Đăng vào: 12 tháng trước
Khi Lục Hoài Khởi trở lại phòng của Trầm Thanh Lê thì nàng đã đứng chờ bên giường, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà đã rửa sạch, tươi cười động lòng người nhìn hắn, làm Lục Hoài Khởi nghĩ đến quả đào mọng nước, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái là miệng đầy nước ngọt
“Ngươi đừng đứng , ta chỉ tới thăm ngươi một chút.
Ngươi ổn thì ta yên tâm rồi”Lục Hoài Khởi khàn giọng nói.
Không khí an tĩnh trong phòng ngủ làm cho thanh âm khàn khàn của hắn mềm mại sủng nịch hơn, khiến người ta nghe mà lay động lòng người.
Dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ẩn chứa ý cười, đôi mắt hồ ly thâm thúy hơn, ánh mắt chớp động, tản ra mị lực đoạt hồn người.
Trầm Thanh Lê cũng không biết hôm nay mình bị làm sao,lại cảm thấy hôm nay Lục Hoài Khởi tuấn mỹ hơn bình thường.
Nàng đối với hắn ngoại trừ tình huynh muội lại có thêm sự sùng kính
“Ta….ta không sao”nhìn mặt hắn, nàng không khỏi đỏ mặt, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp
Lục Hoài Khởi nhìn nàng, rõ ràng là trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ mà cổ quái, may mà lúc này Nhiễm Mặc mang nước trà vào phòng mới hóa giải được chút ít sự xấu hở cùa hai người
Lục Hoài Khởi cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, nói “vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ lại đến thăm ngươi” một mình hắn đối diện Trầm Thanh Lê đã không biết nói gì, lúc này có thêm Nhiễm Mặc, hắn càng không biết phải làm sao, đành lên tiếng cáo từ.
Dù sao tối may hắn cũng chỉ là đến thăm nàng, nếu nàng hết thảy đều tốt, vậy không có gì để nói rồi
Trầm Thanh Lê khẽ cắn môi, gật đầu
Lục Hoài Khởi nhìn nàng một cái rồi quay người rời đi
Nhiễm Mặc buồn bực nhìn hai người, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút cổ quái nhưng hiện hai chân của Trầm Thanh Lê không tiện, nàng chỉ có thể tiễn Lục Hoài Khởi ra ngoài
Đèn sừng dê treo dọc hành lang, Lục Hoài Khởi đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi Nhiễm Mặc “ngươi là do người kia phái đến giám thị A Lê sao?” trong mắt lóe lên quang mang sắc bén, không còn vẻ dịu dàng như khi ở cùng Trầm Thanh Lê
Nhiễm Mặc giật mình, người kia mà Lục Hoài Khởi nói là ai, nàng hiểu rõ, vội phản bác “không phải”
Dù nàng vì người kia mới có thể quen biết với Trầm Thanh Lê nhưng mạng của nàng là do tiểu thư cứu, nếu không, nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay người kia, giúp hắn giết người.
Đời này, người mà nàng dùng cả tính mạng để bảo vệ cũng chỉ có tiểu thư nhà nàng.
Lục Hoài Khởi ánh mắt sắc bén nhìn Nhiễm Mặc chằm chằm, thái độ kiên quyết của nàng không giống như đang gạt hắn, khóe môi khẽ cong lên “chiếu cố tốt cho tiểu thư nhà ngươi đi” nói xong quay đầu rời đi
Nhiễm Mặc chờ thân ảnh của hắn biến mất mới xoay người quay về phòng
Trong phòng, Trầm Thanh Lê đã nằm trên giường, Nhiễm Mặc dùng kim giúp nàng châm các bọt nước trên chân.
Trầm Thanh Lê không kêu đau, Nhiễm Mặc lại lo lắng cho nàng, thở dài nói ‘tiểu thư, nếu Lục đô đốc không phải là thái giám thì tốt rồi” bọn họ ở Đô đốc phủ lâu như vậy, Lục Hoài Khởi chiếu cố tiểu thư nhà nàng thế nào, nàng đều nhìn thấy.
Trên đời này, có thể sẽ không tìm được người đối tốt với tiểu thư nhà nàng như Lục đô đốc.
