Post on: 11 tháng ago
Sự cuồng dã của anh miên man cả đêm, làm cho thân thể của cô mềm nhũn ra vì mệt mỏi, mồ hôi trên người lấm thấm thi nhau tuôn chảy. Thể lực anh khỏe, còn cô thì sao? Không thể như thế được nữa đôi mắt cô nhắm lại và ngủ thiếp đi. Đang trong sự say sưa men ai tình, ngẩng đầu lên thấy cô vợ đã ngủ từ lúc nào, miệng nở ra một nụ cười khổ rồi nằm xuống bên cạnh ôm cô sát vào trong lòng đến không còn sự khoảng trống. Anh vẫn muốn cô mãi và mãi mãi, nhưng mà nếu cô như thế này thì anh cùng phải mềm lòng và thương hoa tiếc ngọc rồi, dù sao thì cũng là người của anh mà. (Của bền tại người)
**
Sáng ra Văn Thiên dậy sớm khi nghe thấy tiếng tiểu Phong gọi anh và cô khắp nơi khi không tìm thấy ba mẹ, anh nhín sang bện cạnh tấm lừng trần của cô, lộ ra lung linh theo ánh sáng mặt trời soi vào, anh hôn lên bờ vai mềm mại thì tiếng của cậu nhóc lại lần nữa vang lên, anh lấy tay kéo cái chăn lên đắp lại cho cô, mặc một bộ quần áo vào, bức ra cửa thấy hai nhóc nhìn mình với đôi mắt đáng yêu ngơ ngác của chúng. Tiểu Phong định lao vào phòng nhưng bị anh cản lại bế phốc cậu bé lên, “mẹ đang ngủ hãy để ẹ ngủ đi,”
Tiến lại gần Tiểu Thiện anh cũng bế cậu nhóc đó lên bằng cách tay kia của mình. Hai đứa bé nhìn ba mình ngơ ngác, không hiểu sao lại bế chúng lên như vậy? “Các con có muốn gặp cụ không?”
Tiểu Thiện lạnh lùng không nói gì, đôi mắt thì lại tò mò nhìn anh, còn Tiểu Phong thì hỏi lại, “cụ?”
“Ừm chúng ta đi thăm cụ nhé, cụ nhớ các con lắm đó..” Đôi mắt hai cậu bé sáng lên khi nghe thấy ba mình nói thế. “Có, có đi thăm cụ” tiểu Phong nhanh nhẹn tra lời.
Anh quay sang bên Văn Thiện cười rồi hỏi nhóc, “thế còn con? Có muốn thăm cụ không?”
Nó ngượng ngùng nhìn anh, rồi mở miệng nhỏ bé lên, “có”
**
“Hai đứa nhỏ đáng yêu quá ra đây với bà nào.” Tiếng Thượng Mai vang lên, khi nhìn thấy chúng. Đôi mắt bà nhỏ ra từng giọt lệ nóng hổi yêu thương. Thượng Lưu cũng không kém nhìn chúng mà nước mắt cũng tuôn ra từ đôi mắt gia nua của mình. Sống đến tầm này ông không ngờ mình còn có thể có cả chắt nữa. Hai đứa bé thật là dễ thương và bụ bẫm, đúng là Thanh Thu mát tay khi nuôi con quá.
Văn Thiên nhìn 2 nhóc rồi nói, “hai con chào cụ và bà đi.”
Tiểu Phong và Tiểu Thiện nhìn nhau ngơ ngác chút rồi khoanh tay lại cúi đầu đồng thanh, “chào cụ, chào bà.”
Thượng Mai cảm xúc dâng lên, ôm hai nhóc vào trong lòng, “ôi dễ thương quá, 2 nhóc giống Văn Thiên hôi nhỏ quá.”
“Ừm rất giống, rất giống.” Thượng Lưu đã già lắm rồi ngồi trên xe lăn, nhìn 2 cậu nhóc không hề muốn rời đi.
Thượng Mai hỏi hai đứa nhỏ, “hai con được mấy tuổi rồi?”
Văn Thiện thì không tra lời nhưng Văn Phong thì mở to đôi mắt dơ 4 bàn tay nhỏ xíu ra và nói, “4 tuổi ạ, nhưng mẹ bảo anh ra trươc nên con phải gọi anh bằng anh.”
Đôi mắt đen tròn của cậu nhóc đó, thật là giống Thanh Thu nhìn sang bên Tiểu Thiện anh mình và lại nhìn cụ và bà. Thượng Mai và Thượng Lưu cùng Văn Thiên bật lên cười, bà Mai xoa đầu cậu nhóc, “con ngoan, đúng rồi anh ra trước thì sẽ là anh con mà.”
Đôi mắt bà lại chuyển sang bên Văn Thiện, quả thật cậu nhóc nhìn không khác gì bản sao của Văn Thiên, có khi còn nhầm tưởng đó là Văn Thiên lúc còn nhỏ đó chứ.
