Chương 18: Hàng xóm giống như cỏ nhỏ ven đường.

Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Đăng vào: 11 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn tin nhắn với tốc độ cực nhanh, Lâm Sanh hiểu được, cả người sợ ngây ra.
Lời mới nói được một nửa, cả người thẳng đơ nhìn điện thoại, giống như nhìn thấy bí mật đáng sợ nào đó, Diệp Đồng vừa tức vừa buồn cười, cô nghiêng người, giơ tay nhéo nhéo má Lâm Sanh, nâng mặt Lâm Sanh đang cúi xuống lên.
"Tiểu tử kia, điện thoại có đẹp như chị không? Đừng nhìn nữa, mau ăn lẩu."
Bị Diệp Đồng nâng mặt lên như vậy, Lâm Sanh chớp chớp mắt, đang muốn nói chị đẹp.
Ai ngờ người kia trong tin nhắn của Bình Bình lúc này đang đứng bên cạnh, Lâm Sanh trừng to mắt, vội vàng không kịp chuẩn bị chống lại đôi mắt ôn nhu quen thuộc kia, người này đáy mắt hình như vừa mừng gỡ vừa có chút không vui.
Đ.M!
Lâm Sanh bị kinh sợ suýt chút nữa giận sôi máu.
Ôn Dĩ Quân, cô ta đã trở về!
"Làm sao vậy, choáng váng?"
Rốt cuộc Diệp Đồng phát hiện Lâm Sanh không thích hợp, cô theo ánh mắt Lâm Sanh nhìn.
Từ lúc nào, một cô gái trẻ xinh đẹp đã đứng bên cạnh, cô gái này mặt mày dịu dàng, nét mặt biểu lộ nụ cười, giống như nắng ấm.
Diệp Đồng ngồi dậy, lịch sự hỏi:
"Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì không?"
Ôn Dĩ Quân ánh mắt từ người Lâm Sanh thu lại, mỉm cười lắc đầu: "Không cần, cảm ơn." cô chỉ chỉ Lâm Sanh đang chôn người trên ghế làm đà điểu, "Thật ngại quá, tôi và Lâm Sanh là bạn bè nhiều năm, không nghĩ tới gặp cậu ấy ở chỗ này, chỉ tới xem một chút."
"Lâm Sanh, bạn em?" Diệp Đồng quay đầu, tò mò hỏi ai kia.
"Em em em..."
Khí tức ôn nhu quen thuộc, ánh mắt dịu dàng quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc như vậy.
Lại xa lạ như thế.
Chống lại đôi mắt ôn nhu như nước kia, hô hấp Lâm Sanh không khỏi dồn dập.
Rời khỏi ánh mắt của Ôn Dĩ Quân, Lâm Sanh tỉnh táo một chút, vội vàng đứng dậy:
"Xin lỗi, em đi vệ sinh."
Nói xong, cũng không để ý biểu tình phức tạp của Diệp Đồng, cũng không để ý Ôn Dĩ Quân cười ý vị sâu xa, đẩy hai người ngăn cản trước mặt ra, Lâm Sanh tìm được WC một cách thông thạo, mở vòi nước, điên cuồng hất nước lên mặt mình.
Một góc con tim đã an tĩnh bấy lâu, nhìn thấy Ôn Dĩ Quân, lại bị khuấy đảo.
Không được, không thể không có tiền như vậy.
Lâm Sanh móc điện thoại cầm trên tay, tay cho chút run, gởi tin cho Thẩm Bình.
"Bình Bình, sao cậu không sớm nói cho mình biết cô ấy đã trở về, muốn mình chết hả!? Làm sao bây giờ, nhanh tới cứu mình, mình ở WC, nhanh lên một chút!"
Một giây sau đó.
Bình Bình: Ở WC chờ mình, mình tới cứu cậu.
Lại một giây sau đó.
Bình Bình: A a a, cậu thảm rồi, chạy mau, mình thấy cô ấy đi vào WC.
Tin nhắn tới vừa vang lên cũng đồng thời với tiếng nói quen thuộc từ cửa truyền tới:
"Lâm Sanh!"
Lâm Sanh sợ đến nổi tay run, điện thoại rớt xuống, trực tiếp rớt xuống dưới chân Ôn Dĩ Quân, giờ này phút này, trong lòng Lâm ngàn chữ MMP* muốn gầm thét lên.
