Đăng vào: 11 tháng trước
Không ngoài dự đoán, Lương thị không hề đề cập đến việc ra ngoài hay đến Lương phủ.
Tuy nhiên, người còn lại đối với chuyện Lệ Nam Khê sắp đến Lương gia lại cực kỳ hứng thú, khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
"Lục phu nhân và quốc công gia định đi đến chỗ ngoại công sao?” Trọng Phương Linh rất tò mò: “Hôm nay phải đi sao? Vội vàng vậy sao… Không biết ta có thể đi cùng không?"
Lúc này Lệ Nam Khê đang ở trong Mộc Miên uyển, viện lý do thỉnh an Lương thị, nhân tiện nói chuyện đi Lương phủ với bà.
—— Chuyện này sớm muộn gì Lương thị cũng biết mà Lương thị lại không phải là một người biết độ lượng, nếu thật sự tính toán chi li thì rất phiền phức.
Cho nên Trọng Đình Xuyên phải bảo đảm hôm nay sẽ không đi cùng, Lệ Nam Khê chỉ đi một chuyến.
Thay vì đợi đến khi Lương thị biết sau đó nổi cáu thì tốt hơn là nên giải thích thẳng thắn với bà ta trước.
Lương thị thật sự không nói gì, chỉ nói "Giúp ta hỏi thăm phụ thân", sau đó lại dùng ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ có Trọng Phương Linh tỏ ra thích thú, không ngừng hỏi Lệ Nam Khê mấy câu.
Ví dụ như khi nào đi, chẳng hạn như đi xe nào.
Nàng liên tục hỏi chuyện Lệ Nam Khê còn chưa tỏ thái độ, Lương thị đã không kiên nhẫn ngắt lời nàng trước: “Con quản nhiều như vậy làm gì? Cũng không phải con đi.” Nói nhiều quá cũng khó chịu.
Trọng Phương Linh bước tới nắm lấy cánh tay của Lương thị, cười hì hì nói: "Con chỉ muốn nhìn một chút thôi.
Nếu còn dư chỗ con có thể đi theo một chuyến."
Lương thị tất nhiên không chịu.
Sao bà ta dám cho nữ nhi bảo bối của mình theo hai người kia xuất môn.
Trọng Phương Linh quấy rầy Lương thị, mong bà sẽ đồng ý.
Lệ Nam Khê sớm đã đoán được Lương thị sẽ không đồng ý, vì vậy vừa rồi đối mặt với Trọng Phương Linh hỏi liên tục đều không có chút không kiên nhẫn nào.
Lúc này, thuận tiện nói: "Xe chật hẹp, ta và quốc công gia ngồi đã đầy rồi, thêm người thứ ba sợ rằng không được."
Vừa dứt lời, Trọng Phương Linh hoàn toàn không còn gì để nói.
Đúng là nàng muốn đến nhà ngoại công chơi, nhưng phải đối mặt với Trọng Đình Xuyên nàng lại càng không muốn.
Vừa nghĩ đến vẻ ngoài lạnh như băng dọa người của hắn, mọi tâm tư vui đùa của nàng đều biến mất.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Trọng Phương Linh , Lương thị chợt nhớ tới một chuyện, nói với Lệ Nam Khê: "Ngươi đợi lát nữa giúp ta gửi một bức thư cho mẫu thân ta.
Ta có chuyện muốn nói với bà ấy."
Nói xong, bà đi vào phòng.
Sau một chén trà, Lương thị bước ra, cầm một phong thư trong tay: "Đưa cái này cho mẫu thân ta, đừng đưa cho phụ thân ta.
Nếu mẫu thân còn hồi âm, ngươi cứ đem về đưa lại cho ta."
Chỉ là một cái nhấc tay, đương nhiên Lệ Nam Khê sẽ đồng ý, cầm lá thư về Thạch Trúc uyển.
Lúc này Trọng Đình Xuyên đã thu xếp xe ngựa xong xuôi, thấy nàng cầm bức thư cũng không nói gì.
Hắn đưa lá thư cho Quách ma ma cũng đi theo, rồi lên xe với Lệ Nam Khê.
Lương phủ không quá gần, sau khi lên xe Lệ Nam Khê dứt khoát ngủ bù.
Sau đó lại bị Trọng Đình Xuyên ôm quá không còn cách nào khác đành phải mở mắt ra ứng phó với hắn: "Sao không cho người ta ngủ? Tối hôm qua..."
Nàng hơi dừng lại, đỏ mặt, cuối cùng không nói tiếp.
Tối qua bị hắn giằng co cả đêm, đến khi gần sáng mới được chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ hắn vẫn không để nàng nghỉ ngơi, thật quá đáng.
Trọng Đình Xuyên dời nàng đến một vị trí thoải mái hơn dựa vào người hắn, cầm lò sưởi tay bên cạnh đặt vào lòng nàng, hôn lên tóc mai của nàng nói: “Bây giờ đừng ngủ nữa, lát về ngủ tiếp.” Hắn lại giúp nàng chỉnh lại xiêm y.
Lệ Nam Khê nghĩ đến hôm nay nàng chọn xiêm y rất dễ bị nhăn, giờ mới hiểu được lo lắng của hắn, dựa vào người hắn nói chuyện.
Một lúc sau, lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, xe đã đến nơi, như thể thời gian mới trôi qua một ít.
Lệ Nam Khê hơi nhúc nhích thấy toàn thân hơi tê dại, lúc này mới nhận ra mình đã giữ nguyên tư thế dựa vào hắn không cử động.
Xiêm y tất nhiên không có nếp nhăn.
Chỉ là Trọng Đình Xuyên cũng giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, còn phải cố ôm nàng trong vòng tay, thân thể cứng ngắc hơn nhiều.
