Chương 147: Lão Hồ Ly Cùng Tiểu Bạch Thỏ

Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Hôm đó, Trầm Thanh Lê được đưa vào hoàng cung, Nam Đàn đế đã nhận nàng làm nghĩa nữ, còn sắc phong làm Tương Giang công chúa
Trầm Thanh Lê quỳ trong đại điện, nghe hoàng đế tứ phong mà như ở trong mộng.

Đây là tình cảnh gì? Nàng hận không thể mang mẫu thân rời khỏi Nam Đàn, sao lại được phong làm công chúa của Nam Đàn? Nếu Nam Đàn bị Tây Lương thôn tính, nàng làm công chúa còn chưa hưởng phúc được mấy ngày đã trở thành công chúa bị mất nước.

Mà công chúa mất nước, tình cảnh không có gì hay ho
Trầm Hạo Nhiên quỳ bên cạnh dùng sức đẩy nàng, Trầm Thanh Lê lúc này mới có phản ứng, khom người cảm tạ Nam Đàn đế
Nam Đàn đế bước xuống long ỷ, đưa tay nâng nàng đứng dậy, cười nói “Lê nhi, sau này ngươi là nghĩa nữ của trẫm và hoàng hậu, ngươi ở trước mặt trẫm không cần câu nệ như vậy” Lại đưa mắt ra hiệu cho Trầm Hạo Nhiên.

Trầm Hạo Nhiên hiểu ý, tuy trong lòng không muốn vẫn không thể lui ra ngoài
Nụ cười Nam Đàn đế vẫn không đổi “Lê nhi, trước đó Lục cửu thiên tuế tiến cung, khen ngươi không dứt miệng.

Lục cửu thiên tuế là người cơ trí thanh minh, chắc chắn sẽ không nhìn lầm người, hắn đã nói như vậy, trẫm liền thấy mình trước kia ánh mắt vụng về, không nhìn ra ngươi phi phàm “
Lúc này Trầm Thanh Lê mới biết Nam Đàn đế coi trọng mình là vì Lục Hoài Khởi, cũng muốn thông qua nàng mà kết nối quan hệ với Lục Hoài Khởi.

Nếu tính toán như vậy…
Trầm Thanh Lê rũ mi, hơi cúi mặt “Hoàng thượng, Lục cửu thiên tuế khen nhầm.

Lục cửu thiên tuế là người anh minh thần võ, gặp qua nhiều người, thần nữ chỉ ngẫu nhiên lọt vào mắt hắn, về sa chưa chắc” Hoàng thượng muốn lấy lòng Lục Hoài Khởi thì tự mình tìm cách đi, đừng ký thác hi vọng lên người ta
Nam Đàn đế như nghe không hiểu ý nàng, vỗ vỗ vai nàng, ký thác trọng trách “Lê nhi, ngươi là nữ tử đi ra từ gia đình huân tước của Nam Đàn chúng ta.

Tình cảnh Nam Đàn hiện nay cần có người đứng ra gánh vác, phụ hoàng đã không có cách gì, giờ chỉ có thể dựa vào ngươi”
Trầm Thanh Lê cười lạnh trong lòng.

Nàng là hài tử đi ra từ gia đình huân tước? không phải nàng là chê cười của toàn bộ Nam Đàn sao? Bây giờ cả Nam Đàn lại cần tới nàng, không phải càng đáng chê cười hơn sao?
“Lê nhi, trẫm đã nghĩ tới.

Khi Lục cửu thiên tuế hồi Tây Lương, ngươi liền theo hắn đi.

Đến lúc đó, Lục cửu thiên tuế tất nhiên sẽ an bài tốt cho ngươi”
Trầm Thanh Lê lại cảm thấy như nằm mộng, nàng đây là bị Nam Đàn đế bán cho Tây Lương nha, nói là công chúa chi bằng là con tin.

Nếu nàng không lên tiếng, chắc chắn Nam Đàn đế cho rằng nàng chấp nhận an bài của hắn, vì thế nàng lập tức quỳ xuống, thanh âm thành khẩn “khởi bẩm Hoàng thượng, thần nữ tướng mạo xấu xí, không bằng Nhị muội, Tam muội cũng không bằng các vị công chúa trong cung.

Bệ hạ, ngài có tâm tài bồi thần nữ nhưng thần nữ quả thật xấu xí, sợ khó hoàn thành mệnh lệnh của Hoàng thượng”
Tuy nàng không chán ghét Lục Hoài Khởi, ngược lại khi đối mặt hắn, tim còn đập nhanh nhưng dù thế cũng không có nghĩa nàng nguyện ý đến Tây Lương làm con tin.

