Đăng vào: 12 tháng trước
Tịch Liễu lắc đầu, cao giọng nói: "Tôi không phải Phượng nữ, anh nhận lầm người rồi, tôi không thể nào là cô ta được."
Hiên Viên Mặc mím môi, trên trán xuất hiện mấy cái vạch đen, hai con ngươi thâm trầm nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.
Tịch Liễu nắm chặt tay hắn, lại một lần nữa cao giọng nói: "Hiên Viên Mặc, tôi không phải Phượng nữ." "Sau đó thì sao?" Hiên Viên Mặc hừ lạnh, khóe môi hắn hiện lên ý cười giễu cợt.
Hắn nắm chặt cằm Tịch Liễu, tàn nhẫn nói: "Cô cho rằng chỉ cần cô phủ nhận tất cả mọi chuyện thì ta có thể buông tha cho cô sao?" "Không phải!" Tịch Liễu vội ôm chầm lấy hắn.
Hiên Viên Mặc không ngờ Tịch Liễu lại có hành động như vậy, thân thể có chút cứng đờ.
Hắn muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng cũng vẫn mặc kệ và chỉ hừ lạnh: "Mục đích sống của cô chính là hầu hạ bổn tọa!" Tịch Liễu dựa vào lồng ngực hắn, mặc dù thân thể Hiên Viên Mặc rất lạnh nhưng cô lại không hề để ý một chút nào.
Ôm hắn chặt như vậy, cảm giác sợ hãi và bất an cũng tiêu tan bớt, mặc dù biết rõ hắn là một con quỷ đáng sợ, hắn tới đây chỉ để tra tấn cô nhưng cô cũng không nỡ buông tay.
Thời gian như dừng lại, Tịch Liễu nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Cô vừa ngẩng đầu thì đã bị đôi môi lạnh buốt tập kích, bịt kín miệng của cô.
Tịch Liễu bị đặt trên mặt bàn, động tác thô lỗ giật bỏ quần áo trên người Tịch Liễu ra, dường như Hiên Viên Mặc muốn chứng minh hắn hận cô đến nhường nào.
Tịch Liễu không phản kháng mà lựa chọn ôm cổ hắn, hai mắt nhắm chặt như đang nghênh đón hắn xông tới.
Hình như cô lại nhớ tới giấc mộng kia.
Trong biển hoa, cô và Hiên Viên Mặc nhìn nhau chăm chú, tim đập của cô đập rất nhanh, hai má đỏ ửng, còn Hiên Viên Mặc thì cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô.
Lồng ngực hắn rất ấm áp, cô muốn được hòa tan vào trong cơ thể hắn.
Cô nghe thấy cô nói với Hiên Viên Mặc: "Mặc ca ca, ta thích huynh, ta muốn gả cho huynh, muốn làm tân nương tử của huynh." "A." Hiên Viên Mặc đột nhiên xông vào, Tịch Liễu không tự chủ được mà phát ra tiếng kêu rên.
Cô mở to mắt, trông thấy trên gương mặt Hiên Viên Mặc là thần sắc lạnh lẽo, hai mắt tràn ngập hận ý, đôi mắt cô liền ươn ướt.
Hắn va chạm mãnh liệt vào cô, dường như muốn xé cô ra làm trăm mảnh mới có thể chứng minh hắn hận cô nhiều như thế nào.
Sức lực toàn thân như bị hút cạn, hiện giờ cô giống như một con cá thiếu nước, há miệng lấy khí, nhìn lên trần nhà thì thấy nó lắc lư.
Hiên Viên Mặc dựa vào người cô, khí tức lạnh lẽo không ngừng xâm nhập vào từng lỗ chân lông của cô, dường như hắn muốn làm cô bị đông cứng.
Cô ôm hắn nhưng hắn lại không chút lưu tình mà cạy tay cô ra rồi lạnh lùng biến mất.
Tịch Liễu gắng gượng đứng dậy, quần áo đã bị xé nát, thân thể trần truồng bước từng bước một vào phòng tắm.
Trong gương, hai con ngươi cô sưng đỏ, thần sắc tiều tụy.
Cô cầm vòi hoa sen, bật chế độ nước ấm rồi phịt lên người mình như muốn xua tan đi cảm giác lạnh lẽo.
Tịch Liễu kì cọ cơ thể, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Hiên Viên Mặc nhìn cô với ánh mắt tràn đầy hận ý.
Tấm gương nổi lên một tầng sương nhạt.
Tịch Liễu lau khô cơ thể, vô tình nhìn về phía tấm gương, bên trong lộ ra màu hồng nhàn nhạt trông giống như là máu đang chậm rãi chảy ra.
Cô nhìn thấy mình ở đó, trong gương, hai mắt cô đỏ như máu, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Ah" Tịch hét toáng lên, xoay người bỏ chạy.
Nhưng hai chân cô lại bủn run, uốn éo không nghe theo sự sai bảo của cô làm cô mất trọng tâm, cả người tung bay trên không trung.
Cô vô thức nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng mình sẽ ngã xuống nền nhà lạnh băng nhưng không ngờ lại rơi vào cái ôm lãng lẽo mà cô hằng mong chờ.
.