Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát
Đăng vào: 12 tháng trước
Trên đường về nhà đối với Nguyệt Độc Thất vừa ngột ngạt vừa gian nan.
Hạc Cảnh Thần từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào, nhưng cô để ý đôi mày của hắn vẫn cứ luôn chau lại.
Nguyệt Độc Thất mím môi, cô lấy tay xoa nhẹ bụng mình.
Còn tuyên thề với bản thân sẽ không rung động, sẽ không rung cảm với kẻ đã lừa gạt cô trong suốt hai năm qua.
Lúc ấy Nguyệt Độc Thất chỉ nghĩ đến điều duy nhất là ly hôn và cùng đứa trẻ trong bụng này bỏ chạy thật xa.
Về đến biệt thự Hạc gia, ngó qua ô cửa kính xe cô thấy được Mạch Cẩm vẫn còn đứng ngoài vườn.
Hai tay chắp lại, ánh mắt đảo quanh lo lắng.
Chợt thấy xe của hắn và các vệ sĩ cuối cùng đã đưa cô về tới nhà thì Mạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Độc Thất như bị một thứ cảm xúc hận thù làm mù mịt lý trí, cô không dám đón nhận sự quan tâm mà tất cả mọi người trong Hạc gia dành cho cô nữa rồi.
Cô sợ nó sẽ trở thành một liều thuốc mê, ngâm vào rồi sẽ mãi mãi không tỉnh, mãi mãi không thoát ra được.
Hạc Cảnh Thần đánh thức cơn mộng mị của cô.
Hắn đẩy cửa xe bước ra ngoài, còn đóng lại một tiếng động mạnh.
Cô thấy hắn đi sang cửa xe bên cô, từ từ mở cửa ra.
Nguyệt Độc Thất lại theo quán tính hơi nhích người ra xa, chỉ là không thể.
Hắn càng nhìn cô càng cảm thấy tức giận, hai mắt ánh lên sự giận giữ khôn nguôi.
Tháo dây an toàn, song dùng hai tay bế thốc cô lên.
Nguyệt Độc Thất cắn môi, cố gắng đẩy hắn ra, chối cự quyết liệt tiếp xúc thân mật với hắn: “Anh buông tôi ra! Tôi tự đi được!”
Hạc Cảnh Thần liếc mắt xuống nhìn cô, lạnh lùng: “Đừng để tôi nóng tính thêm nữa.”
Trên đường về cô đã khóc đến khô cả mắt.
Bây giờ ngoài hận hắn ra cô chẳng lấy được một chút cảm xúc nào cả.
Đau đớn bủa vây, cô muốn thoát khỏi nơi này.
Cứ mỗi lần nghĩ đến cô sẽ quay lại căn phòng đó thì cô lại nhớ đến đoạn phát trực tiếp như bị yểm bùa kia.
Lúc hắn đi ngang qua sân vườn để vào trong nhà, dường như đã liếc thấy chiếc điện thoại vỡ tan tành nằm be bét trên mặt đất.
Lập tức hắn nhíu mày, hơi đứng lại nói với Mạch Cẩm: “Nhặt điện thoại lên, bảo người sửa nó cho tôi.
Một dữ liệu nhỏ cũng không được để mất.” Nói xong rồi cứ thế bưng cô vào nhà.
Hắn chỉ tốn vài giây để tháo đôi giày của mình và cô ra, trực tiếp tiến lên lầu.
Hắn bước đi càng gần đến phòng ngủ thì cô càng cảm thấy như bị ám ảnh.
Hình ảnh đôi nam nữ ríu rít xin lỗi rồi ôm hôn nhau cứ hiện ra trong đầu cô.
Kinh hãi, nước mắt cô bất giác rơi tự do.
Cô vùng vẫy hơn bao giờ hết: “Không muốn! Tôi không muốn! Anh bỏ tôi xuống! Tôi không muốn vào đó, Hạc Cảnh Thần!”
Hắn cũng không phải không để ý đến những giọt nước tuôn rơi kia của cô, cũng chưa từng có cảm giác hắn và cô lại xa cách như lúc này.
Người ở trên tay mà tâm hồn gần như không chạm được đến nhau.
Nghĩ đến đây thôi là hắn đã muốn nghiến răng ken két.
Hắn cứ thế bế cô bước vào phòng, phó mặc cho Nguyệt Độc Thất có gào thét khản cả cổ đi chăng nữa.