Nếu nàng đi, mẫu thân Chu thị của nàng sẽ phải chịu không biết bao nhiêu ủy khuất.


Tuy mẫu thân của nàng tính tình yếu đuối, hở chút là khóc nhưng thật lòng yêu thương nữ nhi của mình.

Nàng cũng muốn ở gần, chiếu cố mẫu thân, có như vậy mới bù lại thiếu hụt trong lòng nàng còn nói thiếu hụt đó là gì, nàng không thể nói được.

Tóm lại là nàng không muốn rời khỏi mẫu thân của mình
Vài câu qua lại, Trầm Thanh Lê nhìn như khiêm tốn nhưng mỗi một lời đều có thâm ý, nàng như vậy sao có thể bị cả Nam Đàn chê cười? Nam Đàn đế cảm thấy là trước kia nàng cố tình che giấu, lúc này mới bộc lộ tài năng.

Hắn cảm thấy nàng có chút tài trí, mà tài trí này lại là thứ hiện Nam Đàn đang cần
“Lê nhi, trẫm biết ngươi lo lắng cho mẫu thân của ngươi mới không muốn đến Tây Lương.

Không sao, khi ngươi tiến cung thì trẫm cũng đã phái thái giám bên người đến Trầm phủ đưa mẹ ngươi tiến cung, nàng dù sao cũng là biểu tỷ muội của hoàng hậu, trước kia tỷ muội các nàng không thường qua lại, sau này muốn nói chuyện với nhau lại tiệ hơn nhiều.

Hoàng hậu cũng sẽ chiếu cố thật tốt cho mẫu thân ngươi.

Ngươi cứ yên tâm đi Tây Lương đi”
Nàng có thể yên tâm cái rắm.

Vị hoàng đế này, rõ ràng là giam lỏng mẫu thân nàng, muốn dùng an nguy của mẫu thân để ép nàng đi vào khuôn khổ

Trầm Thanh Lê thầm mắng Nam Đàn đế một lượt, ngoài mặt miễn cưỡng cười “Hoàng thượng nếu coi trọng thần nữ như vậy, lại vì thần nữ giải quyết lo lắng về sau, vậy thần nữ chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của Hoàng thượng mà đi Tây Lương”
“Đây mới là Lê nhi ngoan của trẫm” Nam Đàn đế tán thưởng gật đầu “Lê nhi, ngươi bây giờ đã là Tương Giang công chúa của trẫm, về sau ở trước mặt trẫm không cần xưng thần nữ, ngươi nên sửa miệng mà xưng nhi thần”
Trầm Thanh Lê nhướn mày, một tiếng phụ hoàng này, nàng trả giá cũng quá lớn.Thật mệnh ah
Thuyết phục Trầm Thanh Lê thành công, nụ cười trên mặt Nam Đàn đế càng sâu “tốt,chính sự đã nói xong.

Mẫu thân ngươi hiện đang ở chỗ Hoàng hậu, ngươi đến gặp nàng đi, thuận tiện thỉnh an mẫu hậu ngươi”
Trầm Thanh Lê hành lễ cáo lui, ra đến cửa đại điện lại thấy Trầm Hạo Nhiên đang đứng chờ nàng, Nhìn thấy nàng, hắn liền tiến lên, Trầm Thanh Lê không cần nghĩ cũng biết hắn muốn nói mấy lời khác sáo với nàng, liền nói “phụ thân, Hoàng thượng bảo nữ nhi đi Tây Lương.

Về sau chuyện ở Nam Đan, ngươi tự mình cân nhắc đi”Nàng không có tâm tình nói lời vô nghĩa với hắn, dứt lời liền bảo thái giám đưa nàng đến tẩm cung của Hoàng hậu
Trầm Hạo Nhiên đuổi theo nàng “Lê nhi, Tây Lương bên kia nhìn như phức tạp nhưng chỉ cần ngươi được Lục cửu thiên tuế yêu thích, ngươi ở Tây Lương sẽ không quá khổ.

Lê nhi, cuộc sống của cha và mẫu thân ngươi về sau chỉ biết dựa vào ngươi,ngươi ở bên cạnh Lục cửu thiên tuế, cha cũng yên tâm”
Một Nam Đàn đến lại thêm một cha ruột, Trầm Thanh Lê tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng đã sớm chết lặng.

