Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Đào Tử
____________________________
Một chỗ khác.
Dương Đô úy nhìn một đám binh sĩ lười nhác vừa tức vừa buồn bực.
Bởi vì trong lòng như lửa đốt, ra tay không khỏi hơi nặng, một roi vung kêu vang trời, nhưng còn hơn tiếng roi là tiếng người lính nhỏ kia kêu thảm. Tiếng kêu thê lương chói tai khiến đám người nghe da đầu tê rần, quay đầu đi không dám nhìn tên binh sĩ xui xẻo sắc mặt trắng bệch phảng phất mất nửa mạng, sinh ra mấy phần thỏ chết cáo buồn.
Chỗ này một nửa đều là Dương Đô úy đào tạo ra.
Ngày thường bọn họ rất kính nể vị cấp trên không lắm lời vùi đầu làm việc này, cũng biết ông gặp chuyện tính tình sẽ trở nên táo bạo, nhưng không ngờ sẽ táo bạo đến vậy. Đâu phải bọn họ không muốn đi? Thật sự là không còn sức lực đi nữa, không đẩy được.
Lựa chọn đường vòng, vốn định tiết kiệm thời gian.
Ai ngờ đường núi sẽ bùn lầy thế này...
Tốc độ tiêu hao thể lực binh sĩ không phải tầm thường.
Cuối cùng Địch Hoan nhìn không đặng tràng kịch này nữa, chủ động tiến lên trấn an Dương Đô úy, đưa ra lý do chính đáng —— Nếu như binh sĩ hao hết thể lực, gặp địch nhân không biết từ đâu xông ra, bọn họ còn sức ngăn địch tự vệ sao?
Mặt Dương Đô úy trong nháy mắt đen lại.
Việc Địch Hoan lo lắng làm sao ông không biết được?
Vốn cho rằng đường vòng có thể nhanh hơn, ai ngờ ngược lại lâm vào tình cảnh lúng túng tiến thoái lưỡng nan. Ông muốn quay đầu trở về, nhưng cứ như vậy sẽ chỉ lãng phí càng nhiều thời gian. Nếu kiên trì tiếp tục đi tới đích, rõ ràng thể lực binh sĩ không kiên trì được bao lâu.
"Tại hạ đến thành Hiếu không lâu, không chỉ một lần nghe người ta đề cập đến đại danh Đô úy, người người đều nói ngài luyện binh tốt, thương lính như con mình, tự mình ngưỡng mộ đã lâu, cũng biết Đô úy dốc lòng vì nhiệm vụ mới nôn nóng xao động, đổi lại là bất kỳ người nào cũng vô pháp làm chu toàn hơn người. Chỉ là —— Đi đường trọng yếu, thân thể binh sĩ cũng trọng yếu, không thể để địch nhân có cơ hội lợi dụng, mong Dương Đô úy nghĩ lại."
Địch Hoan quen phỏng đoán lòng người, thấy ánh mắt Dương Đô úy không còn kiên định giống lúc trước, liền rèn sắt khi còn nóng tâng bốc ông lên mấy bậc.
Lời mềm mỏng dễ nghe ai mà không muốn?
Dương Đô úy kéo căng hai má thịt không há miệng, nhưng sắc mặt quả thực tản dần mây đen, lửa giận nhỏ mấy phần.
Trong lòng ông rõ miệng văn sĩ là gạt người quỷ, lấy lòng người mười câu chưa chắc có một câu thật sự, có chút lời nghe một ít mát lòng chứ đừng coi là thật. Nhưng lời Địch Hoan cũng cho ông bậc thang, thuận thế phất tay cho toàn quân nghỉ ngơi một khắc.
Chúng quân tốt như được đại xá, nhao nhao tìm chốn râm mát ngồi xuống, uống nước ăn lương khô, nắm chặt thời gian bổ sung thể lực.
"Khổ quá, đoạn đường này không biết còn phải đi bao lâu."
Hắn ngồi đấm hai bắp chân cứng rắn như đá.
"Ai, ai biết. Cậu nhìn nè, áo ta còn có thể vắt ra hai cân nước." Vì mát mẻ, xắn áo lộ ra cánh tay.
"Bớt tranh cãi, bị Đô úy nghe được biết còn mạng?"
Lời này vừa nói ra, mấy người lính gần đó âu sầu trong lòng, nhao nhao lựa chọn im lặng. Miệng khép lại, nhưng trong lòng có táo bạo chửi mẹ hay không thì không biết. Tất cả mọi người cụp đầu, chỉ có một người rướn cổ lên nhìn quanh khắp nơi.
Khỏi cần nói, người này chính là Địch Nhạc.
Địch Hoan cho cậu mấy ánh mắt cũng không ngăn được.
Đường đệ nhà mình luôn luôn hiếu động.
"Đệ lại làm gì?"
Địch Nhạc cười nói: "Dĩ nhiên là nhìn người bán táo bán rượu chừng nào đến, rượu trong túi rượu sắp cạn sạch rồi, sớm biết như thế đã hỏi Thẩm huynh làm thêm vài hũ, để đến bây giờ bị con sâu rượu cào lòng ngứa ngáy."
Mí mắt Địch Hoan rung động kịch liệt.
Dạy dỗ: "Đệ càng ngày càng nghiện rượu..."
