Đăng vào: 12 tháng trước
Sáng sớm tinh mơ, nắng ngã xuống từng cành lá trong khu vườn làm phản chiếu lên từng ô cửa kính một sắc màu cầu vồng tươi đẹp, hứa hẹn một ngày mới rực rỡ. Thiên Bối đang nằm quay đơ trên giường thì bị tiếng chuông cửa réo ầm. Theo quán tính, cô bật dậy như một con thú nhún và lao như bay ra cửa.
Cạch!
Tiếng cánh cửa được kéo ra, hình ảnh đập vào đôi mắt chưa mở hết cỡ và gần như sụp mí của Thiên Bối là một con nhóc ăn mặc vô cùng quái dị. Nó có mái tóc bông xù, mái ngố, da trắng như dân Châu Âu và mặc váy xếp ly kiểu Gothic Lolita, thoạt nhìn cứ tưởng con bé bước ra từ thời nữ hoàng Victoria. Nhưng điều đó không quan trọng...vì con bé quá đỗi...
- Đáng yêu quá đi!- Cô ngồi thụp xuống, hai tay nựng lấy nựng để bầu má phúng phính, không ngừng cảm thán.
Con nhóc gạt tay cô ra với vẻ khó chịu, nó không nói không rằng đi thẳng vào nhà, gọi ầm lên.
- Anh Vương Tử, anh Vương Tử ơi...
Thiên Bối mắt không ngừng chớp chớp, hai tay chụm lại: " Ai cha cha, giọng cũng dễ thương ghê chứ!"
Vương Tử đang mơ mộng đẹp bị tiếng hét đinh tai nhức óc gọi dậy. Cậu ngái ngủ bước ra ngoài, thấy cô bé Lolita đang đứng giữa nhà thì mắt trợn tròn, sau đó liền cười tươi và chạy đến bế bổng nó lên:
- Lola bé nhỏ của anh.
" Lola bé nhỏ của anh." Gì chứ? Thiên Bối mắt tròn mắt dẹt, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cơ mà… sao cậu ta gọi cô bé thân mật quá vậy? Lại còn… Lại còn… bồng bế, cưng nựng, cứ làm như người yêu không bằng ấy. Sao cậu ta không bao giờ có những biểu hiện như vậy với cô nhỉ?
Có một chút ghen tị len lỏi vào trong trái tim cô hầu gái nhỏ. Mà khoan đã, ghen tị ư? Về vấn đề gì nhỉ? Sao lại có cảm giác này với tên nhóc đó được? Thiên Bối gõ gõ lên đầu mình mấy cái cho tỉnh táo, cuối cùng, cô rút ra kết luận: “Cô điên rồi.”
Sau một hồi giới thiệu qua lại giữa hai bên, Thiên Bối đã hiểu được cơ bản tình hình hiện tại. Hóa ra con bé dễ thương ấy tên là Lola, Việt Kiều mới từ Mỹ về. Nó mới 10 tuổi thôi mà nhìn lanh lợi quá thể. Xem kìa, đáng yêu như một con búp bê vậy, mắt to tròn, môi hồng chúm chím. Cô nhìn thế thì não hết cả ruột, ngắm mình trong gương hồi lâu rồi khẽ thở dài:
- Ôi sức mạnh của tuổi tác...
" Thiên Bối, mi đã già cằn cỗi ra rồi."
Vương Tử vừa bước vào, thấy cô cứ đứng trước gương nãy giờ, khuôn mặt thì không thể nhệu nhạo hơn, bèn buông lời trêu chọc:
- Sao vậy bà chị? Bữa nay tính hù cả cái gương à?
- Hừ, tôi thế đó, thì sao? Tôi làm sao sánh bằng cái con nhóc đáng yêu chết đi được ngoài kia. Tôi làm gì có mắt xanh, da trắng, dáng chuẩn. Chỉ là cái bị thịt ăn bám 47 kí trong nhà cậu thôi. Cậu không cần phải nói, tôi biết tôi xấu, tôi già. Tôi không đọ lại được giới trẻ ngày nay. Hai người cứ an tâm mà âu yếm nhau thoải mái, khỏi bận tâm về bà chị già này. Ok? - Thiên Bối nói một tràng dài không ngừng nghỉ.
