Chương 114: Chiếm

Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trong hoàng cung, Liễu quý phi ngồi trước bàn trang điểm nghe ma ma bên người cung kính báo cáo “Quý phi nương nương, bệnh tình của Thập nhị hoàng tử đã chuyển biến tốt,hiện có thể đứng dậy đi lại”
Liễu quý phi chỉ khẽ gật đầu “truyền lệnh xuống, bảo bọn họ chiếu cố thật tốt cho Thập nhị hoàng tử” dù sao Hoàng thượng cũng đã truyền ngôi cho hắn
Ma ma kia cung kính nhận mệnh rời đi
Liễu quý phi đánh phấn xong, soi người trước gương, cảm thấy hài lòng với khuôn mặt phong tình vạn chủng của mình, mới hỏi ma ma bên cạnh “tình huống ở pháp trường lúc này thế nào? Lục Hoài Khởi có xuất hiện không?”
“Hồi bẩm Quý phi nương nương, một nén nhang trước, người của chúng ta ở pháp trường vừa truyền tin về, Lục Hoài Khởi vẫn chưa ra mặt nhưng lại xuất hiện một nam tử mắt tím.

Nam nhân kia còn tuyên bố hắn là gian phu của Đại công chúa”
“Hả?” Liễu quý phi nhướng cao mày liễu “thật thú vị nha”
“Lúc trước, chúng nô tỳ cho rằng Đại công chúa đối với Lục Hoài Khởi toàn tâm toàn ý, lúc này đột nhiên xuất hiện một gian phu như thế, xem ra Đại công chúa cũng không phải là chủ tử trinh tiết.

Nói không chừng..” ma ma kia che miệng cười “nàng đã sớm ai cũng có thể làm chồng”
Ý tứ miệt thị như thế hoàn toàn lấy lòng Liễu quý phi, nàng cũng cười nhẹ, nói “măng xấu làm sao có trúc tốt.

Tiện chủng của Trầm thị sao có thể là thiện nam tín nữ”
Ma ma kia lại phụ họa vài câu, miệt thị Trầm thị, khiến Liễu quý phi rất vui vẻ
“Được rồi,ngươi cũng không cần ở cạnh bản cung, mau phái người thăm dò tình hình ở pháp trường đi.

Đột nhiên tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ầm ầm trong hoàng cung, tiếp theo đó là mặt đất rung lắc kịch liệt.

Liễu quý phi sắc mặt trắng nhợt, theo bản năng đứng dậy khỏi ghế, ma ma bên cạnh vội ôm chặt lấy nàng
Lại một trận rung lắc kịch liệt nữa, Liễu quý phi nắm chặt tay ma ma bên người, hô to với những người khác trong điện “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi ra ngoài điều tra đi”
Đúng lúc này một tiểu thái giám vẻ mặt kinh hoàng từ ngoài chạy vào, bẩm báo “Quý phi nuong nương, không xong, khi binh khí trong cung đã bị nổ tung”
Phản loạn mười năm trước làm cho hoàng cung rơi vào hỗn loạn, từ đó về sau trong cung luôn bố trí kho chứa binh khí và thuốc nổ để phòng ngừa vạn nhất.

Nếu có người lại đánh vào hoàng cung thì binh khí và thuốc nổ trong kho đủ để chống lại phản quân trong vòng nửa canh giờ, cũng đủ để chờ cứu viện.

Hiện tại kho binh khí đột nhiên bị nổ, không cần nghĩ cũng biết nhất định không phải chuyện ngoài ý muốn
Liễu quý phi sắc mặt trắng bệch, thầm đoán chuyện này nhất định có liên quan tới Lục Hoài Khởi
“Ma ma, ngươi lập tức mang người đến chỗ Thập nhị hoàng tử” nếu Lục Hoài Khởi đã ra tay với kho binh khí trong cung, nàng sợ hắn sẽ xuống tay với Thập nhị hoàng tử.

Tuy bọn họ đã phái rất nhiều người bảo hộ Thập nhị hoàng tử nhưng cẩn thận vẫn hơn
Ma ma bên cạnh nàng vừa định rời đi thì một tiểu thái giám khác lại chạy vào, nơm nớp lo sợ dập đầu với Liễu quý phi “khởi bẩm Quý phi nương nương, không xong, không thấy Thập nhị hoàng tử”
Tiếng lửa đạn rung trời, Liễu quý phi sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn, may mà còn có ma ma bên người đỡ lấy, khiến nàng không thất thố trước mặt hạ nhân.

Nàng nhanh chóng ổn định thân mình, ra lệnh “tìm, mau đi tìm đi.

Tìm không thấy Thập nhị hoàng tử, các ngươi mang đầu đến gặp bản cung”
Tất cả những người trong điện, trừ ma ma bên người Liễu quý phi đều kinh hoảng chạy đi tìm người

Trên pháp trường, hai bên đang giằng co ác liệt
Tử Nghiên đặt kiếm lên cổ Liễu Nguyên Tông, mỉm cười quỷ dị, ra lệnh “bảo tất cả bọn họ lui ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi”
Mũi kiếm cũng đã vạch một đường trên cổ Liễu Nguyên Tông, máu tươi đỏ thẫm tuôn chảy.

Liễu Nguyên Tông nhìn về phía Lục Hoài Khởi vẫn đang giằng co với nam tử mắt tím, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương và không cam tâm.

Hắn hao hết tâm tư bố trí thiên la địa võng là để giết Lục Hoài Khởi nhưng tình huống lúc này đã hỏng bét rồi.