Lệ Nam Khê không cho hắn lập tức xuống xe mà xoa bóp cánh tay cho hắn trước.
Nhưng bắp thịt của Trọng Đình Xuyên vừa rất cứng vừa rắn chắc căn bản là bóp không nổi, nên chỉ được vài cái, nàng đã từ bỏ chuyển qua đấm bóp.
Nhìn nàng cố gắng Trọng Đình Xuyên không khỏi mỉm cười, bế nàng xuống xe: "Không sao đâu.
Một lát vận động một chút sẽ ổn thôi, ta đâu có yếu ớt như nàng."
Lệ Nam Khê nghe hắn chê mình yếu ớt, vừa xuống đất liền quay đầu bước đi, dứt khoát không đợi hắn.
Trọng Đình Xuyên cười khẽ đuổi theo, kéo tay nàng không cho nàng giãy dụa.
Lúc trước Trọng Đình Xuyên đã sai người đến Lương phủ đưa bái thiếp trước, Lương phủ đã sớm nhận được tin tức, cố ý cho người đứng bên ngoài nghênh đón.
Nhìn thấy phu thê Vệ Quốc công đi tới, bọn họ vội vàng cúi đầu, mời người đi vào, bên trong đã có bà tử chờ sẵn, dẫn cả hai đi vào trong phủ.
Lương phu nhân đợi ở đại sảnh, bởi vì muốn tới thăm bệnh nên hai người trước tiên đến gặp bà chào hỏi một chút, sau đó đi tới gian phòng Lương đại tướng quân đang nghỉ ngơi.
Lương phủ khá thoáng mát, thoạt nhìn đã thấy có dáng vẻ và khí chất của nhà võ tướng.
Chỉ là phủ khá cũ, gần đây cũng không sửa sang nên trông có vẻ hơi cũ kỹ.
Sân viện của đại tướng quân rất rộng lớn, không trồng hoa cỏ gì, trong sân viện chỉ đặt ngay ngắn một giá treo vũ khí bên tay phải.
“Ngày thường không có chuyện gì làm, tướng quân thường sẽ luyện võ trong sân.” Trọng Đình Xuyên nói với Lệ Nam Khê: “Vì vậy mới cố ý đặt y phục và vũ khí trong sân."
Lệ Nam Khê gật đầu đi theo hắn vào phòng.
Trong phòng có một lão nhân vóc người cường tráng đang ngồi, tóc mai hoa râm, thần thái sáng láng.
Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy màu đen mờ mờ nơi đáy mắt của lão nhân gia, rõ ràng là gần đây vì bệnh mà tinh thần không tốt nên ngủ không được ngon.
Sau khi hai người vào phòng, Lương tướng quân đuổi tất cả những người khác ra ngoài, hai phu thê bước tới vấn an.
Lương đại tướng quân trợn tròn mắt, hỏi Trọng Đình Xuyên: "Tiểu tử ngươi hôm nay đến làm gì?"
Trọng Đình Xuyên kéo Lệ Nam Khê ngồi xuống: "Tất nhiên là đến thăm bệnh."
"Này! Tiểu tử ngươi bây giờ còn dám nói dối gạt người!" Lương đại tướng quân chỉ vào hắn cười mắng: "Ngươi có bao nhiêu cân lượng ta còn không biết sao?"
Trọng Đình Xuyên ngả người dựa vào lưng ghế không lên tiếng.
Lương đại tướng quân nhìn Lệ Nam Khê.
Trọng Đình Xuyên không nói nhiều, chỉ nói: "Tư Tư không phải người ngoài."
Lương đại tướng quân hiểu ý của Trọng Đình Xuyên nói là không cần cố ý cô nương này, liền nói với Lệ Nam Khê: "Lão gia nhà ngươi sợ hoàng thượng kiêng kỵ, xưa nay chưa bao giờ thân thiết với ta.
Ngươi nói xem, hôm nay hắn đột nhiên tới "thăm bệnh" không phải có quỷ thì là gì?" Quay đầu lại nói với Trọng Đình Xuyên: "Ngươi dùng câu nói của ngươi đi lừa gạt người khác là được rồi.
Ở với ta thì bớt làm cái bộ này đi!"
Lệ Nam Khê không ngờ Lương đại tướng quân lại thẳng thắn với nàng như vậy, vội vàng cầm chén trà bên cạnh, giả vờ như đang uống nước để che đi ý cười trên môi.
Trọng Đình Xuyên mỉm cười, nhàn hạ khoác tay lên tay vịn của ghế, nhàn nhạt nói: "Ta với Đoàn tướng quân không hợp nhau nên mới đến bàn bạc với ngươi một chút."
Đây là chuyện liên quan đến chiến sự Bắc Cương.
Lương đại tướng quân ngồi thẳng dậy: "Nói đi."
Hóa ra chiến tranh ở phương bắc đang căng thẳng, Trọng Đình Xuyên cảm thấy các tướng lĩnh ở Bắc Cương không thích hợp, có ý đề nghị thay tướng với bệ hạ, nên đến thương lượng với Lương đại tướng quân trước.
Lương đại tướng quân nhìn Lệ Nam Khê một cái khác, rồi nói với hắn: "Vệ Quốc công nhắm ai rồi?"
Trọng Đình Xuyên thấp giọng nói ra một cái tên.
Lương đại tướng quân có chút do dự, "Hắn thích hợp sao?"
"Ít nhất bây giờ hắn thích hợp hơn Đoàn tướng quân." Trọng Đình Xuyên nói: “Đoàn tướng quân giỏi phòng thủ nhưng không giỏi tấn công, thủ đoạn lại quá ôn hòa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta e rằng sẽ rất phiền phức.