Vương Tử bị "súng liên thanh" bắn liên hồi thì đỡ không nổi, cậu chẳng hiểu cô đang nói cái gì cả, sao tự nhiên lại nổi khùng như vậy hả trời?
Nhìn cái mặt ngơ ngác như tù nhân bị án oan của thằng nhóc, Thiên Bối càng thêm bực mình, cô tức giận hét toáng lên:
- Cậu đúng là đồ phản bội, xấu xa, bỉ ổi.- Cô tức giận hét toáng lên.
Vương Tử vô cùng hoang mang, nhưng cậu cũng có lòng tự trọng, bèn đáp lại:
- Bà chị ăn nói cẩn thận dùm, đừng có sỉ vả quá đáng. Nhìn lại mình xem, đừng lúc nào cũng nói người khác.- Xong, cậu tức giận bỏ ra ngoài.
Thiên Bối bực mình ngồi phịch xuống giường, cô thấy máu trong người sôi lên sùng sục, thực sự rất tức giận. Cái tên tiểu tử ngốc đó, không có hiểu cô một chút nào cả.
" Lola bé nhỏ" của Vương Tử quả thực rất có tài, ngay lúc này đây, cô bé đang ngồi bên chiếc dương cầm nhỏ, hai mắt khép hờ đầy tập trung, những ngón tay búp măng trắng trẻo thành thục lướt trên những phím đàn trơn nhẵn. Bỗng chốc, một bài hát với giai điệu vui nhộn lan tỏa khắp các gian phòng trong biệt thự. Mọi người trong nhà đều lấy làm hứng khởi, tập trung lắng nghe, thiếu phu nhân còn đưa qua đưa lại tay của mình giống như một nhạc trưởng vậy. Thiên Bối đứng lặng lẽ một góc, cô cảm thấy rất ghen tị với cô bé ấy. Nhưng rồi cô đành vào bếp chuẩn bị món ăn cho bữa tối.
Khi đang loay hoay xào đỗ với thịt bò thì chợt một giọng nói cất lên sau lưng khiến Thiên Bối giật mình:
- Chị mà không tập trung thì món ăn sẽ không ngon đâu.
Cô quay lại thì thấy "Lola bé nhỏ" hai tay chống nạnh, nhìn cô với vẻ mặt không mấy hài lòng. Thiên Bối cũng không quan tâm, cô quay lại tiếp tục công việc của mình.
- Anh Vương Tử thích ăn đồ tai tái, đừng chín quá, chị làm vậy anh ấy sẽ không ăn được nhiều đâu.
Im lặng.
- Trong phòng, chị cũng đừng có bật điện để ngủ, như thế anh ấy cũng khó ngủ được.
Thiên Bối dừng tay, mắt mở to ra, trong đầu hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng. Sao những thói quen đó của cậu chủ, cô lại chẳng hề nhận ra cơ chứ? Nhưng rồi sự tức giận lại một lần nữa lấn át, cô gắt gỏng:
- Nhóc đừng có dạy dỗ chị, chị không quan tâm.
Cô không để ý thấy một cái lắc đầu ngán ngẩm của cô bé Lola, nó chẹp miệng rồi đi ra khỏi địa bàn "chém giết thức ăn" của Thiên Bối. Để mặc sức người cứng đầu kia đang tung hứng thức ăn và "xoèn xoẹt" như ninja với sự tức giận tột cùng.
- Lola, sao tự nhiên lại về vậy em?- Vương Tử đong đưa chiếc xích đu, mắt hướng về cô bé xinh xắn đang ngồi trên chiếc bàn phía trước.
- Em nhớ mọi người nên xin ba má cho về.- Cô nhóc trả lời trong khi khuôn miệng nhỏ nhắn vẫn mải mê gặm một chiếc donus màu hồng.
- Ừ, em sẽ ở lại lâu chứ?
- Để xem đã ạ. Bên kia em có khá nhiều việc bận rộn, chắc là cũng không lâu đâu ạ.
- Ôi...em có thực là 10 tuổi không Lola?- Vương Tử cười tươi trêu cô nhóc.
