Đăng vào: 12 tháng trước
"Chuyên gia đã chỉ ra điều này không hợp lý, vậy thì cậu nên sửa lại đoạn này đi." Đạo diễn Chu Hoành Mậu ngồi trước màn hình theo dõi của nhóm A, phe phẩy quạt và trả lời cuộc gọi tham vấn từ đạo diễn nhóm B.
"Phải sửa như thế nào đây? Cậu để cho tôi suy nghĩ lại chút đã....
Cậu đổi lời thoại thông báo bệnh nguy kịch của bác sĩ khi ra khỏi phòng mổ, thay vào đó là câu: 'Sản phụ bị băng huyết, nguy hiểm đến tính mạng'. Nghe xong, chồng sản phụ khóc lóc thảm thiết nói: 'Nhất định phải giữ con lại'. Bác sĩ giải thích với anh ta, 'bệnh viện không có quy định như vậy, pháp luật bắt buộc phải cứu sản phụ trước' thì người chồng liền giận dữ và đe dọa, 'nếu con tôi không còn nữa, tôi sẽ chôn các người cùng nó!'
——Cậu thấy có được không, nếu thay đổi như vậy, xung đột kịch cũng được thiết lập, vẫn giữ được chủ đề nóng, còn có thể xảy ra tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân!
Tiểu Tiền à, làm chuyện gì thì cũng phải linh hoạt một chút."
Đạo diễn Tiền của nhóm B ở bên kia điện thoại không ngừng đồng ý: "Được được! Cứ đổi như lời anh nói! Đạo diễn thật anh minh!".
Chu Hoành Mậu cúp điện thoại, lắc đầu nói: "Mấy thanh niên trẻ này rất dễ bị tôi nắm đầu xoay như chong chóng."
Những người xung quanh đều giơ ngón tay cái khen ngợi: "Đúng vậy! Đạo diễn Chu, chú chính là Định Hải Thần Châm của tổ chúng cháu đó! Chú ăn nhiều muối hơn chúng cháu ăn cơm nên mọi người đều trông cậy vào sự dẫn dắt của chú đấy ạ!"
Chu Hoành Mậu rất thích nghe những lời này, ông vui vẻ lắc chiếc quạt trên tay.
Ông đã ở trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình mấy chục năm, mang diễn viên và biên kịch gia nhập đoàn làm phim, thêm cảnh diễn, bớt cảnh quay ... có cơn bão lớn hay sóng nhỏ nào mà ông chưa từng thấy qua đâu? Chỉ cần ông ra tay, không có gì là không giải quyết được.
Người trong ngành giải trí có cái miệng rất ngọt, lúc nào cũng có thể vểnh môi lên mà khen ngợi. Bạn khen tôi thì tôi biểu dương lại bạn, mọi người cứ khen qua khen lại như thế liền khiến người khác lâng lâng.
Chu Hoành Mậu đắc ý hồi lâu, sau đó ho khan một tiếng, trấn định tinh thần: "Được rồi, đừng có nịnh nọt tôi nữa, nghỉ ngơi cho tốt, sau đó các diễn viên trở về vị trí, chúng ta tiếp tục quay!"
Ở nhóm B, đạo diễn Tiền dựa vào lưng ghế, suy nghĩ về việc thêm kịch bản cho bản thân: "Đây sẽ là một sự thay đổi lớn! Lúc sau, thai nhi chết đi và gia đình mang dao đến để gây rối. Khi đó tôi sẽ bước đến đỡ một nhát dao cho bác sĩ. Mặc dù tôi bị đâm mấy nhát dao trên người nhưng vẫn hiên ngang chặn trước mặt bác sĩ, quát như sấm:"Ai dám bước lại đây!"
An Nhược Tố ở bên cạnh vừa tức vừa buồn cười: "Đạo diễn, anh có phải là Trương Phi đánh trận ở Trường Bản đâu? Một tiếng gầm thì làm sao có thể làm cả triệu anh hùng sợ hãi?"
Mọi người trên trường quay đều cười một trận thật to, đạo diễn Tiền gãi đầu, không hiểu lời chế nhạo của An Nhược Tố: "Trận Trường Bản đó là do Trương Phi đánh à? Đó giờ tôi cứ nhớ là Quan Vũ, chị xem trí nhớ của tôi......"
