Chương 45: Chap 43 song kiếm hợp bích

Bảo Vệ Công Chúa

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Chap 43 song kiếm hợp bích
Yên Tử kéo áo Bảo lại gần rồi hách dịch:
- Còn nhận ra ta không hả tên phản bội!
- Xin lỗi nhưng cô là ai?
Yên Tử vuốt cơn tức xuống bụng rồi nhoẻn miệng cười làm mặt cậu tá hoả lên.
- Ta là Yên Tử đây! Là La la!
- Yên Tử!
Bảo nuốt nước miếng một cái, cô nhóc lanh chanh năm nào giờ đúng là chuẩn của thiếu nữ rồi nhưng đổi lại vẻ nguy hiểm đã nhân lên gấp 2 à không gấp 4 cũng nên. Cậu ra vẻ hoà nhã cười:
- Ra là sư muội đáng yêu của ta sao?

Bọn vệ sĩ tức giận vì thấy hai tên dám xông vào địa phủ kia nhởn nhơ nói chuyện, một tên tức mình hắn cũng là loại biết võ đai đen nên phi thân đến đấm một cái vào mặt cô. Yên Tử đang cười cợt thì bị lệch mồm mất 30 độ, phút giây cô lườm tên đó rất chậm. Chân đá vào háng hắn làm tên đó rú ầm lên au au.
Cô bực mình lau máu đi, Bảo và Yên Tử bị dồn thành trọng tâm ở giữa vòng vây. Bảo cười cười:
- Bây giờ chúng ta bắt tay nhau nhé! Chuyện cũ tính sau có được không?
- Ô kê!
Cả hai bắt đầu xông vào tả xung hữu đột, phá vòng vây của bọn vệ sĩ. Đánh cho bọn vệ sĩ nằm lăn lóc ra, rồi cả hai cùng chạy đến nhà chính của cả khoảng sân rộng thênh thang này, bọn đàn em lùa đằng sau hô to:
- ĐỨNG LẠI!!!!!!!
Vừa mới chạy đến cửa, thì có hai tên mặt lạnh như tiền xu giơ súng ra chĩa về hai người bọn họ.
- Đứng im không tao bắn!

Bọn chạy đằng sau đến nơi thì trói hai người lại, Bảo quát lên.
- Thả cô ấy ra ngay! Bọn Khốn! Ông ta đâu! Hoàng Long đâu!
Tên vệ sĩ định giơ tay tát cậu vì thái độ vô lễ thì Hoàng Long đi ra bảo dừng lại ông ta hỏi một cách điềm tĩnh trước hai tên to gan dám vào đây gây chuyện.
- Các người dám đến đây làm loạn!
- Thả Hạo Nhiên ra ngay! ( Bảo hét lên một cách tức giận làm Yên Tử để tâm).
- Ta đang nhốt giam nhiều người lắm! Mặt mũi ra sao?( ông ta đang dò xét)
- Cô ấy chính là người hôm trước cậu con quý tử của ông bắt cóc đấy! Đừng giả vờ!
Một tên đàn em hớt hải chạy đến thì thầm vào tai ông ta chuyện gì đó, khiến cho Hoàng Long tức giận quát lên:
- Giam chúng lại!
Rồi ông ta hậm hực bỏ đi, hướng tới phòng làm việc.