủ ngon."
Cháu gái diễn tới mức này, hết lần này tới lần khác Lâm Túc bị cháu gái ăn gắt gao, trong lòng có chút bất đắc dĩ giơ tay vuốt vuốt mái tóc cháu gái, nhẹ nhàng đẩy Lâm Sanh xuống cũng không hẳn là trừng phạt thật sự.
Chỉ là trong lòng có cảm giác cải trắng trồng 25 năm bị heo ủi mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Lâm Sanh mới vừa bị đẩy xuống, xoay người lộn mấy vòng lại ôm lấy eo Lâm Túc, giọng lười biếng:
"Cô cô, con ôm người, người mau ngủ đi."
Lâm Túc xoa lưng cháu gái:
"Con ngoan ngoãn ngủ trước đi, cô cô xử lý chút chuyện công ty."
"Đã trễ thế này cô cô vẫn còn bận rộn." Lâm Sanh lẩm bẩm: "Nữ cường nhân mỗi ngày đều bận tới bận lui, Diệp lão đại nói rất đúng, nữ cường nhân thật mệt."
Lâm Túc đặt điện thoại lên tủ đầu giường, thuận miệng hỏi:
"Diệp lão đại là ai?"
Nhắc tới các vị chức cao trong công ty, trong nháy mắt Lâm Sanh hết buồn ngủ, giọng đầy hưng phấn giới thiệu:
"Diệp lão đại là tổng giám bộ phận tài vụ của tụi con, rất chăm sóc con, tên là Diệp Đồng, là một cấp trên dịu dàng."
Không biết có phải Lâm Sanh bị ảo giác không, cô ôm eo cô cô khi nói ra hai chữ 'Diệp Đồng' thì cơ thể cô cô hơi run rẩy.
Đáy mắt Lâm Túc nhấc lên một làn sóng nhỏ, rất nhanh lại bình tĩnh lại, giống như tùy ý nói:
"Nếu người ta chăm sóc con có thời gian thì hẹn ra ngoài, cô cô mời người ta ăn bữa cơm, cảm ơn người ta thật tốt."
"Dạ, về công ty con sẽ hỏi." Lâm Sanh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô cô mình, "Bất quá có thể hẹn được hay không, con không dám chắc."
Nhìn thấy cháu gái lại ngẩng đầu, Lâm Túc vỗ nhẹ lên gáy cháu gái, khẽ cười:
"Hẹn không được thì thôi, cũng không phải bắt buộc, con thay cô cô nói với người ta một tiếng cảm ơn cũng được."
"Dạ." Lâm Sanh sờ sờ chỗ bị đánh, "Cô cô, chừng nào người về?"
"Sao, sợ cô cô ăn nhờ ở đậu nhà con, quấy rối hai đứa không thuận tiện yêu đương?"
"Cô cô nếu thật sự ăn nhờ ở đậu nhà con không đi, con không tin đâu." Lâm Sanh nhỏ giọng lầm bầm, "Cô cô quá bận rộn, mấy ngày không về công ty, mấy người ở công ty sẽ bay nhảy."
Lâm Túc cười cười:
"Yên tâm đi, cô cô cũng không ở lại quá lâu, công ty sẽ hối thúc."
"Vậy để cho bọn họ hối đi." Lâm Sanh hừ hừ, lắc lắc cánh tay Lâm Túc: "Cô cô người ở lại với con thêm mấy ngày đi."
Lâm Túc trầm ngâm, nhìn vào đôi mắt trong veo sáng ngời của cháu gái, nhẹ giọng hỏi:
"Sanh Sanh, con xác định không theo cô cô trở về?"
"Cô cô, con ở đây tốt lắm." cái đầu nhỏ của Lâm Sanh điên cuồng lắc lắc, "Thực sự không muốn về."
"Ba năm trước con vì một người rời khỏi cô cô, ba năm sai con lại vì một người rời khỏi cô cô, khi nào con mới ngoan ngoãn trở lại bên cạnh cô cô?"'