"Thật đúng là đứa trẻ ngốc." Lan Chu lắc đầu cười khổ, ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ hưởng thụ sự mát mẻ, cô ấy lấy điện thoại di động ra, tiếp tục chơi game với Lộc Ẩm Khê, nhân tiện thấp giọng hỏi han:"Này, Ẩm Khê, em làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện được hai tháng, em có biết bác sĩ Chử có đối tượng nào không?"
Lan Chu chỉ trải qua một tuần thực tập trong bệnh viện vì cô ấy phải về nhà dự đám tang ông nội.
Lộc Ẩm Khê ngồi xổm bên cạnh cô ấy, đầu tiên nhắc nhở cô: "Đeo khẩu trang vào đi, chị rất dễ bị dị ứng đó." Sau đó nàng cố ý hỏi: "Mì Sợi lão sư, chị thích anh ấy à?"
"Làm gì có chuyện đó!" Hai má Lan Chu bỗng đỏ lên, nhanh chóng phủ nhận, "Chị vừa mới chia tay được một tháng..."
Lan Chu và Lộc Ẩm Khê đã ở cùng nhau hơn một tháng trong đoàn phim. Ngay từ đầu Lộc Ẩm Khê đã lịch sự gọi cô ấy là "Lan lão sư". Đến bây giờ nàng đã có thể gọi cô ấy là "Chị Lan Chu", "Mì Sợi tiểu thư" , "Mì Sợi lão sư" hoặc gọi thẳng tên của cô ấy ra.
Nàng khuyên bảo: "Đã một tháng trôi qua rồi chứ không phải là một tuần. Nếu chị đã hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ thì việc chị thích người khác là điều hoàn toàn bình thường mà."
Lan Chu là người bị đá mà không được hề báo trước.
Nếu người bị bỏ rơi hoặc chia tay vẫn còn buồn cho mối quan hệ cũ thì tình cảm này không thể khiến người kia cảm động. Họ chỉ có thể tự thương tổn mình, thậm chí là đang lãng phí cảm xúc của bản thân.
Lan Chu lắc đầu phủ nhận: "Chị không có thích anh ta."
Cô ấy chỉ đánh giá cao sự thẳng thắn và nghiêm túc của Chử Yến.
Lộc Ẩm Khê cười nhẹ, tự nhủ trong lòng rằng tương lai chị sẽ rất thích anh ấy và muốn cứu rỗi anh ấy.
Nàng nhìn về phía Chử Yến ở phía xa.
Chử Yến ngồi phía sau đạo diễn và nghiêm túc xem diễn xuất của nam diễn viên.
Tóc của hắn đã dài ra rất nhiều, từ Tết đến nay vẫn chưa cắt, râu ria lồm xồm, cả người đều toát lên vẻ tang thương sa sút, hoàn toàn không còn khí chất hào hoa phong nhã như trước đây.
Lộc Ẩm Khê quan sát một lúc rồi nói với Lan Chu: "Anh ấy có một vị hôn thê vừa bất ngờ qua đời vào đầu năm nay. Chuyện này là cú sốc lớn đối với anh ấy nên bệnh viện cho anh ấy nghỉ phép ba tháng để điều chỉnh lại tâm trạng của mình."
Hắn vẫn không muốn quay lại bệnh viện, cũng không còn muốn cầm dao mổ nữa.
Lan Chu nhìn Chử Yến, trong mắt có chút thương hại.
Lộc Ẩm Khê không thể không đứng từ góc độ của một người bạn và nhắc nhở cô ấy: "Nếu chị thích một người như anh ấy, chị sẽ chịu rất nhiều đau khổ."
Nếu chị có thể thì đừng dễ dàng thích anh ta như thế.
Lan Chu nhìn vẻ mặt suy sụp của Chử Yến, trầm ngâm: "Đúng vậy, anh ta thật đáng thương. Sau này, người nào thích anh ta cũng sẽ rất đáng thương, tuy là người sống nhưng lại không bằng kẻ đã chết."
