Chương 35: Chương 35: Yêu em, cần em, bên anh nhé!

Marry Me, Sister!

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Mùa đông vừa tới, đem theo cái giá lạnh phủ lên khắp mọi nơi. Noel cũng sắp đến, ngoài đường đã rộn rã không khí vui vẻ. Văn phòng Thiên Bối bị mấy bà chị điệu đà trang trí lòe loẹt đến mức mà khi cô bước vào còn tưởng nhầm là một cửa hàng mua sắm nào đó kia. Nhìn thấy một toán người đang ngồi túm tụm nói chuyện phiếm, Dương Thiên Bối cố tình nện mạnh gót giày cao gót xuống sàn, sẵng giọng:
- Hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ?
Tất thảy mọi người đều giật bắn mình, trợn mắt nhìn cô gái trong bộ váy công sở màu trắng rất quý phái đang đứng ở cửa phòng, không hẹn cùng hô lên:
- Trưởng phòng.
Thiên Bối mỉm cười, bước từng bước chậm rãi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống ghế da, mở chiếc laptop. Một chuỗi hành động kì lạ khiến ai nấy đều khó hiểu. Nhưng bất ngờ, Trưởng phòng của chúng ta lại nhàn nhạt nói:
- Vũ Hải Huy, tháng này nộp muộn bản thiết kế. Nguyễn Minh Tâm, hôm 15 lén ra ngoài nghe điện thoại trong lúc họp ngót nửa tiếng. Hà Dương Giang, đi làm muộn vào hôm 12. Phạm Thanh Loan, trong giờ làm việc, lén chơi game trên mạng...
Ngót ngét đến gần chục giây sau, sau khi kế thúc bảng liệt kê dài ngoằng, Thiên Bối ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hết sức “dịu dàng”:
- Vậy tháng này, mọi người muốn nhận bao nhiêu tiền lương?
Cả văn phòng nín thở, cơ hồ nghe rõ cả tiếng điều hòa kêu ro ro, động cơ máy tính rì rì và không thể thiếu tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực. Họ sợ đến tím tái mặt mày. Trong đầu ai nấy đều vang lên câu hỏi " Làm thế nào mà Trưởng phòng biết được cơ chứ? Những việc đó đều xảy ra khi Trưởng phòng không có mặt kia mà?"
Dương Thiên Bối nhướn mày, thấy nhân viên của mình đang trong trạng thái cực kì hoảng hốt, không nhịn được phá lên cười:
- Mọi người sợ vậy kia á? Tôi đùa thôi mà!
- Trưởng phòng!- Cả văn phòng lại đồng loạt la lên đầy ấm ức, đến nỗi khiến những phòng bên cạnh phải tò mò.
Bà chị già Linh Lam còn chạy đến ghì đầu Thiên Bối xuống, the thé nói:
- Trưởng phòng làm bọn chị hết hồn! Đang tự hỏi con nhỏ này hôm nay có phải là bị làm sao rồi không?
Cô gái nhỏ cười khanh khách, những tiếng cười khác cũng rộ lên sau đó. Dương Thiên Bối tuy đứng ở vị trí cao nhưng rất thân thiện với mọi người, coi họ như người thân trong nhà, có thể tự do cười thỏa thích trong giờ hành chính. Nhưng nếu làm việc thì lại vô cùng nghiêm túc, ngoài giờ thì thi thoảng còn rủ đồng nghiệp đi ăn uống. Tính cách đó của cô khiến mọi người trong công ti từ giám đốc đến lao công cũng hết mực quý mến.
- Thực ra gần Giáng sinh và Tết rồi, tôi không muốn làm khó mọi người nữa, cứ thoải mái làm việc thôi. À! Nghe nói Sếp sẽ có quà rất lớn cho ai sớm hoàn thành nhiệm vụ trước ngày Nghỉ lễ đấy.- Thiên Bối nói một tràng, kết thúc bằng nụ cười rất hàm ý.
Cả văn phòng nghe xong cùng tức tốc trở lại vị trí làm việc. Nói gì thì nói, tiền đối với họ có khi còn quan trọng hơn cả mạng sống ấy chứ.
- Trưởng phòng! Nghe nói Phó giám đốc Trần đang theo đuổi chị đó. Em thật là ghen tị!