"
Hai người ở bên kia nói tới vấn đề tướng lĩnh, nhưng Lệ Nam Khê có chút bồn chồn không yên.
—— Nếu sớm biết Trọng Đình Xuyên và Lương đại tướng quân sẽ thương nghị chuyện này, nàng chẳng thà không vào.
Nhưng Trọng Đình Xuyên một chút dấu hiệu cũng không cho nàng thì nàng còn có thể làm gì?
Lệ Nam Khê dứt khoát thả lỏng suy nghĩ của mình, tai không nghe mắt không thấy, chỉ cúi gằm mặt suy nghĩ nên cắm hoa gì vào cái bình tranh hoa điểu văn trắng mới mua ở nhà.
Một lúc lâu sau, thanh âm của hai người dần dần lắng xuống, Lệ Nam Khê mới chậm rãi hàn hồn, nhìn Trọng Đình Xuyên hỏi ý.
Thấy hắn vẫn đang nói chuyện với lão tướng quân, có vẻ như sắp kết thúc, nàng biết cần thêm một chút thời gian nữa mới xong xuôi, liền nhìn bác cổ bên cạnh, nhìn kỹ những đường nét trên ngọc thạch tỳ hưu nằm ở gian giữa.
"...! Cho dù là như vậy, nhưng ta sợ nếu ta nói những lời này thì không thích hợp." Lương đại tướng quân bỏ đi dáng vẻ cười ha hả trước đó, nhíu mày: "Bệ hạ nhất định sẽ biết chuyện ngươi đến thăm phủ ta.
Nếu ngài cho chúng ta đang mật đàm ở đây— "
Trọng Đình Xuyên lơ đễnh: "Ta chỉ đến đây thăm bệnh."
Lương đại tướng quân hừ lạnh: "Đừng vòng vo với ta.
Ngươi hiểu rõ hắn hơn ta."
"Không phải còn có nàng ở đó sao?” Trọng Đình Xuyên cong khóe môi, ôm Lệ Nam Khê vào lòng: “Nếu ta nói mật đàm với tướng quân, làm sao có thể để nàng đi theo được, phải không? Nói với bệ hạ lúc hai người chúng ta thương nghị còn giữ nàng bên người, sợ là cả bệ hạ cũng không tin điều đó.
Vì vậy, lúc này chúng ta chỉ đang trò chuyện mà thôi.
"
Lệ Nam Khê vừa hoàn hồn sau cái ôm của hắn, nghe xong những lời này, nàng liền biết tại sao hắn lại muốn giữ nàng lại đây, không khỏi dở khóc dở cười: "Quốc công gia thật sự là mưu tính sâu xa."
Trọng Đình Xuyên cười nhẹ: "Đâu có, chỉ mạnh hơn nàng một chút mà thôi."
Nhìn thấy hai người bọn họ ngươi một tiếng, ta một tiếng, Lương đại tướng quân thầm cảm thấy kinh ngạc.
Hai hài tử này, thực sự là...
Nói bọn họ cái gì mới tốt đây?!!
Tiểu tử này rõ ràng là tín nhiệm nha đầu kia nên mới có thể an tâm kéo nàng vào phòng nghe thương nghị, nhân tiện lấy nàng làm lá chắn.
Nha đầu này cũng thật kỳ lạ, bị "lợi dụng" cũng không thèm để ý, ngay cả khi nàng biết hắn cố ý giữ nàng trong phòng là để ngăn miệng thiên hạ, nàng cũng không để trong lòng.
Tuy nhiên, nếu phu thê có thể làm được điều này thì quả là đáng giá.
Lão tướng quân tự thở dài một hơi, gật đầu: "Đã như vậy, chuyện này ta sẽ lo liệu, ngày khác ta sẽ vào cung gặp hoàng thượng."
Trọng Đình Xuyên biết Lương đại tướng quân lần này muốn tranh luận với hoàng thượng cũng không dễ dàng gì, lập tức ôm quyền nghiêm túc nói: "Đa tạ Lương tướng quân."
Lão nhân gia cười xua tay: "Tất cả đều là vì giang sơn xã ta, không ai tạ ơn ai cả.
Các ngươi tự mình đi chơi đi, ta nghỉ ngơi một lát."
Trọng Đình Xuyên dẫn Lệ Nam Khê ra khỏi phòng.
Lương phu nhân sớm đã sai người đợi ở ngoài sân, thấy hai người Lệ Nam Khê đi ra, nha hoàn kia liền dẫn hai người đến đại sảnh.
Bên trong đại sảnh, Lương phu nhân và Lương đại nãi nãi, còn có đôi nhi nữ của Lương đại nãi nãi.
Thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy tuổi, vóc người oai hùng, gọi là Lương Lập.
Còn thiếu nữ trạc tuổi Lệ Nam Khê, gọi là Lương Ý.
Lương phu nhân thấy hai người Lệ Nam Khê, chỉ nói vài câu theo lễ tiết.
Lệ Nam Khê đích thân đưa bức thư do Lương thị viết cho bà.
Lương Lập mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim im lặng uống trà, còn Lương Ý thì đảo mắt tò mò nhìn hai người.
Đợi đám người Lệ Nam Khê ngồi xuống, trong phòng thoáng cái hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả bưng trà lên uống cũng không có một tiếng động nào, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút bế tắc.
Lương Ý bên cạnh nhìn chằm chằm Lệ Nam Khê nhìn một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Lục thiếu phu nhân mua bộ diêu này ở đâu vậy? Thật đẹp."
Trên mặt bộ diêu có chạm khắc song điệp giương cánh rất tinh xảo, bên dưới là chuỗi châu ngọc vô cùng xinh đẹp.