Lâm Túc nhéo mặt cháu gái:
"Hả?"
"Con lớn rồi không thể cứ dựa vào cô cô." Lâm Sanh bĩu môi, "Cánh con cứng rồi."
Lâm Túc buông tay ra, nhất thời dở khóc dở cười:
"Cho nên, con liền bay đi không quay đầu lại?"
"Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ*" Lâm Sanh lẩm bẩm, gối đầu lên bụng Lâm Túc.
*Hảo mã bất cật hồi đầu thảo 好马不吃回头草: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ; chỉ người đã lập chí thì quyết tâm tiến tới, không vì khó khăn mà lùi bước

"Ừm, đúng, nói có đạo lý." Lâm Túc khẽ cười nói. "Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ."
Chuyển sang vấn đề khác, mặt Lâm Túc nghiêm túc:
"Nhưng Sanh Sanh, cô cô đem lời trước kia nói rõ với con."
"Cô cô người nói." Lâm Sanh khẽ trả lời.
"Nếu như con thực sự muốn cùng Hứa Nam bên nhau, chung quy con vẫn nên quay về, tập đoàn XM ở thành phố S, tập đoàn LT cũng ở thành phố S. Hứa Nam là tổng tài tập đoàn XM, con bé sẽ không ở lại thành phố Z quá lâu, chờ con bé trở về thành phố S, vậy con phải làm sao?"
"Chuyện này..."
Chuyện này đúng là một vấn đề.
Hứa Nam là đại boss, hàng ngày phải giải quyết trăm công ngàn việc, không thể ở XS, sớm muộn gì cũng phải trở về nơi thuộc về mình.
Tạm thời cô chưa nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, dù sau đại boss còn chưa theo đuổi được, còn chưa chính thức bên nhau.
"Như vầy, tuy cô cô không phản đối hai đứa phát triển quan hệ nhưng Sanh Sanh, cô cô vẫn hy vọng con đủ mạnh mẽ, đủ khả năng có thể cùng Hứa Nam đứng chung một vị trí trên cao."
Lâm Túc với ý vị sâu xa:
"Như thế con đường của hai đứa mới thực sự dễ đi đôi chút."
Nghe xong lời cô cô nói, rất có đạo lý, cũng rất đáng giá suy nghĩ, bất quá, Lâm Sanh nói thầm trong lòng, cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, hình như cô cô có gì đó khác lạ?
"Cô cô, những lời này của người con suýt chút nữa nghi ngờ có phải người đã từng trải qua, nếu không... tại sao cô cô lại có thể có những hiểu được sâu sắc đến vậy?"
Mãi vẫn chưa nghe thấy cô cô lên tiếng, Lâm Sanh ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt cô cô có chút ngẩn ngơ, cũng chính trong nháy mắt này, rất nhanh lại trở lại như thường.
Lâm Túc nhìn cháu gái, nhẹ giọng nói:
"Cô cô sống hơn 30 năm, con đường nào chưa từng đi."
Lời của cô cô lập lờ nước đôi, Lâm Sanh trừng mắt nhìn, vừa định hỏi Lâm Túc nhưng đã bị Lâm Túc dùng ánh mắt quét tới, giọng chân thành nói:
"Được rồi, có lời gì ngày mai nói, nhanh ngủ đi."
"Dạ." Lâm Sanh ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, không dám làm trái, nhắm mắt lại: "Cô cô ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lâm Túc ngồi yên, nghe tiếng hít thở của cháu gái dần dần ổn định, ánh mắt dịu dàng đặt trên gương mặt đã ngủ của cháu gái, ngón tay thon dài mềm mại lướt trên điện thoại.
Cuối cùng mở thư mời hợp tác của tập đoàn XM ra, đơn giản trả lời: Đồng ý.
--------------------------------------------
Ước gì tui cũng có một người cô cô như Lâm Túc :v
Ps. Tuần mới tốt lành!^^