Cô em út của văn phòng vừa cuốn cuốn mấy lọn tóc, cong môi nói khiến không khí lại một lần nữa sôi sục, mọi người đều ngóng tai lên hóng chuyện. Thiên Bối đang kí mấy bản hợp đồng, nghe vậy thì hơi cười, nhưng lại chẳng nói gì. Cái tên họ Trần đó, vừa ngạo mạn, lại có thói quen tự tâng bốc mình. Còn lâu cô mới thích anh ta.
- Này! Trưởng phòng của chúng ta có rất nhiều vệ tinh xung quanh đó. Xem đi, ngay đến tổng giám đốc của công ti Chương Vương cũng rất để ý đến cô ấy.
- Wow!- Ai nấy đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ đến cô gái đang ngồi sau chiếc bàn Trưởng phòng.
Nhắc đến Vương Thần, Thiên Bối lại thấy lòng mình se thắt lại. Nhớ ánh mắt cầu khẩn của cậu ngày hôm đó, cô phải dằn lòng buông xuôi, cô không muốn tổn thương cậu, nhưng chẳng thể làm khác được. Lòng cô chỉ có một người, vĩnh viễn chỉ có duy nhất người đó thôi.
" Chương Vương Tử! Đã qua năm năm rồi, cậu vẫn không trở về hay sao?"

- Tôi và Vương Thần chỉ là bạn từ nhỏ. Không hề có gì cả.- Thiên Bối cúi đầu, mái tóc dài che đi đôi mắt buồn thương.
- Lại còn gọi cả tên thân mật của người ta ra, không có gì là tự dối mình. Trưởng phòng của chúng ta vừa tài giỏi lại xinh đẹp như vậy. Có đến mấy lượt giám đốc xếp hàng ấy chứ.
Thiên Bối thực sự muốn nhét vào miệng đám người nhiều chuyện này mấy cái bánh mì cho bớt thói tám nhảm đi. Họ lại cười rộ lên khi thấy cô tức giận. Này, có biết ai là người trả lương ấy người không thế?
Thiên Bối phẩy tay không thèm chấp.
Buổi trưa. Trời lạnh cắt da cắt thịt. Thiên Bối khoác chiếc áo lông thú dày cộp, xoa xoa hai tay ra chỗ để xe. Vương Thần vừa gọi điện mời cô ăn cơm, hình như cậu ấy có chuyện gì muốn nói. Cô nói sẽ tự lái xe đến, tránh để mọi người dị nghị về mình, Vương Thần cũng đành chấp nhận.
Trời không có nắng, chỉ có vài đám mây trắng xốp chậm chạp trôi. Ngoài đường, người người đi lại tấp nập, có lẽ họ đang chuẩn bị cho dịp noel sắp tới, và đón cả tết dương lịch nữa. Ngồi trong xe, lắng nghe một bản nhạc nhẹ, cô thấy lòng khoan khoái kì lạ. Vậy là thời gian đã trôi qua nhanh đến không kịp chớp mắt, cô bây giờ đã có sự nghiệp vững chắc, hoàn toàn có thể sắm sửa ình một căn hộ ra trò. Nhưng cô vẫn muốn ở cùng lão gia và phu nhân, vì đã sớm gắn bó với nơi mình trưởng thành. Cô định chờ lúc thích hợp sẽ thưa chuyện chuyển ra ngoài sống.
Đang miên man trong những giai điệu nhẹ nhàng, chợt chuông điện thoại cô reo lên ỉnh ỏi lạ thường. Cô nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại, một dòng chữ nổi bật " Khỉ điên" hiện lên cùng hình đại diện một tên nhóc đang nhăn nhó của 5 năm về trước. Tim Thiên Bối bỗng nảy lên dữ dội, vội vàng táp xe vào lề đường. Nắm chặt điện thoại, cô run rẩy như thể cái lạnh ngoài kia đã lọt vào trong. Đã nửa năm rồi cậu không liên lạc với cô, không rõ nguyên nhân vì sao. Nhưng điều đó khiến trái tim cô tổn thương nặng nề. Bây giờ, cậu đang ở đây, mà không phải, chỉ là cái điện thoại thôi mà. Mãi một lúc sau, cô mới dám để lên tai, e dè nói:
- Alo...?
- Đồ ngốc này! Làm gì mà nghe lâu thế? Đang ở cạnh thằng khốn nào đúng không?
- Không... là cậu thật... hả?- "Đúng là giọng nói này rồi!" Thiên Bối reo lên trong lòng.
- Không thì là ai chứ! Này!- Vương Tử chợt gọi to.