Lệ Nam Khê nói: "Ở Phỉ Thúy lâu."
Lương Ý tấm tắc khen: "Thật là đẹp mắt.
Lúc ta đi Phỉ Thúy lâu cũng không thấy cái nào tinh xảo như vậy."
Lệ Nam Khê cười không trả lời.
—— Bộ diêu này là do Trọng Đình Xuyên kêu Mạc Thất tự mình làm, tất nhiên sẽ không có ở ngoài.
Nhờ Lương Ý, bầu không khí im lặng ban nãy vì không biết nói gì cũng dịu đi một chút.
“Đồ của quốc công phu nhân đương nhiên phải tốt hơn những người khác.” Lương phu nhân cười nói vài câu với Lương Ý, hỏi Lệ Nam Khê: “Không biết gần đây đại phu nhân có khỏe không? Mấy ngày trước thấy Trang phu nhân tinh thần không tồi.
Chỉ không biết đại phu nhân có được hài lòng như ý như nàng không?"
Trang phu nhân là cữu mẫu của Lệ Nam Khê, là tiểu nữ nhi của Lương phu nhân, thân muội muội của Trọng đại phu nhân.
"Phu nhân vẫn khỏe.
Mấy ngày trước còn bận rộn chuyện tỷ muội trong phủ, ta cũng không rõ lắm." Lệ Nam Khê qua loa nói: "Quả thật đã lâu không gặp cữu mẫu rồi."
Lương phu nhân nghe Lệ Nam Khê nhắc đến "chuyện tỷ muội trong nhà" nên hỏi nhiều vài câu, Lệ Nam Khê chỉ nói nếu phu nhân muốn biết thì có thể hỏi đại phu nhân, nguyên nhân cụ thể thì nàng cũng không biết.
Lương phu nhân thấy không hỏi được gì từ nàng liền dừng tâm tư trước đó, đối xử với nàng vẫn lạnh nhạt như trước.
Lệ Nam Khê vốn cũng không trông cậy vào mẫu thân Lương thị có bao nhiêu thân cận với nàng, thấy thế thì không nói nữa, chỉ chậm rãi uống cạn trà trong chén.
Lúc này nàng mới phát hiện Lương Lập đúng thực sự đã tìm Trọng Đình Xuyên nói chuyện.
Có điều Trọng Đình Xuyên nghe mười câu mới nhả ra một hai chữ, hiển nhiên là đang rất lo lắng nhưng Lương Lập lại rất hăng hái, vẫn hỏi không ngừng.
“Không biết lục thiếu phu nhân đang nhìn cái gì? Nhìn rất chăm chú.” Lương Ý nhìn Trọng Đình Xuyên và Lương Lập ở bên kia: “Chẳng lẽ lục thiếu phu nhân cảm thấy hứng thú với chuyện quốc công gia với ca ca đang nói sao?"
Lệ Nam Khê không biết tại sao nàng lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, nên chỉ cười không trả lời.
Tính tình của Lương Ý hiển nhiên có chút bộc phát, hỏi tiếp: "Tại sao lục thiếu phu nhân không nói với ta? Chẳng lẽ câu ta hỏi khiến ngươi khó xử sao?"
“Không phải.” Lệ Nam Khê cười nhẹ với Lương Ý: “Không phải vấn đề của ngươi làm khó ta mà là ta cảm thấy rảnh rỗi nên nhìn phu quân nhà mình, cũng không có gì đáng ngại, không có gì đáng bị chỉ trích, nên mới không trả lời thôi."
Trọng Đình Xuyên rõ ràng đã nghe thấy lời nàng nói, nhìn nàng cười.
Lúc nãy Lệ Nam Khê nói chuyện với Lương Ý rất lý lẽ hùng hồn, nhưng bị hắn nhìn như thế này lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn cái chén trong tay không nói nữa.
Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê ở Lương phủ một lúc rồi rời đi, đến Trân Vị các dùng ngọ thiện rồi mới về phủ.
Vừa vào quốc công phủ, một tên sai vặt đã nói lại chuyện nháo loạn bên Cựu Trạch ngày hôm nay cho hai người nghe.
Chuyện là nữ nhân kia quỳ bên ngoài viện lão phu nhân cả đêm, sau đó bị Lữ ma ma mạnh mẽ kéo đi đến một gian phòng ở tạm.
Còn hài tử sáng thức dậy không thấy mẫu thân liền khóc không ngừng, ai cũng không dỗ được, Lữ ma ma đành dẫn hắn tới phòng của mẫu thân hắn, hắn mới nín khóc.
“Nhị lão gia đâu?” Trọng Đình Xuyên bước tới, thản nhiên hỏi.
"Nhị lão gia còn chưa vội trở về.
Nhưng sau khi nhị phu nhân biết chuyện đã cãi nhau trước mặt lão phu nhân.
Có người nói sáng sớm đã hôn mê bất tỉnh bốn năm lần rồi."
“Bốn năm lần.” Môi của Trọng Đình Xuyên khẽ giật: “Thật sự là có thể ngất thật.”
Lệ Nam Khê nghe thấy trong lời nói của hắn đầy ý châm chọc liền tiến lên kéo ngón tay hắn.
Trọng Đình Xuyên nắm tay nàng trong lòng bàn tay, nói với tùy tùng đi theo: "Ngươi nói với Vạn Toàn một tiếng, chuyện này do hắn xử lý.
Khi đến thời cơ thích hợp, hắn có thể âm thầm bí mật nói với nhị lão gia, gọi hắn trở về.”
Tên sai vặt cúi đầu lặng lẽ lui ra.
