Chương 33: 33: Âm Mưu Của Châu Mạn Thuần

Đào Hôn Em Đừng Hòng

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nhà họ Sở lại vì Bạch Giai Kỳ một lần nữa mà náo loạn.

Dì Mai nhìn Bạch Giai Kỳ nằm im trên giường âm thầm thở dài, cậu chủ nếu đã yêu cô ấy, tại sao lại không chịu nói rõ.

Hai người cứ tìm cách giày vò đối phương như thế thực sự tốt sao?
Bà dùng khăn nóng lau người cho cô, khi nhìn đến thân dưới của cô, bà càng nhíu chặt mày.

Cậu chủ thật là…
Đợi bác sĩ đến nhà họ Sở đã là chuyện của ba mươi phút sau, nữ bác sĩ nhìn tình trạng thê thảm của Bạch Giai Kỳ phản ứng hoàn toàn giống dì Mai.
Bà ta nhớ Sở phu nhân mới xuất viện không bao lâu, liếc nhìn Sở tổng và cô gái đứng bên cạnh, bà như hiểu ra điều gì đó.

Cuối cùng, nữ bác sĩ thở dài bắt đầu khám cho Bạch Giai Kỳ.
“Sở tổng, với tình trạng của Sở phu nhân, vết thương của phu nhân không có gì nghiêm trọng chỉ cần bôi thuốc ba ngày là sẽ khỏi hẳn.” Khám xong, nữ bác sĩ vừa lau tay vừa nói.
Liếc nhìn người con gái nhợt nhạt nằm trên giường bà không nhịn được mà lắm miệng: “Sở tổng, tôi nghĩ… hai người trong thời gian tới không cần quan hệ vợ chồng.

Bởi vì phu nhân hiện tại đang có chướng ngại tâm lý, nếu còn tiếp tục tình trạng này, tôi sợ… sức khỏe của cô ấy sẽ chuyển biến xấu hơn nữa.”
Nghe được lời của bác sĩ, những người trong phòng đều có ý nghĩ riêng của mình.

Trong mắt, Châu Mạn Thuần lướt qua những luồng sáng kỳ dị làm Vương Khiết luôn quan sát cô ta nãy giờ cau mày lại.
Người đàn bà độc ác này lại muốn tính kế gì đây, cô ấy nghĩ.

Dù bằng bất cứ giá nào cô ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt cô chủ, vì cô chủ rất tốt cũng vì...!người đàn ông kia.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, nữ bác sĩ lo sợ mình đắc tội với Sở Hạo Vũ nhưng nghĩ đến Bạch Giai Kỳ bà vẫn không hối hận, trong thời gian ở viện, tiếp xúc với cô, bà biết cô là một người thiện lương, ngoan ngoãn và vô cùng tốt bụng.
“Chướng ngại tâm lý?” Sở Hạo Vũ bất ngờ, anh hỏi lại.
“Anh không biết?” Nữ bác sĩ bất ngờ, ánh mắt đảo qua, ngay lập tức liền hiểu rõ.

Sau đó một năm một mười mà nói cho anh ta nghe.
Sở Hạo Vũ không ngờ, bệnh tình của cô lại nặng như vậy, nhớ tới những hành động mà anh đã làm, nhớ tới lời cô nói hận anh, Sở Hạo Vũ bỗng dưng không còn giận nữa.
Anh bỗng nhiên thông suốt hiện tại cô không thích, không thương anh thì có sao chứ? Anh nhất định sẽ bằng mọi giá khiến cô thương anh.
“Cảm ơn bác sĩ!” Sở Hạo Vũ nói, sau đó lại nhìn đám người phía sau “Các người ra ngoài đi!”
Châu Mạn Thuần nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng ngậm miệng, cô ta biết lúc này anh đang thương tiếc Bạch Giai Kỳ.

Nếu hiện tại cô nói gì không phải phá vỡ kế hoạch của mình sao.
Đợi mọi người đi ra ngoài, Sở Hạo Vũ mới nhẹ nhàng đi lên giường, nhìn gương mặt bình yên khi ngủ say của cô.