- Em là trẻ con mà.- Cô bé đá lông nheo rất điệu nghệ.
Nắng buổi chiều dịu nhẹ trong tiếng cười giòn tan của hai anh em. Những khóm hoa hồng trong khu vườn thi nhau khoe sắc, dẫn dụ những mùi hương quyến rũ nhất thế gian. Từng cơn gió vần vũ như một bản nhạc dịu nhẹ được dệt bởi thiên nhiên.
- Tại sao anh lại thích bà chị ngốc nghếch đó vậy?- Lola bỗng hỏi.
Vương Tử hơi ngây ra trước câu hỏi bất ngờ, cậu cúi mặt một hồi, nhưng sau đó bèn ngẩng lên:
- Anh không biết là yêu thích cũng cần phải có lí do.
Đúng. " Anh không biết là yêu thích cũng cần phải có lí do." Tình yêu cũng phải có nguyên do hay sao? Khi cậu yêu cô gái ấy không vì bất cứ thứ gì, có lẽ vì sự ngây ngô, đáng yêu của cô ấy chăng? Hay vì cái tính tình trẻ con hay khóc nhè đó?
Lola bật cười, con bé ra vẻ người lớn:
- Hai người đúng là rất hợp nhau, ngốc y nhau ấy nhỉ! Viễn cảnh tương lai sẽ gồm ông trai ngốc của em sánh đôi bên bà chị dâu ngố tàu. Em đảm bảo sẽ làm phù dâu trong đám cưới của hai người.
Vương Tử cười trước suy nghĩ "bà cụ non" của cô em họ dễ thương. Cậu thôi không ngồi xích đu nữa mà đi lại gần bàn của Lola. Lola thấy vậy thì hỏi, vẻ mặt đề phòng:
- Không phải anh định đánh em chứ?
- Anh không trẻ con vậy đâu, anh muốn nói với em một chuyện.
Vương Tử tự ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rót một cốc nước chanh mát rồi từ tốn nói:
- Anh sắp sang bên đó rồi.
- Bên nào?- Lola ngạc nhiên.
- Bên Mỹ.
- Gì cơ? Tại sao?- Lola đứng bật dậy, hét toáng lên.
- Suỵt! Đừng có kinh ngạc vậy chứ.
Vương Tử kéo tay Lola ngồi xuống, vẻ mặt trông buồn hẳn, cũng phải, mỗi khi nghĩ đến quyết định là cậu không kìm được một tiếng thở dài não nề.
- Anh à...sao thế? Sao anh lại qua bên đó?- Lola tỏ ra gấp rút, kéo tay áo cậu.
- Ba muốn anh qua đó du học.
- Vậy còn chị Bối thì sao?
" Vậy còn chị Bối thì sao?" Ừ! Còn cô ấy thì sao? Vương Tử thấy lòng mình nặng như đeo đá, cậu đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho Thiên Bối? Nhưng rồi cậu lắc đầu cười: " Không, còn anh Thần, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ chị."
Lúc ấy, một cơn gió vô tình thổi qua, làm rối tung mái tóc màu hạt dẻ của Vương Tử, để chúng xòa ra trước mặt, tưởng như có thể che đậy được giọt nước mắt sắp trào ra. Cậu nhiều lúc đã nghĩ, làm sao để có thể ở lại. Nhưng tất cả chỉ là điều không thể, cậu biết tính ba, sẽ không bao giờ có chuyện ông nói chơi.
- Chị ấy...sẽ có anh Thần.- Vương Tử như có gì đó nghẹn ở cổ, cậu khó khăn cất tiếng.
Lola mở to mắt nhìn anh họ mình, những sợi tóc mái dày khiến nó không sao nhìn được ánh mắt của người anh trước mặt. Nó thôi không cười nữa, lúc này không gian chìm trong vẻ ảm đạm đến não lòng. Một con nhóc như nó chắc chưa hiểu thứ tình cảm mà anh mình giành cho chị, nhưng hẳn là nó biết nỗi đau khổ mà anh đang phải chịu.
- Anh Thần ư?...- Lola chẳng hiểu sao mình lại thấy không có cảm tình với anh ấy, không phải là ghét nhưng cũng không quý. Nghe anh Tử nói thế, trong lòng nó bỗng trào lên cảm giác lạ lùng.