- Hả... Hả?- Điều đó khiến Thiên Bối giật bắn mình.
- Tôi... ừm, tôi... giờ đang ở sân bay Nội bài, bà chị ra đón được không? Nhanh không sắp chết rét rồi đây này.- Quả là giọng Vương Tử có hơi run.
Thiên Bối không tin nổi vào tai mình, cô kéo chiếc điện thoại ra nhìn một hồi rồi lại áp vào tai.
- Có thể… nhắc lại lời cậu vừa nói một lần nữa không?
- Hửm, tôi đang ở sân bay Nội Bài. Ra đón ngay lập tức nếu chị không muốn nhận về một cá xác chết cóng. – Đầu bên kia có vẻ đang rất sốt ruột.
- Thật sao? – Thiên Bối bỗng chốc thấy mắt mình mờ đi. Sự sung sướng biến thành một tầng nước mỏng phủ lên đôi mắt thạch anh ám khói.
- Trời ạ! Nhanh đi, tôi chết đến nơi rồi, đừng có hả hỉ gì nữa... nhanh lên đấy!
Tút tút...
Một chuỗi dài tín hiệu ngắt cuộc gọi vang lên sau đó, Thiên Bối vẫn trố mắt hệt như kẻ thần kinh. Chợt cô kêu lên như một đứa trẻ được quà.
- Cậu ấy về rồi!
Chiếc xe màu đỏ chói bỗng lao vụt đi sau một hồi đỗ lặng bên lề đường.
.
.
.

Vương Thần ngồi im trong quán cơm đã được một tiếng, thức ăn trên mặt bàn cũng nguội lạnh đi từ lâu. Người phục vụ hỏi có muốn làm nóng lại không, nhưng cậu từ chối. Nhìn qua lớp cửa kính, dòng người qua lại mỗi lúc một tấp nập hơn. Trong đó, không có hình bóng của cô gái ấy.
Thiên Bối! Lại lỡ hẹn rồi sao?
Cậu muốn hẹn cô ra ngoài, chỉ để nói một điều cuối cùng, nhưng đã lâu rồi, sao vẫn chưa đến. Vương Thần thẫn thờ, đôi môi nhợt nhạt lạ thường. Ánh mắt mong ngóng về một nơi xa xăm nào đó.
Cậu đợi cô, dùng cả đời chờ một người con gái, kiên nhẫn chờ người ấy hồi tâm chuyển ý nhưng ngẫm nghĩ lại thì mình hệt một kẻ ngốc. Ai nói cậu thông minh? Ai nói cậu giỏi giang? Đến nắm giữ một cô gái cậu còn không biết, cứ thế giương mắt nhìn cô bước ra khỏi cuộc sống của mình. Cậu chưa bao giờ hận ai nhiều như Dương Thiên Bối. Nhưng càng hận lại càng yêu nhiều hơn. Dù có khoét con tim này ra cũng không thể quên được cô. Trên thế gian này, cậu nhận mình là kẻ si tình ngốc nghếch, mãi hướng về một người chẳng yêu mình.
Một trận đau đầu chợt truyền đến khiến Vương Thần phải cúi gập người xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu. Mặt cậu cắt không một giọt máu, đôi môi mím đến trắng bệch. Nước mắt chợt lăn xuống, vô tình buông rơi trên nền đất lạnh. Bàn tay cậu vò nát tờ giấy mang số phận bi kịch áp đặt lên mình.
Rốt cuộc thì, ông trời quá tàn nhẫn!
Tôi sẽ yêu thương bản thân tôi nhiều hơn. Nhất định nhiều hơn khi tôi yêu em!
Vĩnh biệt em! Tình yêu của tôi...
.
.
.
Sân bay hôm nay lại vắng người kì lạ, Thiên Bối cứ nghĩ rằng gần Tết rồi thì người về phải đông lắm chứ. Cô gái mặc áo lông thú đứng ngó nghiêng ở quầy tiếp tân, mãi không thấy bóng dáng của Vương Tử đâu. Chợt từ loa thông báo vang lên một giọng nói không thể "bá đạo" hơn của cậu nhóc nọ.
- Người nào tên Dương Thiên Bối, lập tức đi thẳng, rẽ trái, thấy cái hình trái tim màu đỏ thì cầm lấy. Sau đó cứ làm theo chỉ thị. Nghe chưa đồ ngố...
