Chương 52: Hà Nhân Trư Tâm

Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Đăng vào: 12 tháng trước

.



(Hà nhân trư tâm: một từ phổ biến, nó có nghĩa là giết người không đao, dùng đề chỉ việc lật tẩy ý định của người khác.)
Vinh Kinh tưởng có thể giật lại điện thoại, nhưng Ngô Phất Dục đâu chịu, trực tiếp tránh né.

Nguyên bản ánh mắt đang say khướt, thoáng thay đổi, tỏa ra tia tà khí, thừ dịp chưa kịp chuẩn bị, đánh một quyền về má phải Vinh Kinh.

Gò má Vinh Kinh bị một quyền đánh qua, nếu như lần này không nhanh, suýt chút nữa bị Ngô Phất Dục đánh ngã tại chỗ.

Vừa rồi, Ngô Phất Dục nhấc chân định đạp mạnh một cú, Vinh Kinh nghiêng người né tranh làm hắn đá trượt, sau đó còn đẩy mỹ nhân đang ngơ ngác tránh ra ngoài: "Trốn đi!"
Cũng vào lúc này, để tiện cho cuộc công kích, điện thoại di động trong tay Ngô Phất Dục bị ném ra xa, rơi vào trên tấm thảm nhung sang trọng.

Hai alpha bùng nổ ngay lập tức làm nhen lửa bầu không khí mơ hồ ban đầu, hơi thở dồn dập.

Mỹ nhân kia cuối cùng cũng đã tận mắt cảm nhận đươc áp lực của alpha, các tế bào khắp cơ thể dường như đang muốn đầu hàng, lập tức rời khỏi hai người đang đánh nhau.

Đôi chân bước đi xiêu vẹo muốn quỳ xuống.

Có lẽ tốc độ của họ quá nhanh, ánh mắt sắp theo không kịp.

Pheromone trên không như vỡ tung ra, khung cảnh tràn ngập hormomne của alpha khiến người ta máu huyết sôi trào.

Anh chỉ là một người bình thường, cảm thấy từng quyền đánh vào da thịt, đặc biệt đau.

Nhật lầ kia đột nhiên đạp lên cửa, đánh một đòn chí mạng.

Coi như Vinh Kinh cũng bị khí thế hung mãnh của Ngô Phất Dục làm bị thương mấy lần, mới vừa tránh được đòn tấn công kết hợp và cú đá bên hông ủa hắn, chỉ thấy cửa phòng bị Ngô Phất Dục đạp lên mà rung chuyển một chút.

Điều quan trọng là nội thất của Tạ Lệ Nhĩ chính là sử dụng vật liệu bền chắc nhất, có thể chống đỡ hầu hết các lực công kích.

Giờ đây đã đủ chứng minh sực mạnh của Ngô Phất Dục.

Trước đây, tất cả đều là đùa giỡn.

Hiện tại sợ là phải đánh thật.

Từ nhỏ, để tránh bị bắt cóc, nhà học Ngô đã huấn luyện cực kì khắc nghiệt cho người thừa kế duy nhất.

Ngô Phất Dục sờ khóe miệng mới bị Vinh Kinh đánh vài lần.

"Cậu điên rồi à, tiểu thiếu gia~" xưng hô như vậy, càng giống như đang trêu trọc.

Ai bảo Vinh Kinh từ lúc xuất hiện tới giờ, đều không chừa mặt mũi cho hắn.

Vinh Kinh hơi thở gấp gáp vì vận động vừa rồi: "Cậu nổi điên cái gì?"
Vì Ngô Phất Dục bị nghi ngờ có khuynh hướng đồng tính a a, nên trong khoảng thời gian bị anh họ Kỷ Quýnh Giới quán thúc, chỉ có thể trốn đến khách sạn để lánh nạn.

Ai mà biết được Kỷ Quýnh Giới này vô lương tâm, a o đều không kị, hơn nửa đêm đút thuốc alpha đến phòng hầu hạ hắn.

