Đăng vào: 12 tháng trước
Thẩm Tùng Nguyên nhìn đoạn video ngắn trên điện thoại của mình, há hốc mồm một lúc lâu.
Video là tập hợp các bức ảnh về cảnh đêm của các danh lam thắng cảnh, được gắn các thẻ như #ThấtTịch# #ThịtrấnKhêLạc#, trong đó có một bức ảnh là cảnh một đôi nam nữ nắm tay nhau dưới ánh đèn, đây là Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu đúng không nhỉ?
Vì ngoại hình của cả hai quá nổi bật nên dù chỉ là một góc nghiêng thôi cũng đủ để người ta nhận ra.
Chủ nhân của video sử dụng tài khoản cá nhân để đăng tải nên không có nhiều lượt thích và bình luận.
Thẩm Tùng Nguyên nhấp vào phần bình luận, chỉ thấy có một vài bình luận từ bạn bè của chủ sở hữu tài khoản.
"Thị trấn Lạc Khê có vui không?"
"Các cặp đôi trong P3 đẹp thật đấy!"
"Cảnh đêm thật đẹp [hoa hồng] [trái tim tình yêu]"
"Hai người đó là ai vậy?"
......
Chủ tài khoản đáp trả rằng không quen biết cặp đôi này, bức ảnh là do một người bạn vô tình chụp được, trông họ xứng đôi quá nên nhịn không được mà ghép vào video.
Sau khi đọc một lượt tất cả những bình luận, Thẩm Tùng Nguyên ngơ ngác quay sang nhìn ba mẹ.
Thẩm Lãng cau mày, vẻ mặt không rõ ràng.
Trần Ương vươn tay hướng về chiếc điện thoại: "Đưa mẹ xem thử."
Thẩm Tùng Nguyên dừng một chút, đem điện thoại đưa cho mẹ cậu.
"Con không biết chuyện này?" Thẩm Lãng hỏi Thẩm Tùng Nguyên.
Đầu của Thẩm Tùng Nguyên lắc lắc như một cái lục lạp, lập tức phủ nhận.
"Con thật sự không biết!"
Trần Ương cười nhạt một tiếng, trả lại điện thoại cho Thẩm Tùng Nguyên.
"Nói là ăn tối với bạn cùng lớp nhưng thật ra là đi hẹn hò bí mật ."
"Cũng không biết là hai đứa nó ở bên nhau khi nào, còn che giấu đến tận bây giờ." Bà nhìn về phía Thẩm Lãng nói, "Anh cũng chẳng ngờ tới đúng không? Khó trách Tạ Tân Chiêu vừa về nhà chẳng bao lâu đã quay lại đây.
Những món quà gửi tặng cho Thẩm Du, cũng không biết là ai gửi đến...."
"Được rồi!" Thẩm Lãng không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của bà ta, "Dù sao thì vẫn tốt hơn là qua lại với những tên con trai không biết rõ ở bên ngoài."
Thẩm Tùng Nguyên có chút kinh ngạc: "Ba, ba không tức giận sao?"
Cậu vẫn nhớ rõ ba mình trước đây đã tức giận như thế nào vì những vấn đề tương tự thế này.
Vẻ mặt Thẩm Lãng đơ ra vài giây, ngữ khí có chút cứng ngắc.
"Chị của con sắp vào đại học A rồi, có người ở gần để chăm sóc cho con bé cũng tốt."
Thẩm Tùng Nguyên chớp mắt, một lúc sau mới chậm rãi "ồ" một tiếng.
*
Bên này, Thẩm Du vừa mua mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm đang cẩn thận cất vào trong túi xách.
Khi quay lại chỗ của Tạ Tân Chiêu, anh đã trả tiền và đang đợi lấy bánh hoa mai.
"Em vừa đi đâu thế?" Anh hỏi.
Thẩm Du chỉ vào cửa hàng trang sức đối diện, tìm đại lý do.
"Vào trong đấy hưởng ké điều hòa một chút."
Tạ Tân Chiêu nghe xong thì gật đầu.
Thẩm Du mở khoá điện thoại gọi cho Lưu Nguyên Nguyên.