Chưa kịp nói hết câu, chiếc micro đã bị dựt mạnh khỏi tay cậu trai, liền sau đó là một tràng âm thanh đứt quãng phát ra từ loa thông báo:
“ Này này cậu kia, không được tùy tiện đụng vô...@%#^$#^@#”
Sau đó là một mớ hợp âm hỗn tạp. Mặt Thiên Bối méo xệch, âm thầm thấy xấu hổ nhưng đành làm theo lời của tên kia. Đi thẳng, rẽ phải. A! Có cái trái tim màu đỏ thật! Cô cầm lên, giở ra đọc, dòng chữ nghệch ngoạc như đáp gạch vào sự trong sáng của Tiếng Việt hiện lên.
- Rẽ phải đi! Thấy cái hòm thư góp ý không? Đứng ở đó khoảng 30 giây rồi đi về bên trái, quay lại đằng sau.
Thiên Bối thấy mình giống trẻ con, nhưng vẫn làm theo một cách vô thức. Không rõ là cái tên nhóc này bị làm sao? Có đi đón thôi mà cũng chơi trò trốn tìm này. Thật hết nói! Nhưng Thiên Bối bỗng thấy tim đập dữ dội...
Không gian chợt vang lên tiếng guita điện, cùng những âm thanh sâu lắng.
A hundred and five is the number that es to my head
When I think of all the years I want to be with you
Wake up every morning with you in my bed
Thats precisely what I plan to do

And you know one of these days when I get my money right
Buy you everything and show you all of the finer things in life

Well forever be in love so there aint no need to rush
But one day I wont be able to ask you loud enough
Ill say will you marry me
I swear that I will mean it
Ill say will you marry me
Singing oohh, ooh, ooh
Oh yeah
[ Dịch: 105 là con số xuất hiện trong tâm trí anh lúc này
Khi anh nghĩ về thời gian được bên cạnh em
Thức dậy mỗi sớm với em trên chiếc giường thân yêu
Đúng vậy! Đó là kế hoạch của anh
Và em có biết rằng một trong những ngày khi anh có trên tay sự nghiệp
Mua mọi thứ và cho em thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống
Chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau vậy nên anh sẽ không cần vội vàng
Nhưng một ngày nào đó anh sẽ không thể hỏi em đủ lớn
Anh sẽ nói rằng hãy lấy anh em nhé
Anh thề rằng anh đã dự định điều đó từ lâu lắm rồi
Anh sẽ nói rằng hãy lấy anh em nhé
Hát vang oohh, ooh, ooh
Oh yeah
[ Dịch: Tiểu Thiên]
Một giọng hát vang lên phá tan bầu không khí im ắng. Thiên Bối khựng lại, cô xoay lưng, chỉ thấy ngồi đó, một chàng trai với mái tóc đỏ rực như ngọn đuốc, những ngón tay gẩy điệu nghệ trên dây đàn guita, nụ cười nở rạng rỡ trên đôi môi, ánh mắt hướng tia nhìn dịu dàng về phía cô gái mặc áo choàng lông thú.
Thiên Bối kinh ngạc khi nhận ra đó là Vương Tử. Cậu đã lớn bổng, cao hơn trước rất nhiều, mái tóc nhuộm đỏ để hờ hững, khuôn mặt chững chạc hơn nhưng vẫn phảng phất nét trẻ con ngày nào. Chiếc áo măng tô màu vàng nhợt cùng đôi giày cá tính, chẳng thể nổi bật hơn với mái đầu đỏ hơn máu kia. Bờ môi mấp máy những giai điệu tiếng Anh ngọt ngào, một tay cậu gẩy đàn, một tay hướng về phía cô hệt như một ca sĩ thực thụ.
How many girls in the world could make me feel like this?