Lola ở lại nhà họ Chương cũng đã được ba ngày, tất cả đều yêu quý con bé vì sự dễ thương và thông minh, trừ Thiên Bối. Cô hầu gái đương nhiên rất khó chịu với việc Lola suốt ngày lẽo đẽo bám sau đuôi cậu chủ nhỏ. Ai da, cái cảm giác ưng ức trong lòng này là sao nhỉ? Sao cô lại thấy ngứa mắt vì chuyện đó chứ? Rõ ràng cô rất ghét Vương Tử, vì cậu ta lúc nào cũng bày trò trêu tức cô. Vậy thì...
Thiên Bối đưa hai tay lên má, vỗ vỗ lại cho tỉnh ra, nhưng vẫn không xóa khỏi cảm giác đó trong lòng. Ầy, nhất định là có điều gì đó không ổn rồi. Cô tự nhủ là vậy.
Đang tự kỉ thì chợt cửa phòng hé mở, con bé Lola thò đầu vào, thấy Thiên Bối, nó cười toe toét rồi bước vào trong, nhẹ nhàng khóa chốt cửa. Một loạt hành động khó hiểu của con nhóc Lolita làm Thiên Bối từ trạng thái tự kỷ chuyển sang thộn mặt vì chẳng hiểu gì hết. Cô chợt thấy chột dạ. Lola chạy tót lại, ngồi phịch lên giường của Vương Tử, nó thích chí không ngừng cảm thán:
- Ya! Giường anh Tử êm ái quá đi.
" Hừ hừ" Thiên Bối gầm gừ trong cổ họng, cô ngước đôi mắt hừng hực lửa cháy nhìn con nhỏ đang nhảy tưng tưng trên chiếc giường đối diện. Cái vẻ mặt sung sướng và thỏa mãn của nó thật khiến cô muốn lao đến tung một cước đá bay nó ra khỏi căn biệt thự này. Con gái con đứa… Sao nó có thể tự tiện và vô duyên như thế chứ? Ai cho phép nó ngồi lên đó và lại còn khen ra miệng nữa chứ?
Để ý khuôn mặt đỏ gay của Thiên Bối, Lola che miệng cười, mắt long lanh tia vui thích, nó nằm hẳn xuống đệm, trùm chăn của Vương Tử, cố tình tỏ vẻ muốn trêu tức con người kia.
- Ôi! Còn lưu mùi của anh Tử nè! Thơm quá!
Bùng!
Con bé này đúng là biết thêm dầu vào lửa. Một cột khói bốc lên nghi ngút trên đầu Thiên Bối, cô chính thức đã đi đến giới hạn. Trước nay cô chưa từng ghét trẻ con, thậm chí còn rất thích là đằng khác, nhưng giờ thì cô quyết định rằng Lola chính thức trở thành đứa bé đáng ghét nhất quả đất. Cô đi lại, hằm hằm giựt phắt cái chăn ra, nói mà gần như hét lên:
- Ra ngay!
Lola chớp chớp cặp mắt to tròn, thơ ngây:
- Kìa! Chị sao lại có thái độ đó?
Thiên Bối hiện vẫn còn trong cơn giận dữ, cô lôi Lola ra khỏi giường Vương Tử một cách thô bạo nhất có thể, lời nói cứ tuôn ra không kiểm soát:
- Này! Em có biết hành động của em là đang xâm phạm đời sống riêng tư của người khác không? Sao lại hư như vậy chứ hả?
Lola cười nhếch mép, nó phủi phủi quần áo cho thẳng ra rồi nói giễu cợt:
- Hừm! Em thấy chẳng có gì là xâm phạm cả, mà có xâm phạm thì chỉ có quyền của anh Tử, đâu liên quan chị?
- Gì chứ?
Thiên Bối đang định dạy dỗ thêm vài câu, chợt mặt ngây ra, dành một dành vài giây để phân tích lời nói của cô bé. À há! Đúng thật, cái này là quyền của cậu chủ nhỏ, đâu liên quan cô chứ? Mà sao cô lại đột nhiên nổi giận phừng phừng mà đi qua mắng nhiếc con bé chứ.