Khi đi ngang qua thư phòng, bước chân Trọng Đình Xuyên hơi dừng lại, nhìn thoáng qua thư phòng.
Lệ Nam Khê biết hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào, hoặc là chiến sự Bắc Cương như lời Lương đại tướng quân buổi sáng, hoặc là lo lắng chuyện vặt vãnh của Cựu Trạch bên kia.
Nàng liền nói: "Lục gia không vào ngồi chút sao? Ta ra hoa viên đi dạo một lát, tiện thể hái chút hoa về cắm."
Nàng cố ý chủ động đi tới sân bên cạnh, nàng biết chỉ cần nàng còn ở đó thì Trọng Đình Xuyên sẽ ở bên nàng.
Nàng luôn cảm thấy như vậy sẽ làm phiền hắn, nên mới chủ động nói nàng phải đi trước.
Trọng Đình Xuyên biết nàng lo lắng, đưa ngón tay lên xoa cằm nàng, mỉm cười nói: “Đi nhanh về nhanh.” Sau đó lại nói: “Nàng không làm trì hoãn chuyện gì cả.
Không cần lo lắng.”
Nghe hắn nói, Lệ Nam Khê biết tâm tư của mình đã bị hắn phát hiện nên cũng không né tránh, nói: "Ta không phải là vì lục gia sao? Có điều Lương phu nhân viết hồi âm cho phu nhân, ta phải đến Mộc Miên uyển đưa thư, thuận tiện hái chút hoa."
Trọng Đình Xuyên cầm tay nàng, sau đó mới để nàng rời đi.
Lệ Nam Khê đến Mộc Miên uyển nhưng không vào phòng gặp Lương thị ngay, nhìn Hướng ma ma ở cửa liền đưa lá thư cho bà sau đó kiên quyết rời đi một chút cũng không dừng lại.
Hướng ma ma nhận lá thư hồi âm cũng không giữ lại mà cao giọng thông bẩm với Lương thị, thấy Lệ Nam Khê đã ra khỏi Mộc Miên uyển, bà liền đem thư vừa nhận vào phòng.
Lương thị đang vắt tay lên trán nghỉ ngơi, trông như đang ngủ, nhưng Hướng ma ma biết bát cô nương vừa đi cho nên phu nhân lúc này đang tâm phiền ý loạn tất nhiên sẽ không ngủ, nên bà nhẹ giọng gọi vài tiếng.
Lương thị từ từ mở mắt ra, giọng nói trong trẻo không có một chút buồn ngủ, hiển nhiên là chưa từng ngủ: "Chuyện gì?"
“Phu nhân hồi âm tới.” Hướng ma ma nói: “Phu nhân có muốn xem qua không?” Phu nhân trong miệng bà là phu nhân nhà mẹ đẻ của Lương thị, cũng chính là mẫu thân Lương thị.
Lương thị nghe xong, cầm trong tay bức thư thật lâu, sau đó chậm rãi mở ra.
Run rẩy mở thư ra, trên đó không nhiều chữ, chỉ có mấy câu, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Sau khi đọc xong, Lương thị cau mày, ném tờ giấy sang một bên, chỉ tay về phía Hướng ma ma ý bảo bà nhìn, sau đó liền thở dài, rất lâu không nói chuyện.
Hướng ma ma không có xem ngay, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân trong nhà không đồng ý sao?"
"Có gì mà không đồng ý!” Giọng điệu của Lương thị có chút gượng gạo: “Hai chọn một, bà ấy lại nhất định phải chọn cái đó.”
"Ý phu nhân là..."
“Huy nhi.” Lương thị mệt mỏi nói: “Bà ấy muốn gả Ý nhi cho Đình Huy.”
Hướng ma ma lúc này mới cầm bức thư đọc hết rồi lẩm bẩm: “Phu nhân ở nhà sao mà không suy nghĩ cho bát tiểu thư một chút."
Nghe một câu này, uất khí vừa dồn nén trong lòng Lương thị rốt cuộc cũng bạo phát, giơ tay ném cái gối bên cạnh xuống đất, căm hận nói: "Ta chỉ là mới thử một lần, quả thật để ta thử mới lòi ra! Cái gì mà lo lắng cho chúng ta, nói gì mà chất nữ gả cho Huy nhi sau này ta đỡ phải lo, quan hệ bà tức cũng hòa hợp.
Kỳ thật bà ấy không chịu nổi chúng ta sống khá giả! Không chịu cho Linh nhi một đường lui!"
Trong thư bà nhắc đến hôn sự của nữ nhi, nói là hiện tại bà có hai dự định, một là cho Đình Huy thú Lương Ý, hai là Phương Linh gả cho Lương Lập, để xem ý tứ của Lương phu nhân thế nào.
Trong thư hồi âm của Lương phu nhân thậm chí còn chưa từng suy nghĩ đến việc Phương Linh gả qua đó, mà chỉ nói sau Lương Ý đến quốc công phủ thì Lương thị có thể nhận được nhiều chỗ tốt thế nào.
Ở nhà bần hàn, có lẽ sẽ có chuyện đổi hôn như vừa nói, nữ nhi nhà này đổi hôn với nhi tử nhà khác, nhưng trong cao môn đại hộ tuyệt đối không có đạo lý như vậy.
Bởi vậy Lương phu nhân kiên trì muốn gả Lương ý qua, kỳ thật là không đồng ý cho Trọng Phương Linh gả tới.
Làm sao Lương thị không biết mẫu thân cũng đang bày mưu tính kế vì Lương gia?
Bà cũng biết với tính khí của Trọng Phương Linh không thể làm trưởng tôn tức Lương gia, cũng không thể gánh vác một gia đình được.
