Chương 25: Chương 25: Đi biển

Marry Me, Sister!

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Mùa hè được đi biển là một điều vô cùng tuyệt vời. Hãy tưởng tượng được thả mình giữa đại dương, để những con sóng mát rượi trườn qua người, bạn sẽ thấy yêu biển và hạnh phúc đến thế nào.
Hưởng ứng tuần lễ mùa hè nóng bỏng, nhà họ Chương quyết định tổ chức một buổi Picnic đến biển Nha Trang xinh đẹp nhân dịp gia đình hội ngộ.
Tối hôm đó. Trong căn biệt thự mái đỏ.
- Lão gia à! Nhìn xem màu nào đẹp hơn?- "Mẹ trẻ" Khải Nhi nũng nịu đem hai bộ bikini một đỏ một hồng rất chói mắt cho Chương lão gia chọn.
- A! Màu nào cũng đẹp hết á.- Lão gia đang mải xem ti vi, không cần nhìn nhưng vẫn thản nhiên nói.
Khải Nhi hậm hực thầm rủa vài câu rồi đi vào trong, không thèm nói chuyện với đồ "mê ti vi bỏ vợ" kia nữa. Vào trong phòng, thấy con trai đang ngồi trên giường, mặt đơ đơ ra như tự kỉ, cô đâm ra chán càng thêm chán mà rống lên:
- Á á á...
Vương Tử giật nảy mình, vội hét lớn:
- Mẹ sao vậy? Làm giật cả mình.
Khải Nhi vùng vằng ném hai bộ đồ sexy về phía Vương Tử khiến cậu vội nhảy tránh qua một bên như tránh mỡ bỏng. Mắt trợn lên:
- Mẹ làm cái gì vậy? Định bắt con mặc à?
Khải Nhi đang trong trạng thái gục mặt xuống, hai tay buông thõng thì bỗng ngẩng mặt lên, mắt sáng lên như hai cái đèn pha xe ô tô:
- Ý kiến hay đấy. Hay con mặc thử mẹ xem.
Ha ha! Hãy xem tôi vừa nghe gì kìa...
Tin được không cơ chứ?
Người phụ nữ kia bảo tôi mặc bộ đồ hai mảnh của bà ta.
Vương Tử chợt thấy gai ốc nổi sần sật, cậu tái mét mặt mày nhìn mẹ mình đang nở nụ cười không thể "nham hiểm" hơn được nữa.
- Mẹ... Mẹ đừng dở hơi như thế...
Khải Nhi lắc mạnh đầu, miệng càng lúc càng ngoác ra cười, cô giơ hai tay lên, điệu bộ giống một con mèo đang giương vuốt đe dọa chuột bé nhỏ. Một cơn rung mình chạy dọc sống lưng Vương Tử, dáng vẻ đó thật khiến cậu thất kinh, bộ não khẩn cấp phát ra tín hiệu chạy trốn. Nhưng chưa kịp manh động thì...
Khải Nhi nhào đến với vận tốc tựa một mũi tên đang bay, tiện tay nhặt luôn hai bộ đồ nọ rồi đuổi theo Vương Tử. Còn cậu thì chạy thục mạng như có ma đuổi phía sau. Không cả dám ngoái đầu lại. Hai mẹ còn cứ vờn qua vờn lại, chạy mấy vòng tròn quanh phòng mà vẫn chưa biết mỏi, trông rất khôi hài. Căn bản vì ai cũng không chịu khuất phục trước đối phương.
Ông trời ơi...đây nhất định không phải sự thật...kiếp trước tôi ăn ở thế nào mà lại có một người mẹ như thế này chứ?
Sau một hồi trật vật, khoảng cách giữa hai người dần được thu hẹp lại. Vương Tử có vẻ đã bắt đầu đuối sức, thở không ra hơi nữa. Khải Nhi cũng biết ý mà cười thầm, cố tình chạy chậm lại chờ cậu con trai cứng đầu. Đúng lúc sắp tóm được Vương Tử kia thì bỗng có một vật cản đứng chắn trước mắt khiến Khải Nhi vồ trượt con mồi. Nhìn lại thì hóa ra là cô nhóc Thiên Bối, đang khệ nệ bê một chồng lớn quần áo vào, gương mặt thì không thể ngạc nhiên hơn nữa. Vương Tử chớp thời cơ, nhanh chóng luồn ra sau bà chị làm lá chắn.
Thiên Bối thì hơi ngẩn ra nhìn bộ dạng của Chương Thiếu phu nhân, " Cô đang cầm cái món đồ nhạy cảm của mình mà chạy tung tăng khắp nhà làm gì thế? Đây liệu có phải vị phu nhân tôn kính nhà họ Chương không vậy?"
Thấy ánh mắt có phần ngạc nhiên xen lẫn thất vọng của cô hầu nhỏ, Khải Nhi cười xòa:
- À há...Bối cưng, cưng nghĩ màu nào đẹp hơn?
- Dạ...màu đỏ ạ...- Thiên Bối cười gượng, cô cảm thấy xấu hổ thay cho Khải Nhi.
" Nhắc mới nhớ", Chương Thiếu phu nhân liền quẳng hai bộ đồ kia sang một bên, chạy vào bên trong, lục lọi cái gì đó trong tủ rồi chạy đến chìa ra trước mặt Thiên Bối:
- Hôm bữa đi siêu thị, thấy cái này rất đẹp và hợp với cưng, ta tặng cưng đấy.
Cái vật "rất đẹp" kia cụ thể là một bộ bikini hai mảnh, nhìn kiểu gì vẫn rất hở hang và sexy, lại còn mỏng và bó sát nữa. Quan trọng hơn, nó có họa tiết...
À vâng! Con mèo màu hồng- Mèo Hello Kitty...
Quai hàm Thiên Bối đã sớm chạm xuống tận đất.
" Lúc trước là búp bê Barbie, giờ là mèo Kitty..."
" Không biết cô ấy có vấn đề gì về thần kinh không?" Thiên Bối nhìn Khải Nhi trân trối, không dám tin vào thứ mình vừa thấy, bất giác lùi một bước.
- Hí hí hí hí hí!
Một tràng cười đậm mùi "đê tiện" vang lên ngay sau lưng Thiên Bối. Cô quay ngoắt lại, bắt gặp bộ dạng lăn lộn của cậu chủ nhỏ, hẳn là rất đáng cười.
Cô cười muốn méo xệch miệng:
- Cậu chủ à...
Vương Tử sau khi cười muốn lộn ruột ra ngoài thì cuối cùng cũng có thể dừng lại bởi ánh mắt "sát thủ" của bà chị nhìn muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Thiên Bối cười khổ, cô nhắm mắt nuốt hận vào lòng. " Chừng nào còn giáp mặt thằng ranh này thì lúc đó khổ dài dài". Cô run run nhận lấy bộ đồ hết sức "quý báu" từ tay của Khải Nhi, kèm theo một nụ cười gượng gạo hết sức.
- Cảm ơn phu nhân! TÔI SẼ NHỚ MÓN QUÀ NÀY SUỐT ĐỜI.- Cô nhấn giọng.
Khải Nhi thấy cô có vẻ "thích thú" với bộ đồ mình chọn thì cũng lấy làm hứng khởi. Cô tung tăng đi ra khỏi phòng, vô tư đến mức quên luôn cả bộ bikini và thằng con Vương Tử. Lúc đó Thiên Bối mới quay sang hỏi Vương Tử:
- Cậu chủ cần gì tôi sẽ chuẩn bị? Đêm nay là xuất phát rồi đấy ạ.
Vương Tử nhìn cô cười rồi tự mình đi chuẩn bị, bảo cô ra ngoài trước. " Chậc! Đi có hai ngày mà cả nhà làm như đi cả năm không bằng". Đang loay hoay xếp quần áo vào va li, bất chợt, ánh mắt cậu vô tình tia vào góc ngăn kéo, nơi chiếc hộp bọc nhung đỏ nằm im lìm, ngay ngắn. Một cảm giác khó tả chạy xẹt qua tim. Đây là chuyến đi chơi cuối cùng của cậu tại Việt Nam.
Tim cậu bất chợt trùng xuống.
