Chương 64: Gọi chú...Cảm giác lần này không giống

Mật Hôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kỳ thật một tháng trước, trang Weibo chính thức của《Thanh Âm Đại Già Tú 》 đã cho tiến hành bốc thăm trước rồi mới phát vé vào cửa.

Tuy rằng mùa thứ nhất rất nổi, cũng đạt được danh tiếng lớn, nhưng mà đã qua hơn nửa năm, độ hot sớm không còn như trước, cho nên cũng không quảng bá.

Mà lần này, tổ tiết mục đã chi ra một số tiền lớn để quảng cáo, hơn nữa còn dùng mấy account marketing để chia sẻ, lượt bàn tán về chương trình này cũng tăng lên.

Fans của Ninh Như An cũng vào bình luận sôi nổi

"Nhuyễn Nhuyễn tham gia chương trình《Thanh Âm Đại Già Tú 》! Ngày hôm qua tôi vừa mới đến trường quay đó, siêu ngạc nhiên luôn!”

“Giả à, Nhuyễn Nhuyễn sao có thể tham gia chương trình này chứ?”

"Tôi tận mắt nhìn thấy, so với vàng còn thật hơn!”

“Đúng đúng đúng, Phó ảnh đế cũng đi đấy! Còn đứng bên cạnh Nhuyễn Nhuyễn, hai người thật sự rất đẹp đôi”

“Phó ảnh đế? Là Phó Minh Viễn sao? Như vậy không phải càng giả sao? Ai mà không biết anh ấy không tham gia mấy chương trình như này? Thớt là thuỷ quân* trộm tài khoản à?”

(*)Thủy quân: có thể hiểu là một nhóm người được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).

Ninh Như An, số người chú ý đến không tính là nhiều nhưng đại đa số đều là fans trung thành.

Thấy lời mình nói chẳng những không ai tin, còn bị hoài nghi là thuỷ quân, những người đã đến xem chương trình khỏi phải nói là có biết bao nhiêu tủi thân.

“Chờ đến lúc tiết mục phát sóng các người sẽ biết!”

Chuyện này cũng không gây ra nhiều xáo trộn, bởi vì một số người đã xem chương trình này nên hot search weibo vẫn đang nói về nó.

Chương trình này đã chiếu được hai ngày, còn không ngừng tuôn ra đoạn chưa từng được công khai, quần chúng ăn dưa xách quần mà xem, cả ngày ăn dưa ăn đến vui vẻ.

Phó Minh Viễn cho dù muốn công khai quan hệ của hai người, cũng sẽ không không khai tại thời điểm xấu hổ này.

Đi vào trường quay, Phó Minh Viễn mang theo Nguyễn Ngưng tìm lão Kỷ.

Lão Kỷ đang cùng phó đạo diễn thương lượng việc gì đó, nhìn thấy bọn họ, không khỏi cười lên.

“Tới rồi.” Ông thân thiết mà cười nói, “Đi, trước tiên đưa cô bé đi ăn điểm tâm sáng đã.”

Sau đó liền mang theo Phó Minh Viễn cùng Nguyễn Ngưng đi đến phòng nghỉ của ông, tự mình pha trà cho Nguyễn Ngưng.

“Lại đây, uống trà.”

Kỷ lão đưa chén trà đến trước mặt Nguyễn Ngưng, đôi mắt không không ngừng đánh giá cô.

Nguyễn Ngưng có chút ngại ngùng, nhưng có Phó Minh Viễn ở đây, không đến mức quá khẩn trương.

Cô gật đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn, bàn tay bưng cái ly lên, nhẹ nhấp một ngụm trà.

Cô gái có dung mạo thanh lệ, khí chất sạch sẽ thoát tục, giơ tay nhấc chân đều mang theo ưu nhã.

Kỷ lão càng nhìn càng vừa lòng, cô gái này cùng với tưởng tượng về nữ chính trong đầu ông quả thực giống nhau.

Ông tin cô nhất định có thể thể hiện được hình ảnh của một cô gái đáng yêu, thiện lương.

Lão Kỷ luôn là một người hành động nhanh chóng, huống chi bởi vì đổi nữ chính, thời gian bây giờ rất cấp bách.

Ông không nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào đề tài chính.

Ở phương diện hợp đồng, có Kỳ Kỳ cùng Phó Minh Viễn trấn cửa, mà Kỷ lão cũng rất có thành ý, cuộc nói chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Cuối cùng hai bên bàn bạc xong xuôi, lúc này mới ký hợp đồng. Sau đó Nguyễn Ngưng  chính thức tiến vào tổ quay phim.

Mà lát sau Kỷ lão cũng rời đi, đến phim trường tổ chức quay chụp, Kỳ Kỳ và Bạch Nham cũng bị tống cổ ra ngoài hành lang, phòng nghỉ chỉ còn lại hai người Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn.