Nhưng bây giờ nghe những lời như vậy, bà lại cảm thấy thất vọng đau khổ, cảm thấy ngay cả mẫu thân bà cũng trơ mắt nhìn hôn sự của ngoại tôn nữ bị cản trở mà không chịu giúp một tay.
Thấy Lương thị tức giận, Hướng ma ma chậm rãi nói: "Thật ra biểu tiểu thư gả tới cũng không tồi.
Dù sao cũng hiểu rõ..."
"Chuyện này sau này hẵng nói.
Ta với nương lúc trước đã định đợi sau khi Lương Ý lớn hơn một chút mới bàn tính hôn sự cho nàng, ngươi cũng không phải không biết chuyện này.
Nếu như không phải hoàng hậu nương nương kiên quyết thì có lẽ bây giờ nàng mới là thê tử của Trọng lục.
Hài tử như vậy gả cho Huy nhi của ta, ta tuyệt đối không đồng ý."
Lương thị còn chưa nguôi giận, hơi lớn tiếng nói: "Nương đã không đồng ý cho Linh nhi gả qua, ta cũng không cần phải thu Ý nhi là nhi tức!"
Hướng ma ma liền im lặng.
Bà ném lá thư vào chậu than bên cạnh rồi quạt một cái, thấy ngọn lửa bốc lên thiêu cháy tờ giấy, lúc này mới hỏi: "Tại sao phu nhân lại phải đưa thư cho lục thiếu phu nhân? Nếu để ta đi có thể sẽ cùng phu nhân ở nhà thương nghị, có lẽ sự tình còn có thể xoay chuyển."
"Trong thư cũng không viết chuyện gì mà không cho người ta nhìn được.
Hôn sự của Linh rất khó chọn, nàng cũng biết, cho dù có thực sự đọc cũng không thành vấn đề.
Tuy Trọng lục và thê tử hắn không tốt lành gì, nhưng đối xử với Linh nhi và Huy nhi lại không tệ.
Thư giao cho bọn họ không sao cả."
Lương thị nói: "Thật ra nàng đưa đi là thích hợp nhất.
Nương sẽ không thương nghị kỹ lưỡng chuyện này với nàng.
Những gì trong thư viết chỉ là những suy nghĩ trong lòng.
Mặc dù cứng rắn khuyên nàng đáo ứng hôn sự của Linh nhi thì tâm cũng không cam tình bất nguyện, đến lúc đó Linh nhi gả qua cũng phải chịu khổ.
Tội gì?"
Nghĩ đến đây, Lương thị không nhịn được nói: "Người nhà mẹ đẻ? Người nhà mẹ đẻ thì thế nào? Giả vờ giả vịt như vậy còn không bằng trực tiếp thẳng thắn với người ngoài cho thoải mái."
Bà rất không thích Trọng lục và thê tử hắn, nhưng ít nhất hai người đó yêu ghét đều biểu hiện rõ ràng, không có một chút hư tình giả ý
Còn người nhà mẹ đẻ bà lãnh tâm lãnh huyết đến mức không muốn đồng ý chuyện của Linh nhi, lại còn giả bộ săn sóc một lòng muốn gả Ý nhi tới, điều này càng khiến người ta lạnh lòng.
Hướng ma ma hết lòng khuyên nhủ, dẫu sao thư Lương thị viết có nhắc đến hai cọc hôn sự cùng một lúc, Lương phu nhân có thể chỉ là đang cân nhắc xem cái nào phù hợp hơn mà thôi.
Nhưng Lương thị nói cũng không sai, Lương phu nhân biết chuyện Trọng Phương Nhu làm tiểu thiếp Thẩm gia, nhất định hiểu hôn sự của Trọng Phương Linh không còn suôn sẻ như trước nữa.
Nếu Lương phu nhân thực sự muốn suy nghĩ cho ngoại tôn nữ thì sẽ tính đường cho Trọng Phương Linh trước, mà không phải là vội vàng gả tôn nữ mình đến quốc công phủ.
Nghĩ đến đây, Hướng ma ma thở dài, dìu Lương thị vào phòng nghỉ ngơi.
Lúc Lệ Nam Khê ở Lương phủ, nhân lúc Lương đại tướng quân và Trọng Đình Xuyên đàm luận chiến sự đã thất thần rất lâu, suy nghĩ mình nên cắm hoa gì vào cái bình mới.
Bây giờ đã quyết định được nên dùng hoa gì để phối sử dụng cho nên nàng chỉ để ý chọn những cành và đóa hoa thích hợp.
Vì thế, sau khi đến hoa viên, Lệ Nam Khê liền đi thẳng đến nơi có loại hoa nàng cần tìm, không hề chú ý đến chỗ bên cạnh.
Cho đến khi nàng đi tới bụi hoa hương thảo, lúc đang muốn hái thì chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng oán giận trầm thấp, còn có tiếng đập bình bịch vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, gốc cây ngô đồng còn chưa lớn hẳn đều lung lay.
Lệ Nam Khê bất đắc dĩ bước tới, hỏi: "Không biết cây ngô đồng này đã đắc tội với bát tiểu thư ở chỗ nào? Ta nói với nó một tiếng, bảo nó sửa đổi cũng không được sao? Ngươi đừng đá nó nữa, nếu không, thân cây sẽ bị gãy mất."
Trọng Phương Linh đang tức giận đá vào thân cây, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện liền dừng lại, nhìn qua thấy là Lệ Nam Khê, vành mắt nàng nhất thời đỏ hoe.
Lệ Nam Khê không biết mình chỉ đang khuyên nàng đừng làm cây bị thương thôi, không hiểu sao lại chọc cho nàng sắp khóc, vội nói: "Ngươi đừng khóc.