Lưu Nguyên Nguyên đã quay gần xong, nói rằng cô nàng sẽ đi đến chỗ của hai người ngay.
"Chàng trai trẻ, của cháu đây." Ông chủ đưa cho Tạ Tân Chiêu chiếc bánh hoa mai mới ra lò.
"Cảm ơn."
Tạ Tân Chiêu nhận lấy, nắm tay Thẩm Du ngồi xuống chiếc ghế ven đường.
Bánh hoa mai vẫn còn nóng, bánh rất mềm, đưa vào miệng liền cảm nhận được vị ngọt và mùi thơm thoang thoảng của hoa quế.
Thẩm Du chỉ muốn chiều theo ý của Tạ Tân Chiêu chứ bản thân cô thì không đói lắm.
Cô chỉ ăn vài miếng thì tốc độ nhai nuốt đã chậm lại.
Thấy vậy Tạ Tân Chiêu cau mày hỏi: "Ăn không ngon sao?"
Thẩm Du lắc đầu: "Không phải, là do em ăn không nổi."
Tạ Tân Chiêu cười khẽ, nhận lấy chiếc bánh hoa mai mà cô đã ăn chưa đến một nửa.
Thẩm Du sững người liếc nhìn môi anh.
Anh vẫn thản nhiên ăn một miếng ở chỗ cô vừa cắn qua, sau đó nhai nhai rồi nuốt xuống.
Thẩm Du không được tự nhiên nên dời mắt sang chỗ khác, đột nhiên cảm thấy có chút nóng.
Cô nâng một tay quơ quơ để tạo gió, tay còn lại thì nhắn tin thúc giục Lưu Nguyên Nguyên.
Lưu Nguyên Nguyên: [2 phút]
Thẩm Du ngẩng đầu lên, lại không nhịn được một lần nữa nhìn môi của Tạ Tân Chiêu.
Anh ăn rất nhanh, chỉ hai ba miếng đã ăn hết chiếc bánh hoa mai.
Ánh mắt cô dời đến những ngón tay mảnh khảnh và trắng nõn, yết hầu nhô ra của anh không ngừng di chuyển lên xuống.
Tạ Tân Chiêu cảm nhận được người bên cạnh nhìn chằm chằm mình, mỉm cười hỏi cô: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Em.
.
.
cái đó.
.
.
" Thẩm Du không biết giải thích thế nào, nhất thời chẳng biết nên nói gì.
Tạ Tân Chiêu đến gần, thấp giọng cười: "Hôn cũng đã hôn rồi, còn ngại ngùng gì nữa, hửm?"
Lông mi Thẩm Du run lên, chóp mũi ngửi được thoang thoảng mùi hoa quế thơm ngào ngạt.
Giây tiếp theo nụ hôn của Tạ Tân Chiêu liền ập xuống môi cô.
Hô hấp Thẩm Du nhẹ đi trong chốc lát, nhưng cũng không có cự tuyệt anh.
"Cứu tôi, này Thẩm Du, cậu thúc giục mình tới đây vì muốn ngược cẩu sao?"
Đột nhiên, một âm thanh như sấm vang lên.
Thẩm Du lập tức giật mình, vội vàng đứng dậy kinh ngạc nhìn Lưu Nguyên Nguyên.
Lưu Nguyên Nguyên ngồi xuống, một chiếc máy ảnh được đeo trên cổ cô nàng.
"Đây là món gì vậy?"
Cô nàng không để ý đến những gì vừa xảy ra, tự mình hỏi.
"Bánh hoa mai, mình phần cậu này." Trên mặt Thẩm Du có chút nóng.
Lưu Nguyên Nguyên cầm lên cắn một miếng: "Ừm, mùi vị ngon đấy."
Cô nàng cười: "Được rồi, mình tha thứ cho cậu.
Hai người có thể tiếp tục hôn rồi."
Thẩm Du: "..."
"Đừng trêu em ấy nữa." Tạ Tân Chiêu thấp giọng cười, "Em ấy mà tức giận thì sẽ quay lại trách tôi sai đấy."
Thẩm Du ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt không tán thành.