Trong phòng lại còn đốt hương kích dục, hôm nay Ngô Phất Dục uống hơi nhiều rượu, lại thêm tác dụng của loại hương kia, suýt chút nữa làm.

Nổi giận đùng đùng chửi mắng tên anh họ một trận, lao ra ngoài.

Vừa nãy hắn tấn công Vinh Kinh, chỉ muốn biết khi đó tim mình đập mạnh có phải do ảo giác hay không.

Chỉ muốn xác minh thêm một lần, nhưng lần xác minh này không có kết quả nào tốt hơn.

"Tôi chỉ muốn biết mình có phải bị điên rồi không.

Cậu đừng nhìn tôi như vậy, ông đây hôm nay không cẩn thận, nếu cậu không giúp tôi qua đêm nay, trinh tiết ông đây khó mà giữ được."
Vinh Kinh suy nghĩ một chút, từ chối: "Vậy thì ông cứ thế mà mất trinh đi."
Ngô Phất Dục trợn to mắt: "Làm sao cậu có thể thấy chết mà không cứu?"Vinh Kinh không phải là người tốt sao?
Vinh Kinh rất kiên định: "Tôi có thể."
Ngô Phất Dục tức giận, nhìn về phía tiểu mỹ nhân đang câm như hến bên cạnh: "Này, có muốn đến đây chơi ba không?"
Mỹ nhân lắc đầu nguầy nguậy, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Ngô Phất Dục, lại do dự, muốn chơi kích thích như thế à?
Vinh Kinh nhìn bộ dáng hắn không giống như đang say bất tỉnh nhân sự, vỗ rên người nồng nặc mùi rượu, nói một từ: "Cút."
Nói xong khom người nhặt điện thoại lên, vừa định nói chuyệ gì, lại phát hiện đầu bên kia không biết đã cúp từ bao giờ.

Gọi điện lại không thấy trả lời, Vinh Kinh đang trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau mới phát hiện đoàn phim Hoàng quyền đang bàn bạc sôi nổi về liên hoan phim, hy vọng tổ đạo diễn mua quà về cho họ.

Phía bên kia, Cố Hi thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu, nhìn lịch sử trò chuyện bên trong, hình như buổi tối vẫn còn tiệc rượu lớn nữa.

Vinh Kinh nhắn tin wechat: Vừa nãy có chút việc, bây giờ cậu rảnh không?
Vừa nãy lúc điện thoại rơi xuống đất, có lẽ...là không thấy đâu nhỉ.

Đúng lúc này, Ngô Phất Dục hỏi người đẹp bên kia vẫn đang chuẩn bị ra tay: "Này, tên đó là khúc gỗ, cậu có muốn phục vụ người khác, nói về thân phận thì tôi không thua kém cậu ta đâu."
Mỹ nhân nhìn thấy khí chất bất phàm của Vinh Kinh, do dự nhìn qua Ngô Phất Dục, alpha này cũng tương đối đẹp trai, quan trọng nhất vừa nãy lúc họ đánh nhau quá hấp dẫn.

Vinh Kinh nhìn thấy mỹ nhân không có bộ dáng miễn cưỡng mình: "Cậu tự nhiên đi."
Anh không hứng thú đi quản chuyện người khác, đưa phòng cho bọn họ ở lại.

Sau khi Vinh Kinh rời đi, Ngô Phất Dục không để mỹ nhân hầu hạ mình, cho một ít phí bịt miệng.

Dựa vào cánh cửa, trong đầu tưởng tượng ra những cảnh tượng trước đây, động tác trong tay không ngừng lại, cuối cùng một khắc cao trào kia, chính là khuôn mặt đang xem thường hắn.

Ngô Phất Dục che mặt che mặt chậm rãi ngồi xuống: "Tiêu rồi."
Vinh Kinh lúc này đã vội vàng chạy đến Tạ gia, tự mình nấu một báp canh thịt bò hầm cho anh cả, chua ngọt thích hợp giải rượu.