Ngươi muốn đá cây thì cứ đá đi, nếu như đá hư rồi ngươi đi nói với lục gia một tiếng là được." Nói rồi liền xoay người rời khỏi.
Nào ngờ Trọng Phương Linh kéo cánh tay nàng, sau đó nhào lên vai nàng khóc không ngừng.
"Lục thiếu phu nhân, ngươi nói xem nương ta rốt cuộc là có thương ta hay không?” Lúc nàng kéo Lệ Nam Khê đã dùng sức rất nhiều, nhất thời Lệ Nam Khê không thoát ra được, nên chỉ có thể nhẫn nại ứng phó với nàng.
“Nương ngươi tất nhiên là phải thương ngươi rồi.” Lệ Nam Khê nói, cố gắng kéo cánh tay ra: “Tuy nhiên, nếu ngươi có chuyện gì thì cứ nói cho bà ấy biết.
Nói cho ta nghe cũng vô ích thôi.”
Lệ Nam Khê không chịu nghe, nhưng Trọng Phương Linh lại nhất quyết nói.
“Phương Nhu làm ra chuyện như vậy, hôn sự của ta nhất định sẽ gặp trở ngại." Trọng Phương Linh lau mắt: “Ta hỏi nương ta, bà ấy nói nếu không tìm được người thích hợp thì sẽ gả ta cho biểu ca.
Ta nghĩ như vậy cũng tốt, biểu ca làm người không tệ.
Kết quả vừa rồi ta đến tìm bà ấy, bà ấy lại nói muốn gả biểu tỷ cho Đình Huy, rồi tìm một phu quân khác cho ta."
Nói đến đó, Trọng Phương Linh càng khóc lớn hơn: "Ngoại trừ chỗ của ngoại tổ, ta biết đi đâu để tìm một gia đình tốt hơn? Lục thiếu phu nhân, ta phải làm sao đây? Làm sao có thể khiến nương ta thay đổi chủ ý đây?"
Lệ Nam Khê nhớ lúc nàng đến Mộc Miên uyển Trọng Phương Linh không có ở đó.
Chắc là sau khi nàng đi rồi Trọng Phương Linh mới đến tìm Lương thị.
Thấy cô nương này khóc đến thương tâm, Lệ Nam Khê thầm thở dài, lấy khăn tay bên hông của Trọng Phương Linh ra đưa cho nàng: “Lau nước mắt đi.” Trọng Phương Linh không nhận, Lệ Nam Khê nhét khăn tay vào tay nàng: “Ta cũng không biết bây giờ phải làm gì.
Làm sao ta biết được mấy chuyện này...?"
Lúc trước nàng cũng không nghĩ là mình sẽ thành thân sớm, cho nên làm sao biết được chuyện này thì nên làm gì.
Trọng Phương Linh hiển nhiên không tin nàng, vì vậy liền gạt tay nàng ra, căm hận nói: "Ngươi đừng có làm bộ làm tịch! Ai chẳng biết khi đó khuê nữ trong kinh muốn gả cho quốc công gia nhiều đến mức nào? Lúc đó nương và ngoại tổ mẫu còn muốn gả Ý biểu tỷ cho quốc công gia.
Ai ngờ cuối cùng lại là ngươi giành được.
Ngươi đã có khả năng bày mưu tính kế lấy được vị trí quốc công phu nhân thì giúp ta cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi."
Lúc này Lệ Nam Khê mới biết nếu hoàng hậu không kiên quyết bắt Trọng Đình Xuyên thú nữ nhi Lệ gia thì Lương thị rất có thể sẽ thú Lương Ý cho Trọng Đình Xuyên.
Thảo nào Lương Ý đối với nàng luôn có một loại địch ý mơ hồ.
Có điều loại địch ý của Lương Ý hoàn toàn khác với Tằng Văn Linh.
Trong lòng Tằng Văn Linh ngưỡng mộ Trọng Đình Xuyên, cho nên chỗ nào cũng nhìn nàng không vừa mắt, chỗ nào cũng nhắm vào nàng.
Nhưng Lương Ý lại càng giống với cảm giác buồn bực khi bị cướp đi thứ gì đó, cho nên Lệ Nam Khê càng không thích Tằng Văn Linh hơn, còn đối với Lương Ý thì không cần để ý đến là được.
Lệ Nam Khê không ngờ Trọng Phương Linh sẽ nói chuyện này với nàng, nhưng Trọng Phương Linh đã buông lỏng tay ra nên nàng cũng không ở lại đây làm gì nữa.
Lệ Nam Khê thản nhiên nhìn Trọng Phương Linh một cái, rồi quay người đi.
Sau khi trở lại Thạch Trúc uyển, trước tiên Lệ Nam Khê tìm một chiếc bình đẹp cắm một lọ hoa đưa qua lão phu nhân.
Hôm nay nàng không muốn dính dáng đến chuyện của chi thứ hai bên kia, lúc trước lão phu nhân cũng sai người đến gọi nàng tới, nàng chỉ nói là phải đi cùng quốc công gia nên không có thời gian.
Bây giờ đưa bình hoa đến đó coi như là an ủi lão phu nhân.
Sau khi hoàn thành, Lệ Nam Khê mới lấy cái bình mới của mình dụng tâm cắm hoa vào.
Lúc cắm hoa nàng đều làm trong thư phòng.
Trọng Đình Xuyên nhìn nàng cắt từng cành hoa, sắp xếp hoa lá ngay ngắn, nhìn nàng cẩn thận cắm hoa vào bình, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng Trọng Đình Xuyên cũng chịu không nổi, ném cuốn sách sang một bên, sải bước đến sau lưng Lệ Nam Khê, từ phía sau ôm nàng vào lòng.