Tiểu Phong thấy trên bàn có một đĩa kẹo bầy sẵn trông thật là đẹp mắt, mà lại còn đủ loại nữa. Cậu bé tự nhiên đôi mắt thích thú ngồi lên bàn cạnh Thượng Lưu, nhưng cậu bé lại không dám lấy kẹo mà chỉ nhìn chúng chằm chằm thôi, trông thật tội.
Thượng Lưu cầm một cái lên, đưa ra phía trước mắt bé, “con muốn ăn sao?”
Tiểu Phong không để cụ hỏi câu thứ 2 gật đầu lia lịa, cầm lấy kẹo mà đôi mắt như là một hạt kim cương đang được chiếu sáng.
Thượng Lưu quay sang bên cạnh nhìn Văn Thiện, tuy cậu bé tỏ vẻ thái độ không cần nhưng, đôi mắt cậu bé cũng nhìn chằm chằm vào đống kẹo đủ mầu kia, Thượng Lưu cười hiền, “còn con có muốn không? Lại đây.”
Đúng là trẻ con, tỏ vẻ mình người lớn thì vẫn mãi là trẻ con. Cậu đi đến ngay ngồi bên kia cạnh cụ và cầm lấy kẹo ăn ngon lành. 2 nhóc thật là đáng yêu và dễ thương. Hai má phúng phính với viên kẹo ngọt trong miệng, với đôi môi đỏ chúm chím cộng thêm 4 đôi mắt long lanh như hạt nhãn mê người làm cho ai nhìn thấy cũng muốn yêu hai cậu nhóc này.
Thanh Thu tỉnh lại, thấy mình nằm một mình, túm lấy cái chăn mềm mại quấn quanh người không còn mảnh vài che thân của cô, bước xuống giường nhìn lại cái giường mà đêm qua anh và cô ân ái làm đôi má đào chở nên đỏ ưởng thẹn thùng. Cô vào phòng tắm, thân hình nhỏ bé yểu điệu, trắng mịn với những nốt đỏ đỏ nho nhỏ của Văn Thiên để lại làm ai kia không thể nào mà hết ngượng ngùng được nhắm mắt, hít thở thật sâu để tắm cho xong.
Khi bước xuống nhà, “Meeeeeee” Cậu bé chạy lại trên tay cầm túi quà không biết trong đó là gì, ôm lấy cô. Thanh Thu ngạc nhiên nhìn thấy 3 cha con đi từ cửa chính vào. cô ngại ngùng với anh không giám nhìn thẳng vào mắt anh hỏi “các con được ba đưa đi đâu đây?”
“Đi sang thăm Cô và ông.” Thượng Mai đi đằng sau nói lại. Thanh Thu nhìn cô mà ngạc nhiên. “cô Mai”
Thượng Mai đến gần Thanh Thu ôm cô gái khuôn mặt vẫn còn non mà đã phải chịu nhiều thương đau, đúng là ông trời thường ghét người hồng nhan. “Thanh Thu con bé này, sao lại bỏ đi như thế. Rồi vê đây mà không nói một tiếng. Một mình nuôi hai nhóc đến tầm này chắc vất vả lắm đúng không?”
Nghe những câu an ủi, quả thật thế giới của Thanh Thu vỡ oà, ôm chặt cô Mai mà khóc. Đúng rất là vất vả, tuy Thư Quân cũng giúp cô rất là nhiều nhưng hoàn cảnh lúc đó rất khó khăn bên sứ người. Một mình đơn độc không biết lương tựa vào ai. Chỉ còn tự mình cố gắng để vượt qua. Lúc cô mang bầu 2 nhóc là lúc vất vả nhất, cô đã ngất trên bàn đẻ rồi phải chuyển qua mổ, tốn không biết bao nhiêu là tiên nong. Nhưng may lại có ai đó đã giúp đỡ mà không cho cô biết tên,người ấy đã lương thiện và trả hết tất cả ẹ con cô. Đến bây giờ muốn tìm lại người giúp đó chắc cũng không thể nữa rồi.
Còn ai xa lạ vào đây đâu, đó là Văn Thiên mà. Nhưng lúc đó anh cũng đang trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Mượn tạm số tiền của Ông anh và nhờ người trong nom cho cô từ xa. Kể cả Thư Quân tìm được việc tốt để giúp mẹ con cô cũng là Văn Thiên giúp đỡ, rồi sau đó là cái công ty nhỏ của Thư Quân còn tòn tại là bởi vì Văn Thiên đứng đằng sau để nâng đỡ cho. Lúc đó anh suy nghĩ rằng, chỉ có Thư Quân mới giúp cô được lúc này, còn phía anh thì còn quá nhiều vấn đề và anh muốn hoàn thành nốt công việc của mình để trả thù Thượng Nhiên. Cho đến bây giờ anh đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, chờ xe anh sẽ làm gì nữa nhé.
“Con có đói không, 2 nhóc cùng Văn Thiên vừa ăn bên ông rồi. Nếu mà cảm thấy thoải mái thì có gi sang bên ông nhé. Vào phòng ăn đi, con còn phải ăn nữa, trông con gầy quá.” Cô Mai nhìn Thanh Thu thương sót.