Đêm đó, mặt trăng như một quả cầu pha lê khổng lồ treo lơ lửng, phát sáng giữa bầu trời tối đen như đổ mực. Gió hiu hiu thổi mang theo mùi thơm nồng đượm của dàn hoa hồng. Trong căn biệt thự ngói đỏ, nhà họ Chương đang ráo riết chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi tuyệt vời nhất mùa hè này. Bản thân Thiên Bối được đi cùng cũng rất lấy làm hồi hộp, cô mơ mộng về mỗi sớm được thả mình trên mặt biển mát lành.
Vương Tử ngồi trên ghế sofa, xoay xoay cái móc chìa khóa xe, cười khi thấy Thiên Bối đang khệ nệ bưng một chiếc va li to oạch xuống cầu thang:
- Chậc! Coi kìa! Y như kiến bế voi.
Cậu đang định bước xuống để giúp cô thì nhanh như cắt Vương Thần đã xuất hiện đỡ cho Thiên Bối. Vương Tử khựng lại, rồi nhanh chóng ngồi trở lại vị trí, trong lòng nhói đau.
- Cảm ơn Nhị thiếu gia!- Cô cười cảm kích.
Vương Thần dịu dàng lắc đầu tỏ ý không có gì. Bên ngoài, chiếc ô tô bảy chỗ đã đỗ sẵn, bên trên, Chương lão gia, phu nhân và thiếu phu nhân đã yên vị. Khải Nhi tranh ngồi lên đầu vì say xe. Mặc dù Thiên Bối cũng vậy nhưng cô vẫn lẳng lặng ngồi xuống tận cuối, gần cửa sổ để có thể ngắm nhìn cảnh vật mà quên đi cái say của mình.
Không hiểu sao mà cái thằng nhóc Vương Tử thường ngày lúc nào cũng lanh chanh ngồi đầu thì hôm nay lại chui tọt xuống bên dưới, cạnh Thiên Bối và Vương Thần. Khi bánh xe đã bon bon trên đường thì cũng là lúc mỗi người chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Màn đêm lặng lẽ như tờ. Con đường trải dài với các rặng cây đang im lìm. Thiên Bối thấy khó ngủ, cô ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài, chỉ một màu đen tối chẳng có gì cả. Vương Tử bên cạnh thấy cô có vẻ đang rất suy tư thì cũng không dám đánh động. Cậu khoanh tay trước ngực rồi dựa vào ghế, nhắm hờ mắt. Vương Thần lại chỉ nhìn Thiên Bối, một tay cậu chống lên bệ cửa, đôi mắt phủ buồn rầu không giấu diếm.
Ọc! Ọc!
Bụng Vương Tử đang yên đang lành bỗng dưng cuộn lên. Mặt cậu trở nên trắng bệch rồi sau đó dần chuyển qua tím tái.

Chết rồi! Xong mình rồi!
Vương Tử bụm miệng, dạ dày cậu như đang cào xé đòi cho thức ăn ra ngoài. Cậu thấy đầu óc quay mòng mòng, nôn nao. Thiên Bối quay mặt vào trong thì bất ngờ chứng kiến vẻ mặt rất ba chấm của cậu chủ. Cô sốt sắng:
- Cậu chủ! Cậu sao thế?
- Dừng xe! Cho con ra ngoài!
Ông Chương đang chìm trong bản "Lan và Điệp" bị tiếng hét của Vương Tử làm cho giật bắn tim ra ngoài, thắng xe bất ngờ. Tất cả mọi người như bị gió thổi ngược ra đằng trước, đầu người này đập vào ghế người ngồi trước, cảnh tượng không thể thảm thiết hơn được nữa. Cậu chủ nhỏ vội vàng mở cửa lao xuống như bay. Sau đó là hàng loạt các tiếng "ọe ọe" làm nhức nhối lòng người.
Giữa đêm khuya vắng lặng lại vang lên những âm thanh thật là khiếm nhã. Mẹ trẻ Khải Nhi sốt sắng vỗ lưng cho con trai:
- Tử Nhi! Sao rồi con? Chết chưa con!
Ờ hờ! "Chết chưa con!" Câu hỏi thật hay quá!
Vương Tử vốn đang mệt muốn chết còn bị bà mẹ này làm cho không thở nổi. Cậu cầm chai nước của Thiên Bối đưa cho, tu một hơi dài, súc miệng rồi nhổ ra. Quả là nôn xong người cũng dễ chịu hẳn. Ông Chương thấy tình hình đã tạm ổn thì thúc giục mọi người cùng đi nhưng khổ nỗi...
Cậu con trai út lại nhất quyết không chịu vào xe vì hoảng sợ tột độ. Ông tức giận quát:
- Đừng bướng, lên ngay, có muốn muộn không hả?
- Không! Có chết con cũng không đi!- Cậu vùng vằng ngồi thụp xuống.
Thấy không khí bắt đầu căng thẳng, mẹ trẻ Khải Nhi bèn nói:
- Thôi thì mình đi trước. Đằng nào trời cũng sắp sáng, đường cũng chẳng còn xa lắm. Để thằng nhỏ lại với Thiên Bối, chốc nữa hai đứa nó đi nhờ xe tải, ngồi nóc, mát hết xảy, chẳng lo say xe. Nhỉ?
- Nhưng làm sao biết có xe tải qua?- Ông Chương hỏi.
- Xời! Lo gì, em người vùng này mà, sáng sớm nào chả có xe đi vào trong lấy cá.
Vương Tử nghe vậy thì sáng mắt, gật đầu lia lịa. Còn Vương Thần thì thoáng cau mày khó chịu, cậu khoanh tay rồi nhàn nhạt nói:
- Để con ở lại với em cho.
Mọi người nhất loạt quay sang nhìn cậu, Vương Tử tròn mắt kinh ngạc. Nhưng phu nhân Hiểu Loan bỗng nói:
- Thôi để Thiên Bối được rồi! Con lên lái xe phụ bố đi, bố mệt rồi.
Cả nhà đều đồng thuận, Thần cũng không làm gì được nữa, cậu chỉ biết bực dọc lên xe. " Thôi thì để cho hai người họ cạnh nhau hôm nay vậy, đằng nào thì Vương Tử cũng sớm ra nước ngoài thôi". Thế nhưng cậu lại không hay rằng chuyến đi này sẽ góp phần quan trọng trong tình cảm của hai người.
Sau khi chiếc xe nọ đã khuất bóng thì Vương Tử đứng dậy vặn người cho khỏe. Thấy bà chị cứ đứng khép nép nãy giờ, cậu ngạc nhiên:
- Sao đấy?
Thiên Bối cảm thấy nôn nao, cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Nãy giờ nhìn Vương Tử nôn đã cố nhẫn nhịn. Trước con mắt đầy sửng sốt của Vương Tử, cô xông đến bên đường và tiếp tục công việc lúc trước của cậu.
Chờ Thiên Bối giải quyết xong, cả hai kẻ đứng bơ phờ như chết đi sống lại. Trời cũng bắt đầu sáng, nắng dịu dàng ghé xuống mặt đường, tung tăng trên cành lá còn đọng sương đêm. Ấm áp xoa lên má của hai cô cậu. Đúng lúc đó, xa xa, thấp thoáng bóng dáng một chiếc xe tải màu xanh nhạt, Vương Tử bèn đứng ra vẫy vẫy tay.
Chiếc xe đi chầm chậm rồi dừng hẳn, bác tài xế thò đầu ra ngoài hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Cho bọn cháu đi nhờ được không ạ?- Vương Tử mỉm cười, bàn tay nắm chặt tay của Thiên Bối.
Bác ta suy nghĩ một hồi rồi nhảy xuống , đi ra sau xe, chỉ vào nói:
- Hai cô cậu may đấy, thùng đang trống, lên đó ngồi tạm được chứ hả?
- Dạ được!- Thiên Bối gật đầu cảm kích.
Và chiếc xe tải bon bon trên con đường trải bê tông, Thiên Bối và Vương Tử mỗi người dựa vào một bên mệt nhoài. Cô để ý thấy khuôn mặt Vương Tử trắng nhợt thì có phần lo lắng, liền chạy qua ngồi cạnh cậu. Vương Tử hơi ngạc nhiên, cậu cứ tròn mắt nhìn Thiên Bối, còn cô chỉ cười hỏi han:
- Cậu chủ hẵng còn mệt đúng không?