Vào phòng, hắn không quá mạnh bạo cũng không quá nhẹ nhàng để cô xuống giường.
Giờ mới lên tiếng nói chuyện với cô: “Nguyệt Độc Thất không phải chỉ cần em muốn ly hôn là có thể ly hôn.
Chuyện ly hôn chưa bao giờ là một mình em quyết định!”
Trước mặt hắn cô khóc rất thảm thiết.
Cứ tưởng đã cạn sạch nước mắt lúc còn ở ngoài phố rồi, ai mà nghĩ thứ hình ảnh chết tiệt kia lại hiện hữu trong đầu cô không dứt, như một cái tát mạnh mẽ vào mặt cô.
Có khi còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
“Hạc Cảnh Thần anh là đồ tệ bạc! Một mình anh đứng ra sắp đặt cho tôi và cô ta.
Lừa dối mẹ con tôi để làm gì cơ chứ? Kết hôn với tôi thì có lợi gì cho anh hay sao?!” Nguyệt Độc Thất liên tục mắng mỏ hắn.
Cô nghĩ mình đã hoàn toàn có thể tin tưởng hắn rồi kia mà? Lẽ nào tình yêu đối với hắn rẻ mạt như vậy ư?
Hạc Cảnh Thần rất không muốn nhưng cứ mỗi lần phải nhìn cô dày vò bản thân, còn vô tình dày vò luôn cả hắn thế này rất đau lòng.
Hắn ôm chặt lấy cô lại cắn răng: “Ít nhất hãy cho tôi biết tôi đã làm gì sai để em phải đau đớn, khổ sở như vậy.
Ít nhất hãy cho tôi được đính chính và giải thích.
Nguyệt Độc Thất tôi chưa từng muốn đối xử tệ với em.”
Hắn càng nói càng làm dấy lên trong đầu Nguyệt Độc Thất là những phản đối do chính ám ảnh mà cô tạo ra.
“Dối trá! Anh là đang nói dối! Anh suốt ngày chỉ có thể nói suông như vậy mà thôi! Anh ở ngoài ôm ấp với người đàn bà kia, về nhà lại giả vờ giả vịt cái gì chứ? Anh biến đi! Tôi muốn ly hôn!”
Nguyệt Độc Thất thật sự kích động rồi.
Hắn biết ngày thường cô đã không dễ gì tin tưởng hắn.
Huống hồ là vào thời điểm mang thai, tâm trạng còn phải mông lung đến thế nào nữa?
“Nguyệt Độc Thất, em nghe tôi nói đã!” Hắn quát lên cắt ngang sự bướng bỉnh của cô.
“Tôi đã bảo là không muốn nghe gì cả rồi!” Cô múa máy tay chân, cầm chiếc gối bên cạnh mình rồi ném thẳng vào mặt hắn.
Mặt hắn đen xì, cười nhạt.
Hắn đột ngột vồ tới ôm lấy cô, không để cô rục rịch.
Sau đó luồng tay ra sau gáy của cô, nắm chặt cổ cô, đẩy cổ cô ép sát vào mặt hắn.
Môi hắn chạm vào môi cô, như càng làm cô kích động, đặt tay vào ngực hắn dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra.
Nhưng hắn quá mạnh, chút sức lực yếu ớt này làm được gì kia chứ?
Hạc Cảnh Thần mặc kệ cô, môi hắn hôn cô, còn liên tục mút mút, gậm nghiến bờ môi hồng hồng quyến rũ ấy.
Nguyệt Độc Thất không tránh được, nước mắt lại luôn rơi khẽ.
Cô nhíu mày, cố gắng dùng răng mình cắn lấy môi hắn.
Hắn gần như bị bất ngờ buông cô ra, dùng tay để lên miệng.
Hắn sa sầm: “Em là ma cà rồng à? Răng cũng sắc nhọn quá nhỉ?” Trên tay hắn bây giờ là một vệt máu nhỏ màu đỏ.
Nguyệt Độc Thất nhìn hắn như vậy, lòng cũng quặn lại, nhưng cô không muốn chấp nhận cái yêu thương đó nữa, quay mặt đi: “Ghê tởm! Anh đừng để cơ thể đã đụng vào người đàn bà ghê tởm kia chạm vào tôi!”
Hạc Cảnh Thần không vui, ắt là cô có hiểu lầm gì với hắn rồi.
