Đăng vào: 12 tháng trước
"Thế thì ok rồi, 19h tối là y tá không có vào phòng nữa. Anh chờ em bên dưới em sẽ xuống lúc tầm 19:15h hoạch chễ hơn là 19:30h." Thanh Thu nhanh nhẩu nói cho anh biết.
Quả thật cô là một con người hoàn toàn khác so với lúc trước mà. Thanh Thu hiền dịu, hay rụt rè sợ sệt của chúng ta bây giờ còn dám trốn viện nữa nè. Quả thật là tình yêu mãnh liệt ghê.
***
Lúc 18h 58 cô y tá đưa cho Thanh Thu thuốc uống chúc cô ngủ ngon rồi đi ra ngoài. Chiếc cửa vừa đóng một cái, Thanh Thu nhanh như chớp lao xuống giường chạy vào phòng tắm thay quần áo.
Cô lấy cái váy trắng mà lần trước Văn Thiên sắp cho cô, quấn thêm một cái khắn mỏng cũng mầu trắng lên cô. Mái tóc buông dài để xõa.
Thanh Thu cô tắt hết điện phòng đi, mở cửa ngó ra ngoài nhìn xem có ai không. Bây giờ cái hành lang rộng lớn không còn bóng người đã chuyển sang một ánh điện mờ mờ. Chỉ còn cái điện từ phòng y tá được làm bằng kính là sáng choang hắt ra ngoài.
Cô đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, 19h 12 cô rón rén từng bước nhẹ nhưng tốc độ nhanh hơn. Cúi thấp đầu đi qua cái cửa kính. Khi đi được qua phòng y ta cô thở "bùhhh" nhẹ nhõm.
Tưởng là đã thoát bỗng có tiếng nói từ đằng sau, "Cô gái ơi, cô làm rơi cái khăn."
Thanh Thu đứng đơ như tượng, nuốt nước bọt cái ực, nghĩ trong bụng là tiêu đời rồi, bây giờ làm sao đây? Nửa giây cô suy nghĩ rồi một ý tưởng nẩy ra trong đầu. Cô ái tóc xõa dài hơi che đi khuôn mặt từ từ quay người lại.
Nhìn Thanh Thu lúc này không khác gì một ma nữ cả, do ánh điện mờ mờ tỏa vào chiếc váy trắng của cô nhìn trông thật rùng rợn, mái tóc cô còn lòa xòa trước mặt mang thêm sự mập mờ của khuôn mặt.
Thanh Thu từ từ tiến lại gần cô y tá, làm cô y tá run lên. Mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Gai ốc nổi hết lên, cầm chiếc khăn mỏng trắng của cô mà run rẩy đưa ra cho cô.
Cô cầm nhanh chiếc khăn của mình, không nói chỉ hơi cúi đầu cảm ơn rồi từ từ bứng đi. Khi đi được khỏi tầm mắt cô y tá Thanh Thu mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm chạy nhanh xuống dưới còn cô y tá tôi nghiệp đứng chôn chân mặt tái mét miệng ú ớ, "ma..a.aaa"
***
Thanh Thu cô bước nhanh ra ngoài, thì chiếc xe Audi đen bóng của Trí Kiệt cũng lao tới, cô nhanh chóng mở cửa ngồi vào trong xe.
Woaa nhìn Trí Kiệt hôm nay bảnh bao đẹp trai ghê, anh mặc một bộ âu tây mầu blue đen đậm kẻ xọc cùng chiếc áo sơ mi trắng trên cổ gắn thêm chiếc nơ cùng mầu với bộ đồ âu, nhìn quả thật là chững chạng và cuốn hút.
"Em trốn kiểu gì thế." Anh quay sang hỏi cô.
Thanh Thu nhí nhảnh cười rồi đưa ngón trỏ lên miệng" bí mật"
Anh cũng cười theo cô, "chúng ta đến tiệm hóa trang nào."
Cô ngơ ngác hỏi lại anh. "Vì sao phải đến đó làm gì?"
Trí Kiệt nhìn cô hiền từ rồi nói cho cô hiểu. "Tại vì nếu không hóa trang cho em thì Văn Thiên sẽ nhận ra em và sẽ rất là giận khi biết em gái mình trốn viện."
Anh nói quá đúng, nếu Văn Thiên và cả Thư Quân biết cô làm chuyện này thì sẽ giận chết thôi. Nên cô quay sang Trí Kiệt gật đầu lia lịa đồng ý với anh.
Xe của anh đỗ ở một tiệm hóa trang cao cấp sang trọng, vừa là cho thêu váy dạ hội rồi make up và làm tóc theo ý muốn.
Họ bức vào trong tiệm anh nói với người nhân viên, "có thể hóa trang cho cô gái này đi dạ hội trong vòng 30 phút không? Đặc biệt là phải nhìn cô ấy hoàn toàn khác so với bây giờ."
Mấy nhân viên hiểu ý gật đầu, chạy đến lôi cô vào trong. Anh nhìn theo mà mắc cười với cô khi nhìn thấy Thanh Thu mắt đảo như bi vì không biết là mình sẽ bị lôi đi đâu.
Nửa tiếng sau Thanh Thu bước ra sau một cái rèm đỏ, Trí Kiệt ngước lên nhìn cô người anh cứng đơ lại. Cô.... cô, đây không phải là Thanh Thu mà anh đã nhìn thấy ngày đầu tiên nữa, cô quả thật khác hoàn toàn. Mồm Trí Kiệt há to cùng với đôi mắt.
Thanh Thu cô đội mái tóc giả ngắn đến vai mái bằng mầu đen tuyền, mặc trên người một cái váy sát cổ kiểu tầu mầu đỏ hoa văn bằng vàng chạy dài, chiếc váy được cải tân phong cách hiện đại chiếc váy bó sát lấy người cô từng đường cong tuyệt đẹp con gái tuổi trăng tròn của cô lô rõ từng đường nét. Chiếc váy chạy dài xuống mắt cá chân được sẻ tà cao đến đùi, nếu cô di chuyện lộ ra đôi chân thon dài tròn và trắng muốt.
Cô được trang điểm rất tỉ mỉ để trở thành một người hoàn toàn khác, trông cô có gì đó là thiếu nữ kiêu xa của xưa và nay trộn lẫn với nhau. Cái vẻ đẹp khó mà rời mắt, mấy người làm xong cho cô đều rất là tự hào về thanh công của mình.
Trí Kiệt hồn vía lên mây thì cô gọi anh về lại với trái đất, „anh Trí Kiệt chúng ta đi được chưa?“
Hồn đã về với thể xác anh trả tiền rồi 2 người cùng đi, trên xe anh cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô trông anh rất là dễ thương. „Em nhìn khác lắm, nếu anh mà gặp em thế này ngoài đường quả thật anh sẽ không nhận ra đâu.“
„Trông em kỳ lắm sao?“ Cô cau mày hỏi lại.
Anh vội đính chính, „không đẹp, rất đẹp. Vẻ đẹp thật hiếm thấy luôn đó.“
Sự bối rối của anh làm cô bật cười cảm ơn anh. Khi anh và cô đến nơi, thì mọi người đã đến đầy đủ. Cô khoác vào tay anh 2 người cùng đi vào bữa tiệc....