*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng.
"Lâm Sanh, tôi về em không vui sao?" Ôn Dĩ Quân cúi người nhặt điện thoại lên, không nhúc nhích, đứng ở cửa, giơ tay đưa cho Lâm Sanh, "Nửa năm không gặp, một chút tiến bộ cũng không có, sao vẫn lỗ mãng như vậy."
"Không vui một chút nào." Lâm Sanh tiến tới đoạt lấy điện thoại, "Cũng không có liên quan gì tới cô."
Ôn Dĩ Quân chỉ cười cười:
"Người con gái xinh đẹp ngoài kia, bạn gái mới?"
Điện thoại đặt lại trong túi, Lâm Sanh cũng không liếc mắt nhìn, đi vào phòng vệ sinh, vừa cứng rắn nói:
"Đừng nói chuyện với tôi, cảm ơn."
"Lâm Sanh, em đừng như vậy."
"Tôi cái gì, tôi chính là như vậy, cô thích ra sao thì chính là vậy."
"Em..."
Tùy tiện tìm một cánh cửa, lúc Lâm Sanh muốn đi vào đóng cửa, ai ngờ một cánh tay thon dài duỗi ra chặn cửa lại, Lâm Sanh không kịp phản ứng, Ôn Dĩ Quân liền từ bên dưới kéo tay Lâm Sanh, thuận tay đóng cửa lại.
Lâm Sanh trừng mắt nhìn Ôn Dĩ Quân, cô quả thực bị tức điên rồi:
"Cô bị điên hả, cô vào làm gì, tôi đi ị cô cũng muốn nhìn hả?"
Ôn Dĩ Quân cắn môi dưới:
"Sanh Sanh."
"Đừng gọi tôi như vậy, cũng nhìn tôi như thế, tôi sẽ không mềm lòng đâu." Lâm Sanh quay mặt đi chỗ khác, "Đi ra ngoài, tôi muốn đi vệ sinh."
"Lâm Sanh, hãy nghe tôi nói."
"Nói cái gì, tôi với mấy người không có gì để nói."
"Lâm Sanh, em vẫn còn giận tôi?" Ôn Dĩ Quân tiến tới một bước nhỏ, Lâm Sanh liền lùi lại một bước nhỏ, cho đến khi chạm vào vách tường, không thể lui được nữa, Lâm Sanh hít một hơi thật dài, suýt chút nữa cô bị ngạt thở ngất đi: "Xin cô, đây là WC, WC, cô không chê hôi tôi cũng ngại hôi, cô không đi ra vậy thì tôi đi, được chưa."
Lâm Sanh đẩy Ôn Dĩ Quân ra, nhưng lại bị Ôn Dĩ Quân đẩy đến vách tường:
"Nói cho tôi biết, người ngoài kia có phải bạn gái em không?"
"Quản nhiều vậy không mệt hả?"
"Sanh Sanh, chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ." Ôn Dĩ Quân thở dài, tựa đầu trên vai Lâm Sanh, cảm nhận cơ thể Lâm Sanh cứng ngắc, nhưng trong phút chốc cũng không đẩy cô ra.
"Không cần nói, sớm đã nói rồi."
"Nói một lần nữa."
"Tôi từ chối."
"Lâm Sanh, đừng như vậy, lần này tôi trở về, cũng không định đi nữa."
"Chuyện không liên quan tới tôi."
"Tôi rất nhớ em." Ôn Dĩ Quân hai tay choàng qua eo Lâm Sanh, cảm nhận được người kia hô hấp rõ ràng dồn dập hơn, cô nở nụ cười: "Lâm Sanh, tôi nhớ em đã nói với tôi, cùng tôi chia tay, sau này em sẽ không thích người con gái ôn nhu nữa."
Vô tình Lâm Sanh nghĩ tới Hứa tiểu thư, cho nên, cô đẩy Ôn Dĩ Quân ra, nghiêm túc nói:
"Đúng, tôi sẽ không thích người như vậy nữa."
"Em ---"
Lâm Sanh xoa xoa mũi.
"Dĩ Quân, tôi thật sự không nghĩ cô còn trở về, đừng tới tìm tôi, đi cũng đừng về, chỗ tôi không phải cô muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."