- Ờ ha ha! Thật là...đầu óc chị dạo này hơi bị bất bình thường...chị xin lỗi nha!- Cô gãi đầu cười xòa.
Lola làm vẻ mặt bất lực nhìn Thiên Bối. Quả thực là bó tay trước bà chị ngốc nghếch này thật rồi. Con bé cố nén tiếng thở dài rồi kéo tay Thiên Bối ngồi xuống giường:
- Chị thật ngốc quá!
- Ài da, chị ngốc thật, ha ha.- Thiên Bối đang thuận đà “hối lỗi” cười giả lả góp vui theo, nhưng bất giác dừng lại. " Gì cơ? Nó vừa bảo mình ngốc?"
- Này nhóc! Em không nên hỗn như vậy với người lớn đâu nha!- Cô ôn tồn khuyên nhủ cô bé, ra dáng chị cả dạy em nhỏ.
Lola càng không chịu nổi, nó hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc như người lớn:
- Nghe nè! Chị...Chị thấy anh Tử thế nào?
Thiên Bối trầm tư suy nghĩ. Sao con bé này lại hỏi như vậy, không lẽ nó thích cậu chủ nhỏ sao? Cô cũng thật thà đáp:
- Cậu chủ rất là điên khùng em ạ, lắm lúc như tự kỉ, khi lại khó chịu, cáu bẳn, hay bắt nạt người khác. Nói chung là không có điểm tốt nào cả.
Lola vắt tay lên trán, nó chính thức thấy đau đớn thay cho anh họ, không ngờ hình tượng anh trong mắt người mình thích lại tệ hại như vậy. Trời ơi! Lẽ nào có sự sai sót nào ở đây? Cô nhóc thở dài thườn thượt, nó cố lấy lại tỉnh táo để tiếp tục cuộc trò chuyện. Nắm lấy một tay cô hầu, nó giảng giải:
- Chị có biết tình yêu là như thế nào không? Chính là lúc mà tim chị đập thình thịch mỗi khi gặp mặt người đó, rồi bỗng trở nên luống cuống, hay thậm chí tức anh ách nếu thấy người đó thân thiết với ai đó không phải mình. Chậc! Là vậy đó.
Khụ! Rõ ràng là chẳng ăn nhập gì với chủ đề bên trên. Con bé này có bị làm sao không nhỉ? Thiên Bối bỗng ho sặc sụa, những điều nó vừa nói há chẳng phải cô đều đã trải qua hết hay sao? Xem nào, tim đập là khi gặp Vương Thần, ờ, hình như cũng có mấy lần cô hành động rất ngu ngốc khi chạm phải ánh mắt cậu nữa. Nhưng cái cảm giác cuối cùng thì lại xảy ra với Vương Tử. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao lại hỗn độn như thế chứ?
Lola im lặng một hồi rồi lại nói tiếp:
- Chị sẽ thấy đau đớn mỗi khi người đó gặp chuyện gì đó không tốt. Rồi cả đêm sẽ chẳng thể ngủ được vì lo cho người đó. Chị sẽ luôn nghĩ về người đó khi buồn hoặc vui...- Nó còn hươ hươ tay cho phần trình bày thêm đặc sắc. Giọng điệu đặc sệt người từng trải.
Thiên Bối tròn mắt, nhìn vô định về phía đối diện. Đau đớn ư? Nhớ đợt nhìn Vương Tử nằm bất tỉnh trong bồn tắm, quả là cô thấy tim mình rất đau. Đúng là luôn nghĩ về cậu ta trong bất cứ hoàn cảnh nào...Còn nữa, những nụ hôn của cậu ta đều khiến cô bất động. Ôi thôi nào! Nhất định chỉ là trẻ con hôn thôi mà, có gì đâu chứ.
Thấy vẻ mặt đó của Thiên Bối, Lola mỉm cười hài lòng, nó vuốt vuốt ngực: " Cũng may mình đã dành thời gian đọc mấy cuốn cẩm nang say nắng của những cô nàng. Chậc! Thật là hiệu quả trên cả mong đợi."
