Chương 40: Chương 14.3

Ép Yêu

Post on: 11 tháng ago

.


„Tưởng tôi là hầu của Lee sao? Àh mà cũng đúng tôi là người hâu của cô ấy suốt đời mà. Gọi là (Lô lệ tình yêu) nghe có vẻ hợp lý và hay hơn, đúng không nào?“ Trí Kiệt nói không hề ngượng ngùng, lộ ra một nụ cười đắc ý quay sang Lee,nháy mắt với cô một cái.
Lee đứng im, đôi mắt chỉ có nhìn thẳng vào Trí Kiệt không nói lên lời nào. Anh quả thật là to gan nha, nhận cô làm vơ mà không thấy xâu hổ sao?
.............
5 phút sau
„Lee đợi anh với, em làm sao thế?“ tiếng của Trí Kiệt gọi đuổi theo Lee
Cô gái cứ cắm đầu cắm cổ đi không cần biết đến tiếng gọi sau mình, anh đuổi kịp kéo tay cô lại. „Em làm sao thế?“
Lee hất tay anh ra, lườm lườn nhìn anh „ có anh bị làm sao thì có,tôi đâu cần anh phải nói dối như thê?“
Nước mắt của Lee lưng tròng, nhè nhẹ lăn xuống, cô quay mặt đi để tránh cái nhìn của anh. Trí Kiệt không nói được gì, bỗng anh kéo cô vào lòng mình ôm thật chặt. Lee giấy giụa trong lòng anh, „anh làm gì thế bỏ tôi raaaaaaaaaa.“
„Anh không bỏ, anh không biết từ lúc nào hay là vì sao.... nhưng .... anh đã yêu em rồi Lee“ Câu nói đó làm Lee không la hét giấy giụa nữa đứng im với tư thê vẫn còn đang dơ tay đập vào ngực anh. Đôi mắt mở to nhìn anh.
Trí Kiệt hiền dịu nói tiếp, „có thể chấp nhận anh được không Lee? Anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Em sai gì anh cũng làm kể cả là người hầu của em cũng được. Em la hay mắng anh thì cứ việc, anh cũng sẽ khôn g trách không oan không hận. Lấy anh nhé?“
Câu nói của anh đã kết thúc nhưng mà đối với cô vẫn còn như là chưa xong. Đôi mắt Lee chớp chớp mồm hơi há nhìn anh.

Trí Kiệt cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đang hé mở của cô, Lee hoàng hồn lại lấy 2 tay đẩy thật mạnh anh ra. Lấy chân đá một cái vào ống đồng của Trí Kiệt „Anh bị điên à, tôi cũng không điên mà lấy anh. Điên hết rồi sao?“
Vừa nói dứt câu Lee quay người rời đi. Trí Kiệt đau điếng đang ngồi xoa ống đồng của mình. Anh vừ xuýt xoa và cố chạy theo cô...
***
Khi quay vê nhà, Lee chạy vào nhà không thèm để ý đến Trí Kiệt cả buổi trên ô tô cô cũng không nói với anh một câu, chỉ có quay ra cửa sô xe.
Thanh Thu và Văn Thiên đang cùng cô Mai ngồi ở bàn ăn họ đang ăn cơm, thấy Lee hùng hổ bước vào theo sau là Trí Kiệt. Thanh Thu chạy lại với những đống đồ trên tay Trí Kiệt „ woa 2 người đi mua nhiều đô ghê, ngồi vào bàn ăn cơm luôn đi.“
Lee không nói gi hết ngồi vào bàn ăn cơm. Thái độ của Lee làm mọi người thấy lạ, Thanh Thu nhìn Trí Kiệt ý muốn hỏi có xem đã sẩy ra chuyện gì? Trí Kiệt cười trừ gãi đầu không nói được gì, ngồi vào bàn ăn cơm.
Thanh Thu quay sang Lee, „sao thế hả?“
Lee lắc đầu cắm cúi ăn cơm. Thanh Thu không hỏi gì nữa liếc nhìn Văn Thiên và cô Mai. Văn Thiên anh đổi chủ đề. “Thanh Thu em ăn cơm đi, chiều này anh lại phải đi rồi không thể ở đây lâu được nữa.”
Câu nói đó làm Thanh Thu hạ đũa xuống nhìn anh, “sao? Anh lại đi sao?”
Văn Thiên gật đầu, “đúng, anh ở đây sẽ rất nguy hiểm ọi người.”
Thanh Thu đứng phốc dậy “không, em cũng đi.”
“Thanh Thu, em phải hiểu cho anh chứ.” Anh hơi nói mạnh
Thanh Thu lắc đầu quay sang cô Mai, “cô, cô nói với anh là cho con đi theo đi cô.”
Cô Mai thở dài, “Thanh Thu à…chuyện này..”
Thanh Thu không chịu nước mắt lại lăn ra, “Anh Văn Thiên cho em đi cùng anh đi.”
Văn Thiên câu mày, “Thanh Thu đây không phải là trò chơi nên anh không thể dẫn em đi theo được. Em phải hiểu cho anh chứ?”
Cô vãn không chịu “không, em hiểu cho anh thế thì ai hiểu cho em. Em không thể nào mà cứ ngồi nhà chờ đợi tin của anh được…”
RÂMMMMM