Lúc này, Nguyễn Ngưng nhìn kịch bản trước mặt, trên mặt có chút hoảng hốt.

Sao lại ký nhanh như vậy?

Hơn nữa chỉ có một tuần để chuẩn bị……

Nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô, Phó Minh Viễn kéo tay nhỏ của cô qua, bao bọc ở trong tay mình.

“Khẩn trương à?” Anh hơi cong môi.

Nguyễn Ngưng không khỏi trừng mắt nhìn anh, sao có thể không khẩn trương chứ?

Phó Minh Viễn nhẹ nhàng cười, từ phía sau ôm eo cô, dịu dàng nói: “Được rồi, em xem trước kịch bản một lần đi, buổi tối anh giúp em mở một lớp phụ đạo, có được không?”

Âm thanh của anh tinh tế, giọng điệu và dáng vẻ đều toát lên vẻ ôn nhu.

Sống lưng Nguyễn Ngưng cứng lại, sau đó lại thả lỏng ra, tiến vào trong lồng ngực anh.

Từ trước đến giờ cô chưa nghĩ tới, sẽ có một ngày, bên cạnh cô sẽ có một người cẩn thận dỗ dành mình, mà người kia, là Phó Minh Viễn luôn luôn nghiêm túc đúng đắn.

Tim đập có hơi mất tốc độ, bên tai cô gái nổi lên một tầng hồng nhạt.

“Ừm.” Cô gật đầu.

Mắt đào hoa chứa đầy ý cười đầy ôn nhu, Phó Minh Viễn hôn hôn  phía sau tai cô vài cái, lúc này mới buông cô ra, để cô ở lại phòng nghỉ xem kịch bản.

Nhìn thân ảnh anh biến mất ở cửa, Nguyễn Ngưng lưu luyến thu hồi tầm mắt.

Ánh mắt dừng ở trên kịch bản, vẻ mặt cô không khỏi nghiêm túc lại.

Tuy rằng trong lòng không có tự tin, nhưng ít ra cũng muốn nỗ lực một lần, không để lại tiếc nuối là được.

Cô lấy bút và giấy từ trong túi ra, bắt đầu lật kịch bản, một bên đọc, một bên ghi lại.

Ngày tiếp theo, Nguyễn Ngưng trừ việc đến đài truyền hình thu xong buổi phỏng vấn cuối cùng, ban ngày liền đến phim trường học tập, buổi tối nghe Phó ảnh đế giảng bài, thời gian bận rộn lại phong phú.

Đối với việc em gái đi đóng phim, Nguyễn Dật Trạch rất ủng hộ.

Vốn đang muốn tìm cho cô một giáo viên dạy diễn xuất, nhưng đã có Phó ảnh đế rồi, còn có ai thích hợp hơn anh đâu?

Một phen chuẩn bị khẩn trương, hôm nay, Nguyễn Ngưng rốt cuộc nghênh đón buổi quay phim đầu tiên.

Trải qua một tuần quen thuộc, nhân viên đoàn phim cơ bản cũng đã biết diễn viên đóng nữ chính là ai. Nữ chính mới này là một người ham học hỏi, thường xuyên trao đổi công việc với Phó ảnh đế.

Kỷ lão rất coi trọng nữ chính mới, có thời gian liền lôi kéo cô cùng Phó Minh Viễn bàn bạc, ý định bồi dưỡng quá rõ ràng.

Đối với buổi quay phim hôm nay, ai này cũng đều ôm lòng tò mò.

Dù sao cũng là nữ chính của một bộ phim lớn, cho dù chỉ là một bình hoa*, nhưng đối với diễn viên mới cũng là một loại khảo nghiệm không nhỏ.

(*) nói về những diễn viên có gương mặt khả ái, nhưng lại không có khả năng diễn xuất hoặc diễn xuất rất kém, thiếu tự nhiên. 

Huống chi, ở trước mặt đạo diễn, không thể qua loa mà qua mắt được.

Tuy là bổ sung quay phần của nữ chính, nhưng vì không muốn lộ ra, rất nhiều cảnh quay và chi tiết phải trùng khớp với phần trước, lượng công việc so với trước nhiều lên gấp đôi.

Phim trường có rất nhiều người đến người đi, nhân viên công tác của đoàn vội đến chân không chạm đất.

Mà lúc này, Nguyễn Ngưng đã trang điểm xong, đang ngồi một bên đọc lời kịch.

Bởi vì là phim hiện đại, quần áo tương đối giống đồ dùng hằng ngày.

