Chương 5: 5: Hôn Một Cái Nhé!

Tổng Tài Giả Ngốc Ai Là Sói

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Thi Nhi ngạc nhiên, lập tức đẩy nhẹ Hàn Thẩm ra khỏi người mình.

Nhiều lúc cô cứ cảm thấy, anh chồng này của cô, bị ngốc theo kiểu thông minh ấy.

Nghe hơi khó tin, nhưng cô thấy nó chính là như vậy.
"Này! Thôi nhé! Tránh xa tôi ra!"
Thi Nhi lòm còm định ngồi dậy thì bị Hàn Thẩm giữ tay.

Anh đột nhiên lại giở chứng, nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước, giọng điệu đáng thương.
"Em hết thương anh rồi!"
"Ơ tôi..."
Khổ quá mà! Mỗi lần Thi Nhi không chiều theo ý của anh, là anh lại mít ướt rồi khóc om sòm cả lên.

Mà bây giờ thì đã gần tối rồi, lão gia thường đi nghỉ rất sớm.

Với âm thanh la khóc vang trời này của anh, nhất định cả nhà này đều sẽ nghe được.
Nhìn thấy cô mãi vẫn chưa chịu trả lời, Hàn Thẩm bắt đầu mếu máo, liền oà khóc một trận như mưa bất.

Thi Nhi bối rối vô cùng, vội vàng nhích đến, luống cuống muốn dỗ dành anh.
"Này! Suỵt! Đừng khóc mà! Cha anh còn phải nghỉ ngơi đấy!"
Không hề có tác dụng, anh còn vừa khóc vừa giẫy giụa kịch liệt vô cùng.

Thi Nhi cũng bực mình lắm rồi, lão gia thì không nói đến, lỡ mà phu nhân nghe được thì sẽ bị mắng cho không còn manh giáp nào.

Cô không nhu được thì đành ***** ***, ra vẻ hung dữ quát anh.
"Anh có im không hả? Sao cứ khóc mãi thế?"
Hình như có chút tác dụng rồi, anh đã ngưng khóc.

Trên mặt còn bệt nước mắt, anh nhìn cô mà trông rất tội nghiệp và uất ức.

Thi Nhi nhìn anh, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nghẹn ngào hỏi cô.
"Em quát anh à?"
Cô cương quyết làm căng với anh, gật đầu chắc nịch.
"Ừm! Tôi quát đấy!"
Hàn Thẩm lại hỏi cô một câu nữa.
"Quát to thế cơ á?"
Thi Nhi chớp mắt, cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa thì anh lại hét toáng lên rồi khóc tiếp.

Cô bất lực toàn tập.

Bây giờ thì hay rồi, muốn dỗ cũng không được mà muốn quát cũng không xong.

Anh vừa vẫy vùng vừa khóc la lại vừa đòi.
"Em quát anh! Huhu! Anh chỉ muốn hôn thôi mà!"
"Huhu! Anh muốn hôn! Anh muốn hôn!"
Đòi hỏi quá đáng thật! Phó Hàn Thẩm! Tôi về đây đã được 1 năm rồi mà có bao giờ anh giở chứng như thế đâu? Anh nhớ mẹ tôi cũng thông cảm cho anh, an ủi anh.

Thế là, anh bây giờ đang là được voi đòi tiên, được an ủi thì đòi hôn hả? Thật không hiểu tại sao tôi lại vào đúng cái nhà này nữa vậy trời? Rốt cuộc anh có bị ngốc không vậy?
Nghĩ cả một buổi trời, vậy mà anh vẫn nhất định không chịu ngừng khóc, càng khóc thì càng to hơn.

Dưới lầu có tiếng của lão gia, ông hỏi.
"Có chuyện gì trên đó thế?"
Thi Nhi cuống cuồng, đưa tay bịt miệng anh lại, nhưng anh vẫn ngang bướng mà kêu la.


Cô một lần nữa bất lực, nhìn anh não nề hỏi.
"Bây giờ muốn hôn phải không?"
Hàn Thẩm gật đầu liên tục, nhất định muốn được hôn.

Cô chưa từng nghĩ, mình lại trao nụ hôn đầu cho một người ngốc thế này.

Là chồng thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là trên danh nghĩa, cô cũng chưa từng nghĩ một người tỉnh táo như cô và một tên ngốc như anh lại có thể cùng chung chăn gối.
Nhưng dù gì đi nữa, người ngoài nhìn vào cũng đã xem cô là con dâu của Phó gia rồi.

Bây giờ mà ra đường kêu ca mình bị mất nụ hôn đầu bởi chồng của mình, vậy có phải là quá nực cười không?
Cô chỉ đành chấp nhận số phận, nhắm mắt lao đến hôn "chụt" lên môi anh một cái.

Những tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, nhưng không hề.

Anh còn đưa tay túm lấy cô, giữ nguyên hiện trạng ấy, ngấu nghiến môi cô.

Thi Nhi một phen hoảng hốt, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.

Hôn xong, Hàn Thẩm còn nhìn cô cười hì hì, cứ như rất thích.
"Môi của vợ...!ngọt quá đi thôi!"
Thi Nhi ngỡ ngàng ngơ ngác, cô chớp hàng mi, gật đầu mà trong lòng bối rối bồn chồn.

Trải nghiệm hôn một người ngốc nhưng hoàn toàn tỉnh táo, hoá ra là thế này.
Cô nuốt nước bọt, đưa tay lên chạm đôi môi ướt át rồi quay mặt đi vội.
"Xong...!xong rồi đấy! Vừa lòng anh chưa?"
Hàn Thẩm gật gật đầu, xong rồi lại xoay người cô về phía mình.

Anh nhìn cô thích thú, còn cô thì không thấy vui vẻ chút nào.

Nếu như anh mà không ngốc, thì nụ hôn này chắc sẽ lãng mạn hơn cô nghĩ nhiều.

Nhưng tiếc quá, mọi chuyện vẫn là không như cô mong muốn.

Anh nhìn cô mím môi, suy nghĩ một lúc rồi lại nói.
"Môi của vợ...!mềm thật, thơm thật."
Thi Nhi cười gượng gạo.
"Ừ ừ! Là môi mềm tự nhiên không dùng mỹ phẩm đấy!"
Hàn Thẩm đột nhiên khom người lại gần, nhìn cô mỉm cười đầy thành khẩn, chớp chớp mắt.
"Vậy anh hôn một cái nữa nhé! Được không?"
Thi Nhi ngây người ra, sau đó là một loạt phản ứng vô cùng dữ dội.

Cô vùng đứng dậy, quát lớn
"Không bao giờ!"