“Nguyệt Độc Thất em...”
“Chát!”
Một cái bạt tai vừa mạnh vừa giáng xuống đôi má của hắn.
Tròng mắt hắn rung rung như không thể tin được vào cảnh tượng vừa rồi.
Hạc Cảnh Thần quay đầu nhìn cô.
Cô đang rất giận dữ, môi cô bặm lại, đôi mắt như vừa có lửa giận mà vừa có nước đắng.
“Nguyệt Độc Thất, em đừng có bướng bỉnh nữa!” Hắn gào lên.
Nguyệt Độc Thất không nghe, cũng không thèm quan tâm.
Đối với cô, tai nghe không bằng mắt thấy: “Anh biến khỏi đây đi!”
Hạc Cảnh Thần chưa bao giờ thấy cô đối xử với mình như vậy.
Đang yêu thương mà lại hiển nhiên cự tuyệt với bản thân, còn đánh hắn nữa.
“Ly hôn đi! Rồi anh và cô ta muốn làm gì thì làm!” Nguyệt Độc Thất hét vào tai hắn.
Hạc Cảnh Thần cũng giận dữ không kém, hắn cau mày, liếc cô: “Em cứ tiếp tục la hét đi! Tôi đã nói rồi, em chưa bao giờ có quyền một mình quyết định việc ly hôn!”
Lấy tay chỉnh sửa lại chiếc áo xộc xệch của mình rồi hắn cất bước từ từ đi ra khỏi phòng.
Trả lại sự bình yên cho Nguyệt Độc Thất lại không hiểu sao còn đau đớn hơn ban nãy.
Cô ôm bụng mình, giọng cô đã bắt đầu hơi khàn: “Đứa trẻ này, con nói xem? Lúc anh ấy tạo ra con cho mẹ, có yêu mẹ không? Một chút để ý có dành cho mẹ không? Hay tất cả chỉ là bông đùa thôi?” Câu trả lời này, nếu vào thời điểm cô không mang thai liệu cô có tự trả lời được cho mình không nhỉ? Cái tâm trạng thất thường của thai phụ, cô cũng ghét nó!
...
Hạc Cảnh Thần bước xuống lầu, tâm trạng hắn mù mịt như có hàng vạn đám mây đen rồi sấm chớp bão bùng ở trên đầu, ai nhìn cũng phát sợ.
Mạch Cẩm nhẹ nhàng bước tới chỗ hắn, trên tay cô ấy cầm một chiếc điện thoại.
Tốc độ hàn gắn thứ bị vỡ tung ấy sao mà có thể nhanh đến vậy chứ, thật sự không giống người thường.
Hạc Cảnh Thần lấy điện thoại, hắn khởi động máy xem một chút.
Xem không sót một chỗ nào, từ thư viện ảnh đến các cuộc gọi nhỡ, cuối cùng là đi đến hộp tin nhắn.
Lúc này mới phát hiện ra có một đoạn hội thoại cách đây một hai giờ trước.
Hắn chau mày bấm vào xem.
Người nhận tin nhắn thì không hề hồi âm nhưng người gửi chỉ toàn là những đường truy cập kì quái.
Hắn ấn vào xem thử, lại không thấy có gì khả thi.
Lập tức sau đó trên điện thoại hiện lên một dòng chữ dài, viết: “Đoạn phát trực tiếp này đã kết thúc.”
“Mẹ kiếp!” Hắn nghiến răng, ra là cô coi trực tiếp nên hắn không thể xem lại.
“Giỏi lắm!” Hắn cười nhạt.
Bọn họ lần này đã cao tay hơn rồi, phát trực tiếp để ngoài cô ra sau này không ai xem lại được nữa.
Hắn liếc qua Mạch Cẩm và đám người giúp việc: “Trông chừng phu nhân, cho cô ấy ăn uống đàng hoàng, không được để cô ấy ra ngoài.”
Lập tức cả dàn người gật đầu, tuân lệnh: “Đã rõ thưa ông chủ.”
Hắn cứ thế định rời đi thì truyền tới điện thoại hắn là một cuộc gọi khác, nhìn thoáng qua, là Võ Tinh Huy gọi đến.
Nhấc máy lên nghe: “Alo?”
“Hạc Cảnh Thần, có thông tin về người giúp cho Tống Y Du dựng đoạn phim rồi.”.