Hôm nay cô mặc một cái váy liền áo trắng như tuyết, tóc dài xõa trên vai, tóc bên thái dương tết đơn giản, đuôi tóc được cột lại bằng dây chun màu đỏ.

Bất luận là mặc quần áo nào cũng đều toát ra vẻ văn nhã đoan trang, mang theo vẻ đẹp chỉ thuộc về cô gái nhỏ thanh thuần đáng yêu.

Vô cùng đơn giản, lại làm người ta kinh diễm không thôi.

Lúc trước cũng đã nói qua, bộ phim điện ảnh này nói về đề tài về cảnh sát.

Nam chính Liên Tuấn là tổ trưởng tổ điều tra, trong một vụ án bị người ta hãm hại cách chức. Sau đó phát hiện đây là một âm mưu, mà thủ trưởng của anh, cũng chính là cha nữ chính cũng bởi vì việc này mà chết oan uổng.

Nữ chính lâm vào nguy hiểm, nam chính một bên bảo vệ cô, một bên điều tra chân tướng. Sau khi cùng nhau trải qua rất nhiều khốn cảnh, cuối cùng cũng được giải oan, báo thù thành công cho thủ trưởng.

Nam nữ chính kém nhau mười tuổi, cũng tương tự với Phó Minh Viễn cùng Nguyễn Ngưng.

Mà buổi quay phim ngày hôm nay, là cảnh đầu tiên của nữ chính mới.

Cô tỉ mỉ mang theo hộp đồ ăn đến, cô sợ cha mình phải tăng ca nên đã chuẩn bị nó, lại thừa dịp người khác không chú ý, đem một hộp sữa bò đặt ở trên bàn nam chính Liên Tuấn.

Không nghĩ tới mới vừa quay người lại, liền thấy anh đứng ở phía sau.

Đoạn này nam chính không có lời kịch, nữ chính chỉ có hai câu, cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn.

Cuối cùng nghe tiếng bắt đầu, Nguyễn Ngưng hít một hơi thật sâu, mang theo hộp đồ ăn đi vào cửa lớn cục cảnh sát.

Trên hành lang đã sắp xếp diễn viên, cô thẹn thùng mà cùng những người “quen biết” gật đầu chào hỏi.

Ở sau ống kính, Kỷ lão vỗ vỗ ba, bốn lần.

Cũng may sau một tuần quan sát học tập, Nguyễn Ngưng cũng biết đây là thói quen của Kỹ lão, trước mắt trừ Phó Minh Viễn ra thì dường như không có ai không phải quay lại.

Đối với hình thức làm việc như vậy, Nguyễn Ngưng cũng đã quen, thậm chí cảm thấy so với trình độ của ông Bùi, Kỷ lão quả thực chưa tính là quá khó khăn.

Máy quay đi theo sau, Kỷ lão nhìn hình ảnh linh động của cô gái, không khỏi vừa vuốt chòm râu, vừa lòng gật đầu.

“Được, qua, cảnh tiếp theo.”

Quay phim tiến hành đâu vào đấy, sự khẩn trương ban đầu qua đi, Nguyễn Ngưng dần dần tiến vào trạng thái.

Đôi mắt Phó Minh Viễn, từ đầu đến cuối đều dừng lại ở trên người cô, nhìn trạng thái cô càng ngày càng tốt, trong lòng anh cũng rất vui sướng.

Cuối cùng, cũng tới lúc hai người diễn chung với nhau.

Nguyễn Ngưng cầm hộp sữa bò trong tay, mở cửa văn phòng của cha mình, nhìn vào trong xem xét, thấy cái bàn gần cửa phòng không có ai, không khỏi cười toét miệng.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ra vẻ lơ đãng mà đi tới trước bàn làm việc của tổ trưởng, sau đó đem kia hộp sữa bò đặt trên mặt bàn của anh.

Đôi mắt cô sáng lên, đáy mắt lộ ra vẻ vui mừng mà cười.

Chỉ cần không phải mắt mù, ai cũng nhìn ra được cô gái này thích người đàn ông ngồi ở đây.

“Rất tốt.” Kỷ lão lại lần nữa vừa lòng gật đầu, “Chúng ta quay lại một lần nữa được không?”

Lúc này đây, chỉ cần quay hai lần đã qua!

Như là được cổ vũ, biểu hiện của Nguyễn Ngưng cũng càng ngày càng xuất sắc.

Cô không có bất kì kinh nghiệm đóng phim nào, cô không thể diễn theo cách thông thường được nên áp dụng cách tự nhập vai.

Coi bản thân chính là nhân vật này, tưởng tượng nếu cô là Tuyên Thu, lúc này cô sẽ có phản ứng gì.

Mà đối mặt với “Liên Tuấn”, cũng chính là Phó Minh Viễn, một chút áp lực tâm lý cô cũng không có, dù sao cô vốn dĩ thích anh mà.