Lộc Ẩm Khê buông tiếng thở dài và thầm nghĩ, Mì Sợi tiểu thư, chị mới chính là người đáng thương....
Nàng cúi đầu nhớ lại tình tiết trong cuốn sách——trong thời gian ở đoàn làm phim, Lan Chu gặp phải người đang thất tình Chử Yến, kể từ đó cô ấy đã bắt đầu tình yêu bí mật đầy cay đắng và cố gắng cứu rỗi bản thân hắn.
Nàng không xem kỹ cốt truyện sau khi rời khỏi đoàn làm phim nên không nhớ được chuyện gì đã xảy vì nàng đã trực tiếp nhảy đến đoạn kết của truyện.
Cuối cùng, Lan Chu và Chử Yến đính hôn với nhau, mở ra một kết thúc có hậu.
Cuối cùng, Giản Thanh mặc đồ đen, uống một lượng lớn chất gây nghiện rồi nằm trên nền tuyết, im lặng chờ đợi sinh mệnh kết thúc....
Một số hình ảnh lướt qua tâm trí khiến ngực Lộc Ẩm Khê đột nhiên đau nhói, đôi mắt nàng gần như đỏ hoe.
Nàng thấy rằng mình không còn có thể nhìn cái kết của Giản Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng được nữa.
Bây giờ, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh đó, nàng liền cảm thấy đau đớn khôn nguôi, cõi lòng như bị ai đó xé toạc ra, đau đến không thở nổi.
Lan Chu thu hồi tầm mắt, nhận thấy tâm trạng Lộc Ẩm Khê không bình thường, cô ấy quơ quơ tay, hỏi: "Em làm sao vậy? Sao mặt em đột nhiên lại khó coi thế?"
Lộc Ẩm Khê định thần lại, dụi dụi mắt, quay lưng về phía Lan Chu, dùng cái cớ vô lý nhất để ngụy biện: "Bụi bay vào mắt em rồi."
Lan Chu không khỏi buồn cười, nàng vẫn còn là một đứa nhỏ, vừa rồi vẫn còn đang an ủi người khác, nhưng khi quay lại thì thấy nàng đã khổ sở trước mình rồi.
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lộc Ẩm Khê, nhỏ giọng an ủi nàng như một đứa trẻ: "Chẳng lẽ em cũng đang nghĩ đến mối tình đầu của mình à? Em đừng buồn nữa, vừa rồi em còn dùng bộ dáng bà cụ non để an ủi chị kia mà. Chân trời đâu chẳng non rờn cỏ, trên thế giới này có rất nhiều đại soái ca, người đã cũ rồi thì không đáng để cho em khổ sở....."
Cô ấy càng an ủi thì lại càng thái quá. Lộc Ẩm Khê bị lời nói của Lan Chu làm cho buồn cười, nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, xoay người muốn bỏ qua chuyện này: "Đừng nói chuyện này nữa, tụi mình tiếp tục chơi game đi."
Lan Chu cũng không hỏi nhiều nữa, cô ấy chỉ ừ một tiếng rồi cầm điện thoại di động bắt đầu tổ đội, vừa chơi vừa nói chuyện phiếm: "Chị không thể nhớ được chị đã sống trong trại trẻ mồ côi từ khi nào. Hàng ngày chị đều cãi nhau ầm ĩ với một nhóm trẻ con bệnh tật rất đáng thương. Chị là đứa lớn nhất nên phải thay tã cho đứa em gái hai hay ba tuổi gì đó của chị.
Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến nhận con nuôi liền nhìn thấy chị đang thay tã cho đứa trẻ, liền chỉ vào chị và nói:'con bé biết lo cho người khác, có vẻ rất hiểu chuyện', vì vậy họ đã nhận chị làm con nuôi.
Những tưởng từ nay chị sẽ có nhà, nhưng sau khi chị được nhận nuôi được một tháng, bố mẹ nuôi bỗng bị tai nạn xe và qua đời. Chị chỉ còn lại ông ngoại không cùng huyết thống, hằng ngày ông đều nhặt ve chai để kiếm tiền ăn học cho chị, nuôi chị đến tận đại học.