Trầm Thanh Lê cười khẽ “nếu hắn không phải là thái giám thì với tuổi này, hắn đã sớm thành thân, vậy chúng ta đến Đô đốc phủ đã sớm bị thê tử của hắn đuổi đi ah” làm gì còn chuyện được hắn giúp đỡ như bây giờ
Nhiễm Mặc thấy Trầm Thanh Lê chỉ xem Lục Hoài Khởi là huynh trưởng, trong lòng thở dài một hơi.
Nếu tiểu thư nhà nàng đã không nghĩ nhiều, vậy cứ để hai người tiếp tục như thế đi
Trong Phong Xuân lâu, Đồng Vạn Kim nghe nói hôm nay, sau khi tiểu thiếp của Lục Hoài Khởi bị cướp đi thì Lục Hoài Khởi cũng quay trở về phủ, hắn buông bàn tính mạ vàng trong tay, biểu tình thâm trầm, trong mắt lóe lên sự lo lắng.
Hắn hiểu gánh nặng trên vai Lục Hoài Khởi hơn ai hết.
Hôm sau, Lục Hoài Khởi ra ngoài làm việc như thường lệ.
Trầm Thanh Lê ở trong phủ dưỡng thương, nàng chỉ có thể nằm trên giường, để giết thời gian, liền cầm dao chạm khắc.
Nhiễm Mặc ở bên cạnh hầu hạ nàng.
Mặt trời dần dần ngã về tây,quản gia tự mình mang người đem đến ít hoa quả cho Trầm Thanh Lê giải nhiệt, đột nhiên bên ngoài viện của nàng vang lên tiếng huyên náo ồn ào, quản gia đang muốn ra ngoài xem xét, thân ảnh của Đồng Vạn Kim đã xuất hiện trong phòng ngủ của Trầm Thanh Lê.
Trầm Thanh Lê cùng Nhiễm Mặc chưa từng gặp hắn nhưng quản gia lại biết, nhìn thấy hắn, vội tiến lên chào hỏi, lại bị hắn phất tay cho qua
Đồng Vạn Kim không chút kiêng dè, lập tức tiến đến trước mặt Trầm Thanh Lê.
Nhiễm Mặc sợ hắn mạo phạm nàng, vội lắc mình ngăn cản trước mặt Trầm Thanh Lê.
Đồng Vạn Kim thản nhiên nhìn chằm chằm Trầm Thanh Lê ở phía sau nàng.
Nhiễm Mặc tức giận chất vấn “ngươi là ai? Đây là khuê phòng của tiểu thư nhà ta, ngươi không thể vào bừa như vậy”
Trong lúc Đồng Vạn Kim đánh giá Trầm Thanh Lê thì nàng cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Lục đô đốc phủ đề phòng sâm nghiêm, ngay cả Trầm tài nhân cũng không thể xếp người vào trong phủ, thế nhưng nam nhân trước mặt lại có thể bình an vô sự xông vào phòng của nàng, cho thấy hắn có quan hệ với Lục Hoài Khởi
Quản gia cau mày tiến lên, cẩn thận nói với Đồng Vạn Kim “Vạn Kim thiếu gia, phu nhân thân mình không khỏe, cần nghỉ ngơi, nếu ngài không ghét bỏ, để lão nô đưa người đến thư phòng của Đô đốc gia đi, buổi tối Đô đốc gia sẽ hồi phủ”
Đồng Vạn Kim khóe miệng nhếch lên, quay đầu sửa lời của quản gia “Thanh Phong, ta là Đồng Thanh Phong.
Thanh phong trong lãng nguyệt thanh phong, là Thanh Phong công tử.
Nô tài Đô đốc phủ các ngươi y chang chủ tử các ngươi ah”
Quản gia co rút khóe miệng, vội rũ mi sửa lời “Thanh Phong thiếu gia, Đô đốc gia phân phó, nói phu nhân cần tĩnh dưỡng, người trong phủ không nên quấy rầy nàng”
Đồng Vạn Kim cười lạnh,châm chọc “ta không phải là người của Đô đốc phủ các ngươi, đừng dùng Lục Hoài Khởi mà áp chế ta”
Quản gia đưa tay lau mồ hôi trán, cười làm lành “nhưng ngài tùy tiện xông vào phòng của phu nhân như thế không hợp tình hợp lý lắm”
Đồng Vạn Kim trợn mắt “nếu ta như thế này là không hợp tình hợp lý, vậy phu nhân các ngươi, đường đường là tiểu thư quốc công phủ lại không biết xấu hổ mà bám lấy Lục Hoài Khởi thì là thế nào?”
