Chương 120: Bị lợn đâm

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Đào Tử

__________________________

 Thẩm Đường nghiến răng nghiến lợi, răng hàm mài vang ken két.

Cô có đầy đủ lý do hoài nghi Kỳ Thiện cố ý.

Thế mà không nhắc nhở cô! ! !

Nghĩ đến từng cái bánh nướng, từng quả mơ, từng viên đường mạch nha, từng vò từng vò rượu... Mỗi một cái, mỗi một quả, mỗi một viên, mỗi một vò, hiệu suất cực kỳ chậm đọc đến miệng đắng lưỡi khô.

Tựa như áp phích cô cực khổ vẽ ra, vẽ từng tấm áp phích giống nhau như đúc, sắp hoàn thành nhiệm vụ giao cho bên A, kết quả có người hỏi cô vì sao không đi tiệm in sao chép mấy bản ——

Má, cái này cmn có thể photocopy ư? ? ?

Thế trước đó cô làm chăm chỉ vậy làm gì? ? ?

Chỉ có thể cắn răng nuốt một ngụm máu già vào bụng.

Nhưng ——

Nội tâm Thẩm Đường móc ra quyển sổ nhỏ, ghi lại món nợ này!


Cô không cố gắng che giấu cảm xúc, đương nhiên Kỳ Thiện sẽ không bỏ qua hai chữ "Ôm thù" trên mặt Thẩm Đường, không khỏi bật cười.

Thẩm Đường: "..."

╯︵┻━┻

Cái tên này tuyệt đối đang xem thường mình.

Cô càng tức giận hơn, đang định lôi kéo Địch Nhạc thành "Đồng minh", đã thấy đối phương đang thất thần, vẻ mặt vừa hiếu kỳ vừa khó hiểu, cho đến khi cô đưa tay lắc lắc trước mặt cậu ta mấy lần mới bỗng dưng hoàn hồn.

"Tiếu Phương nghĩ gì thế? Chuyên chú vậy?"

"Ta đang suy nghĩ ngôn linh kia."

Lông tơ Thẩm Đường muốn sững lên, tỏ vẻ kháng cự mãnh liệt: "Ngừng ngừng ngừng —— Hiện tại ta không muốn nghe câu ngôn linh đó nữa."

Địch Nhạc: "Cậu không hiếu kỳ?"

Thẩm Đường rất có du͙ƈ vọиɠ cầu sinh: "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo!"

"Tại hạ lại rất tò mò. Câu ngôn linh ấy rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, có thể nháy mắt rút khô văn khí ở đan phủ, ngay cả văn tâm cũng chịu ảnh hưởng? Nếu nhớ không lầm, Thẩm huynh vừa đọc bốn chữ 'Ước được nhà rộng' mà thôi. Bốn chữ này so với cả câu ngôn linh, trọng lượng không nặng. Nếu có thể thành công phát động, sẽ là bộ dạng ra sao?"


Thẩm Đường lắc đầu như trống lúc lắc.

Cô không hiếu kỳ xíu nào, tuyệt đối không!

Bốn chữ không nặng ký đã rút sạch tất cả văn khí, vậy thốt ra cả một câu, cô có mấy cái mạng cũng chẳng bồi nổi!

Kỳ Thiện lại có mấy phần suy đoán.

"Địch tiểu lang quân kinh nghiệm phong phú cũng không đoán ra được sao?"

"Ngôn linh ngàn vạn, đều có khác biệt, những danh sĩ nổi tiếng về ngôn linh cũng không dám nói mình có thể đoán đúng tác dụng của ngôn linh xa lạ." Địch Nhạc ngại ngùng xấu hổ cười cười, nói, "Chỉ tìm hiểu từ mặt chữ, có lẽ là ngôn linh quân trận khuynh hướng phòng ngự? Ví như lấy văn khí võ khí đúc thành phòng ngự quân sự, chống cự kẻ địch xâm phạm?"

Kỳ Thiện: "..."

Dưới tình huống bình thường, phỏng đoán như thế không sai.

Hết lần này tới lần khác con người Thẩm tiểu lang quân không bình thường.


Không cách nào tính toán theo lẽ thường.

Ngôn linh có bình thường đến tay Thẩm tiểu lang quân cũng biến thành kỳ quái, ví như "Chu Nguyên hô hô, cận đồ như di", ví như "Vẽ bánh vơi đói", ví như "Trông mơ giải khát" ... Câu "Ước được nhà rộng muôn ngàn gian/ Khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan" thì sao?

Kỳ Thiện càng có khuynh hướng có nhà đột ngột trồi khỏi mặt đất thật!

Nếu như thế, bị rút sạch văn khí cũng là đương nhiên —— Ngàn vạn nhà cao cửa rộng che chở kẻ sĩ nghèo khắp thiên hạ, phóng khoáng hùng vĩ cỡ nào! Nhà này đâu phải công trình bã đậu, nhất định phải là thông qua tiêu chuẩn nghiệm thu tối cao, nhà chất lượng tốt "Mưa gió bất động vững như núi".

Kỳ Thiện cảm giác có thể góp ý với Thẩm Đường —— "Muôn ngàn gian" đừng mơ, định vị mục tiêu nhỏ thôi, "Một gian nhỏ" thì thế nào?
Có lẽ có mấy phần khả năng thành công.

Nghĩ như vậy, ba người dắt hai chú lợn mặt đen thu hút sự chú ý của người khác, đi vào đích đến của chuyến này. So sánh với bên ngoài, nơi này coi như náo nhiệt nhiều lắm. Người đầu cắm rơm rạ, chờ đợi mua bán càng ngày càng trẻ, tướng mạo càng thêm đoan chính xinh đẹp.