Sau đó mới nói với dì giúp việc khi nào anh cả tỉnh lại thì mang qua.

Bước vào phòng, nhìn thấy Tạ Lăng đang yên tĩnh nằm trên giường, không còn là phong thái mạnh mẽ như thường ngày, thậm chí đường nét còn mềm mại hơn rất nhiều.

Đấy mắt Tạ Lặng có màu đen nhàn nhạt, vừa nhìn chính là biết dạo này thức khuya nhiều hơn.

Vinh Kinh đắp chăn cho Tạ Lăng, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh thích hợp, rón dén đi ra ngoài.

Khi tia sang lần nữa rời đi, Tạ Lăng chậm rãi mở mặt, khóe miệng tràn đầy ý cười.

Sau đó, lăn qua lăn lại chìm vào giấc ngủ.

Vinh Kinh chừo đợi tin nhắn của Cố Hi, cảm thấy hơi bất an.

Vì có quá nhiều kẻ biết thái, mà thiên dạo vừa giải vây cho mấy tên tra công này, vừa đưa hào quanh bảo vệ, anh lo lắng Cố Hi không ứng phó được.

Mới vừa lên xe, mở lại wechat thấy vài cuộc gọi nhỡ, nhưng Vinh Kinh không nhìn qua, thấy Cố Hi bắt đầu nhắn tin, anh liền gọi lại.

Nói chuyện có vẻ xa cách và lịch sự: Đang chuẩn bị đi tiệc rượu, cúp máy trước đã, rảnh thì gọi lại sau.

Luôn cảm thấy thái độ Cố Hi có chút không giống, nhưng lại không nói khác chỗ nào, giống như bản thân Cố Hi chính là vậy.

Sau này mới thấy tin nhắn của những bạn học khác, nói ở sân luyện tập của trường có kinh hỉ đang chờ anh.

Lúc này Vinh Kinh mới nhận ra chuyện gì đó không ổn, kể cả việc Kỷ Nhạc Bình ngập ngừng, giống như đang truyền tải thông tin nào đó.


Vinh Kinh mở nhóm chat ra, không thấy gì lạ.

Liền lên diễn đàn trường xem, lướt qua vài chủ đề, lại bấm mấy lần làm mới để hiện bài mới.

Nhìn lướt qua tiêu đề mới nhất...anh liền thấy, thoát khỏi bạn trai cũ này đúng là nhiệm vụ khó khăn.

Vinh Kinh mở ra kênh live trực tuyến, cùng lúc đó, cũng nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

Giọng nói tha thiết, mong mỏi của Thích Ánh truyền đến: "Vinh Kinh, em sai rồi, anh quay lại với em được không?"
Giọng nói của Thích Ánh kèm theo tiếng gió, nhẹ nhàng, điềm tĩnh, dễ dàng gọi lên những hồi ức ngây thơ tốt đẹp nhất.

Thích Ánh đã mượn điện thoại của bạn học để gọi điện cho Vinh Kinh.

Sau khi chia tay, Vinh Kinh đã chặn hết mọi phương thức liên lạc của hắn.

Vinh Kinh nhìn chương trình phát sóng trực tiếp trong máy tính, thật ra ngày xưa vì muốn theo đuổi Thích Ánh, nguyên chủ đã từng làm qua chuyện này.

Bây giờ Thích Ánh đã đem những thứ này trở lại, quả thực rất chân thành.

Thấy đầu bên kia điện thoại không trả lời, Thích Ánh nói tiếp: "Anh đã từng ở chỗ này chờ em ba tiếng, hôm nay em đã chờ ở đây sáu tiếng.

Lần này, em theo đuổi anh không được sao?"
Lúc này các bạn học xưng quanh Thích Ánh đang nin thở theo dõi, chờ Vinh Kinh trả lời.