Cảnh tiếp theo bắt đầu.

Nguyễn Ngưng đặt sữa bò đặt ở trên mặt bàn, xoay người, lại phát hiện người đàn ông mặt hờ hững, không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau cô.

Cô hoảng sợ, ánh mắt nhấp nháy, vẻ mặt khẩn trương thất thố, lại có vài sự ngượng ngùng của thiếu nữ.

Phó Minh Viễn đã hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật.

Anh nhìn cô gái trước mặt, ấn đường nhíu chặt, đáy mắt không mang theo chút độ ấm nào.

Anh không nói chuyện, ánh mắt lướt qua cô dừng trên hộp sữa bò ở phía sau.

Cô gái tựa hồ đã quen bộ dáng lạnh như băng của anh, ra vẻ lơ đãng mà chỉ chỉ hộp sữa, hơi e lệ nói: “Liên Tuấn, cái này… cho anh…”

Nói xong, cô vội vàng cúi đầu, từ từ đi qua người anh.

Người đàn ông không cản cô, anh đến gần cái bàn, đem khẩu cung vừa mới thẩm vấn xong tùy ý đặt ở trên mặt bàn.

Ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên hộp sữa bò, ấn đường nhăn lại.

Vốn dĩ đến đây, đạo diễn nên kêu cắt, bởi vì kịch bản cũng chỉ đến đây, lần đầu tiên quay phim nên mọi người đều nhớ rõ.

Chỉ là rất kỳ quái, Kỷ lão không có vẻ gì là muốn làm làm vậy cả.

Trước màn ảnh, cảnh quay vẫn còn tiếp tục.

Hình như nhận thấy được cái gì đó, người đàn ông nghiêng người quay đầu lại.

Chỉ thấy tiểu cô nương vừa mới chạy đi, tay nhỏ nắm chặt chốt cửa, đứng ở cửa văn phòng, quay đầu lại nhìn trộm anh.

Anh nhăn mày sâu hơn, môi cũng mím lại.

Hình như không dự đoán được sẽ bị phát hiện, cô gái nhỏ mở to mắt, muốn nói với anh điều gì đó, lại bởi vì thẹn thùng mà rụt rè, không biết nên nói cái gì.

“Muốn gọi chú à.” Lúc này, anh bỗng nhiên mở miệng.

Cô đầu tiên là ngẩn ra, sau mới phản ứng lại, không khỏi trừng mắt, giòn giã nói: “Vâng!”

Nói xong, liền thở phì phì mà đẩy cửa tiến vào văn phòng cha cô.

Lúc này, Kỷ lão vội vàng kêu người quay phim quay về phía Phó Minh Viễn.

Chỉ thấy ấn đường nhíu chặt của anh, sau khi thân ảnh cô gái biến mất, mới chậm rãi rút đi, ánh mắt nhìn xuống hộp sữa bò.

Ánh mắt luôn sắc bén, dường như trong nháy mắt trở nên dịu dàng.

Chỉ là sự dịu dàng chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn, rất nhanh anh đã thu lại, đặt hộp sữa bò sang một bên, lại mở tập tài liệu ra nhìn.

“Được, cắt.” Thẳng đến lúc này, Kỷ lão mới lên tiếng.

“Bọn họ vừa mới thêm cảnh đúng không?” Phó đạo diễn không xác định hỏi.

Kịch bản không có đoạn sau, nhưng bọn họ diễn thật sự rất tự nhiên, ông nhất thời có chút hoảng hốt.

“Tôi cảm thấy khá tốt.” Kỷ lão vuốt chòm râu suy tư.

Các đạo diễn thảo luận, ở một bên, các nhân viên công tác cũng đang nhỏ giọng nghị luận.

“Con người sắt đá như vậy cũng có lúc dịu dàng, Liên tổ trưởng cũng thích Tiểu Thu nhỉ!”

“Chắc không đâu, Liên tổ trưởng muốn Tiểu Thu gọi anh ấy là chú…”

“Cô thì biết cái gì? Cái cảm giác bất đắc dĩ lại sủng nịnh này, chẳng phải siêu ngọt sao?”

Mấy nữ diễn viên quần chúng nghị luận sôi nổi, lúc này đột nhiên có người chen vào nói: “Các cô có cảm thấy…… Lần quay này so với lần quay đầu tiên không có giống nhau không?”

“Nữ chính không phải là mới đổi sao? Đương nhiên là không giống nhau rồi.”

“Tôi không nói cái này, trước kia chỉ cảm thấy Liên Tuấn coi Tuyên Thu như em gái, nhưng hiện tại nhìn đi… có cảm giác như người yêu, đây là ảo giác của tôi sao?”