Vương Tử nhẹ gật đầu, ánh mắt cậu long lanh một tia sáng ấm áp, khóe môi vẽ một nụ cười dịu dàng. Tiếng gió vi vu thổi, không gian buổi sớm yên tĩnh và tràn ngập trong mùi hương cỏ sữa thơm nhẹ. Thiên Bối đã thiu thiu ngủ, đôi mắt thạch anh ám khói nhắm hờ, đôi môi hồng nhạt khe khẽ thở. Bàn tay Vương Tử run run chạm nhẹ lên vai Thiên Bối, định kéo đầu cô ngả vào mình, nhưng rồi lại sợ cô tỉnh giấc mà vô thức rụt lại.
Đúng lúc đó, chiếc xe đột nhiên xóc mạnh, thành xe nảy lên do đi qua một hòn đá giữa đường, Thiên Bối ngã vào lòng Vương Tử, cậu hết sức ngạc nhiên, nhưng may là cô vẫn say giấc ngủ. Cậu cười mỉm rồi vòng tay ôm trọn lấy cô, để cô có thể yên bình nghỉ ngơi. Cảm giác mái tóc mềm mại chạm vào má và mùi thơm bồ kết khiến cậu dễ chịu. Thiên Bối thực ra đâu có ngủ, cô chỉ mệt mỏi nhắm mắt, kể từ lúc bị xô vào lòng Vương Tử, chẳng hiểu sao cô lại cứ thể để yên.
Có phải vì khi đó, trái tim trở nên lỗi nhịp hay cái ôm dịu dàng của cậu khiến lòng cô ấm áp.
Nắng dịu dàng mang theo mùi hương cỏ xanh bao trùm không gian, Thiên Bối có một giấc ngủ ngắn trên vai Vương Tử. Khi mở mắt thì thấy nụ cười rạng rỡ của ai đó.
Thình thịch!
" Cảm giác này...là sao? Tại sao trái tim lại rộn ràng thế này?"
Thiên Bối hơi xấu hổ quay mặt đi, ngồi dịch ra một chút. Bất giác, cô đưa tay lên ngực trái, nơi có một thứ cảm xúc nào đó đang dâng trào. Nụ cười ấy, thật đẹp, thật ấm áp. Sao cô lại có biểu hiện như thế này với Vương Tử chứ?
Thoáng cái đã đến khách sạn. Hai người lễ phép cảm ơn người tài xế rồi bước vào bên trong đại sảnh. Đây là một tòa nhà cao 50 tầng với đầy đủ tiện nghi đạt chuẩn quốc tế, tất cả mọi thứ đều sáng loáng. Thiên Bối xuýt xoa, ngoại trừ biệt thự mái đỏ nhà họ Chương mà ngày nào cô cũng thấy ra, đây quả thực là nơi hào nhoáng và hiện đại nhất mà cô từng đến. Mắt cô cứ mở tròn đảo hết bên này sang bên khác. Chương Vương Tử đang gọi điện cho người nhà xuống đón, thấy cô ngốc kia thì không khỏi bật một nụ cười:
- Làm sao vậy bà chị?
Thiên Bối giật mình, quay sang cười tươi:
- Dạ không! Cậu chủ! Coi xem, nơi này thật tuyệt!
Mấy nữ tiếp viên thấy quan hệ hai người thì bĩu môi ra chiều coi thường cô gái nhỏ. Họ chỉ trỏ khiến Vương Tử rất khó chịu, vội kéo tay Thiên Bối đi về phía cầu thang. Vừa hay lúc đó thì Vương Thần đi xuống, đập ngay vào mắt là cái nắm tay rất thân mật của hai người, cậu húng hắng vài cái để gây chú ý:
- Đi theo anh!
Thiên Bối vâng dạ rồi bỏ tay Vương Tử ra khiến cậu hụt hẫng, cô rất háo hức nên chạy tót lên trước cùng Vương Thần. Họ đi sáu người nên thuê ba phòng đôi. Theo sự sắp xếp của lão gia thì sẽ như thế này: Ông và phu nhân Hiểu Loan, Vương Tử và Vương Thần, Thiên Bối và Khải Nhi. Nhưng xem ra thì...không được hợp lí lắm thì phải? "Mẹ trẻ" Du Khải Nhi đã vội ầm lên, lắc lắc đầu nhõng nhẽo:
- Tôi không chịu! Sao lại thế chứ? Lão gia thiên vị.
Mọi người đều ôm đầu chán nản, " sao cô lại cư xử như trẻ con vậy chứ?" Vương Tử chống tay vào tường, vô cùng mất hình tượng với mẹ mình. Cuối cùng thì ông Chương đành phải chia lại.
- Thôi như vậy đi. Tôi với thằng nhóc Tử một phòng, Khải Nhi với Loan, Thiên Bối với...
" Vương Thần?" Cả Thiên Bối cùng Vương Tử cùng hét lên trong suy nghĩ. Thiếu phu nhân liếc hai người rồi vội vàng nói lại.
- Không được nha! Nhất định không được. Lão gia với Thần đi, em với chị Loan, Tử với Bối. Quá ổn! Giống như ở nhà mà!- Cô còn tiện thể vỗ tay một cái.
Mọi người ngây ra, mặt Vương Thần tối sầm lại. Sau đó ai nấy đều nhất trí với cách chia của Khải Nhi, sắp xếp đồ đạc ai về phòng người đó. Thiên Bối mặc dù không hiểu gì nhưng cũng xách va li của mình và cậu chủ nhỏ về phía phòng. Vương Thần nhìn theo, tay xiết thành nắm đấm, vô cùng căm phẫn.


Thiên Bối bước vào căn phòng không thể nào sang trọng hơn, hai chiếc giường nằm gọn hai bên, mền và ga gối đều trắng toát, rèm trắng, cái gì cũng mang màu trắng, phía trước còn có một cái ti vi tinh thể lỏng vô cùng lớn cùng dàn đầu đĩa chuyên nghiệp. Phải nói là vô cùng rực rỡ và hào nhoáng. Thiên Bối nhảy cẫng lên, cô đáp mình xuống một chiếc giường nằm cạnh cửa sổ và nhún nhún mấy cái. " Ôi giời ơi đệm lò xo này." Nghịch chán chê, Thiên Bối lại nằm vật ra giường, thỏa mãn nói:
- Êm ái quá! Cậu chủ lại đây.
" Cậu chủ lại đây!" Vương Tử trợn mắt. " Cô ấy… đang nằm trên giường, không phòng bị, và mời gọi mình đến." Đầu óc đen tối của cậu chủ nhỏ bỗng chốc hiện lên cảnh cô hầu gái trong trang phục miêu nữ, đeo vòng cổ dành èo, đuôi nghoe nguẩy, tư thế nửa quỳ nửa ngồi hết sức quyến rũ, cái miệng xinh xắn kêu "meo meo" mà dụ dỗ cậu đến bên chiếc giường. " Cái quái gì…?" Cậu lắc mạnh đầu, tự tát vào mặt mình: " Biến thái! Thật là biến thái quá đi! Sao mình lại có suy nghĩ đáng xấu hổ đó chứ? Nghiêm túc một chút đi."
- Hửm? Sao lại tự tát mình thế cậu chủ?- Thiên Bối ngạc nhiên nhìn bộ dạng rất khó hiểu của Vương Tử.
Cậu cười xòa:
- Có gì đâu, con muỗi ấy mà.
" Khách sạn cao cấp thế này mà cũng có muỗi ư?" Thiên Bối lẩm nhẩm trong miệng không để tên khùng kia nghe thấy. Cô ngồi trên giường, ngắm nhìn khắp nơi với vẻ mặt không thể thán phục hơn.
Vương Tử đi thẳng vào nhà tắm để gột rửa hết bụi bẩn trên người mình, và cũng để tẩy trôi suy nghĩ ngớ ngẩn vừa rồi ra khỏi đầu. Trong khi đó thì Thiên Bối đi sắp xếp quần áo của cậu chủ ra chiếc tủ gần đó, tiện thể lấy chiếc điện thoại di động ra xem.