Tạ Tân Chiêu mỉm cười, thuận tay chỉnh lại mái tóc của cô.
Lưu Nguyên Nguyên liếc nhìn cặp tình nhân bên cạnh một cái, sau đó quay đầu nhanh chóng ăn xong bánh hoa mai.
"Khi nào hai người đi?"
"Bây giờ liền đi này." Thẩm Du nhìn thời gian, "Đã hơi muộn rồi."
Lưu Nguyên Nguyên nhướng mày giơ máy ảnh: "Vẫn tiếp tục chụp ảnh chứ?"
"Thôi, để lần sau đi." Thẩm Du nói.
Còn rất nhiều cơ hội để chụp, không cần vội vàng vào lúc này.
Tạ Tân Chiêu cũng gật đầu: "Cũng được, thế chúng ta về nhà đi."
*
Lúc Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu về đến nhà, đã là 9 giờ tối.
Hai người bước vào cửa, ngôi nhà vẫn yên tĩnh như thường lệ.
"Chị, anh Chiêu, hai người về rồi à?" Đột nhiên có tiếng nói từ trên lầu vọng xuống.
Là Thẩm Tùng Nguyên với mái tóc xoăn bù xù đang đứng trên lầu nhìn họ, trên người cậu mặc bộ đồ ngủ.
Thẩm Du bình tĩnh đáp "Ừm" liền muốn đi lên lầu.
Thẩm Tùng Nguyên mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cậu đứng đó, thẫn thờ nhìn hai người lần lượt đi lên cầu thang, họ cùng cậu chào hỏi xong thì liền bước vào phòng.
Biểu hiện bình tĩnh và có chút xa cách.
Thông cảm cho ánh mắt vụng về của cậu, dù đã nhìn chăm chú hai người nhưng một chút sơ hở cậu cũng chẳng thấy, không có một sự bất thường lộ ra.
Nếu không nhìn thấy bức ảnh đó thì cậu thực sự hoài nghi: Bọn họ thật sự yêu nhau sao?
Bên kia, Thẩm Du tắm rửa xong vừa trở về phòng không lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa, nhìn thấy ba đứng bên ngoài liền có chút kinh ngạc.
"Ba, có chuyện gì sao?"
Thẩm Lãng bình tĩnh gật đầu.
"Vâng." Thẩm Du nghiêng người, "Ba vào phòng đi ạ."
Thẩm Lãng kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Thẩm Du.
Một lúc sau, ông lấy điện thoại di động ra bấm vài cái.
Mở ảnh chụp màn hình của video và đưa cho Thẩm Du xem.
"Con có muốn giải thích một chút không?" Thẩm Lãng có thể coi như bình tĩnh.
Thẩm Du liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là ảnh chụp trong điện thoại di động của cô mà.
Có một tiếng ong ong vang lên trong đầu cô, trái tim đập nhanh và hỗn loạn.
Hít một hơi thật sâu, cô mím môi nhìn ba mình.
"Những gì mà ba nhìn thấy là thật."
Lưng Thẩm Du cứng đờ, cả người đều trong trạng thái căng thẳng, chờ đợi một trận giông bão xảy ra.
Tuy nhiên những lời trách mắng mà cô dự đoán đã không xuất hiện.
Thẩm Lãng chỉ gật đầu hỏi cô: "Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"
Thẩm Du: "...Nghỉ hè ạ."
"Ừm." Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thẩm Du, Thẩm Lãng cảm thấy buồn cười.
"Sợ cái gì? Ba không mắng con."
Thẩm Du sửng sốt.
Thẩm Lãng nghiêm túc nói: "Không phải ba đã nói rồi sao? Ba không phản đối con có bạn trai, Tân Chiêu về tướng mạo, tính nết, thành tích học tập, gia cảnh đều rất tốt, hai đứa cùng học chung ở đại học A ba cũng đỡ lo lắng."
Thẩm Du còn chưa kịp phản ứng, ông đã đứng dậy vỗ vỗ bả vai cô.
"Được rồi, hai đứa phải ở cạnh nhau thật tốt đấy."