Giọng nói trầm lắng của Vinh Kinh phát ra từ đầu bên kia.

"Cậu đã chia tay với tổng giám đốc Ôn rồi à?"
Tổng giám đốc Ôn, chính là kim chủ trước đây của Thích Anh, chỉ là hiện tại hắn phát hiện mình không thể buông tay Vinh Kinh, sau đó chia tay.

Một câu nói, đã phá vỡ bầu không khí ồn ào bên tròng, dần dần rơi vào ngưng trệ.

Vinh Kinh sẽ không chuyển chủ để này lên tay người khác.

Nếu không thể chia tay trong hòa bình, vậy thì chỉ có thể ngả bài.

Ít nhất về mặt đạo đức, thì không thể bị trả đũa được.

Chỉ cần vừa nghĩ đến nguyên chủ chính là bị đóa hoa bá vương này gián tiếp hại chết, tâm tình anh liền không vui.

Thích Ánh lúng túng nói: "Đương nhiên là đã chia tay." Tại sao Vinh Kinh lại muôn nói chuyện này giữa bao nhiêu người như vậy, trước đây anh chưa từng làm như vậy.

Vinh Kinh nói tiếp: "Ngày đó tôi nhìn thấy cậu trên xe của tổng giám đốc Ôn, tôi đuổi theo sau xe, nhìn bóng lưng cậu khi đó đã đi xa.

Lúc đó tôi liên ngũ, ở trong mắt cậu, tiền thật sự tốt thế à?"
Vinh Kinh không để ý tới mặt của Thích Ánh trong video càng ngày càng tái nhợt, nói tiếp: "Lúc này tôi mới hiểu được, có tiền thật sự tốt."
Thích Ánh: "..."
Mọi người: "...." Uầy, hà nhân trư tâm kìa!
Tuy rằng gió đã thổi suốt một buổi tốt, mà hắn đã chờ lâu như vậy.

Nhưng xem ra câu nói đó đã phá tan giấc mộng của Thích Ánh, xung quanh cảm thấy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Vinh Kinh chưa từng nói lời khó nghe, vừa nghe liền cảm thấy rất có hàm dưỡng.

Mà cầu nói kia dường như đã nói rõ tất cả.


Người nam này luôn nổi tiếng trên diễn đàn trường, rất nhiều người không biết anh là ai, nhưng rất có thiện cảm với anh.

*
Bên kia đại dương.

Trong nhà ga sân bai, nhân viên tóc vàng xinh đẹp mỉm cười nhìn khuôn mặt thanh tú Châu Á trước mặt, vẫn luôn cảm thấy người châu Á ai cũng như ai, nhưng vị trước mặt này dường như vượt ra khỏi thẩm mỹ của cô, đẹp ddeesn mức khiến người ta không thể không nhẹ nhàng.

"Cậu có chắc chắn muốn đặt vé về Trung Quốc ngay lập tức sao? Chuyến bay gần nhất là bảy tiếng sau, xin hỏi có được không?"
Cố Hi đứng phía trước hơi khựng lại.

Như chợt bừng tỉnh sau cơn hỗn loạn, đột nhiên nhìn xưng quanh.

Mới rời sân bay không bao lâu, tại sao đột nhiên quay lại?
Cậu nhớ rằng khi mình vừa gọi video, thấy được những hình ảnh cuồng nhiệt.

Còn có sụ va chạm giữa a a, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Chính là vừa rồi cậu đột nhiên cảm thấy a với a hoàn toàn khác nhau nhưng có thể có chân tình, khiến cho máu nóng trào lên.

Vừa mở cửa ra, thấy nhân viên khách sạn đưa 99 đóa hoa hồng đỏ đến.

Sau đó ý thức rơi vào mơ hồi, lúc này mới tỉnh táo trở lại.

Chính là Cố Phong lại một lần nữa chiếm cứ thân thể cậu.