Màn hình hiện lên thông báo " Đã nhận một tin nhắn." "Hửm?"Cô ấn mở ra xem.
[ Dương Thiên Bối! Cậu đi đâu rồi? Sao tớ đến nhà lại không thấy ai cả?]
"À há! Của Mẫn", cô hí hoáy nhắn lại:
[ Tớ với mọi người đi Nha Trang chơi rồi! Có chuyện gì thế?]
Vừa bấm send, chưa đầy một phút sau đã có tin nhắn đến, không ngờ cô nàng soạn nhanh thế.
[ Chết tiệt! Vậy khi nào về chúng ta sẽ gặp nhau nhé. Nói qua điện thoại không tiện!]
Cô hơi ngây người, " Có chuyện gì thế nhỉ?" Nhưng đành tôn trọng bạn mà ậm ừ nhắn lại.
[ Ok!]
Sau đó không có tin trả lời nữa, cô hơi chưng hửng, nhưng đành bỏ qua mà tiếp tục dọn dẹp mớ lộn xộn của cậu chủ mang đi. " Toàn những thứ không có ích lợi gì cho việc đi biển cả." Có vật gì đó đỏ đỏ lấp ló trong ngăn kéo nhỏ. Cô tò mò định thò tay vào lấy thì...
- Làm gì đó?- Vương Tử cởi trần, mặc một cái quần đùi trông rất vô duyên bước ra khỏi nhà tắm, trừng mắt nhìn cô.
Thiên Bối giật bắn mình, vội quay ra lắp bắp:
- À...tôi...tôi đang thu dọn...cho cậu.
Vương Tử hừ mũi rồi đi lại bên giường, nước trên đầu nhỏ "tong tong" xuống tấm nệm trắng tinh thành từng ô tròn nhỏ rồi thấm vào to dần. Thiên Bối hốt hoảng vơ vội chiếc khăn bông chạy lại trùm lên đầu cậu, trách mắng:
- Sao cậu không lau khô đi! Lỡ đâu bị cảm thì sao?
Vương Tử nghe vậy thì cười thầm, cố tình lấy chiếc điện thoại của mình ra rồi cắm mắt vào đó, vẻ lười nhác:
- Tôi đang bận quá, lau hộ đi, rồi sấy luôn nhé!
Thiên Bối dẩu môi, " Cái tên này đúng là đại lười!" rồi cũng nhượng bộ mà ngồi lên giường, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn xoa xoa mái tóc mềm của cậu. Vương Tử đắc ý cười, cảm giác được cô lau khô tóc ình thật dễ chịu. " Sau này lấy cô ấy về, nhất định sẽ luôn bắt cô phải làm chiếc khăn bông ình." Thiên Bối quả thực rất ngạc nhiên, khách sạn còn trang bị cả máy sấy tóc, đúng là chu đáo quá, không hổ chức danh cao cấp. Cô quỳ đứng, luồn những ngón tay vào tóc cậu rồi bật máy sấy. Vương Tử hơi run người khi những đầu ngón tay mát lạnh của cô chạm vào da mình. Tiếng "ro ro" vang lên bao trùm căn phòng, cô vẫn miệt mài sấy tóc còn cậu thì giả vờ chăm chú nhìn màn hình điện thoại trống trơn.
Đôi khi có những việc làm đơn giản thôi cũng khiến lòng người bồi hồi với thứ cảm xúc khó tả. Giống như lúc đau buồn được ăn một ly kem thật bự thì tâm trạng nhất định sẽ khá hơn. Con người không thể lí giải được những cảm xúc của mình. Nhất là trong sự rung động của tình yêu. Đâu cần nhất thiết phải áp tai vào ngực để nghe nhịp tim, cũng đâu cần phải lắng nghe trực tiếp những lời yêu thương ngọt ngào. Chỉ vài hành động nhỏ bé thôi, khi ngón tay mát lạnh của em luồn vào trong từng sợi tóc của cậu, lúc đó, cậu biết rằng em có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng mình.

Cạch!
Cánh cửa bất ngờ mở ra một cách bất lịch sự như thể người bên ngoài cố tình phá hỏng khung cảnh bên trong, Thiên Bối và Vương Tử cùng ngước lên nhìn. Vương Thần đứng ở cửa, lông mày nhướn lên tỏ ý không hài lòng. Cậu nói gắt gỏng:
- Hai người xuống ăn cơm!
Sau đó bước đi, đóng "sầm" cửa, môi mím lại: " Đáng lẽ người ngồi đó phải là tôi!" Cả hai không hiểu gì về thái độ của Vương Thần. Nhưng sau đó cô tắt máy sấy và cầm chiếc khăn đi về phía nhà tắm. Vương Tử mặc áo và thay quần khác, gọi Thiên Bối:
- Bà chị nhanh lên, tôi chờ.
Thiên Bối cuống cuồng chạy vội ra, vậy là hai người cùng bước xuống sảnh. " Mẹ trẻ" Khải Nhi vẫy tay loạn xạ ở phía dưới:
- Ở đây nè hai đứa!
Cả gia đình cùng ăn cơm trong nhà hàng trực thuộc khách sạn. Các món "sơn hào hải vị" được bày biện kín mặt bàn, mùi thơm nức lên thôi thúc những cái dạ dày rỗng tuếch. Ai nấy đều có vẻ rất đói, họ ăn ngấu nghiến, đặc biệt là Chương Vương Tử, cậu ta cứ như bị bỏ đói lâu ngày vậy. Chẳng bù cho Vương Thần, cả bữa cậu ăn rất từ tốn và lịch thiệp, nhưng chỉ chăm chú nhìn Thiên Bối, thỉnh thoảng có ai hỏi chuyện thì mới dứt ánh nhìn của mình.

Buổi trưa. Nắng rực rỡ trải dài trên mọi con đường, tinh nghịch chạy xiên qua ô cửa kính chiếu vào tận trong phòng. Chuyến đi khiến ai nấy đều mệt mỏi, quyết định ngủ cả buổi chiều cho đã giấc. Thiên Bối cẩn thận kê lại gối và chỉnh dáng nằm cho Vương Tử, để cậu có thể thoải mái khi ngủ. Sau đó bàn tay cô chợt khựng lại, mắt nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của Vương Tử, lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ.
Khuôn mặt này, đôi môi căng mọng lúc nào cũng đỏ này, tại sao lại làm lòng cô rối bời như thế? Thiên Bối ngây mắt nhìn, bàn tay giương lên cao định cài một sợi tóc bị lạc loài ra khỏi mái tóc mềm mượt của Vương Tử. Nhưng bất ngờ dừng lại giữa không trung, bàn tay khẽ dang ra, áp vào má của cậu. Một sự ấm áp lập tức dội đến, đi qua các mạch máu rồi truyền thẳng đến tim Thiên Bối. Cô giật mình, vội rụt tay ra khỏi mặt cậu, quay người dúm vào một góc, bàn tay run rẩy lại để lên má mình. Tim cô đập không có kiểm soát, từng nhịp cứ tăng dần theo cảm xúc của cô về Chương Vương Tử.
- Chị à...đừng...
Thiên Bối quay vụt lại thì thấy Vương Tử đang nói mớ, nước mắt rỉ ra khỏi khóe mắt cậu, lăn dài theo viền mắt. Cô muốn chạm vào giọt nước trong suốt đó nhưng nó đã vội rơi xuống chiếc gối và hòa quyện vào với hàng ngàn sợi bông.
- Chị...tại sao lại thất hứa...- Vương Tử vẫn trong cơn mê sảng, lông mày cậu co lại liên tục, đôi môi run rẩy.
Thiên Bối hoảng loạn, cô không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết giương mắt nhìn cậu trong dáng vẻ quằn quại đau khổ vì một ai đó dù cô biết đó chính là mình.
- Em...yêu...chị!
Thiên Bối bấu lấy ngực áo, vô tình xiết mạnh đến khó thở. " Tên tiểu tử ngốc này, sao lại si tình đến như thế?"