Thẩm Lãng giơ tay xem đồng hồ.
"Đã khuya rồi, ba cũng không nhiều lời nữa, con nghỉ ngơi sớm đi."
Thẩm Du gật đầu.
Cho đến khi ba đã rời khỏi phòng, cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Cô lấy điện thoại và gọi cho Tạ Tân Chiêu.
"Tiểu Du?"
Giọng của Tạ Tân Chiêu tràn đầy ý cười, nghe ra có chút vui vẻ.
Thẩm Du "ừm" một tiếng, âm thanh theo bản năng mềm đi.
"Ba em đã biết về chuyện của chúng ta rồi."
Tạ Tân Chiêu dừng lại một lúc, thu lại ý cười của mình.
"Chú nói gì với em?"
Thẩm Du ngồi ở trên giường, suy nghĩ một chút nói: "Ba không có nói gì cả, em cảm thấy rất kinh ngạc."
"Ông ấy hình như..." Cô dừng lại, "Không tức giận chút nào."
Dù chỉ có vài giây, Thẩm Du còn cảm thấy ba mình dường như rất vui vẻ.
Tạ Tân Chiêu khẽ cười: "Như vậy không phải rất tốt sao?"
"Nhưng mà..." Thẩm Du nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
"Em lại cảm thấy có điểm nào đó không đúng lắm."
Lời nói của ba nghe ra rất bình thường, nhưng trong lòng Thẩm Du luôn mơ hồ có một cảm giác kỳ lạ.
Cô cảm thấy bản thân có chỗ nào đó không nghĩ tới.
Cô thấy mình giống như một con chim nhỏ đã bị nhốt trong lồng rất lâu, bỗng một hôm có người đến mở cửa và thả cô ra ngoài.
Cô nấn ná ở cửa lồng, tự hỏi mình rằng liệu có những cái bẫy khác đang đợi mình ở ngoài kia hay không.
"Không có gì đâu." Tạ Tân Chiêu an ủi, "Đều là tại anh hết, anh sẽ nói là mình đã dụ dỗ em."
Thẩm Du lúc này mới cười khẽ: "Gì cơ?"
Hai người trò chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.
Thẩm Du chìm vào giấc ngủ với tâm trạng nửa hoang mang nửa vui mừng.
*
Sáng hôm sau, vẫn không có gì khác so với mọi ngày.
Cho đến bữa trưa, Thẩm Tùng Nguyên bất ngờ gọi Tạ Tân Chiêu là "anh rể".
Khiến cho Thẩm Du suýt chút nữa mắc nghẹn.
Tạ Tân Chiêu cũng sửng sốt, sau đó bật cười.
Ánh mắt Thẩm Tùng Nguyên đảo tới đảo lui giữa hai người, giọng điệu có chút tức giận: "Hai người vậy mà lại giấu em!"
Cậu lẩm bẩm: "Các người giấu cũng giỏi quá nhỉ? Ôi, tôi thật là đáng thương mà."
Tạ Tân Chiêu tâm tình rất tốt: "Vậy làm sao bây giờ?
Đưa cậu một chiếc áo thi đấu có chữ kỳ nhé?"
Thẩm Tùng Nguyên sửng sốt: "Được sao?!"
Tạ Tân Chiêu gật đầu, nở nụ cười liếc nhìn Thẩm Du.
"Bằng không cái danh anh rể này có cũng như không sao?"
"Anh rể, anh thật tốt bụng!"
Thẩm Tùng Nguyên là một người thông minh, ngay lập tức liền nhận ra Tạ Tân Chiêu rất thích cái danh xưng này.
"Anh rể, anh định tặng cho em chữ ký của ai?"
"Anh rể, chờ em học về hai chúng ta đi đánh bóng không?"
"Anh rể..."
"Anh rể..."
Trong suốt buổi ăn trưa, giọng gọi "anh rể" của Thẩm Tùng Nguyên hầu như không dừng lại.
Cuối cùng, Thẩm Du chịu không nổi nữa.
Cô nhìn Thẩm Tùng Nguyên và nói một cách bình tĩnh: "Ngoài việc nói chuyện thì miệng còn có thể dùng để ăn cơm."