Trầm Thanh Lê khẽ cau mày, giọng điệu nam nhân này sao lại nồng đậm vị chua như thế?
Trầm Thanh Lê được Đô đốc gia tự mình phân phó phải chiếu cố, Đồng Vạn Kim lại là bằng hữu của Đô đốc gia, quản gia thật không muốn đắc tội cả hai bên
“Thanh Phong thiếu gia, van cầu ngài đừng làm khó dễ những nô tài chúng ta” quản gia vừa nói vừa dùng sức lôi kéo Đồng Vạn Kim đi
Đồng Vạn Kim vung tay, hung hăng trừng mắt nhìn quản gia, khi hắn thu hồi ánh mắt liền nhìn thấy chậu chu sa tử bào bên bệ cửa sổ, tức thì mặt run lên, lập tức trừng mắt nhìn Nhiễm Mặc và Trầm Thanh Lê, ngữ khí càng thêm hằn học “Trầm Thanh Lê, người quý ở chỗ tự biết mình.
Ngươi tự tiến cử làm tiểu thiếp cho Lục Hoài Khởi không phải là muốn nương nhờ quyền thế của hắn sao? nhưng ngươi có cảm thấy mình như vậy là quá ích kỷ không?ngươi cái gì cũng không thể cho hắn mà lại muốn hắn bị ngươi làm liên lụy sao?”
Trầm Thanh Lê khẽ cắn môi, không lên tiếng.
Lục Hoài Khởi quan tâm và chiếu cố cho nàng vô điều kiện, mà nàng vốn không thể giúp hắn làm gì cả
“Trầm Thanh Lê, ta và Lục Hoài Khởi là hảo bằng hữu nhiều năm, ta biết rõ quá khứ của hắn, hắn có được ngày hôm nay là dùng mạng để đổi lấy nhưng bởi vì ngươi,ngày nào đó cừu nhân của ngươi không đối phó được với ngươi sẽ cho rằng do hắn cản trở mà quay sang trút hận đối với ngươi lên người hắn.
Trầm Thanh Lê, nếu ngươi còn có chút lương tâm, mau rời khỏi Lục Hoài Khởi đi.
Ngươi sẽ hại hắn”
Nhiễm Mặc thấy Đồng Vạn Kim càng lúc càng khí thế bức người, vô cùng mất hứng, cãi lại hắn “ngươi có quan hệ gì với Lục đô đốc? Lục đô đốc là người có bản lĩnh, hắn chưa bao giờ tính toán chi ly giống như ngươi.
Ngươi muốn tiểu thư nhà ta rời đi, được thôi, ngươi bảo Lục đô đốc tự mình đến đây nói đi.
Chỉ cần hắn không lên tiếng, tiểu thư nhà ta vẫn là phu nhân của Đô đốc phủ” lại quay sang nói với quản gia “còn đứng đó làm gì, phu nhân nhà chúng ta là phu nhân Đô đốc phủ, nam nhân này chưa có thông báo đã lập tức xông vào khuê phòng phu nhân, danh tiết của nàng đã bị hắn làm bẩn”
Nàng khí thế mười phần, Đồng Vạn Kim bị nàng mắng liên tiếp lui ra sau
“Nha hoàn ngươi đây là thế nào? ta không có mắng oan cho tiểu thư nhà ngươi, ngươi còn dám ở trước mặt ta thể hiện uy phong?” Đồng Vạn Kim đáp trả
Ngay sau đó, hắn liền bị Nhiễm Mặc đánh.