Thiên Bối giật mình tỉnh ra, cô sốt sắng hỏi Lola- lúc này đã hoàn toàn biến thành một quân sư tình yêu thu nhỏ.
- Lola này...nếu vậy thì mình sẽ như thế nào nữa? Nhưng chị rất ghét Vương Tử mà. Sao lại là yêu được?
" Chết! Cái này trong đó không có nói qua!" Lola hơi tái mặt, nó bắt đầu ngắc ngứ:
- À thì...à...chính là vậy! Là vậy đó.- Nó minh họa bằng một cái vỗ đét vào đùi trong khi đang rất bối rối.
- Là vậy? Là sao cơ?- Thiên Bối cảm thấy khó hiểu chết đi được. Sao con bé này lại úp mở như thế chứ?
Lola toát mồ hôi hột trước ánh mắt vừa khó hiệu vừa mong đợi của bà chị ngốc. Loay hoay một hồi, nó chợt nhớ ra trong cuốn tiểu thuyết tình cảm học đường hôm bữa mới mượn ở thư viện đã từng xảy ra trường hợp này. Lúc đó nhân vật nữ chính làm gì ấy nhỉ… à đúng rồi. Mắt nó sáng trưng như bóng đèn, hai tay nắm chặt lấy vai Thiên Bối:
- Chị Bối! Cái này thực ra rất khó nói! Trước tiên chị phải làm gì đó để thử cảm giác của mình đi đã.
- Như thế nào?- Cô hào hứng hẳn. Giống trò chơi quá!
- Trước tiên, em sẽ lập cho chị một chiến lược tình yêu vô cùng chi li và hợp lí. Sau đó chị sẽ thử với Vương Tử, nếu anh ấy có những biểu hiện như em ghi thì đích thị là...HAI NGƯỜI ĐÃ YÊU NHAU.- Nó bí hiểm nói, xong kết thúc bằng một cái gật đầu chắc nịch.- Yeah! Chính là vậy.
Thiên Bối sáng mắt, nhưng...sao không thử với Vương Thần? Cô thắc mắc:
- Ơ! Sao không thử với Thần?
" Ách! Bà chị này thật là quá mức điên!" Lola gào thét trong đầu, nhưng mặt vẫn cố gắng niềm nở hết sức:
- Chị rõ rành rành ra là thích anh Thần thì còn tác dụng gì nữa. Cái này phải áp dụng với người chị ghét chứ.
Thiên Bối đã hiểu ra, cô nắm tay Lola:
- Vầy...vầy sáng mai em đưa chị bản chiến lược đó được không?
" À há! Con cá đã mắc câu!" Lola sung sướng cười tươi:
- Chị yên tâm! Nhất định em sẽ hoàn thành vào sáng mai cho chị!
Hai người vỗ tay nhau ra chiều "quyết chiến quyết thắng". Thiên Bối mừng thầm, nhất định là lần này cô sẽ xác định được mình ghét Vương Tử như thế nào. Làm gì có chuyện yêu đương với tên nhóc đó chứ?
Cuối cùng, còn một mình Thiên Bối trong phòng, Lola đã về chuẩn bị rồi. Cô cứ cười một mình mãi về việc sẽ sớm nhận ra tình cảm của mình. Đúng lúc đó, Vương Tử từ bên ngoài bước vào, thấy bộ dạng rất giống thần kinh của bà chị thì cười khẩy:
- Sao mà cười một mình như dở người thế?
Thiên Bối tỉnh hẳn, vẫn còn nhớ vụ cãi nhau ba ngày trước, chẳng thể nào, nhất định là vậy, sẽ chẳng có chuyện cô thích con người quá đáng này, cô hừ mũi:
- Chẳng phải chuyện của cậu.
- Thì thôi! Tôi cũng chẳng cần quan tâm người điên.- Vương Tử quay ngoắt về chiếc laptop của mình, không thèm nói chuyện với đồ vừa ngốc vừa cứng đầu đó nữa.
Đêm đó, Lola thao thức để nghiên cứu và tìm tòi các phương pháp tốt nhất cho chiến lược. Con bé say mê như nhà bác học trong thí nghiệm. Cho đến gần sáng thì mới ngủ gục đi vì mệt.