Thanh Thu gật đầu, nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt, nở nụ cười với cô. Văn Thiên anh cầm bàn tay mềm mại của cô, tay anh nhanh chóng luồn qua éo cô, đôi mắt nhìn cô, chủ động cúi xuống hôn lên trán cô một cái thương yêu, chiều chuộng.
Lúc ngồi vào bàn ăn cơm. “Con cũng muốn ăn.” Văn Phong đòi ăn, hai mắt mở to. Văn Thiên nhìn con trai mình ngỡ ngàng, nhóc vừa ăn cơm rồi mà sao bây giờ lại đòi ăn nữa. “Con vừa ăn cơm rồi mà, vẫn không no sao?”
Thượng Mai bảo người lấy thêm chén cho nhóc, “con muốn ăn cùng mẹ, mẹ ăn một mình buồn mà.”
“Con cũng muốn ăn.” Tiếng nói của tiểu Thiện cũng vang lên, lạnh lẽo. Nhìn thấy thế Thanh Thu cầm thịt xé nhỏ ra cho 2 nhóc.
“Thế thì cả nhà ta lại ăn cơm tiếp cùng với mẹ nhé.” Văn Thiên và Thượng Mai cũng ngồi ăn cùng. Nhìn mấy cậu nhóc đúng là dễ thương và tỉnh cảm, làm cho Văn Thiên anh nở ra một nụ cười hạnh phúc không bao giờ hết.
Đối với anh bây giờ không chỉ có Thanh Thu mà còn thêm hai đứa con trai cục cưng của anh nữa. Anh sẽ không để cho họ sẩy ra bất cứ chuyện gì.
**
“Ta xin con, con có thể ở lại không. Bây giờ ta không còn gì cả. Tất cả đã mất hết. Tên khốn đó nó không coi ta ra gì cả.” Thượng Nhiên không nghĩ đến ngày mình sẽ phải cầu xin con trai mình như thế này. Nhưng mà thực sự bây giờ chỉ có anh mới giúp được ông thôi.
Nhưng ánh mắt của Thư Quân thì nói cho ông biết là anh không hề có hứng thú giúp đỡ gì ông cả. Chỉ cần bây giờ ông nói cho anh biết họ ở đâu thì anh sẽ chạy thật nhanh đón Thanh Thu và hai cậu nhóc về.
“Nói cho tôi biết, họ ở đâu?” Tiếng nói của anh tức tối. Làm cho Thượng Nhiên chưa thấy con trai mình với bộ dạng như thế này.
“Được...ta sẽ nói...............họ đang ở Thượng Ngư. Văn Thiên đã đến chỗ con và đón họ về.” Ông nói với giọng già yếu.
Anh không cần nghe ông nói câu thư hai, chạy khỏi căn phòng, để lại cái bóng già đó một mình tồi tàn , với đôi mắt oạn hợn hiện rõ lên khi cánh cửa đằng sau lưng anh khép lại. Sau đó là tiếng cười tàn khốc vang lên trong căn phòng tối om thật là ghê người.
**
“Thanh Thu” tiếng Lee lao vào bên trong nhà, ôm cô bạn mình khóc nức nở , đi vào theo sau Lee là Trí Kiệt và một đứa bé gái 3 tuổi, mái tóc buộc hai bên dài đen nhanh đến tận bụng, nước da trắng bụ sữa, đôi mắt long lanh nhìn cảnh tượng lạ đang diễn ra trước mặt mình.
Trí Kiệt bắt tay Văn Thiên chào hỏi, Thanh Thu cũng ôm cô bạn khóc không ngừng vì vui mừng gặp lại.
“Thanh Thu cậu khoẻ không, trông cậu gầy đi nhiều quá. Sao lại bỏ đi thể chứ? Biết là mình nhớ cậu muốn chết không hả?” Lee nói luyến thắng không ngừng, đôi mắt nhìn về hai cậu bé, trợn tròn lên vì bất ngờ. “Hai nhóc này là con của ai đây?”
“Con của mình.” Thanh Thu nhẹ nhàng nói và cười tươi với Lee, “con cậu và ai?”. Câu hỏi của Lee làm mọi người nhìn nhau, trừ Văn Thiên anh cười rộn, “tất nhiên với anh rồi.” Câu nói của anh làm Thanh Thu thẹn thùng ngượng đỏ chín mặt.
“Thế em thấy hai tiểu tử không giống anh sao?” Câu nói này làm Lee và Trí Kiệt nhìn chằm chằm vào hai cậu nhóc gật đầu, “giống, rất giống”
Lee cúi xuống hai đứa bé “Woaaa cô chào hai nhóc, giống papa ghê”
Đưa tay ra chao hai cậu nhóc, tiểu Phong nở một nụ cười bắt lấy tay của Lee, còn tiểu Thiện không thèm liếc Lee một cái, con mắt lạnh căm nhìn đi chô khác. Lee cảm thấy thằng nhóc này giống người đàn ông trưởng thành kia như 1 la 2 giọt nước vậy. Cô xoa đầu tiểu Phong.