Lâm Sanh nghiêng người, mở cửa đi ra ngoài. Kết quả mới đi được vài bước ra khỏi phòng thì thấy Diệp Đồng và Thẩm Bình đang đứng ở cửa WC, Thẩm Bình thấy Lâm Sanh đi ra, vội vàng chạy tới, thấp giọng hỏi:
"Thế nào? Cậu không sao chứ, Dĩ Quân đâu?"
Lâm Sanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, len lén nhéo cánh tay Thẩm Bình.
"Bình Bình, cậu muốn hại chết mình."
"Oan uổng quá."
Đi tới trước Diệp Đồng, Lâm Sanh cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười:
"Diệp tổng, hết sức xin lỗi, em đột nhiên không thấy ngon miệng nữa, lần sau em mời chị ăn cơm."
"Ừ." Diệp Đồng khẽ cười, cô đưa tay sờ tóc Lâm Sanh, giọng giống như an ủi đứa nhỏ: "Không sao, mặc dù không biết chuyện gì xảy, thế nhưng em đừng khó chịu là được."
Mũi Lâm Sanh chợt chua xót.
Kỳ thực cô rất thích tiểu tỷ tỷ ôn nhu, tiểu tỷ tỷ ôn nhu tốt như vậy, vì sao tiểu tỷ tỷ ôn nhu đều chỉ có thể nhìn mà không thể bên nhau.
Diệp Đồng nhìn thấy sự thất lạc trong đáy mắt Lâm Sanh, cô nghĩ, sau đó vỗ nhẹ nhẹ vai Lâm Sanh:
"Được rồi, chị đưa em về nhà."
Lâm Sanh do dự, quay đầu nhìn Thẩm Bình, Thẩm Bình gật đầu, nói:
"Cậu về trước đi."
"Sao vậy, chịu ủy khuất gì, bộ dạng ủy khuất như vậy ngày mai đi làm thì sao, sẽ ảnh hưởng tới công việc." Diệp Đồng vừa nói vừa khoác tay Lâm Sanh, đi ra khỏi WC.
Chẳng biết từ khi nào, Ôn Dĩ Quân đã đứng lặng bên cạnh, nhìn Diệp Đồng cùng Lâm Sanh gần gũi nhau, khóe miệng giật giật, biểu tình trên gương mặtnhàn nhạt .
Thẩm Bình có chút phiền muộn, quay đầu nhìn Ôn Dĩ Quân, vội vàng chạy đến bên cạnh Ôn Dĩ Quân, khuyên nhủ:
"Dĩ Quân, trước đây lúc hai người cãi nhau, tôi đã nói với cô, cô không nên rời khỏi cậu ấy, cô đi rồi, cậu ấy sẽ không quay đầu lại, bây giờ cô cũng đã thấy, cậu ấy sống rất tốt, hơn nữa cũng quen rất nhiều người bạn mới."
"Em ấy sống rất tốt." Ôn Dĩ Quân như có điều suy nghĩ, "Cũng quen rất nhiều người bạn mới."
Thẩm Bình:
"Phải, cậu ấy sống rất tốt."
Diệp Đồng lái xe đưa Lâm Sanh về, đã hơn 9 giờ. Mới gặp lại Ôn Dĩ Quân, tâm tình Lâm Sanh rất phức tạp, tâm trạng xuống rất thấp.
Diệp Đồng giỏi đoán ý người, cái gì cũng không hỏi, chỉ chọn những mẫu chuyện cười chọc Lâm Sanh, Lâm Sanh cũng cho Diệp lão đại mặt mũi, miễn cưỡng cười cười.
Sau nhiều lần cam đoan không có việc gì, Diệp Đồng mới lái xe rời đi. Trời rất tối, ngõ nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Sanh không có lên lầu, cô ngồi ở trên bậc thang đờ ra, một mình suy nghĩ.
Thẳng đến khi tiếng thắng xe vang lên, cùng với ánh đèn chói mắt chiếu tới, Lâm Sanh che mặt, xoa xoa đôi mắt suýt chút nữa bị chọt mù, rất nhanh, tiếng 'lộc cộc lộc cộc' quên thuộc truyền tới, là đại lão bản, Mắt Lâm Sanh sáng lên nhưng nhớ tới tiền thưởng bị trừ, bĩu môi, lại cúi đầu xuống.