Baby I dont ever plan to find out
The more I look, the more I find the reasons why
Youre the love of my life
You know one of these days, when I get my money right
Buy you everything and show you all of the finer things in life
Well forever be in love, so there aint no need to rush
But one day I wont be able to ask you loud enough
Ill say will you marry me
I swear that I will mean it
Ill say will you marry me
And if I lost everything
In my heart it means nothing
Cause I have you, girl I have you
To get right down on bended knee
Nothing else would ever be better, better
The day when
Ill say will you marry me
I swear that I will mean it
Ill say will you marry me (Yeah)
Ill say will you marry me (The day I get on my knees)
I swear that I will mean it
Ill say will you marry me (what you do to me baby)
Got me singing (ooh)
Got me singing (ooh)
Would you marry me baby (ooh)
[ Marry me - Jason Derulo]
[ Dịch: Bao nhiêu cô nàng trên thế gian này có thể cho anh cảm giác như thế
Em yêu! Anh không lên kế hoạch để khám phá điều đó
Những gì anh thấy là lí dó vì sao em là tình yêu của đời anh
Và em có biết rằng một trong những ngày khi anh có trên tay sự nghiệp
Mua mọi thứ và cho em thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống
Chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau vậy nên anh sẽ không cần vội vàng
Nhưng một ngày nào đó anh sẽ không thể hỏi em đủ lớn
Anh sẽ nói rằng hãy lấy anh em nhé
Anh thề rằng anh đã dự định điều đó từ lâu lắm rồi
Anh sẽ nói rằng hãy lấy anh em nhé
Và nếu anh đánh mất mọi thứ
Trong trái tim anh điều đó chẳng là gì cả
Vì anh đã có em, em yêu, anh có em
Thật đúng đắn khi quỳ gối xuống
Không có gì khác tuyệt hơn giây phút này
Anh sẽ nói rằng hãy lấy anh em nhé
Anh thề rằng anh đã dự định điều đó từ lâu lắm rồi
Anh sẽ nói rằng hãy lấy anh em nhé
Hãy là cô gái của riêng mình anh được không em?
[ Dịch: Tiểu Thiên]
Nụ cười tỏa nắng giữa thời tiết lạnh giá. Trái tim Thiên Bối đập thình thịch trong lồng ngực, chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy. Cậu ấy đã trở về, cùng một món quà thật đặc biệt. Tất cả mọi người trong sân bay cùng dừng bước để quan sát một màn cầu hôn lãng mạn nhất từ trước đến nay. Chàng trai trẻ tuổi say mê trong điệu nhạc ẩn chứa lời cầu hôn nồng nàn. Cô gái xinh đẹp đứng bất động, dường như cô ta đang rất hồi hộp.
Những giai điệu tươi vui vẫn cất lên, truyền làn sóng ấm nóng đến cô gái kia, tựa một vòng tay đang quàng lên người cô. Vương Tử mỉm cười, kết thúc bản nhạc bằng một đóa hoa hồng đỏ thắm, cậu sải từng bước đến phía Thiên Bối. Một thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ chiếc hộp vuông nhỏ nhắn trên bàn tay của cậu.
- Yêu em, cần em. Lấy anh nhé!
Tất cả những người có mặt ở sân bay đồng loạt vỗ tay, thậm chí còn chụp ảnh, quay video. Dương Thiên Bối vỡ òa trong hạnh phúc, cô không kiểm soát được nhịp tim của mình nữa rồi. Đây có lẽ là lần xúc động nhất trong cuộc đời cô. Người cô thương, nhớ nhung suốt thời gian qua đang đứng trước mặt cô đây, cậu thật khác, cùng lời cầu hôn thật sự khiến cõi lòng cô thổn thức không yên.
Thiên Bối xúc động đến nỗi nước mắt cứ thế chảy dài từ hai khóe mi, cô nhẹ gật đầu. Cuối cùng cậu cũng đã trở về rồi, cô cứ nghĩ mình sẽ chờ cậu cả đời. Nhưng thời gian dường như đã quá đủ cho hai người. Cô dang tay kìm nén tiếng khóc cất lên, bàn tay run rẩy chìa ra. Vương Tử vẫn mỉm cười dịu dàng, cậu nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn, luồn vào ngón áp út của cô, như một lời khẳng định rằng cô gái này đã hoàn toàn thuộc về cậu, kể từ giờ phút này trở đi, họ sẽ vĩnh viễn bên nhau trọn đời.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên vầng trán cô, một cái ôm thật chặt thay cho bao nhớ thương thời gian qua. Một bàn tay nắm chặt một bàn tay, họ cùng nhau chạy về phía thiên đường tình yêu ngọt ngào.
- Anh yêu em!
- Em cũng yêu anh!
Thời gian không phải là kẻ thù đáng sợ của tình yêu, đôi khi nó lại trở thành chìa khóa để mở cánh cửa ngọt ngào nhất. Dương Thiên Bối và Chương Vương Tử đã cùng trải qua những thời khắc khó khăn nhất, nhưng có lẽ tình yêu của họ quá lớn để không thể bị thời gian xóa nhòa mà lại lớn dần lên.
HẾT