Đăng vào: 12 tháng trước
Vài người đang ngồi nói nhốn nháo trong văn phòng của Tư Khanh – Trưởng khoa Ngoại bệnh viện. Do gần đây nhà của anh bị cháy, họ thăm hỏi tình hình hiện tại của anh, nào là tổn thất ra sao, nguyên nhân vụ cháy là gì, về sau tính làm thế nào,… Tư Khanh nhức hết cả đầu, nhưng dầu gì mọi người cũng đang thể hiện sự quan tâm với mình nên không tiện đuổi đi để bản thân được yên tĩnh.
Kể ra thì bình thường sau khi chịu thiệt hại nặng nề do cháy nhà, tâm trạng người ta sẽ tụt dốc không phanh, nhưng Tư Khanh vẫn thấy ổn chán, bởi căn này là của chú anh chứ không phải của anh. Có điều, chú đã ra nước ngoài từ hằng mấy năm trước, sở hữu kha khá bất động sản. Chú và bố mẹ rất thân nhau, thuở ấy lại đúng lúc anh đi học ở thành phố B nên chú tặng anh căn hộ này. Dù chú không nói thẳng ra nhưng chẳng khác nào tặng không cả, bố mẹ thấy món quà này quý giá quá nên không làm thủ tục sang tên. Tuy vậy, ngoài giấy chứng nhận quyền sở hữu căn hộ ra thì anh đều đăng ký mọi thứ khác dưới tên mình; thành thử lần này gặp hỏa hoạn, một người vốn sống với tâm thế thoải mái như anh chẳng thấy buồn lắm. Thứ nhất, trong nhà không có đồ gì đáng giá. Thứ hai, vụ cháy không phải lỗi anh, anh xui rủi chịu chung do lửa bên nhà hàng xóm lan sang thôi. Mà để lửa lan nhanh như vậy chứng tỏ cách phòng cháy của ban quản lý cũng có vấn đề. Thế là bây giờ trừ việc chưa có nơi ở, cần phải xử lý một số thủ tục ra thì anh không chịu tổn thất nào cả.
Thực tình còn có một chuyện quan trọng hơn cả là anh gặp được một người, người mà anh đã nhung nhớ khôn nguôi suốt mười năm nay.
Sau mười năm chia cách hẳn phải thu xếp một buổi hẹn đàng hoàng mới phải, ai dè lại thành gặp nhau ở hiện trường vụ cháy nhà mình.
Tư Khanh không dám khẳng định chắc nịch đấy là người anh luôn đem lòng nhớ nhung. Vẻ thiếu niên của mười năm trước đã vắng bóng trên gương mặt người đó, nét nào nét nấy rõ sắc sảo, trông chuẩn man hơn nhiều; cộng thêm cái tướng mặc áo lính cứu hỏa cầm bộ đàm chỉ huy liên mồm lại càng khiến trái tim người ta phải xuyến xao.
Người đàn ông với vẻ ngoài hớp hồn ấy quả đúng là Lâm Triêu Lộ, hiện đang là đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy nào đó tại thành phố B. Ngày nhà Tư Khanh cháy, hay còn có thể nói là nhà hàng xóm của Tư Khanh cháy, người đến hiện trường chính là hắn. Tại thế lửa dữ dội quá, phải khẩn trương chữa cháy kịp thời nên Lâm Triêu Lộ chưa nhìn thấy Tư Khanh, và sau khi xong việc hắn cũng chưa kịp cho anh cơ hội để bắt chuyện là đã phải lập tức quay về đội.
Khi mọi người đã hóng chuyện xong và quay về vị trí công tác của mình, Tư Khanh thoáng thở phào. Dạo này anh vừa phải tất bật xoay sở vụ đền bù thiệt hại sau hỏa hoạn, vừa phải oằn lưng làm việc nên chưa rỗi hơi để suy nghĩ về Lâm Triêu Lộ. Cái tên Lâm Triêu Lộ đã khắc ghi trong lòng anh bao năm nay. Lần chia tay sau cuối xảy ra vào đúng năm anh học lớp 12, độ ấy vẫn dốc sức dùi mài hòng đậu vào trường đại học mong ước. Thứ tình cảm tuổi trẻ mới chớm nở, chưa đơm hoa kết trái cuối cùng đã héo tàn kể từ khi Lâm Triêu Lộ biến mất đột ngột.
Lắm lúc Tư Khanh hồi tưởng lại vẫn thấy buồn man mác. Anh không biết tại sao Lâm Triêu Lộ lại ra đi không một lời từ biệt, và bấy lâu nay anh cũng không hay Lâm Triêu Lộ đã sống như thế nào.
Nếu thời trẻ dại hãy còn ngu ngơ khù khờ, thì bây giờ anh đã nhận ra mình thích Lâm Triêu Lộ, thích vô cùng. Suốt mười năm nay anh thường hay nghĩ, giả như được gặp lại Lâm Triêu Lộ, mình nhất định sẽ gào thật to: “Lâm Triêu Lộ, em thích anh! Tư Khanh thích Lâm Triêu Lộ!”
Cảm giác khi phải lòng anh sao từa tựa làn gió. Hết phơi phới nhẹ nhàng, rồi lại gào thét khôn nguôi; lúc ngỡ đâu xuân sang đem hơi ấm về, khi lại tưởng giá lạnh mỗi lúc đêm buông. Và chỉ cần gặp được anh, tất thảy tình cảm bỗng hóa thành chữ “thương”.
Đợt này công việc khá nhẹ nhàng, không bận lắm, Tư Khanh mới có thì giờ trộm nghĩ về Lâm Triêu Lộ. Đương lúc nghĩ vẩn nghĩ vơ, một ý tưởng lóe lên trong trí óc anh. Anh lên mạng tra đường dây nóng của đội Phòng cháy chữa cháy lần trước. Thoạt tiên, anh nói rõ mình là nạn nhân và rất biết ơn sự giúp đỡ của các anh lính cứu hỏa, muốn hỏi tên họ của người chỉ huy lần trước. Ban đầu cô nàng trực đường dây nóng không muốn tiết lộ, sợ gặp phải nạn nhân cực đoan. Tư Khanh phải thề thốt hết nước hết cái và khai ra gốc gác bản thân để chứng tỏ mình trong sạch, chỉ muốn báo ơn thì cuối cùng cô nàng mới chịu nói ra một cái tên, còn bảo tra trên mạng cũng có thông tin, bởi vì anh ta là chỉ huy mà*.
Khoảnh khắc nghe tên đội trưởng Lâm Triêu Lộ từ chính miệng của cô gái trẻ, tim anh đập như nổi trống. Bản thân tự xác nhận là một chuyện, được người khác xác nhận lại là chuyện khác. Anh cảm ơn rối rít rồi cúp máy, lên mạng làm chiếc cờ thưởng để đem tặng. Tiếp đó là mở trang web của đội Phòng cháy chữa cháy, từ từ tìm thông tin của người trong lòng. Lúc tên họ và ảnh chụp cùng xuất hiện, anh bỗng nhoẻn cười.
Anh xem, ông trời luôn đối xử tốt với em đấy chứ. Mười năm rồi vẫn cho em được gặp lại anh.