Đồng Vạn Kim còn chưa kịp hô cứu mạng đã bị nàng ném ra ngoài
Quản gia sợ hãi, vội chạy đi xem xét thương thế của Đồng Vạn Kim
Đồng Vạn Kim gian nan đứng lên, còn muốn giảng đạo lý với chủ tớ Nhiễm Mặc, quản gia đã nhanh chóng khuyên can “Thanh Phong thiếu gia, thân thủ của ngài tuyệt đối không phải là đối thủ của Nhiễm Mặc cô nương, hay là ngài đến thư phòng của Đô đốc gia ngồi đi, chờ Đô đốc gia trở lại, các ngươi cứ hảo hảo nói chuyện với nhau” hắn biết Đồng Vạn Kim thích tiền nhất, còn võ công chỉ biết chút ít mà thôi
Đồng Vạn Kim không cam lòng, nhưng vừa nhìn thấy Nhiễm Mặc đứng ở cửa, hai tay nắm chặt thành quyền, tựa như muốn đánh hắn một trận, hắn đành im miệng.
Không có cách nào, hắn đành phòng đến thư phòng của Lục Hoài Khởi chờ thôi
Nhưng khi hắn đi dọc hành lang, nhìn thấy mấy chậu hoa trà đang nở rộ, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
Lần này là tức giận Lục Hoài Khởi, tên gia hỏa trọng sắc khinh bạn kia.
Chu sa tử bào là của hắn, mấy chậu hoa trà này cũng là của hắn, thế nhưng Lục Hoài Khởi lại đưa toàn bộ cho tiểu thiếp Trầm Thanh Lê kia.
Nàng am hiểu về hoa trà sao?
Nhiễm Mặc quay về phòng an ủi Trầm Thanh Lê “tiểu thư, ngươi đừng nghĩ nhiều.
Lục đô đốc không phải là người so đo, hắn đã coi ngươi là muội muội, vậy hắn nhất định sẽ bảo vệ ngươi”
Trầm Thanh Lê rũ mi, Nhiễm Mặc nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn trong mắt nàng, thấy nàng không lên tiếng, cũng không biết phải nói thêm gì
Sau khi Lục Hoài Khởi hồi phủ, quản gia liền đem chuyện của Đồng Vạn Kim báo cáo, mà Đồng Vạn Kim cũng ôm một bụng ấm ức, chưa kịp xả với Lục Hoài Khởi, đã bị hắn nói trước “ta biết ngươi tới Đô đốc phủ là có ý gì, có điều…A Lê là ta nhìn lớn lên, nàng là cô nương tốt, chờ ta xong chuyện của nàng, ta muốn cả đời này tiếp tục chiếu cố nàng”
Nàng là một tiểu cô nương tội nghiệp, nam nhân khác sao có thể chiếu cố tốt cho nàng
Chiếu cố cả đời? lời này là có ý gì?
Con ngươi của Đồng Vạn Kim co rút kịch liệt, hiển nhiên là bị Lục Hoài Khởi dọa.
Hắn điên rồi sao?
‘Lục Hoài Khởi, ngươi thực sự bị tiểu cô nương kia mê hoặc tâm hồn rồi.
Ngươi là một hoạn quan giả…”nói tới đây, hắn mới ý thức được vách tường cũng có thể có tai, vội dừng lại “tóm lại, ngươi tỉnh táo lại cho ta.Chúng ta đã bước lên con đường này thì phải vượt mọi chông gai mà đi thẳng tới đích, trong nhân sinh của ngươi không thể có Trầm Thanh Lê ngoài ý muốn này”
Chuyện Lục Hoài Khởi đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
Hắn thay ngoại bào, đi đến cạnh án thư, vốn định luyện chữ giết thời gian nhưng lời của Đồng Vạn Kim không ngừng vang lên bên tai, trên giấy Tuyên Thành trắng tinh toàn là chữ Lê.
Đến khi hắn nhận ra, khóe môi cong lên.
Đối với hắn, nhân sinh của hắn là một bố cục to lớn, dù hắn đi đến đâu cũng được người ngưỡng mộ.
Nhân sinh như vậy, rất thoải mái nhưng Trầm Thanh Lê lại không giống thế, nhân sinh của nàng bị người khống chế.Nếu người khắp thiên hạ đều ruồng bỏ nàng, nhân sinh của nàng sẽ là một vực sâu không đáy, đến lúc nào đó sẽ nhấn chìm nàng hoàn toàn.
Hắn luyến tiếc nàng cũng không yên lòng về nàng
Tình yêu, nếu không động tâm thì thôi, vừa động tâm thì chính là chuyện cả đời.