Bên tai nghe đám lái buôn gào to lẫn cò kè mặc cả, Thẩm Đường chỉ cảm thấy cảnh này vô cùng hoang đường buồn cười, nhưng cố tình mình cũng là một trong số đó. Đang thất thần, Kỳ Thiện đã nói chuyện với một tiểu thương. Anh ta muốn mua thanh niên trai tráng, càng trẻ càng tốt.

Tuổi tác tốt nhất là giữa mười lăm đến hai mươi.

Tiểu thương nghe xong mắt sáng lên.

Nam tính độ tuổi này đáng tiền nhất, tuổi trẻ lại có sức lực, mua về liền có thể làm việc, giá trị gần với nữ tính đến tuổi cập kê. Số lượng Kỳ Thiện cần không ít, nếu có thể đàm phán thành, hàng lần này lôi ra đều có thể thuận lợi trao tay.
Nam tính tuổi này đáng tiền thật, nhưng cũng tốn cơm.

Nuôi bao nhiêu ngày là tốn tiền bấy nhiêu.

Gã từng nghĩ nhẫn tâm cắt xén, nhưng nếu đói quá ác, cả người gầy thoát tướng, đến lúc đó cũng bán không được vướng trong tay hoài.

Kỳ Thiện đến hỏi thăm, quả là giải quyết tình hình khẩn cấp.

Nhìn cách ăn mặc của ba người, ý cười trên mặt tiểu thương càng sâu, nhiệt tình tiếp đón khách hàng lớn sang bên cạnh.

Địch Nhạc rất biết hưởng thụ, xem chú lợn của mình thành chỗ đặt mông. Ngồi trên lưng lợn, chậm rãi ung dung đi tới đi lui. Thẩm Đường thì rảnh rỗi nhàm chán, lại thêm văn khí còn chưa khôi phục, cả người trông uể oải không có sức lực, dựa cây cột ngáp.

Thật tình không biết, âm thầm có cặp mắt không có ý tốt chờ đợi thời cơ ra tay —— Nó chính là con lợn mặt đen trên lưng phủ yên ngựa, cổ buộc dây cương, bên hông đeo hầu bao!
Thẩm Đường lại ngáp, cơn buồn ngủ dâng lên.

Địch Nhạc cưỡi lợn chơi, cười nói: "Thẩm huynh à, đây đã là lần thứ hai mươi mốt rồi đấy, buồn ngủ lắm à, hay tìm chỗ nghỉ ngơi một chút?"

Thẩm Đường miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

"Coi như ta ngáp nhiêu đó đi, cậu cũng đủ nhàm chán."

Địch Nhạc nói: "Bởi vì không có việc làm đấy..."

Cậu ta định đề nghị Thẩm Đường uống một hớp rượu tỉnh ngủ, xét đến việc Kỳ Thiện tiên sinh ở cách đó không xa, bị bắt quả tang coi như xong đời, đành bỏ ý niệm này đi. Theo cơn buồn ngủ nổi lên, mấy phần tinh thần Thẩm Đường vừa lấy lại lại tản sạch sẽ.

Dựa vào cây cột chợp mắt một lát.

Mà lợn mặt đen cũng đang đợi cơ hội này.

Đột nhiên ——

Nó bỗng nhiên nổi dậy dùng cái mũi đâm vào bắp chân Thẩm Đường!

Thẩm Đường: "? ? ?"
Đột nhiên xuất hiện cự lực khiến cô mất trọng tâm cân bằng, đặt mông ngã nhào trên đất, buồn ngủ bay sạch sẽ. Vừa mở ra mắt liền nhìn thấy con lợn mặt đen đẹp đẽ kia cấp tốc quay người —— Con heo này dám đâm cô, còn để lại cho cô cái mông đo đỏ đau điếng.

Lợn mặt đen nắm chặt cơ hội, bốn móng heo cùng phát lực.

Chuẩn bị dùng thân thể chắc nịch dọn đường!

Gặp thần đụng thần, gặp phật đá phật!

Bách tính trên đường đi bị dọa hồn vía lên mây, vội vàng né sang hai bên, sợ mình bị con lợn mặt đen đụng bay —— Bọn họ rất thèm thân thể lợn mặt đen, nhưng lợn mặt đen không có trói buộc mạnh mẽ đâm tới, lực sát thương có thể lấy mạng người!

Địch Nhạc đang đùa với lợn giật nảy cả mình.

Cậu ta vừa chuẩn bị ngưng tụ cung tiễn bắn chết con lợn, để tránh lợn mặt đen đả thương người. Ánh mắt chuyển tới, phát hiện có một người đột nhiên ngăn trước đường đi của lợn mặt đen, không tránh không né, điệu bộ oai vệ chuẩn bị đối đầu với lợn mặt đen.
Đó là chàng trai rám đen dáng người cực kỳ vạm vỡ, tóc dài rối bời dùng rơm rạ tùy ý ghim lên, nhìn ra thân cao tương đương với Cộng Thúc Võ, vai lưng càng thêm rộng lớn, hai tay đầy cơ bắp, bắp ngực phồng lên ngay cả vạt áo rộng rãi cũng không thể che lấp hoàn toàn.

Hắn ngăn trước mặt lợn mặt đen, vạt áo nhét vào đai lưng, hai chân trụ chặt mặt đất, trọng tâm hơi trầm xuống, dưới ống quần rách rưới lộ ra bắp chân to chắc, vận sức thủ thế!

Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt.

Lợn mặt đen lấy thế không thể đỡ xông tới!