Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được Anh
Đăng vào: 12 tháng trước
Ngày hôm sau, Lục Nhiên lại đổi một bộ lễ phục, lên đường đi tham gia lễ trao giải phim ảnh thường niên.
Lục Nhiên không đi thảm đỏ một mình nữa, mà đi cùng với Lưu Vũ Thiên.
Lục Nhiên rất ít khi mặc màu đỏ, nhưng để phù hợp với tạo hình nhân vật Mạnh Liễu Thương mưu mô sắc sảo, đành chiều theo ý của nhà tạo mẫu. Bình thường Lục Nhiên đều trang điểm khá nhạt, hôm nay cô trang điểm theo kiểu kiêu sa quyến rũ, bộ váy đỏ càng tôn lên làn da trắng sáng như tuyết của cô.
Lưu Vũ Thiên mặc một bộ vest đen sáu cúc, nếu hôm qua anh là bạch mã hoàng tử, thì hôm nay không khác gì vương tử con nhà quyền quý.
Lục Nhiên trêu chọc anh: "Nhậm Vương gia, được đi thảm đỏ với ngài là vinh dự của bổn quốc sư ta."
Lưu Vũ Thiên cười nhìn cô: "Em cướp lời thoại của anh rồi!"
Hai người tươi cười bước vào hội trường.
Khác với lễ trao giải âm nhạc, ghế ngồi của các nghệ sĩ được chia thành từng bàn theo các tác phẩm được đề cử. Lục Nhiên vì thế ngồi cùng chỗ với đoàn phim "Nặc Thanh Trì".
Chu Ảnh Na nhịn không được nữa, nhanh chóng kéo Lục Nhiên tám chuyện: "Khai nhanh, hôm đó em và Tiêu Mặc đã làm gì?"
Lục Nhiên nói: "Sao chị và anh Vu Học cứ như bản sao của nhau thế? Tụi em không làm gì cả, anh ta chỉ đưa em về thôi."
Chu Ảnh Na một bộ không tin, nhìn cô nói: "Hôm nay Tiêu Mặc cũng đến đấy, một tổng tài không ở công ty, không biết vì ai mà cả ngày chạy vào giới giải trí."
Lục Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ.
Lưu Vũ Thiên ngồi bên cạnh Lục Nhiên, khó tránh khỏi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, anh không nói gì, chỉ mở nắp chai nước rồi đưa cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên cười nhận lấy, nhìn anh nói: "Tiền bối, lần này anh được đề cử giải "Gương mặt điện ảnh" đúng không ạ?"
Lưu Vũ Thiên cười nhìn cô: "Em thấy anh có được giải không?"
Lục Nhiên gật đầu lia lịa: "Chắc chắn rồi, nếu anh không phải Thần Ca, em nghĩ mọi người sẽ gọi anh là "Vương Tử". Hơn nữa, anh còn có hào quang nhân vật chính, muốn không đoạt giải cũng khó lắm nha.
Lưu Vũ Thiên ý cười đã sâu trong mắt, cười tươi rạng rỡ.
Phía trên bục trao giải, MC nhanh chóng nói lời khai mạc.
MC: "Giải thưởng đầu tiên, chính là giải thưởng "Diễn viên mới xuất sắc nhất", xin chúc mừng Lục Nhiên với vai diễn Mạnh Liễu Thương của "Nặc Thanh Trì"."
Lục Nhiên lại một lần nữa chậm rãi đi về phía khán đài, mà người trao giải cho cô lần này, không ai khác chính là "fan trung thành" của cô.
Lục Nhiên nhận cup, cười hỏi anh: "Anh không ở công ty quản lý tập đoàn, chạy đến đây làm gì?"
Tiêu Mặc cũng cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô nói: "Phát biểu nhận giải hôm qua của em, anh đều đã nghe rõ. Lục Nhiên, anh sẽ đợi." Đợi đến lúc em lấy đủ dũng khí tiến về phía anh, đợi đến khi chiều tàn, đến khi ngôi sao cuối cùng trên bầu trời không còn toả sáng nơi xa nữa.
Lục Nhiên nói: "Cũng đâu có nói anh."
Tiêu Mặc ôm chúc mừng cô, nói: "Lục Nhiên, em biết không, em nói dối rất tệ."
Lục Nhiên nhận giải và phát biểu ngắn gọn xong thì về chỗ ngồi.
Giải thưởng tiếp theo chính là "Gương mặt điện ảnh của năm", không ngoài dự đoán, Lưu Vũ Thiên thành công nhận giải này.
Hàn Văn Trung vẫn giữ vững phong độ của đương kim ảnh đế, lần thứ hai trở thành "Nam diễn viên xuất sắc nhất của năm".