Đã khuya, cửa chính có một bóng đen, Hứa Nam nhíu mày.
Đến gần cũng không rõ bộ dạng dài ngắn thế nào, đầu cúi muốn sát sàn.
Hứa Nam thu hồi ánh nhìn, hướng tới cầu thang bên trong cánh cửa, đột nhiên nghĩ tới gì đó, bước chân dừng lại, 'Lộc cộc lộc cộc' lại quay lại, lên tiếng thăm dò:
"Lâm Sanh?"
Lâm Sanh không hé răng.
"Sao vậy?" Hứa Nam kéo kéo khăn quàng cổ của Lâm Sanh, "Tiểu bảo mẫu, không phải là cô ở chổ này chờ chủ về chứ!?"
Lâm Sanh buồn bực:
"Không phải nha."
"Vậy cô ngồi chỗ này làm gì?"
"Ah, ngắm trăng."
"Trên mặt đất có ánh trăng sao?"
"Ah, ngắm sao." Lâm Sanh ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen nhánh.
"Bị cái gì kích thích? Có thể làm cho cô bị đã kích thành bộ dạng như vậy, cũng chỉ là... không phải cô vì chuyện tiền thương mà thương tâm khổ sở?"
Lâm Sanh ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam:
"Tôi thương tâm khổ sở không được à!?"
Hứa Nam nhún nhún vai:
"Có thể."
"Không quấy rầy cô thương tâm khổ sở."
Hứa Nam xoay người, còn chưa nhấc chân bỗng nhiên hắt xì nhiều cái, cô hít hít mũi, khuynh người nhéo má Lâm Sanh, nheo mắt lại.
"Lâm tiểu thư, tối qua ngủ trên sofa nhà cô, có phải cô không có đắp chăn cho tôi?"
Lâm Sanh ủy khuất:
"Tôi có đắp."
"Cô đắp, sao tôi lại bị cảm?"
"Hết cách, đã định trước rồi."
Hứa Nam tức giận dùng sức nhéo má Lâm Sanh:
"Tôi phát hiện, miệng cô thực sự khiếm."
Trong bóng tối, trong phút chốc chống lại đôi mắt đỏ bừng của Lâm Sanh, giống như nước mắt đã dâng tràn.
Hứa Nam sửng dốt.
"Cô khóc cái gì?"
Lâm Sanh:
"Tủi thân."
"Tủi thân cái gì?"
Từ khi cô quen Lâm Sanh, Lâm Sanh liền giống như cỏ nhỏ ven đường, vừa bướng bỉnh vừa kiên cường, bộ dạng xinh đẹp không thể chinh phục, chưa từng thấy qua Lâm Sanh như bây giờ, hai mắt đỏ lên, yếu đuối.
Người này chỉ vì chút tiền thưởng, uất ức thành như vậy?
Nhìn vẻ đáng thương của Lâm Sanh, Hứa Nam ngữ khí chậm rãi:
"Cấm khóc, tôi khi dễ cô à, tôi cũng không đánh chửi cô nha."
Lâm Sanh tủi thân, bĩu môi:
"Cô trừ tiền thưởng của tôi, bây giờ còn nhéo má tôi."
Hứa Nam nhìn nhìn ai kia, ngồi dậy, suy nghĩ một chút bình thường tiểu bảo mẫu quan tâm cái gì nhất, suy nghĩ 30 giây, cho nên mở miệng nói:
"Đứng lên, tôi đói bụng, về nhà nấu cơm cho tôi, thêm tiền."
Lâm Sanh buồn bực:
"Thêm bao nhiêu?"
"Nhiều hơn so với tiền thưởng bị trừ."
Lâm Sanh phủi mông đứng dậy.
"Đi, về nhà."
-----------------------------------
Ps. Mưa to gió lớn, bão bùng liên miên, nằm nhà đắp chăn 11 giờ thức. Thức dậy thở bằng miệng vì 2 lỗ mũi không dùng được :v
Mấy chị chỗ tui đi làm bảo: 'Em trong lúc làm giống con gái, ra về em nhìn em chẳng khác nào thằng con trai.' vì bữa nào tui cũng một quần baggy áo thun somi khoác ngoài, mũi lưỡi trai. Cảm thấy vậy rất thoải mái, nói để 'khoe' mai thứ 2 rồi, mệt :v