Tiếng đập bàn của Văn Thiên làm cho tiếng nói của Thanh Thu im bặt và mọi người đều giật mình. Anh đứng phắt dậy quát lên “Thanh Thu em không hiểu cho tôi chút nào sao?”
Khuôn mặt anh giận dữ nhìn Thanh Thu. “Đừng có trẻ con như thế nữa? Nếu không muốn ở đây ai cũng bị làm sào thì em nên chịu khó nghe lời một chút đi.”
Câu nói của anh sắc bén đâm sâu vào tim cô, Thanh Thu không nói được gì nhìn anh với đôi mắt đầy nước. Lần đâu tiên anh nặng lời với cô, làm cô không hiểu nổi. Thanh Thu lau nước mắt rồi chạy lên phòng.
Cô Mai gọi theo “Thanh Thu..”
“Kệ cô ấy, cô ấy cũng đủ lớn để biết nhìn nhận rồi, cô ăn cứ ngồi xuống ăn cơm đi.” Văn Thiên mặt anh lạnh tanh ngồi xuống và ăn cơm tiếp.
**
Đến chiều anh đi, cũng không thèm đả động gì đến Thanh Thu. Cô cũng thế không thèm nói câu nào với anh tự khóa mình trong phòng.
Cô Mai nói vào không được anh và cô 2 người đều là người cứng đầu. Lúc Văn Thiên được Chí Mỹ và ba của cô đón đi, anh nhìn lại phía đằng sau những cũng không thấy cô ra. Ngồi trên ô tô anh kéo mũ lưỡi trai của mình xuống che đi đôi mắt đang buồn và chàn nản của mình.
Trên cửa sô cô kéo cái rèm cửa sổ ra, ngó nhìn chiếc xe anh rời đi, xa dần ..xa dần và biến mất sau một lối rẽ.
Đôi mắt cô đẫm lệ, đôi môi hé mở nói ra một câu như gió thoáng qua “xin lỗi anh…em không chịu đựng được nữa rồi….”
Ngày hôm sau.
Cô Mai gõ cửa phòng Thanh Thu, “Thanh Thu à, dây ăn sáng thôi..” cửa không khóa cô Mai bước vào không còn ai trong phòng,chăn màn được gấp gọn gàng…

Cô Mai bước vào phòng, nhìn thấy một mẩu giấy ở trên bàn ngủ mở ra
Cô Mai
Cháu xin lỗi vì đã không nói cho có hay là cháu đi đâu
Nhưng cháu không thể sống thế này được nữa
Xin cô đừng tìm cháu
Thanh Thu....
Thượng Mai đọc xong mây dòng chữ hoảng hốt chạy xuống nhà “Leeeeee,”
Nghe thấy tiếng cô Mai Lee hoảng hốt từ trong bếp chạy ra, “sao thế cô?”
Thượng Mai mặt tái xanh, “Thanh Thu…”
Lee chạy đến cầm lấy mảnh giấy mà cô Mai đưa ra đọc. “Sao lại như thế được?”