Cô Hi mỉm cười từ chối trả lời nhân viên dò hỏi, đồng thời chất vấn người trong đầu: Cậu mua vé máy bay về nước làm gì, cậu là bạch tuộc sao, làm gì mà nhanh như vậy!?
Cố Phong: Cậu có thể đừng hạ thấp chính mình vậy không.

Trong lòng cậu muốn làm gì, thì tôi liền làm theo, tôi chính là dục vọng của cậu.

Cố Hi nhanh chóng bước ra khỏi sân bay.

Sau khi gió lạnh truyền vào cổ, cậu dùng khăn quàng cổ che mặt mình, ý thức được đây là của ai đưa cho mình, ánh mắt thất thần.

Trong một thời gian ngắn, từ sốt ruột, đến hôn mô, rồi lại bị chiếm giữ ý thức.

Cố Hi trải qua tâm trạng lên xuống thế này, cả người dường như từ từ thoát ra khỏi vòng xoáy.

Cố Hi: Ngày mai còn có việc, cậu đừng gây rắc rồi giùm tôi, được không?
Cố Phong: Rõ ràng cậu gấp muốn chết, còn không sợ hắn chơi ba à?
Cố Hi: Tôi lấy thân phận gì hỏi cậu ta? Cho dù là Thích Ánh hay là Ngô Phất Dục...vẫn đều là quyền tự do của Vinh Kinh.

Cố Phong, Oh woah, tốt ghê chưa.

Cố Hi: Cậu có phải quên mất một điều rằng, Vinh Kinh đã giúp chúng ta từ đầu đến giờ bao nhiêu lần rồi không? Đừng nhầm lẫn, là chúng ta nợ cậu ấy, thiếu nợ rất rất nhiều, đến kiếp sau còn chưa chắc trả hết đươc.

Cậu ta có thể đáp ứng kết đôi với tôi, đó là dựa vào quan hệ bạn bè! Cậu ta không như đám chó má kia, đừng cho rằng mình đặc biệt như vậy thì mọi người đều có ý đồ với mình.

Cố Phong: Cậu thật sự chỉ muốn làm bạn với hắn? Nếu như vậy, từ bây giờ tôi sẽ không làm chuyện dư thừa nữa.

Cố Hi lại lên taxi trở về khách sạn, hoảng hột nhìn đèn đường trước mặt mình.

Ánh mắt Cố Hi mờ mịt, lộ ra tia lý trí cực đoan.

Cậu biệt một điều, Vinh Kinh chủ là dựa trên sự đồng cảm với mình, còn có chút thưởng thức mình.

Ai vượt qua mức quan hệ này, đều có khả năng khiến tình cảm trước mắt tan vỡ.

Một lúc sau, cậu trả lười: Vinh Kinh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tôi cả.

Tôi là người được cậu ấy giúp đỡ, điều tôi có thể làm chính là làm một người bạn tốt, không vượt giới hạn, đó mới là chuyện cần làm cho Vinh Kinh, cậu thật sự làm những chuyện dư thừa.

Cố Phong: Đừng bắt tôi chửi bậy.

Cố Hi: Là cậu ép tôi.

Cố Phong: Được lắm, có vẻ cậu còn chưa được đánh dấu tạm thời.

Cố Hi: Đó là tai nạn.

Cố Hi che trái tim mình, sau khí trẫn tĩnh, trả lười: Còn có đừng tự ý hủy bỏ bất kì công việc nào, nó sẽ tạo thành áp lực để biết bao nhân viên phải tăng ca, còn mang phiền phức đến cho đoàn phim, cậu đã cân nhắc qua chưa? Chỉ cần cậu còn sống trong tập thể, cậu không thể ích kỉ như vậy.

Linh hồn cáu kỉnh của Cố Phong không có chỗ phát tiết, thành thật nghe dạy bảo, hắn tưởng có thể cạo nát tim phổi, có thể lay đổ Cố Hi.