Thẩm Tùng Nguyên đơ người vài giây, sau đó đột nhiên phá lên cười.
Cậu mỉm cười nhìn Tạ Tân Chiêu: "Anh rể, chị của em thỉnh thoảng vẫn nói những lời chọc cười người khác phải không?"
Thẩm Du: "..."
Tạ Tân Chiêu gật đầu và mỉm cười: "Ừm, rất đáng yêu."
Ăn cơm xong, Thẩm Tùng Nguyên liền chuẩn bị để đến lớp.
Cậu vẫn chưa chết tâm, hỏi hai người họ: "Chị, có một vấn đề đã tra tấn em cả một đêm, có thể trả lời cho em biết được không?"
Thẩm Du: "Chuyện gì?"
Thẩm Tùng Nguyên khẽ kéo những loạn tóc xoăn trên đầu, vẻ mặt tò mò kèm theo một chút ái muội.
"Hai người ở bên nhau như thế nào?"
Thẩm Du chắc chắn sẽ không quan tâm những câu hỏi nhàm chán như vậy.
Tạ Tân Chiêu mở cửa và đẩy Thẩm Tùng Nguyên ra ngoài.
Thẩm Tùng Nguyên: "..."
Cậu tò mò một chút cũng không được sao?
Đúng là một đôi quỷ hẹp hòi!
*
Sau khi được người nhà đồng ý, Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu khi ở nhà đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Vào những buổi chiều mà những người khác không có trong nhà, cả hai sẽ thường cùng nhau xem phim.
Tạ Tân Chiêu đặt tay lên vai Thẩm Du, hai người cử chỉ thân mật.
Họ ngồi sát gần nhau, thỉnh thoảng anh còn được voi đòi tiên, kéo Thẩm Du ngồi lên đùi của mình.
Đây rõ ràng không phải là một tư thế thoải mái nhưng anh lại rất hưởng thụ.
Đối với Tạ Tân Chiêu, cùng Thẩm Du thân mật mang đến cho anh cảm giác rất sung sướng, những khó chịu về thân thể liền không đáng để quan tâm.
Trong khi xem TV, Tạ Tân Chiêu thỉnh thoảng sẽ ôm hôn Thẩm Du.
Âm thanh trao đổi của nước bọt bị tiếng phim che lấp, lòng bàn tay ấm áp của Tạ Tân Chiêu cách một lớp áo dán lên lưng Thẩm Du, tiếng thở dốc, ánh mắt tối sầm.
Vẻ mặt cùng động tác của anh đều mang theo dụ.c vọng mãnh liệt, thời điểm ngón tay anh vuốt ve, Thẩm Du gần như hoài nghi rằng anh muốn xuyên qua áo cởi bỏ áo ngực của mình.
"Đừng lộn xộn." Thẩm Du nhỏ giọng nói.
Cô nghĩ đến những đường chỉ tay trong lòng bàn tay, những đốt ngón tay rõ ràng và những sợi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, liền cảm thấy những hình ảnh đầy màu sắc này có thể khiến người ta mặt đỏ, tim đập nhanh.
Động tác của Tạ Tân Chiêu dừng lại, tay thay đổi vị trí, ôm lấy mặt cô.
Anh nâng cằm cô lên, lần nữa lại đến gần hôn cô.
Một tay khác kéo cả người Thẩm Du dán sát vào quần áo của mình.
Lông mi Thẩm Du run lên, hai mắt mở to có chút mê mang.
Ánh mắt rơi vào một mảnh xanh thẳm bên ngoài cửa sổ.
Những tia nắng chói chang, lá cây khe khẽ đung đưa, những quần sáng vàng vàng cũng nhẹ theo đó lay động.
Hiện tại là thời điểm nóng nhất trong năm nhỉ?
Cho nên cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, miệng cảm thấy khô và đầu thì cảm thấy choáng váng.
"Tiểu Du." Bên tai vang lên giọng nói như muốn mất tiếng của Tạ Tân Chiêu, anh hơi dùng sức nắm lấy tay cô.
"Có muốn nhìn thử không?"