Trong khi Thiên Bối đang bị dày vò bởi hàng trăm câu hỏi trong đầu thì Vương Tử dần hé mắt, cậu rên rỉ vài tiếng rồi gượng dậy. Thiên Bối thấy vậy thì càng hoảng hốt, cậu nhìn cô vài giây, mạnh bạo dùng tay quệt đi nước mắt còn vương lại trên mi. Bốn mắt nhìn nhau, cậu bặm môi, hằn học bật dậy đi thẳng vào nhà tắm. Tiếng cánh cửa đánh "rầm" phía sau lưng khiến Thiên Bối giật nảy người.
Vương Tử chống tay vào bồn rửa, nhìn thẳng mặt mình trong gương, khóe mắt hơi tấy đỏ do cái quệt mạnh vừa rồi. Viễn cảnh cô nắm tay anh Thần bỏ đi khiến cậu không chịu nổi. Tim cứ như bị ai đó đạp ột nhát, chỉ con có thể thoi thóp vậy thôi. Trái tim đau đớn đến thế, dẫu biết mình chỉ là người đến sau, nhưng giá mà cậu có thể xé tan lồng ngực và ném nó ra khỏi đời mình thì sẽ chẳng phải khổ sở vì cô như lúc này. Cậu bấu chặt tay vào thành sứ lạnh buốt, cái xiết thật mạnh như muốn bóp nát nó ra thành trăm mảnh.
Thiên Bối ngồi ngoài trong cơn hoang mang tột độ, " Tại sao cậu ấy lại nhìn mình với ánh mắt đáng sợ như thể mình đã làm chuyện gì có lỗi như thế?" Cô rất sợ, rất lo lắng..." Làm ơn hãy để cái đầu ngốc nghếch của mình có thể hiểu cảm xúc của mình lúc này đi. Chương Vương Tử..."
Chương Vương Tử...
Có phải là tôi yêu cậu rồi không?

Từ khoảnh khắc đó, nhà họ Chương bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, hai người bỗng cư xử một cách gượng gạo khi đối mặt nhau, không còn dáng vẻ tự nhiên như trước nữa. Nhất là Vương Tử, thường ngày lúc nào cũng tìm cách trêu chọc Thiên Bối, rồi cười lấy cười để, vậy mà hôm nay, lại im lặng, không nói gì. Nhưng mọi người biết ý, cũng không thắc mắc nửa lời.
Bóng tối đã dần buông xuống, bao trùm thành phố Nha Trang, những ngôi nhà bắt đầu lên đèn sáng rực rỡ như những ô màu lấp lánh. Dương Thiên Bối ngồi tựa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên dưới là cả một vùng rộng lớn với bờ biển sáng tối lẫn lộn, cô chỉ nhìn thấy bờ cát vàng do có ánh đèn chiếu, còn mặt biển xa xa lại lặng lẽ một màu đen huyền ảo.
Sau bữa tối, "mẹ trẻ" Khải Nhi có rủ cô cùng đi xuống khu dưới mua sắm nhưng cô lại chẳng có hứng thú với điều đó, chỉ ru rú ở trong phòng chẳng đi đâu. Cơ bản là cảm xúc đang bị cậu chủ nhỏ chi phối, buồn đến tan nát cõi lòng, nhưng cô còn hoang mang gấp nhiều lần khi chẳng hiểu vì lí do gì mà cậu ta lại đối xử với mình như vậy. " Tên nhóc đó có phải đến thời kì dậy thì nên tính tình mới dở dở ương ương vậy không chứ?"

Chương Vương Tử nằm trên giường, liếc mắt nhìn dáng vẻ ưu sầu của bà chị, trong lòng cũng có chút hối hận. Chẳng biết có phải do mơ đến cơn ác mộng đó hay không mà cậu đâm ra gắt gỏng với cô? Nhưng cậu cảm giác mình giống như đồ ngốc, hành động thiếu suy nghĩ, cậu không để ý đến cảm giác của cô ấy.
Trong khi hai người đang ai nấy một góc riêng thì chợt có tiếng gõ cửa. Vương Tử nói lớn "vào đi" thì cánh cửa cũng hé mở. Vương Thần bước vào, nhìn Thiên Bối và hỏi, mắt chẳng buồn liếc Vương Tử đến một cái, hoàn toàn coi cậu như không hiện diện trong phòng:
- Đi dạo bờ biển với tớ không?
Thiên Bối giật mình, vô thức liếc mắt về phía Vương Tử có ý dò hỏi, nhưng nhận thấy cậu chẳng có vẻ gì là quan tâm thì trong lòng chợt ấm ức, cô gật đầu đồng ý rồi đứng dậy theo Vương Thần ra ngoài. Khi nghe tiếng cửa đóng, Vương Tử hơi nhổm dậy, cậu cau mày rồi lại nằm phịch xuống, úp mặt vào gối một cách chán nản.

Biển Nha Trang buổi tối im lìm và chìm trong những cơn gió thổi lướt qua mặt sóng, đem vị mằn mặt của muối rưới lên mái tóc của cặp nam nữ đang bước đi chầm chậm trên cát. Tầm giờ này cũng đã muộn, mọi người đều tập trung xuống những khu phố sầm uất, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp một hai người đi lại. Những dấu chân chốc chốc lại bị những cơn sóng tạt qua và tan vào hư không. Thiên Bối mặc chiếc váy mỏng bẳng vải voan, gió khiến chúng dính chặt vào người cô, mái tóc dài buông xõa cũng bị hất sang một bên. Vương Thần cao hơn Thiên Bổi hẳn một cái đầu nên bóng cậu che khuất cả bóng cô, trông xa hệt như chỉ có một người.
Cảm giác cát lún dưới đôi chân trần, để nước trườn lên trên, đôi tay cầm giầy đung đưa qua lại, miệng Thiên Bối nhẩm một giai điệu nào đó. Vương Thần thi thoảng lại quay sang nhìn cô gái đi cạnh mình, rồi lại ngước về phía trước, nơi bóng tối vẫn ảm đạm bao trùm lấy không gian. Bầu trời đêm lấp lành vài ánh sao, mặt trăng ẩn khuất sau đám mây màu khói. Cậu tự hỏi " Liệu có thể bay lên tận trên đó hay không?"
Đã bước đi được cả quãng xa, Vương Thần bất chợt nói:
- Tháng 8 sắp tới vào trường mình học, cậu cảm thấy thế nào?
- Hả?- Thiên Bối hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục bước đi song song với cậu, cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt hấp háy sáng như phản chiếu của ánh sao trên kia.- Mình không biết...Chắc là vui.
Vương Thần bỗng chốc không biết nói gì nữa, cậu nghĩ ngợi về việc liệu khoảng cách giữa cô và cậu có thể kéo gần hơn được không?
- Bối! Cậu có dự định gì cho tương lai chưa?
Cô hầu nhỏ nghiêng nghiêng đầu, nụ cười nở rộ như đóa hoa giữa muôn vàn chiếc lá xanh.
- Mình muốn làm một nữ nhân viên văn phòng bình thường thôi.
" Hả? Đơn giản chỉ vậy thôi sao?" Vương Thần "ồ" lên một tiếng, cậu cười:
- Tại sao vậy?
- Mình không thích những việc phức tạp, chỉ đơn giản vậy thôi. Nghe nói làm văn phòng cũng có cái vui của nó đấy. Ha ha...- Cô nói, nụ cười vẫn không tắt trên môi.
Một cơn gió mạnh thổi vụt qua khiến Thiên Bối hơi chấp chới, một bàn tay liền vòng qua eo giữ cô lại. Cô kinh ngạc nhìn tròng mắt cà phê dịu dàng đang dành ình, tim hơi loạn nhịp. Mái tóc ngắn của Vương Thần lòa xòa trước trán, nhưng chẳng thể nào che đi sự ấm áp mà cậu đang bao lên người cô. Thiên Bối đứng thẳng, khiến cậu đành tiếc nuối buông tay ra. Cô hầu nhỏ khép nép hẳn, không dám ngẩng mặt nhìn cậu. Vương Thần bỗng khựng lại, khiến bước chân của cô gái cũng bị lôi ngước lại, cô thắc mắc nhìn cậu, chỉ thấy cậu nở một nụ cười đẹp.
- Giờ thì chịu nhìn tớ rồi.
