Đăng vào: 12 tháng trước
Bạch Giai Kỳ cảm thấy cả cơ thể mình bị nhấc bổng lên, theo phản xạ cô vội ôm lấy cổ anh.
“Anh làm gì vậy hả?” Cô quát, sau đó liền nhận ra tình trạng xấu hổ của mình, tay của anh… tay của anh vậy mà đặt ở mông của cô! Hai mắt cô mở to, hai má dưới mắt thường có thể nhìn thấy mà dần dần đỏ lên.
“Sở Hạo Vũ thả tôi xuống! Đồ lưu manh!”
“Lưu manh? Xem ra anh không làm chút chuyện lưu manh thì không được rồi.” Sở Hạo Vũ nhanh chân đi về phía phòng nghỉ, đặt cô lên giường sau đó đứng dậy đi khóa cửa, anh không muốn chuyện tốt của mình bị phá đám.
Bạch Giai Kỳ khi được tự do liền lăn một vòng xuống giường, cô cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông này, cô phải rời khỏi đây nếu không nhất định cô sẽ bị anh ta ăn tươi nuốt sống.
“Sở tổng, anh không phải không quen biết tôi sao? Làm như vậy với một người phụ nữ mà mình không quen biết không phải không đáng mặt đàn ông?” Cô cố gắng bình tĩnh.
“Không quen biết? Không sao, hiện tại anh chưa quen, em lát nữa không phải sẽ quen sao.” Anh đưa tay kéo cô vào trong lòng, không đợi cô phản ứng liền hôn lên môi cô.
Từ khi cô vừa bước vào anh đã muốn làm điều này, Sở Hạo Vũ vội vàng mút lấy mật ngọt trên môi cô.
“Ưm… không được…” Bạch Giai Kỳ cảm nhận bàn tay nóng rực kia đang kéo khóa váy của cô.
Vì thế muốn xoay người chặt tay anh lại.
Sở Hạo Vũ nhân cơ hội này chui vào trong khoang miệng, càn quét toàn bộ mật ngọt mà anh nhớ mong.
Tiếng nước ngại ngùng theo động tác hôn cuồng nhiệt của anh vang lên khiến Bạch Giai Kỳ xấu hổ.
Hai tay cô đặt trên ngực Sở Hạo Vũ cố gắng đẩy ra, một tay anh bắt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, đôi môi mỏng rời khỏi môi cô di chuyển đến mắt, má trán của cô.
“Giai Kỳ… bảo bối…” Anh thì thầm.
Muốn ly hôn với anh? Nằm mơ! Cho dù anh mất trí nhớ thì thế nào, cô vẫn chỉ có thể là của một mình anh.
Mà hiện tại anh đã nhớ lại mọi chuyện vì thế cô đúng là chỉ có thể nằm mơ mới có thể rời khỏi anh.
Bạch Giai Kỳ lại bị lời nói của anh làm hoảng sợ, không phải anh mất trí nhớ sao? Sở Hạo Vũ tranh thủ lúc này thoát váy của cô.
Cơ thể trắng nõn hiện ra trong mắt anh, bầu ngực to tròn không có gì trống đỡ cứ như vậy phơi bày.
*** *** *** dưới cái nhìn chăm chú của anh mà cứng rắn.
“A! Đừng có nhìn!” Cô vội giãy giụa muốn dùng tay che đi, hu hu đúng là ngố mà, bởi vì áo có mút ngực nên cô mới không mặc, ai mà ngờ được cơ chứ.
Mặc kệ cô giãy giụa chút sức lực này dù sao cũng không hề hấn gì với anh, dưới cái nhìn chăm chú của cô anh từ từ cúi người hôn lên hạt đậu kia.
“Sở Hạo Vũ đừng mà! Tôi cầu xin anh!” Bạch Giai Kỳ nức nở, muốn dùng chân để đạp anh nhưng Sở Hạo Vũ như biết được ý nghĩ của cô dùng chân kẹp lại.
Cứ như thế, Bạch Giai Kỳ đã bị anh khống chế, tùy ý anh muốn làm gì thì làm.
Song Sở Hạo Vũ làm sao có thể để cô như ý được, mọi chỗ mẫn cảm trên người cô anh đều nhớ hết.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn trái đào đỏ tươi, đôi môi mỏng không rảnh rỗi mà yêu thương trái đào còn lại.
Bạch Giai Kỳ cắn môi cố gắng không để bản thân phát ra những tiếng kì lạ.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ga giường, Sở Hạo Vũ thấy vậy cười khẽ, buông tha cho trái đào thơm ngon kia.
Anh ghé sát vào tai, liếm nhẹ vành tai mẫn cảm.
“Ưm…” Bạch Giai Kỳ rên nhẹ, cô xấu hổ đến nỗi hận không thể chết đi.
Anh cười một tiếng “Thật ngoan!”, sau đó hôn lên môi cô rồi dọc xuống theo cần cổ trắng nõn.
Mỗi một nơi, một vị trí đều được anh trân quý mà để lại những ấn kí đặt biệt.
Sở Hạo Vũ đưa tay cô đặt lên áo sơ mi của anh, ý bảo cô cởi.
Bạch Giai Kỳ hiện tại đang tức giận vì anh dám làm vậy liền giật mạnh chiếc áo của anh ra, cúc áo rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng “lách cách”.
“Hóa ra em gấp gáp như vậy hả?” Anh cười, đứng thẳng người cởi quần áo của bản thân rồi chút bỏ toàn bộ vải vóc trên người cô.
Bởi vì bị anh giữ chặt nên Bạch Giai Kỳ cứ thế nào chứng kiến cơ thể trần trụi của hai người.
“Anh… anh…”
“Anh làm sao?” Sở Hạo Vũ cúi người bắt đầu thưởng thức mĩ vĩ ngàn năm mà ông trời ban tặng cho anh.
Bạch Giai Kỳ nhìn người đàn ông đang ở trên người cô, có chút không phân biệt được đây là mơ hay là thật.
Nghĩ đến lời đề nghị của Phó Cận Nam mấy ngày trước, cô bất lực thở dài.
Sở Hạo Vũ thấy cô phân tâm liền cắn nhẹ lên trái đào đỏ ửng, bàn tay bên kia bóp mạnh khiến hình dáng của nó thay đổi liên tục.
“A… nhẹ một chút!”
Anh hài lòng nhìn cô, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của cô đến chỗ của tiểu Hạo Vũ.
Bạch Giai Kỳ không hiểu sao anh nắm tay mình, cho đến khi chạm vào thứ nóng rực kia.
“Lưu manh!” Cô hét lớn.
“Giúp anh một chút!” Giọng nói từ tính của anh vang lên bên tai khiến Bạch Giai Kỳ không tự chủ mà làm theo anh nói, đợi đến khi phản ứng kịp muốn rút tay lại thì đã quá muộn.
“Ha ha ha!” Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, anh cười sung sướng..