Khi chị đi học, các bạn trong lớp không thích chơi với chị nên chị chủ động chơi với bọn họ. Bọn họ nói rằng trên người chị có mùi rác rưởi nên đã yêu cầu chị về nhà tắm.
Chị tắm rửa hàng ngày và cũng phơi quần áo dưới ánh nắng mặt trời. Chị biết rằng bọn họ không muốn chơi cùng hay thậm chí là kết bạn với chị.
Sau này, khi chị trở thành minh tinh và có chút tiếng tăm, bọn họ từng người từng người một liên lạc với chị, còn ngồi cạnh chị trong những buổi họp lớp và trò chuyện với chị rất nhiệt tình.
Thật ra, chị không có bạn bè gì cả, cũng không kết bạn với những người trong giới giải trí này.
Tiểu Lộc, em rất tốt với chị, chị có thể cảm nhận được điều đó. Chị rất vui khi biết em nên em có thể nói cho chị biết em đang buồn vì điều gì nếu điều đó có thể làm em dễ chịu hơn một chút."
Cô ấy thiếu thốn tình thương từ khi còn nhỏ, nên khi người khác đối xử tốt với bản thân thì cô ấy sẽ nhớ thật lâu thật lâu.
Lộc Ẩm Khê không nói, âm thầm cảm thấy có lỗi trong lòng.
Một tháng này, nàng đã tiếp cận Lan Chu và đối xử tốt với cô ấy. Nàng không cầu danh cũng chẳng cầu tài, hành động cũng rất chân thành. Nhưng mục đích của việc tiếp cận thật sự không trong sáng ——nàng chỉ cố gắng làm bạn với cô để thay đổi kết cục của người phụ nữ kia.
Khi gặp Lan Chu, nàng cũng có tâm lý giống như lần đầu tiên gặp Giản Thanh ——chỉ là người giấy trong sách, là công cụ để nàng lợi dụng.
Nàng không quan tâm đến thân thế của Lan Chu, cũng không quan tâm đến trạng thái cảm xúc của cô ấy, nàng cũng chưa bao giờ để ý rằng 'công cụ hình người' này trong mắt nàng thật sự có một trái tim nhân hậu và mềm yếu.
Sau một thời gian dài lăn lê bò lết trong xã hội, nàng càng nhận ra rằng sự hiền lành và tốt bụng là một đức tính hiếm có.
Lộc Ẩm Khê im lặng một lúc lâu, sau đó nói với giọng điệu ấm áp:" Lan Chu, em có thể chơi game mobile, game PC, PS4, game gì em cũng có thể chơi cùng với chị. Em không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu, nhưng em có thể đưa ra đề xuất giúp chị về người mà chị muốn theo đuổi trong tương lai. Em cũng không kén ăn, em có thể ăn mọi món ăn từ khắp mọi nẻo đường, con phố, ngõ hẻm của đất nước. Em hát rất hay, em cũng từng luyện thanh một thời gian rồi, không bị lệch tông giống như chị, chị có thể gọi em đến bất cứ khi nào chị cần giọng hát hỗ trợ...."
Lải nhải một đống câu từ, nhưng ý chính chỉ là: Nàng muốn kết bạn với Lan Chu.
Lan Chu liếc nhìn Lộc Ẩm Khê, trêu chọc: "Em đang tỏ tình với chị đó hả? Em thích chị rồi có đúng không?"
Giao diện màn hình điện thoại di động của Lộc Ẩm Khê sợ đến mức tối đi ngay lập tức —— nàng gửi biểu tượng đầu người vào trong game.
Nàng xoa xoa cổ tay, cử động các khớp ngón tay, cười nói: "Đủ rồi, cho dù em là người đồng tính thì em cũng sẽ không thích chị đâu."
Lan Chu vui vẻ, cởi mở, khiêm tốn và dễ gần. Cô ấy cũng rất am hiểu văn học, là một tài năng trẻ có tiếng trong ngành.
Lúc trước, Lộc Ẩm Khê từng nói với Triệu lão thái thái về hình mẫu của mình. Nàng đã đề xuất rằng mẫu người lý tưởng của mình phải là một người vui vẻ, nhiệt tình, cởi mở, hiền lành, khiêm tốn và có trình độ văn học cao.