Thiên Bối lập tức cúi xuống, mái tóc xổ ra che kín gương mặt hơi đỏ của cô. Điều này càng làm cô trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết. Vương Thần dang tay áp vào má cô, rồi nhẹ nhàng nâng lên, khiến mặt cô phải đối diện với mình. Cặp mắt to tròn của Thiên Bối chớp vài cái, ngay lập tức, mặt cậu sát lại gần, và bờ môi mềm chạm vào trán cô. Một cảm giác dịu nhẹ lan tỏa khắp các mạch máu, Thiên Bối sững người. Vương Thần cười mỉm, nói nhỏ:
- Chúc cậu ngủ ngon! Về thôi...
Sau đó liền nhanh chân bước đi trước, khuôn mặt đỏ lựng của cậu bị ánh trăng làm cho tỏa sáng như thể quệt một chút phấn hồng lên hai má. Tim cậu đập loạn xạ, " Em...sao lại cứ làm bộ dạng đó, anh làm sao có thể kìm chế được đây...chỉ muốn hôn em ngay thôi..." Cô gái nhỏ nhất thời bị làm cho ngây ra, nhưng rồi lại nhanh chóng đuổi theo cậu chủ. Những dấu chân lại bị sóng đánh tan...
Thiên Bối về phòng, gõ cửa mấy hồi mà không thấy ai mở, thử vặn chốt thì cửa đã bị khóa từ bên trong. " Chắc là ngủ rồi, làm sao đây!" Cô đi đi lại lại trước cửa, định bụng gọi nhân viên khách sạn, nhưng lại nghĩ thế thì làm phiền người ta quá, nên thôi. Cô liền sang phòng hai phu nhân, đứng ở cửa gõ vài cái. Quả nhiên một lúc sau Khải Nhi mở, ngạc nhiên nhìn cô:
- Sao muộn rồi còn qua đây thế Bối cưng?
Cô e ngại cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Dạ...hai phu nhân cho con ngủ ké với.
- Hử? Cãi nhau với tiểu tử hả? Hay nó đuổi cưng?
Vừa nói "mẹ trẻ" vừa né về một bên cho Thiên Bối vào. Bên trong, Mai Hiểu Loan đang ngồi xếp bằng trên giường, mặc một bộ quần áo ngủ, trông rất giản dị lại có phần trẻ con, bên cạnh là lão gia đang xỉa bài.
" Hả? Hoàn cảnh này là sao?"- Cô kinh ngạc muốn rớt con ngươi ra ngoài, vội cúi đầu chào.
- Con chào lão gia và phu nhân ạ.
Hai người cùng gật đầu với cô rồi lại tập trung vào chuyên môn. Khải Nhi cười khì khì kéo tay Thiên Bối lại giường ngồi.
- Bối cưng vào cùng chơi đi, lần này phải nhổ hết râu của lão gia mới được.
Thiên Bối lơ mơ nghe mẹ trẻ nói, không khỏi thốt lên trong đầu. “Gì cơ?” Vế đầu thì cô còn hiểu, nhưng mà cái phía sau thì… Thiên Bối vô thức đưa ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía vộ râu của lão gia.
Hóa ra luật chơi là: Nếu như lão gia thua thì bị mỗi người nhổ 2 cái râu bằng nhíp.
- Ơ, thế nếu người khác thua thì sao ạ? – Thiên Bối nhăn mặt thắc mắc.
Mẹ trẻ Khải Nhi làm mặt thản nhiên như không phải chuyện của mình:
- Thì chơi tiếp đến khi nào lão gia thua mới thôi.
Thiên Bối muốn phì cười nhưng đành cố nhịn xuống, lén gửi đến lão gia (và bộ râu của ông) một ánh mắt thông cảm sâu sắc. " Mặc dù cái này có hơi bất công thật đấy."
Bốn người quây quần trên giường, tiếng bài cọ xát vào nhau vang lên khắp phòng, tiếng cười vang lên mỗi khi kết thúc một ván. Đánh một hồi thì Chương lão gia đã bị nhổ gần trụi râu, cằm đỏ ửng lên trông rất buồn cười. Nhưng chẳng ai dám nhe răng trước vẻ mặt đau khổ cố nhẫn nhịn của ông cả. Mắt Thiên Bối hơi díp lại, cô dụi dụi rồi liếc nhìn đồng hồ.
Cha mẹ ơi! 3 giờ sáng.
" Muộn vậy rồi sao?" Cô ngáp một cái thật to, nhìn sang bên cạnh, Du Khải Nhi tay cầm bài, mắt nhắm tịt, lắc lư một hồi rồi ngã kềnh xuống nệm. “ Con người ta có thể vô tư đến mức nào cơ chứ?” Lão gia nhân cơ hội cũng buông bài, vươn vai rồi đứng dậy, nói:
- Ta về phòng đây, mọi người ngủ đi!
Ông ra khỏi phòng. Mai Hiểu Loan đi tới chốt cửa rồi chạy lại kéo Thiên Bối nằm xuống cùng mình. Hai chiếc giường được kê sát nhau nên ba người nằm khá thoải mái, "mẹ trẻ" đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ, mặc kệ người ta muốn làm gì thì. Chỉ còn Thiên Bối và Hiểu Loan là mắt còn mở, thao thức chưa ngủ được.
Ánh đèn ngủ vàng vọt hắt lên tường thành một hình dạng cực đại, căn phòng im lặng, có tiếng điều hòa kêu "ro ro". Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng thở đều đều của người bên cạnh, bỗng vang lên tiếng thì thầm của Mai Hiểu Loan:
- Bác vui quá.
Cô nghiêng đầu có ý hỏi. Bà khẽ thở dài:
- Đây là chuyến đi vui nhất từ trước đến nay. Bác toàn bận đi làm, chẳng có lấy một giây mà nghỉ ngơi. Lần này, coi như cũng được giải tỏa bao căng thẳng. Cả gia đình cùng hội tụ, bên nhau vui vẻ thế này...
- Vâng.- Cô hầu nhỏ đồng thuận. Bản thân cô cũng thấy rất vui nếu như không bị tên nhóc kia làm cho tụt bao cảm xúc.
- Bối này...- Mai Hiểu Loan bỗng dưng ngập ngừng, sau đó lại nói tiếp.- Con nghĩ gì về Thần?
Thiên Bối khẽ rùng mình một cái, kinh ngạc trước câu hỏi bất ngờ của phu nhân. Cô chợt nhớ lại khoảnh khắc Vương Thần hôn lên trán mình, vô cùng dịu dàng và ấm áp. Cô nghe nhịp tim mình có bị xáo trộn, nhưng lại nhất thời bị hình ảnh của tên nhóc kia xen vào.
- Con nghĩ...cậu ấy rất tốt, rất giỏi.- Cuối cùng cô chỉ nói vỏn vẹn vài suy nghĩ cá nhân mà ai cũng biết.
Mai Hiểu Loan im lặng một hồi, kéo chăn lên ngang ngực. Thiên Bối cảm nhận một hơi thở dài buông ra cạnh mình.
- Bối à...con có thể thay bác quan tâm đến nó được không? Tuổi thơ của nó không hạnh phúc như những đứa trẻ khác, chưa bao giờ được hưởng tình yêu thương đúng nghĩa từ bậc làm cha mẹ chúng ta, vậy nên mới đâm ra lạnh nhạt như vậy. Bác là người mẹ tồi, nhưng không làm sao thay đổi được. Bác hiểu nó...nhưng nhiều khi lại nhận ra quá xa cách...
Thiên Bối im lặng, cô đang nghĩ đến việc tại sao mình lại đối xử với cậu ấy như thế? Cô đáng lẽ ra là yêu cậu ấy trước, vậy mà tình cảm lại thay đổi đột ngột, liền đem cậu ra sau trái tim mình. Cô thấy mình rất quá đáng, rất tồi tệ. Cậu luôn quan tâm, dịu dàng, trân trọng cô, còn cô lại đùa giỡn với cảm xúc của cậu. " Dương Thiên Bối, mày là loại người gì vậy? Rõ ràng là biết cậu ấy thích mình, nhưng lại cố tình tỏ ra không hề hay biết, liệu mày sẽ giấu được bao lâu đây?"
Mai Hiểu Loan chợt im bặt, bà chở mình, ôm lấy người cô gái nhỏ, giọng thủ thỉ như tâm tình:
- Bối à...Hãy hiểu cho Thần, con nhé!