Nhìn Trầm Hạo Nhiên vẻ mặt hưng phấn, nàng chỉ lãnh đạm cười, theo thái giám đi đến tẩm cung của Hoàng hậu
Hoàng hậu trước kia không hề để ý tới Chu thị, lúc này mới lôi kéo nàng ôn chuyện kéo quan hệ, làm hai người giống như thân tỷ muội
Chu thị làm người đơn thuần, Hoàng hậu đối với nàng như thế, nàng cảm động đến rơi nước mắt
Vừa nhìn thấy nữ nhi, Chu thị liền tiến lên nắm chặt tay nàng, cao hứng nói “A Lê, a di của ngươi để mẹ con chúng ta ở cung điện gần tẩm cung của nàng nhất” lại đột nhiên hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng nói “A Lê, a di ngươi còn nói sẽ giúp mẫu thân giải quyết Trương di nương”
Trầm Thanh Lê cười cầm tay Chu thị, mẫu thân của nàng đơn thuần như vậy, nàng sao có thể yên tâm đi Tây Lương? Trong lòng cũng âm thầm hạ quyết định
“A Lê thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế” Trầm Thanh Lê tươi cười thỉnh an hoàng hậu
Đồng Vạn Kim nắm chặt bàn tính mạ vàng trong tay, vẻ mặt khó chịu “điên rồi, ngươi đúng là điên rồi.

Sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy?”
Tuy rằng tiểu cô nương tên Trầm Khuynh Lê kia về thân thế, khí chất đều rất giống Trầm Thanh Lê, nhưng chuyện mượn xác hoàn hồn nghe rất quái dị.

Nếu Trầm Khuynh Lê thực sự là Trầm Thanh Lê đã chết đi, vậy sao nàng lại như không hề quen biết Lục Hoài Khởi?
Đồng Vạn Kim cũng biết Lục Hoài Khởi sẽ không nghe lời hắn, chỉ tin vào trực giác của mình, lại nói “nếu ngươi vẫn kiên trì với nhận định của mình, vậy có nên tìm một đạo sĩ pháp thuật cao thâm đến xem cho Trầm Khuynh Lê không? Nếu nàng thực sự là A Lê của ngươi, ngươi có thể mang nàng đi”Hắn thực sự sở Lục Hoài Khởi xem Trầm Khuynh Lê là Trầm Thanh Lê hoàn dương, muốn tái tục tiền duyên với nàng nhưng nếu tiếp xúc một thời gian, phát hiện Trầm Khuynh Lê tuy rất giống Trầm Thanh Lê nhưng vẫn không phải là Trầm Thanh Lê, như vậy Lục Hoài Khởi sẽ lại bị đả kích lần nữa.

Bị đả kích một lần đã khiến Lục Hoài Khởi gần như không thể phiên thân, nếu lại thêm lần nữa, thật không dám tưởng tượng kết cục của hắn sẽ thế nào
Lục Hoài Khởi nheo mắt, nói ‘ta biết ngươi lo lắng, yên tâm đi, ta chỉ mang nàng về Tây Lương trước” Có nhiều thời gian ở cùng một chỗ như vậy sẽ bồi dưỡng ra cảm tình
Vui vẻ khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn càng thêm rạng rỡ sinh huy.

Lục Hoài Khởi sống động như thế làm Đồng Vạn Kim trong mắt lóe lên kinh diễm, lại thở dài nói “được rồi, ta biết ngươi đã quyết định thì không thay đổi được, tự ngươi xem rồi làm đi”
Trầm Thanh Lê quả thật là kiếp của Lục Hoài Khởi ah.

Nếu không phải nàng, Lục Hoài Khởi hiện tại vẫn là Lục cửu thiên tuế khiến người trong thiên hạ kính sợ,chứ không phải là một Lục Hoài Khởi tin thần sợ quỷ
Mấy ngày kế tiếp, Trầm Thanh Lê cùng Chu thị đều ở trong hoàng cung, bên cạnh luôn có người canh chừng, Trầm Thanh Lê muốn tìm cơ hội gặp riêng Lục Hoài Khởi cũng không được
Đại quân Tây Lương rốt cuộc không có công chiếm Nam Đàn đô thành, bởi vì Nam Đàn đế đã dẫn theo văn võ bá quan phủ phục quỳ trước cửa thành, dâng thư đầu hàng lên thống soái Tây Lương.

Kết cục như vậy có thể nói là uất ức đến cực điểm nhưng ít ra không trở thành nô lệ vong quốc
Mấy ngày sau, Tử Nghiên nhìn phố xa Nam Đàn đô thành náo nhiệt, chau mày, cung kính nói với Ân Ly Cận “Lục Hoài Khởi thực sự biết cách thumua lòng người, không để đại quân Tây Lương chém giết Nam Đàn đô thành, nơi này vẫn náo nhiệt như trước khiến dân chúng Nam Đàn không chán ghét, mắng chửi hắn”.