Lục Hoài Khởi từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn hắn một cái
Liễu Nguyên Tông nhìn về phía hoàng cung đang bốc khói cuồn cuộn, làm cho hắn không thể thấy rõ, thở dài nói “các ngươi lui xuống trước đi”hắn đã bị bắt, muốn xoay chuyển thế cục là không thể nào
Chúng thị vệ theo lệnh Liễu Nguyên Tông, lập tức lui xuống
Liễu Nguyên Tông phối hợp như thế khiến Tử Nghiên khá hài lòng, hắn lại ngửa đầu nhìn về phía chủ tử và Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi một thân khí phách thiết huyết đứng cách nam tử mắt tím khoảng ba trượng, mi nhãn như kiếm, nhìn qua tà tứ lại bá đạo, giống như chúa tể vạn vật
“Bắc Tề Quốc sư, ngươi cứu A Lê, ta là phu quân nàng, xem như thiếu ngươi mộ phần nhân tình.

Có điều, với hiểu biết của ta về A Lê, từ ánh mắt của nàng vừa rồi nhìn ngươi cho thấy nàng không có bao nhiêu cảm tình với ngươi, hoặc nói trắng ra là nàng không biết ngươi.

Ta cảm thấy rất khó hiểu, nếu nàng không quen biết ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta nhường nàng cho ngươi”
Đáy mắt hồ ly của hắn đã sớm kết thành băng sương.


Năm đó Cao Quân Thận lạch bạc ác độc, tự mình hạ lệnh giết chết mẫu phi và hài tử trong bụng nàng cũng do nghe lời xúi giục của tên Quốc sư này.

Hắn tuyên bố là mẫu phi hắn mang thai nghiệt chủng, nghiệt chủng này ra đời sẽ khiến Bắc Tề gặp tai họa.

Bắc Tề vốn là bộ tộc du mục phát triển lớn mạnh, dân chúng cực kỳ tôn thờ thần linh vu sư, vì thế mọi người đều hết mực tin tưởng lời của Quốc sư.

Mẫu phi và ấu đệ của hắn trở thành vật hi sinh, ngay cả hắn là Đại hoàng tử cũng phải mai danh ẩn tích, lưu lạc tha phương làm một thái giám.

Hắn và vị Quốc sư này có mối huyết hải thâm cừu.

Nhưng có một chuyện vẫn luôn khiến hắn nghi hoặc.

Hắn lớn hơn A Lê mười tuổi,vốn cho rằng hắn đã là trâu già gặm cỏ non, mà vị Quốc sư này hai mươi năm trước đã khiến cả Bắc Tề kính ngưỡng như một vị thần, tuổi tác tuyệt đối không nhỏ hơn hắn, thế nhưng trên mặt hắn ta hoàn toàn không có dấu vết của năm tháng, đã vậy còn nảy sinh hứng thú với A Lê là sao?
Nam tử mắt tím ôm Trầm Thanh Lê bị hôn mê, khóe môi nở nụ cười mị hoặc xinh đẹp
“Chỉ bằng..hiện tại chỉ ta mới có thể cứu nàng ấy”
Lục Hoài Khởi cười lạnh.

Không phải hắn không tin lời nam tử kia, chỉ là hắn cảm thấy buồn cười “ta lại mạo muội hỏi một câu, ngươi và A Lê có quan hệ gì?” Hắn không tin lúc trước Cao Vân Trạm nhờ nam nhân này cứu Trầm Thanh Lê thì hắn đã nhất kiến chung tình với nàng, bình thường hai người không có qua lại, lúc này hắn ta lại xuất hiện tranh giành A Lê với hắn, đúng là chuyện buồn cười
“Xem ra giữa hai chúng ta có một số việc thực sự là nói không rõ” Lục Hoài Khởi mím môi nói.

Thương lượng không xong thì chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt thôi.
Lục Hoài Khởi thúc giục khinh công phóng tới, kèm theo là chưởng phong sắc bén.

Nam tử mắt tím phất tay áo một cái, ôm Trầm Thanh Lê bay lên.

Một trận sương trắng giáng xuống, che phủ hai mắt Lục Hoài Khởi.

Hắn lắc mình né tránh, đến khi khói mê tản hết thì thân ảnh nam tử mắt tím cũng không còn nữa.

Khi hắn có phản ứng, đưa mắt nhìn Tử Nghiên đang ép buộc Liễu Nguyên Tông, muốn ra lệnh cho Trương Lực bắt Tử Nghiên thì Tử Nghiên đã đẩy Liễu Nguyên Tông về phía Trương Lực, phóng người trà trộn trong đám đông, rất nhanh đã không thấy tung tích
Trong mắt Lục Hoài Khởi lập tức nổi lên tơ máu.

Xem ra so với phụ tử Cao Quân Thận, nam tử kia mới là người khó đối phó nhất Bắc Tề
Mộ Vân Dao được thị vệ bảo hộ, nhìn thấy nam tử mắt tím mang theo Trầm Thanh Lê biến mất, trong lòng có chút bất an,vội kéo tay áo A Kha, nhỏ giọng nói “ngươi nói hắn…có thể vì Trầm Thanh Lê mà tính sổ chúng ta không?”
A Kha cắn môi đến chảy máu, trầm mặc một lát, đang muốn trả lời Mộ Vân Dao thì lúc này có một thị vệ đụng mạnh vào người nàng.

Nàng nhăn mày muốn nhìn kỹ liền cảm nhận có một tờ giấy nhét trong lòng bàn tay mình.

Thân mình nàng run lên, sắc mặt trắng bệch, suy yếu nói “sẽ.

Hắn xem trọng Trầm Thanh Lê như vậy, nhất định sẽ tìm chúng ta tính sổ”
Dù thanh âm của A Kha rất nhỏ, Mộ Vân Dao vẫn nghe được,cả người run lên vì sợ hãi.