Thiên Bối nhíu mày, môi hơi mím lại, tay bất giác bấu chặt vào ga giường. Hẳn trong cô lúc này là một sự đấu tranh dữ dội. Những lời của phu nhân cứ vang vọng trong đầu cô, giống như một lời nhắc nhở cô rằng: " Tuyệt đối đừng rời xa Vương Thần!"
Tình yêu là một khái niệm không thể giải thích rõ ràng được. Tất cả những vấn đề xoay quanh tình yêu đều là một ẩn số khó giải đáp. Đôi khi, có những người không yêu nhưng vẫn bên nhau, là khi họ cảm thấy mình phải có trách nhiệm làm thế, trách nhiệm đem lại yên bình cho đối phương. Nếu một trong hai người miễn cưỡng yêu, tình yêu đó sẽ chẳng bao giờ có thể lâu bền được. Dương Thiên Bối nếu như chấp nhận đi trái lại với trái tim, cô chắc chắn mình sẽ không bao giờ yên ổn với cảm xúc của bản thân. Điều đó chẳng khác nhau cắt đi một nửa con tim mình. Nhưng, giờ đây cô phải làm thế nào?

Sáng sớm hôm sau, nắng đã trải dài trên mọi ngóc ngách, tô điểm cho ngày mới rực rỡ và tràn ngập niềm vui. Nhà họ Chương thức dậy cũng khá muộn, bước xuống sảnh thì cũng đến giờ ăn trưa mất rồi. Mọi người ngồi vào bàn ăn, tiếng nói chuyện rôm rả. Ông Chương chợt nói:
- Chiều nay ai muốn tắm biển thì tắm nhé.
"Mẹ trẻ" nghe vậy thì lấy làm hứng khởi, miệng cười ha ha:
- Em với chị Loan lần này phải đua mô tô nước đấy, chị hứa với em rồi.
Mai Hiểu Loan mỉm cười gật đầu, cũng đã lâu rồi bà chưa đi lại trò đó, không biết tay nghề có còn như xưa? Vương Thần quay sang nói với Thiên Bối:

- Cậu có muốn đi lặn không?
" Lặn?" Thiên Bối nghĩ ngợi, " nhưng mình sẽ chết sặc mất?" Nghĩ đến viễn cảnh mình chết mất xác dưới biển một cách thảm thương, cô bèn lắc đầu nguầy nguậy:
- Không! Mình không thích.
Vương thần nheo mắt, cậu khó hiểu nhìn bộ dạng sợ hãi của cô.
Không phải là hiểu lầm rồi chứ?
- Không! Lặn là...
- Chốc xây lâu đài cát với tôi nhé bà chị!
Vương Thần chưa kịp giải thích thì Vương Tử đã xen vào giữa, cậu nhóc liếc về phía anh trai với một ánh mắt rất hàm ý.
Thách thức rồi ư?

Thiên Bối nghe vậy thấy vô cùng thấu tình đạt lí, liền gật đầu đồng ý ngay. " Mình mới 17 cái xuân xanh thôi..."
Ba giờ chiều. Trời lộng gió, những con sóng thi nhau xô bờ, bầu trời xanh cao vút, một vài đám mây nối đuôi nhau về nơi xa tít tắp. Dương Thiên Bối mặc một chiếc quần soóc kẻ ca rô, áo thun rộng, ngồi trên cát, nhìn ra ngoài mặt biển nhấp nhô. Ánh mắt cô chứa một khoảng lặng buồn bã, màu thạch anh ám khói phản chiếu cả một sự yên bình hiếm hoi.
" - Bối yêu của ba! ba rất tự hào khi sinh ra con!- Một giọng nói trầm ấm vang lên và vòng tay ấm áp đang ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thiên Bối. - Con có biết ba yêu con nhiều đến mức nào không?

Cô nhóc chớp chớp mắt, miệng chúm chím nói:
- Con cũng rất yêu bố!
- Mắt của con rất đẹp!- Người đàn ông mỉm cưởi, xoa xoa mái tóc mềm như tơ của cô bé.- Người Hindu cổ đại cho rằng, thạch anh ám khói trục ra khỏi cơ thể con người tiêu cực và cặn bã. Truyền thuyết Ấn Độ kể về một cái cốc được làm từ nguyên khối tinh thể thạch anh ám khói có thể chữa khỏi bách bệnh. Nó nhất định sẽ bảo vệ con khỏi bất cứ những thứ đen tối trên thế gian này. Thiên Bối! Con chính là bảo vật đáng quý nhất, như tên con vậy...!
Thiên Bối nghe không hiểu gì, nó chỉ mở tròn đôi mắt trong vắt của mình vởi hàng ngàn ý nghĩ thơ ngây.
- Đôi mắt này...!- Ông xoa má con bé, cười hiền hậu.- Giống hệt mẹ con! Vì vậy, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù biết được điều gì làm con thất vọng...Nhất định không được phép hận mẹ con!"
Lời nhắc nhở đó còn vang vọng bên tai cô bất cứ khi nào. Thiên Bối úp mặt xuống đầu gối, cô không muốn khóc một cách yếu đuối khi nhớ về cha mẹ, cô muốn mình phải mạnh mẽ hơn bất cứ ai trên đời này. Vì niềm tin mà họ đặt vào nơi cô.
Cha mẹ! Con sẽ sống thật tốt.
- Sao lại gục mặt vậy bà chị? Say nắng hả?
Vương Tử xách một cái xô đi về phía Thiên Bối. Cô hầu nhỏ lập tức ngẩng lên, thấy cậu chủ thì cười rất tươi:
- Cậu chủ!
- Lại đây xây lâu đài cát với tôi đi!
Vương Tử nắm từng chút cát ướt đắp lên, hai người loay hoay một hồi mới ra hình dạng một cái lâu đài. Gió thổi êm đềm, nắng đã nhạt dần, nhẹ nhàng buông mình phủ lên tất thảy mọi sự vật. Thiên Bối vô tình nhìn thấy Vương Tử mỉm cười, mái tóc cậu để lòa xòa, đôi mắt màu cà phê dịu dàng. Tim cô len lỏi một thứ cảm giác mát lành, vô cùng dễ chịu khi thấy nụ cười ai đó. Hai người cùng khựng lại, rồi cùng quay vụt đi nhìn nơi khác. Thiên Bối gượng gạo khen:
- Cái lâu đài...nhìn đẹp ha...
- Ờ...đẹp thật!- Chương Vương Tử cũng ậm ừ phụ họa theo.
Chương Vương Thần ngồi đằng xa, đôi mắt đen sậm lại, hàng lông mày co giật liên hồi. Cậu siết chặt một nắm cát, những hạt cát li ti tuôn ra từ mọi kẽ tay giống như lửa giận trong lòng cậu đang cố đè nén nhưng vẫn tìm đủ mọi cách phá giới hạn.
" Em! Không được phép nhìn ai khác ngoài anh như thế! Dương Thiên Bối! Anh sẽ không thể nhẫn nại được nữa đâu!"
" Mẹ trẻ" Khải Nhi với Mai Hiểu Loan đang đua mô tô nước, hai quý phu nhân của nhà họ Chương cũng có lúc bộc lộ hết tất thảy tuổi trẻ của mình. Hai chiếc một trắng một xanh lao vun vút trên mặt nước, vận tốc nhanh đến chóng mặt, không nhìn rõ biểu hiện của hai người phụ nữ tài sắc hiện giờ.
- Cố lên! Cố lên!
Ông Chương mặc một chiếc quần cây dừa, đứng trên bờ vỗ bồm bộp hai cái chai lavie rỗng, vẻ mặt tột cùng hưng phấn cổ vũ cho hai người vợ của mình. Thiên Bối bật cười khanh khách, cô đang định chạy lại cùng lão gia thì chợt bàn tay bị ai nắm lấy. Quay lại thì thấy Vương Tử đang nhìn mình, vẻ mặt hơi ngượng:
- Nè...tối nay tắm biển không?
- Hả?- Cô trợn mắt.- Tối ạ?
- Ừm...Cho nó mát, được không?- Giọng nói cậu chủ nhỏ trở nên run rẩy.