Lan Chu thật sự phù hợp với những giả định này, nhưng nàng không có bất kỳ cảm giác động tâm nào với cô ấy.
Người khiến tim nàng lệch nhịp lại là người hoàn toàn trái ngược với hình mẫu lý tưởng mà nàng đã định sẵn.
*
Tối chủ nhật, Giản Thanh trở về Giang Châu.
Lộc Ẩm Khê bẻ ngón tay, đếm thời gian hai người gặp nhau.
Chủ nhật, thứ hai, thứ ba ...
Vào tối thứ ba, Giản Thanh sẽ đến cơ sở cũ để dạy các môn học tự chọn vào buổi tối, Lộc Ẩm Khê sẽ có cơ hội gặp lại cô.
Lộc Ẩm Khê bắt đầu suy nghĩ xem nàng nên mặc quần áo theo phong cách nào và trang điểm kiểu gì để gặp Giản Thanh vào tối thứ ba.
Nàng đã tưởng tượng ra viễn cảnh gặp lại nhau trong tâm trí mình không biết bao nhiêu lần, cũng bắt chước tưởng tượng từng câu đối thoại và từng loại biểu tình.
Nghĩ đến đó, nàng liền tươi cười rạng rỡ.
Từng tế bào trong cơ thể nàng đều tràn đầy mong đợi cuộc gặp gỡ ấy. Rõ ràng các nàng chưa chính thức yêu đương nhưng nàng lại cảm nhận được sự lo lắng cùng khao khát được yêu.
Tối thứ ba, Lộc Ẩm Khê xin nghỉ phép trước, nàng về khách sạn tắm rửa, thay quần áo và giày mới rồi lái xe đến ga tàu điện ngầm để đón cô.
Người ta hẹn gặp nàng vào lúc 17 giờ 30 phút nhưng đúng 17 giờ thì nàng đã đến và nhìn quanh cổng ga tàu điện ngầm.
17 giờ 30 phút, Giản Thanh kéo rương hành lý và có mặt ở cổng tàu điện ngầm rất đúng giờ.
Xuyên qua đám đông hỗn loạn, Lộc Ẩm Khê nhanh chóng bắt gặp và dán chặt mắt vào người cô.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài màu xanh nước biển, cổ tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, đồng thời cũng tỏa đầy khí chất giỏi giang.
Trang phục màu tối vốn có chút buồn tẻ. Nhưng khi Lộc Ẩm Khê nhìn thấy cô, nàng cảm thấy cả thế giới bỗng dưng sáng ngời.
Giữa dòng người ồn ào náo nhiệt, các nàng lặng lẽ nhìn nhau một lúc, đồng thời nở nụ cười.
Giản Thanh mỉm cười, Lộc Ẩm Khê cũng hớn hở tươi cười.
Hai người đi về phía nhau, khi hai cơ thể sắp đến gần nhau, cả hai đều đứng yên, dùng ánh mắt để phác họa gương mặt của đối phương.
Giản Thanh im lặng rồi thả tay cầm của vali ra.
Lộc Ẩm Khê cười nhẹ, giang hai tay ra, sẵn sàng phối hợp với cái ôm chặt của cô.
Nàng giang hai tay ra định ôm lấy cô, nhưng Giản Thanh đột nhiên ngồi xổm xuống, khiến nàng ôm lấy không khí.
Giản Thanh giúp Lộc Ẩm Khê buộc lại dây giày bị lỏng rồi dặn dò: "Đi đứng nhớ nhìn chân một chút, cẩn thận đừng để bị ngã."
Cô ngẩng đầu lên, Lộc Ẩm Khê còn chưa kịp rút tay về.
Cô nhướng mày, nhàn nhạt chế nhạo: "Đại bàng sải cánh à?"
Bầu không khí lãng mạn đầy tình ý của cuộc đoàn tụ được chờ đợi từ lâu đã bị phá hủy. Lộc Ẩm Khê ngừng cười, hừ lạnh một tiếng, tức giận xoay người rời đi.
Giản Thanh đứng lên, ôm lấy nàng từ phía sau, siết chặt vào lòng.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.