Nhưng hắn cũng biết, Cố Hi là người có kỉ luật cỡ nào.

Nếu đã nói thì nhất định sẽ làm.

Cố Hi: Làm việc cho tốt, cho dù không có người yêu thì cũng không thể mất việc.

Lần này chia ly ngắn ngủi, ngược lại khiến cậu tỉnh táo từ ý loạn thần mê, nhìn rõ ràng.

Thấy rõ bản thân ở bên trong còn không nhìn thấy, không thể tiếp tục lao đầu vào thêm nữa.

Thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, đem ngọn lửa đang rục rà rục rịch này dập tắt.

Khối bánh nướng mặn không nhân này quá mức ngọt ngào, đã bị cậu cắn vài miếng, cậu thật sự quá tham lam.

Lòng tham khiến người khác chán ghét, loại o mà tham lam vô độ này giống như đỉa đói.

Nếu Vinh Kinh biết bản chất thật của cậu, có muốn trốn cũng không kịp.

Đối với người đang vùng vẫy bên trong đống bùn như cậu, đừng nghĩ đến chuyện kéo người khác theo.

Cố Hi siết chặt hai cánh tay, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, và trả lời nhân viên đoàn phim đang hỏi hiện tại cậu đang ở đâu.

Nếu như Vinh Kinh ở đây, liền sẽ phát hiện đó là động tác phòng thủ của Cố Hi theo thói quen, chỉ khi nhận ra mình có thể bị thương, mới có thể khơi dậy ý thức tự bảo vệ.

Cố Hi trừng mắt nhìn, cố nét lại những giọt nước mắt.

Cậu sẽ kiểm soát bản than mình mình tốt, sẽ không để mặc chính mình càng ngày càng lún sâu, gây thêm phiền phức cho Vinh Kinh.

Sau khi Cố Hi trở lại khách sạn, gặp mặc Điểm đang sốt ruột chuẩn bị ra ngoài tìm cậu: "Anh không biết đường, còn muốn hù chết em rồi! Em còn tưởng anh đi rồi!"
Cố Hi cười nói, trấn an trợ lý: "Cảnh đêm rất đẹp, không nhịn được muốn ra ngoài đi dạo một vòng.

Được rồi, sau này nhất định sẽ báo em một tiếng."
Mặc Điểm do dự nhìn sang 99 đóa hoa hồng đã bị hất tung trên đất, hỏi: "Đống này xử lý thế nào đây?"
Cố Hi tới chỗ nào thì quà sẽ đến chỗ đó, quả thực như hình với bóng.

Mới ban đầu Mặc Điềm cảm động, còn bây giờ cảm thấy sợ hãi hoa hồng đỏ.

Cố Hi thậm chí không nâng mí mắt, nhìn là biết biến thái phương nào: "Vứt."
Mặc Điểm nhìn Cố Hi không biểu hiện, thoạt nhìn qua chính là bộ dáng tự nhiên điềm tĩnh hơn trên máy bay.

Thật sự không giống một omega tí nào, lúc này mới yên tâm sắp xếp hành lý của Cố Hi.

Cố Hi cũng đã tìm thấy món quà mà Vinh Kinh tặng cậu trước khi lên máy bay, đặc biệt dặn cậu hãy xem nó sau.

Ban đầu định là xuống máy bay rồi mở ra, nhưng bây giờ không mở ra mới là thích hợp nhất.

Cố Hi nhẹ nhàng chạm vào bề mặt của hộp quà, kìm hãm sự kì vọng và mong đợi ban đầu.

Sau đó đặt nó trở về trong túi, để nó ở vị trí cần thiết.

"Cậu quá tốt, thực sự quá tốt rồi."
Cuối cùng bị lòng tham không đáy này quấn lấy.

Đừng sợ, cho dù bệnh của tôi đến giai đoạn cuối, cũng không nỡ làm tổn thương cậu..