Sở Hạo Vũ đột nhiên ước hai người có thể quay lại một tháng trước, vẫn ngọt ngào tình tứ như những đôi vợ chồng mới kết hôn.

Mà không phải mỗi người một hướng tan nát cõi lòng như vậy.
Qua một lúc sau, xác định cô vẫn còn ngủ say mới nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Vuốt nhẹ gò má hơi gầy của cô, anh thở dài, cúi người hôn lên trán cô: “Ngủ ngon!” Ngủ đi, anh nhất định sẽ tìm người giỏi nhất đến chữa khỏi cho cô nhưng nhớ đến bác sĩ nói đây là một biện pháp bảo vệ mình, anh bỗng nghĩ, có phải...!cô làm như vậy là vì anh không?
Kể từ hôm đó, Sở Hạo Vũ không đến trước mặt Bạch Giai Kỳ làm loạn nữa.


Một phần vì anh muốn cô bình tĩnh lại, một phần bởi vì công ty đang có chút vấn đề trong khâu nhập khẩu đá quý.

Khâu này là khâu vô cùng quan trọng, gần đây anh phát hiện một mỏ khai thác đá, hiện tại muốn thâu tóm nó nên khá bận rộn.

Lần trước anh đột nhiên rời đi cũng là vì việc này.
Nhưng trước khi đi, anh cũng nói với dì Mai chăm sóc cô thật tốt, hàng ngày phải báo tình hình của cô cho anh biết.


Sở Hạo Vũ không có ở nhà, Châu Mạn Thuần liền tìm cách bắt nạt Bạch Giai Kỳ.

Cô ta đã tìm hiểu những người có vấn đề về tâm lý, nếu không điều trị đúng cách dễ dàng tìm đến con đường kết thúc cuộc sống của mình.

Chính vì thế mấy ngày nay, cô ta rảnh rỗi đều đến tìm Bạch Giai Kỳ.
Đôi lúc chính là vô tình đụng phải hay làm cố ý sai khiến Bạch Giai Kỳ, mọi việc này, đi Mai đều báo với Sở Hạo Vũ nhưng anh cho rằng nó cũng không có gì lớn.

Đồng thời như vậy có thể hay không kích thích cô khỏi bệnh, nên liền không nói gì tùy hứng Châu Mạn Thuần tác quái.

Điều này cũng làm cho cô ta và Bạch Giai Kỳ nghĩ rằng anh đồng ý mọi việc cô ta làm.

Cũng giống như hiện tại, nhìn thấy Bạch Giai Kỳ đang xem ti vi, cô liền lại gần.
“Chị Giai Kỳ, chị đang xem ti vi sao?” Cô ta cười thân thiện.
Nhưng hai mắt Bạch Giai Kỳ chỉ nhìn về phía ti vi không hề nhìn về phía cô ta.

Như thế ở đó có gì rất hấp dẫn cô.
Châu Mạn Thuần nhìn Bạch Giai Kỳ ngồi đó không phản ứng mình liền khó chịu, cô ta bỗng muốn đẩy anh kế hoạch một chút.
“Chị Giai Kỳ, chị có biết ai là người nói cho tôi biết chuyện cô là thế thân vị hôn thê cũ của anh Hạo Vũ không?” Cô ta đẩy nhẹ cánh tay cô.
Bạch Giai Kỳ không buồn mà phản ứng cô ta, nếu cô không phải đại tiểu thư Bạch Giai cô nhất định sẽ quan tâm một chút.

Nhưng đáng tiếc, cô chính là vị hôn thê của Sở Hạo Vũ.
Châu Mạn Thuần đợi mãi không thấy cô phản ứng, liền khó chịu ra mặt.

Cô ta lén lút liếc một vòng quanh nhà, sau đó dán sát lại gần Bạch Giai Kỳ, thì thầm vào tai cô: “Chị có biết người bảo tôi làm chị sảy thai là ai không?”
Thấy lỗ tai Bạch Giai Kỳ giật giật, Châu Mạn Thuần đắc ý nói nhỏ: “Tôi nói cho chị biết, đó chính là...!ông chồng đáng quý của chị đó, ha ha!”.