Đăng vào: 12 tháng trước
Ma Quân thẹn quá hoá giận rời đi, Hiên Viên Mặc một mình canh giữ ở ngoài cửa, bóng lưng quật cường mà cô đơn.
Sáng sớm, Tịch Liễu ra khỏi phòng, trông thấy Hiên Viên Mặc đứng ở đó, tuấn nhan lạnh lẽo, hai đầu lông mày lộ ra vẻ kiên nghị.
Nàng khẽ chau mày đi tới, nhàn nhạt lên tiếng: "Ngươi đi đi."
Đợi một đêm, đổi lại là một câu nói lạnh nhạt như vậy làm Hiên Viên Mặc nắm chặt tay, hai bờ môi mỏng mím chặt.
Cố gắng lắm hắn mới thốt lên được một câu: "Nàng không tin bổn tọa?"
"Tin thì thế nào, không tin thì thế nào?"
Khóe môi Tịch Liễu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hai mắt trong suốt nhìn thẳng vào Hiên Viên Mặc, ngữ khí nhu hòa: "Thật sự là ta đã quên ngươi rồi, người ta thích chính là Ma Quân, cho nên ngươi đi đi."
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau đớn truyền đến.
Gân xanh của hắn nổi lên, trong đôi mắt u tối kia chàn đầy đau thương, hắn muốn nói hắn không tin, nhưng lại không thể nói ra nổi một chữ, hắn tự nhận mình là người kiêu ngạo, chưa bao giờ có thói quen quấn quít một thứ vốn không thuộc về mình.
Nhưng bảo hắn buông tay, hắn không nỡ!
"Chỉ là nàng mất trí nhớ cho nên mới nói như vậy, trước khi nàng mất trí nhớ, mạng sống của mình nàng cũng không thèm để ý mà tới tìm bổn tọa, nói nàng yêu bổn tọa rất nhiều."
Hiên Viên Mặc cố gắng thuyết phục Tịch Liễu , kỳ thật cũng là thuyết phục chính mình.
Nếu không hắn đã chạy trối chết, mà không phải đứng ở nơi này cùng Tịch Liễu nghiên cứu vấn đề yêu hay không yêu.
"Cho dù ngươi nói là sự thật, thì đó cũng là chuyện đã từng, ta hiện tại đã là the tử của Ma Quân, cho dù ta khôi phục lại trí nhớ, ta cũng vẫn sẽ là thê tử của Ma Quân, chúng ta không thể nào."
Lúc Tịch Liễu quay người rời đi, nước mắt nàng không khỏi trào ra.
Nàng bước đi thật nhanh.
Tối hôm qua Ma Quân nói với nàng rất nhiều, nàng đều không nghe lọt tai, mãi đến khi hắn nói Hiên Viên Mặc là quỷ, là quỷ thì phải đi địa phủ đầu thai.
Nếu nàng ở bên Hiên Viên Mặc sẽ làm mất cơ hội đi đầu thai của hắn, nhưu thế là hại hắn.
Tịch Liễu suy nghĩ cả đêm, nàng cảm thấy có lẽ đây là ý trời, dù sao cũng đã quên, vậy thì đừng có lại hại người ta nữa, người và quỷ nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cho nên nàng quyết định đuổi Hiên Viên Mặc đi, để cho hắn chuyển thế luân hồi.
"Tịch Liễu."
Hiên Viên Mặc đột nhiên rống to, bước chân Tịch Liễu có chút cứng đờ, nhưng nàng không quay đầu lại.
Nàng nghe được Hiên Viên Mặc ở phía sau hô: "Đã nói là sinh tử gắn bó cơ mà."
"Ma Quân là cửu ngũ chí tôn, ta càng muốn làm Ma hậu."
Tịch Liễu thản nhiên nói, thanh âm rất nhẹ nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc bén vô hình cứa vào lòng Hiên Viên Mặc.
Cơ thể hắn bắt đầu run rẩy, thần sắc trở nên có chút dữ tợn, hắn muốn gào thét.
Nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh nào, chỉ đứng lẳng lặng ở đó, nhìn thân thể nhỏ nhắn của Tịch Liễu từng bước rời đi.
Nàng đi như mang theo cả trái tim hắn ra ngoài, đau đến tê tâm liệt phế nhưng hắn lại không có dũng khí giữ chặt lại.
"Mặc ca ca, ta muốn làm tân nương của huynh!"
Lời nói ấy lại vang lên bên tai hắn, nhưng bây giờ, nàng lại nói nàng muốn làm Ma Hậu
Hiên Viên Mặc cắn nát môi, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, hắn ngã xuống, giống như bị rút cạn hơi thở, nằm xụi lơ trên mặt đất, một lúc lâu sau mới vô lực đứng lên.
"Nương tử, ta chuẩn bị rất nhiều kiểu bữa sáng cho nàng rồi đây, nhìn xem nàng thích loại nào."
Ma Quân thân mật kéo ghế cho Tịch Liễu.
Đầu bếp và nguyên liệu nấu ăn hắn đều cố ý mang từ nhân gian tới đây, tất cả đều là của ngon vật lạ hiếm có trong truyền thuyết.
"Ta không biết!"
Tịch Liễu nghe lời ngồi xuống, nhìn về phía bàn đầy đồ ăn, đột nhiên nhớ tới một loại cháo.
Nàng không biết cháo kia gọi là gì, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ mùi vị của nó.