Lúc phát biểu, Hàn Văn Trung nói: "Đây là lần thứ hai tôi nhận được giải thưởng này, rất cảm ơn các bạn đã đánh giá cao tôi. Tôi có hỏi một người, cùng một vấn đề, cũng đã hỏi hai lần rồi. Tôi hi vọng, năm tới, nếu tôi có thể thuận lợi đạt được "Tam Kim Ảnh Đế", người ấy sẽ cho tôi một đáp án khác. Tôi sẽ nổ lực hơn nữa. Xin cảm ơn."
Lúc Lục Nhiên nghe những lời này, lại nhớ đến hôm bọn họ chơi "Truth or Dare", không khỏi nhìn Chu Ảnh Na lâu hơn một chút.
Mấy hôm sau lễ trao giải, trên trang nhất tờ báo lớn nhất thành phố A đăng tải một bài báo với tiêu đề: "Người thừa kế tập đoàn tài chính One Finance - James Kim đính hôn cùng tiểu thư tập đoàn quốc tế The Night - Julia Jonathan".
Lục Nhiên khi đọc được tin tức này, là lúc cô đang xem phát sóng chương trình "Khám phá và thử thách" tập đầu tiên. Lục Nhiên lật đật lấy điện thoại gọi cho Chu Ảnh Na, nhưng không có ai nghe máy. Cô liền ra khỏi nhà, bắt xe đến nơi ở của Chu Ảnh Na.
Khác với lo lắng của Lục Nhiên, Chu Ảnh Na lúc mở cửa biểu cảm rất bình thường. Nhưng Lục Nhiên biết, người chị này của mình, càng là chuyện đau lòng, càng tỏ ra bình tĩnh.
Con người thật kì lạ, có thể vì một chuyện nhỏ nhặt hay vì một tập phim mà khóc lóc ỉ ôi. Nhưng khi chuyện lớn đổ xuống đầu, lại bình tĩnh đối phó.
Chu Ảnh Na hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Lục Nhiên cười: "Em đến xin ngủ nhờ một đêm."
Lúc hai người nằm trên giường, Chu Ảnh Na mới không nhịn được nữa bật khóc thành tiếng. Lục Nhiên như cũ ôm cô vào lòng, lại đưa khăn giấy cho cô ấy.
Chu Ảnh Na cứ thế khóc một lúc lâu.
Lục Nhiên hỏi cô: "Sao chị không hỏi anh ấy?"
Chu Ảnh Na lắc đầu: "Hỏi để làm gì hả em? Là chị không có đủ dũng khí ở bên cạnh anh ấy. Hơn nữa, chuyện liên hôn của hào môn thế gia em cũng biết, đây là chuyện kinh doanh. Chị không muốn anh ấy vì chị mà làm trái lời của cha anh ấy, bị đuổi khỏi gia tộc. Chị từ đầu đã biết trước kết cục, nhưng mà tình cảm chính là không kiểm soát được như thế. Bây giờ, tình cảm này, buông được rồi."
Lục Nhiên không nói, chỉ lặng lẽ đưa tay vỗ vỗ lưng cho Chu Ảnh Na.
Một năm sau đó, vào lễ trao giải phim ảnh cuối năm, Hàn Văn Trung một lần nữa đạt giải "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất", trở thành "Tam Kim Ảnh Đế" đầu tiên của làng điện ảnh nước nhà.
Mà vị Tam Kim Ảnh Đế này, lúc phát biểu trao giải, đã công khai thổ lộ tình cảm với nữ diễn viên chuyên diễn vai nữ phụ Chu Ảnh Na. Một thời gian không lâu sau đó, giới truyền thông đưa tin hai người đã chính thức hẹn hò, còn chụp được ảnh hai người đi dạo ở bờ sông.
Lục Nhiên hỏi Chu Ảnh Na: "Chị chắc chắn mình không hối hận?"
Chu Ảnh Na chỉ cười, nụ cười vẫn diễm lệ như trước, nhưng ánh mắt có phần ảm đạm: "Chị thì có thể hối hận chuyện gì chứ? Văn Trung, anh ấy là người tốt, tụi chị lại cùng là người trong nghề, có thể chia sẻ và cảm thông cho đối phương, anh ấy đối với chị rất tốt."
Lục Nhiên lại hỏi: "Vậy, chị có thích anh ấy không?"
Chu Ảnh Na im lặng một lúc như đang suy nghĩ, sau đó mới chậm rãi nói: "Hai người ở bên nhau, không nhất định phải thích mới được, có thể là vì hợp, vì tương xứng."
Lục Nhiên nhớ lúc đó mình chỉ cảm thán một câu: "Thanh xuân, là bỏ lỡ."