Vừa rồi Lệ Nam Khê nghe thấy tiếng bước chân của hắn, liền biết hắn đang đến gần.
Thấy hắn đưa tay ra, nàng vô thức trốn sang một bên, mặc dù nàng phản ứng nhanh, hắn lại càng nhanh hơn.
Nàng chỉ vừa nhúc nhích một chút là hắn đã bước rồi, chuyển hướng ôm lấy nàng vào lòng.
Cánh tay của hắn rắn chắc, có lực, nàng giãy dụa một hồi cũng không thoát ra được, chỉ có thể buồn bực nói: "Lục gia đây là làm cái gì vậy? Chẳng lẽ không cho phép ta cắm hoa?"
“Cắm hoa tất nhiên có thể.” Trọng Đình Xuyên đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, ôm chặt nàng trong lòng: “Tuy nhiên, chỉ lo cắm hoa mà không để ý đến ta là không được đâu."
“Ta có không để ý đến lục gia sao?” Lệ Nam Khê lắc đầu: “Ta nào dám.”
Lời này của nàng rõ ràng mang theo một tia tức giận.
Trọng Đình Xuyên đưa tay lên bóp vành tai của nàng, cười nhẹ bên tai nàng: "Còn không dám? Đã cáu kỉnh như vậy rồi, nàng còn có cái gì mà không dám nữa."
“Ta mới biết nói sự thật cũng là "cáu kỉnh" nữa đấy.” Lệ Nam Khê thật vất vả mới thừa dpj hắn cười rút cánh tay ra, bước đến kiễng chân lấy cành hoa trên bàn: "Ta đây nói ta muốn cắm hoa, nếu không hoa sẽ héo, quốc công gia nghĩ cái này là ta nói thật hay là đang cáu kỉnh hả?"
“Ừ, cáu kỉnh.” Trọng Đình Xuyên lại nắm lấy bàn tay rất khó khăn mới thoát ra được của nàng, một tay ôm người lên, trực tiếp đưa nàng đến góc khác của gian phòng.
Ôm nàng đứng ngay ngắn trước cửa sổ, Trọng Đình Xuyên đưa tay lên vuốt mái tóc lòa xòa vì giãy dụa của nàng, sau đó mới cười hỏi: "Nói ta nghe, vừa đi ra ngoài một chuyến sao lại tức giận rồi?"
“Làm gì có tức giận chứ?” Lệ Nam Khê nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cho dù có tức giận ta cũng không dám nói cho quốc công gia."
"Nga? Vì sao?"
"Nghe nói năm đó Vệ Quốc công được rất nhiều quý nữ trong kinh ái mộ? Ta thật vất vả mới leo lên được vị trí quốc công phu nhân, nên tự mình quý trọng thật tốt.
Làm sao có thể tùy ý cáu kỉnh được chứ?" Lệ Nam Khê nói, không khỏi cảm thấy bực mình, hung dữ nhéo hắn một cái.
Mặc dù nàng cảm thấy mình rất hung ác, nhưng trong mắt của Trọng Đình Xuyên lại cảm thấy nàng kiều mị khả ái không thôi.
Trọng Đình Xuyên mỉm cười: "Sao ta lại không biết chuyện này? Nàng nói rõ cho ta nghe thử xem."
"Chàng không biết mới là lạ! Nhiều người muốn gả cho chàng như vậy, lại bị ta cao tay giành được, có thể thấy ta thủ đoạn cao minh."
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Trọng Phương Linh, giọng điệu của Lệ Nam Khê càng thêm không tốt.
Mấy lời này Tằng Văn Linh cũng từng nói với nàng, bây giờ đến lượt Trọng Phương Linh nói với nàng.
Lệ Nam Khê khó chịu nhìn Trọng Đình Xuyên: "Tất cả đều là chuyện tốt chàng làm, vậy mà một hai người đều đổ hết tội lỗi lên đầu ta."
Hôn sự này rõ ràng là do hắn bày mưu, dựa vào gì mà nói đều là do nàng lam? Thật sự là có khổ mà không nói được.
Lúc này Trọng Đình Xuyên mới hiểu nàng đang vướng mắc ở chỗ nào, mỉm cười nhìn nàng: "Sau này, dù ai nói như vậy với nàng, nàng đều có thể nói thẳng với bọn họ, chuyện này căn bản đều là chủ ý của ta.
Nếu các nàng không tin thì bảo các nàng đến hỏi ta.
Những chuyện khác ta không muốn phản ứng các nàng, nhưng nếu là vấn đề này thì ta nhất định sẽ nói thật cho các nàng biết."
Hắn nói chuyện rất thẳng thắn thành khẩn, Lệ Nam Khê cũng biết đây là giới hạn lớn nhất mà hắn có thể làm, dù sao thì người khác nghĩ thế nào, hắn cũng không thể can thiệp vào được.
Nhưng hiện tại nàng rất buồn bực, cho dù nói như vậy với người khác thì thật sự có bao nhiêu người dám đến tìm hắn để kiểm chứng chứ? Cuối cùng còn không giải quyết được gì.
Lệ Nam Khê đầy phiền muộn trong lòng thấp giọng lẩm bẩm: “Cũng thật là, ta có trêu ghẹo ai đâu chứ?” Tại sao lại đến nông nỗi này?
Nhìn thấy bộ dạng không cam lòng của tiểu kiều thê, trong lòng Trọng Đình Xuyên thở dài, kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.
"Rất đơn giản."
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: "Nàng trêu chọc ta."
Vì ngươi không dấu hiệu nào xông vào cuộc sống của ta, cho nên ta mới bất chấp thú nàng làm thê tử.