Còn chưa chính thức đội mũ đã phát triển theo hướng thiếu rượu không sống nổi.
Sao này biết thế nào cho phải?
"Hắc hắc, đây chẳng phải là vì một chén giải trăm sầu sao."
Địch Nhạc cũng không phải muốn uống rượu thật, đơn thuần cảm thấy tiểu thuyết chiếu vào hiện thực rất thú vị, chỉ là "Anh hùng Lương Sơn bán táo bán rượu" cậu ta trông mong không xuất hiện. Một khắc trôi qua, binh sĩ không tình nguyện cũng không dám ngồi lì trên mặt đất.
Dương Đô úy thích ăn chay, nhưng roi trong tay ông không ăn chay.
Nhưng nhà dột lại gặp mưa ——
Họa đến dồn dập.
Đám người lại lần nữa lên đường, vẻn vẹn qua một khắc, màn trời rơi mưa nhỏ dày đặc. Theo mưa càng lúc càng lớn, đoạn đường nhỏ càng không dễ đi, đội ngũ thật dài giống như một con ốc sên chậm rãi nhúc nhích, thật lâu mới xê dịch một đoạn. Mồ hôi xen lẫn nước mưa, khiến tâm trạng Dương Đô úy trực tiếp chìm vào đáy vực.
Bánh xe cán qua hố nước làm tóe một mảng nước bùn lớn.
Địch Nhạc vuốt nước mưa đọng trên mí mắt, thấy vậy cảm khái: "Khổ thật, sợ là phải bị vây ở nơi đây."
Địch nhân trong tưởng tượng không xuất hiện, đã khiến bản thân chật vật trước đúng là hiếm thấy. Đang nói, cách đó không xa một binh sĩ đẩy xe trượt tay, chân đứng không vững, bánh xe còn chưa bò qua hố nước thuận quán tính đè lên chân hắn.
Cả người lẫn xe lăn vào bụi cỏ ven đường.
Dương Đô úy nghe động tĩnh cưỡi ngựa tới xem xét tình huống.
Bởi vì xe đẩy nghiêng, hai rương lớn trên xe chứa cũng lăn xuống, giấy niêm phong sớm bị nước mưa thấm ướt, từng thỏi bạc lăn ra. Cơn tức của Dương Đô úy nháy mắt vọt thẳng đại não, không chút nghĩ ngợi vung xuống hai ba roi, đánh cho tên lính kia ôm đầu lăn loạn.
Địch Hoan: "..."
Suy đoán là một chuyện, nhưng suy đoán được chứng thực lại là một chuyện khác, đội ngũ thuế ngân này lại là thật!
Dương Đô úy cấp tốc sai người thu dọn đống lộn xộn.
Hai người Địch Hoan cũng làm như mình không thấy tình cảnh này.
Đội ngũ tiếp tục lên đường, chỉ là càng chậm hơn trước đó.
Phút chốc, thần kinh Địch Nhạc căng lên.
"A huynh, a huynh, có tiếng sáo!"
Màn mưa nối tiếp đất trời, bên tai chỉ còn tiếng nước mưa đập vào vạn vật tí tách tí tách, nghe nhiều chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị. Ngay lúc này, lại nghe được thanh âm bất thường.
Trong trẻo êm ái, du dương lơ đễnh.
Tiếng sáo mang theo hoạt bát và nhiệt huyết vô tận, nghe kỹ lại như sơn quỷ trong truyền thuyết vươn cổ hát vang, tuyệt diệu vô song.
Thính lực Địch Hoan không bằng cậu, lúc đầu cũng không nghe thấy.
Nhưng theo âm thanh dần dần tới gần, bóng người đi ra từ tấm màn mưa, thần kinh Dương Đô úy căng thẳng, âm thầm lo lắng toán cướp tới. Thủ hạ xách theo đao, thúc ngựa tiến lên, đến gần mới biết là một già một trẻ cưỡi một con trâu già.
Khí thế hắn hung hung, hù dọa một già một trẻ.
Tiếng sáo vừa còn du dương im bặt.
"Dừng lại! Các ngươi là người phương nào?"
Đứa trẻ trên lưng trâu sợ đến rụt cổ.
Ông lão cũng không khá hơn chút nào, nhưng vẫn lấy dũng khí hồi bẩm.
Hóa ra bọn họ là một đôi ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, ban ngày cháu trai chăn trâu gần đây, ông lão thấy sắc trời đổi, lo lắng cho an toàn của cháu trai, đặc biệt tới đưa áo tơi mũ vành cho cháu. Mưa rơi quá nhanh lại thêm sắc trời tối, thế là cùng trở về nhà.
Lời nói này không có vấn đề, vừa nhìn đôi ông cháu đã biết là người phổ thông nhất ở vùng thâm sơn cùng cốc, quan bộ hạ đề ra đôi câu nghi vấn rồi nhân tiện nói: "Phía trước có binh gia làm chính sự, các ngươi nhanh chóng rời đi, chớ có cản đường, kẻo vô tội mất mạng nhỏ."
Ông lão há hốc mồm, có nỗi khổ không nói được.
Yêu cầu này làm khó rồi.
Đường bọn họ về nhà chính là con đường này.
Làm thế nào "Nhanh chóng rời đi" đây?
Sao lại bảo là cản đường?