- A...dạ? Được.- Cô hầu xấu hổ cúi đầu.
Vương Tử buông tay cô ra, vội vã đi về phía khu nhà tắm như sợ nếu đứng thêm chút nữa sẽ không chịu nổi. Để lại Thiên Bối với vẻ hoang mang xen lẫn vui thích.
Chương Vương Tử đứng trong buồng tắm, để nước xả lên người, nhưng làn khói của sự thẹn thùng vẫn không suy giảm. Cậu nắm chặt cái vòi hoa sen, lẩm bẩm. " Cố lên...tối nay sẽ làm được thôi!"
Tối nhanh. Hoàng hôn buông dần xuống, mặt trời như một quả cầu nóng rẫy đang dần bị biển nuốt chửng, chút ánh sáng cuối cùng cũng theo đó lụi tàn. Buổi tối- thời khắc này khiến hai con người cùng lúc hồi hộp mong đợi. Dường như họ đều có linh cảm trước một điều gì đó sẽ xảy ra vào tối hôm nay. Thiên Bối bỗng nhiên quan tâm hơn đến ngoại hình, hệt như một thiếu nữ chuẩn bị cho ngày đầu hẹn hò. Cô đi đi lại lại trong phòng, lựa một chiếc áo choàng thật đẹp mà mình có, đứng trước gương ngắm nghía kĩ càng. Chương Vương Tử lại càng bứt rứt, "mặc gì bây giờ nhỉ?" Cậu gãi đầu gãi tai, cuối cùng chỉ lựa một cái quần soóc ngắn màu đỏ đen.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, mặt trăng sáng rực treo một góc trời, tỏa ánh sáng dịu nhẹ xuống trần gian. Vương Tử bước xuống bãi cát dài xa tít không nhìn thấy điểm cuối, phía đằng trước thấp thoáng một bóng dáng thân quen. Thiên Bối trong bộ bikini Hello Kitty rất đáng yêu, bên ngoài khoác một áo choàng mỏng màu trắng, mái tóc thẳng buông dài, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Dưới ánh trăng, Vương Tử ngỡ mình đã gặp một thiên thần xa chân xuống thế gian.
Thiên Bối ngượng nghịu, lần đầu tiên cô ăn mặc thế này nên không tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Mà cô cũng không hiểu sao mình lại mặc nó? "Rốt cuộc là vì cái gì?" Đang mải suy nghĩ thì cô thấy một người tiến đến gần mình. Cậu chủ nhỏ chỉ mặc một chiếc quần ngắn sọc đỏ đen, hai tay đút túi quần, lững thững bước đi, mái tóc ngắn như tỏa sáng trong trời đêm.
- À...đến rồi hả?- Vương Tử cố hết sức mở lời, lưỡi cậu cứ líu cả lại.
- Dạ...vâng!- Cô hầu nhỏ cũng không hiểu sao mình lại bối rối như vậy khi đối diện với cậu chủ.
Hai người họ ngồi lên cát, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm đen như mực. Gió vẫn hững hờ thổi, thả sức xoa mát làn da. Cánh tay Vương Tử khẽ chạm vào Thiên Bối, một cảm giác mát mẻ liền truyền đến. Cậu bỗng hít một hơi dài rồi sau đó quay sang nói với Thiên Bối:
- Bà chị! Đúng là khùng...
Thiên Bối đang thanh nhàn ngắm trăng liền bị lời nói của cậu ta nhất thời làm cho ngây cả người. Khi trung ương thần kinh tiếp nhận xong lời nói chế nhạo có mục đích kia thì cũng là lúc Chương Vương Tử chạy về phía biển, miệng lêu lêu.
- Ha ha! Rùa con! Đố đuổi được tôi.
Thiên Bối tức mình, cô vội đuổi theo sau, miệng hét lên:
- Đứng lại ngay! Dám chọc tôi!
Từng bọt sóng sủi lên dưới bước chân của hai người, chiếc áo choàng trắng bị gió kéo tuột, bay bay ra tận ngoài xa. Thiên Bối cười lớn, cúi người múc một bụm nước lớn, thẳng tay hất vèo một cái về phía Chương Vương Tử khiến cậu ta ướt từ đầu đến chân. Cậu chủ nhỏ cũng không vừa, liền phản công ngay, lại còn bằng chân hẳn hoi. Cả hai người cùng nô đùa trên mặt biển yên tĩnh, chỉ có tiếng cười giòn tan còn vang vọng khắp nơi. Thiên bối chạy lại dúi người Vương Tử xuống.
- Cậu còn dám mắng tôi là con rùa không?
Vương Tử ôm lấy lưng Thiên Bối, đẩy người cô ra. Từng hạt nước li ti liền bắn tung tóe từ mái tóc cậu, tựa những viên ngọc sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Cô hầu bèn tròn mắt khi thấy tư thế của hai người, họ đối diện nhau, tay Vương Tử đặt trên vai cô, còn tay cô lại đặt trên eo của cậu. Nước dập dềnh đến ngang người, mặt trăng như dát kim tuyến lên mặt biển, tạo thành những lượt sóng nối tiếp nhau đẩy sự ấm áp từ hai người vào bờ. Dưới ánh sáng mập mờ, đôi môi căng mọng của Thiên Bối hiện lên thật lôi cuốn. Vương Tử không chớp mắt, sức nóng ở bàn tay liền lan ra khắp cơ thể. Màu mắt thạch anh ám khói dán lên người cậu, thơ ngây chớp vài cái.
Sao tình hình có vẻ căng thẳng vậy nhỉ?
Không gian một mực tĩnh lặng, nghe rõ hai trái tim đang đập liên hồi, nghe rõ cả tiếng gió mong manh thổi. Nghe rõ tiếng những cánh hoa tình yêu bung nở rực rỡ phút giây này. Mái tóc dài của Thiên Bối ướt nhẹp, dính vào mặt, nước chảy dài xuống dưới chiếc cổ trắng trẻo, xương quai xanh nhô lên đầy mê hoặc. Vương Tử nuốt nước bọt, chầm chậm cúi mặt, sát hơn chút nữa. Đôi môi cậu liền áp sát vào đôi mô cô. Thiên Bối khẽ run người, cô tròn mắt nhìn cậu. Sự mềm mại từ cánh môi nhỏ xinh của Thiên Bối càng làm Vương Tử đê mê, cậu áp sát hơn. Mặt trăng chưa khi nào rực sáng đến như thế, trái tim họ chưa bao giờ đập mạnh đến vậy.
Vương Tử nói khẽ, tay vén một lọn tóc của cô lên.
- Chị...mở miệng ra đi.
Thiên Bối mặt đỏ bừng, cô "a" lên một tiếng, bèn bị lấp đầy bởi đôi môi của Vương Tử. Cậu áp sát người cô, chiếc lưỡi tiến thẳng vào bên trong, như muốn nuốt gọn hơi thở của cô. Hai người dây dưa mãi không dứt, móng tay Thiên Bối bấu chặt lấy eo của Vương Tử. Sau khi đã dứt ra, cậu mỉm cười thơm nhẹ lên trán cô.
Thật nhẹ nhàng! Thật trong trẻo!
- Tôi...- Cậu chủ nhỏ ngập ngừng.- Tôi...thích...cô.
Tiếng nói của cậu thật nhỏ, tưởng chừng có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, khó khăn nói tiếng yêu thương lòng mình. Thiên bối ngây ngốc, cô mím môi, mặt đã sớm chuyển sang màu của trái táo chín. Cô cúi đầu, có thể nói đó là một sự đồng ý, có thể là cô ngượng ngùng, lại có khi không dám nhìn cậu. Vương Tử nâng cằm cô lên, rồi lại cúi xuống chiếm lấy mật ngọt tuyệt diệu. Cậu tham lam là vậy, phải nín nhịn biết bao nhiêu lâu là vì không dám phá bỏ giới hạn của hai người.
Thiên Bối vòng tay ôm lấy cổ Vương Tử, đáp lại tất cả những yêu thương của cậu. Giờ khắc này, hình ảnh của vương Thần đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn cảm giác có lỗi hay trách nhiệm. Chỉ có tình yêu của họ bung cánh trên bầu trời đêm tuyệt đẹp.