Đăng vào: 12 tháng trước
Một câu hỏi mà làm anh ngớ người, nhưng rồi anh lại lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp rồi nói, „xin lỗi cô nương, tôi đi xe đã gần 10 năm rồi, tất nhiên là tôi phải biết chứ."
Cô nhìn anh 2 hàng lông mày nhíu lại môi hơi bĩu ra, trông rất dễ thương rồi nói tiếp, „thế mà ngài vừa đi quá nhanh làm váy của tôi ..." cô nói đến đó mặt đỏ lên, biết là cái đó mình không nên nói, ấp úng trước mặt anh.
Anh nhìn cô gái đứng đối diện với mình, cô có đôi mắt sáng ngời, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt tuyệt đẹp làm anh càng nhìn càng bị cuốn hút. Bỗng anh tiến lại gần hơn một chút nhìn kỹ cô gái với khuôn mặt đang suy nghĩ không biết mình nên nói gì kia, thì anh ngửi được cả mùi hương thân quen trên người cô gái.... Thanh Thu trong đầu anh thót lên 2 chữ đó, anh mở to đôi mắt hết cỡ nhìn Thanh Thu.
Thanh Thu nghĩ được ra mình muốn nói cái gì cô „àh" một tiếng rồi cất giọng lên nói tiếp, „ngài có biết suýt chút nữa là ngài đâm vào tôi rồi không?"
Câu nói của Thanh Thu chấm dứt mà chàng trai kia không động tĩnh gì, vẫn đứng đó nhìn cô. Cô ngơ ngác nhìn anh, cô lấy tay khua khua trước mắt anh cũng vẫn không thấy gì.
Cô gọi người con trai đó, „xin lỗi ngài, ngài có làm sao không ạ?"
Anh ta chớp chớp mặt „ửh?" một tiếng rồi vòng tay ôm trọn Thanh Thu vào lòng. Thanh Thu hoảng hốt, cô không hiểu anh chàng này bị làm sao, cô đẩy anh ra rồi cau mày hỏi, „ngài bị làm sao thế?" rồi sau đó là một tiếng „Chát", Thanh Thu trong lúc sợ hãi mà tát người đàn ông đó.
Anh bị cô tát , nhưng thực sự là không đau, lực của cô quả thực là yếu đúi đối với anh. Anh càu mày dữ lấy Thanh Thu rồi nói, „Thanh Thu em không nhận ra anh sao? Anh là Văn Thiên đây."
Thanh Thu vẫn dẫy dụa khỏi tay anh, anh không hiểu chẳng lẽ anh nhầm người. Anh buông Thanh Thu ra, cô bé sợ hãi chạy một mạch đi. Anh đứng nhìn theo chiếc váy trắng cùng với mãi tóc buông dài bay phất phơ trong nắng và gió.
Anh gãi gãi đầu, nghĩ bụng chắc mình nhầm người, ấn chuông rồi đẩy cửa vào bên trong.
Thanh Thu chạy nhanh đến trạm xe buýt, chỗ này đông người nên cô yên tâm quay đầu lại nhìn và thở hổn hển, lẩm bẩm nói, „Lee nói không sai, qủa thật là có kẻ biến thái."
Ngay lúc đó chiếc xe buýt cũng đi tới, cô lên xe và đi thẳng ra trung tâm, đến quán càfê cũng đã là 10:25h, cô đẩy cửa bước vào quán. Trong quán rất yên tĩnh nhiều đôi trai gái đang ngồi quấn quýt bên nhau. Cô chọn ình một cái bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống đó, ở gần đó có mấy anh chàng ngồi bàn đối diện mặt mũi có vẻ không phải là người tốt, đi đến gần chỗ cô rồi hỏi, „này cô em xinh đẹp? Sao ngồi đây có một mình vậy? Đi chơi cùng bọn anh nhé?"
Thanh Thu ngước đôi mắt to long lanh lên nhìn, làm ấy anh chàng kia lại càng có hứng thú với cô mà đỏ hết cả mặt lên. Cô cười rồi nói, „dạ, xin lỗi mấy ngài tôi có hẹn rồi ạ."
Một câu nói ngoan ngoãn làm ấy người kia cứng đơ ra nhìn cô, ở đời này còn có cô gái nào ngoan như cô và ngây thơ như thế không hả? Đúng là, Thanh Thu bị dốt trong Thượng Quan lâu quá đây mà, không có mấy khi nào ra ngoài nên cô không có biết tiếp xúc với thế giới bên ngoài ra sao.
Mấy anh chàng kia, cười cười có vẻ thích thú cầm lấy tay cô kéo cô dậy, cô hoảng hốt, nghĩ trong đầu, trời sao lại nhiều biến thái quá thế này, có ai không cứu tôi với. Suy nghĩ của cô chấm dứt thì, một chàng trai tầm 25 - 26 tuổi ăn mặc một bộ đồ Vést đen rất phong độ và đẹp trai, chặn đường mấy người định kéo cô đi. Anh nở ra một nụ cười rồi nói, „cô gái này đang có hẹn với tôi."
Mấy người kia thấy anh cao hơn mình hẳn một cái đầu, rồi ăn mặc như một người có vẻ có tiền nên sợ bỏ tay cô ra luôn, cười cười nhìn anh rồi đi nhanh ra ngoài và biến mất.
Chàng trai đó nhìn Thanh Thu rồi cười tươi. Thanh Thu cúi đầu cảm ơn anh, „cảm ơn Ngài thật nhiều."
Anh cũng sững sờ với câu nói của cô, rồi bật lên cười, làm Thanh Thu không hiểu vì sao anh lại cười, mặt nghệt ra nhìn anh. Anh thấy cô nhìn mình hắng giọng không cười nữa, rồi nói. „Cô là Thanh Thu đúng không?"
Thanh Thu nhìn anh ngạc nhiên, sao anh lại biết tên cô? Chẳng lẽ anh là người cô đi xem mặt. Cô dơ tay lên chỉ vào anh miệng ấp úng nói, „anh là..là.."
Anh gật đầu cười hiền nhìn cô rồi đưa tay ra tự giới thiệu vệ mình, „Chào em, anh tên là Trí Kiệt."
Cô cũng cười, rồi đưa tay bắt lấy tay anh, bàn tay mềm mại, thon dài và mịn màng đến nỗi anh không muốn buông ra.
Hai người ngồi xuống, cô nhân viên ra hỏi hai người muốn uống gì, Thanh Thu dễ thương nhanh nhẩu nói, „cho tôi một cốc nước dâu."
Còn Trí Kiệt thì lấy một cốc càfê, cô nhân viên lùi đi, Thanh Thiên chống hai tay lên cằm rồi mắt nhìn ra cửa sổ rất tự nhiên, như không có ai bên cạnh mình vậy. Tại cô đã lâu rồi không ra ngoài đường, nên cô muốn nhìn con đường tấp lập nhộn nhịp người kia.
Trí Kiệt anh đang ngắm nhìn cô, anh thích đôi mắt sáng ngời to của cô, anh nhìn mà không thấy chán, tuy là mới lần đầu gặp mà cô cho anh một cảm giác khó tả này, anh thực sự là chưa từng trải qua. Lúc nhìn thấy ảnh của cô anh đã muốn gặp cô, bây giờ gặp rồi anh lại không muốn rời.
Anh cười khi thấy cô không chú ý đến mình mà cứ nhìn ra ngoài đường.Anh hỏi, „Thanh Thu em năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
Cô giật mình quay sang nhìn anh, anh cười ngượng rồi nói tiếp, „xin lỗi khi đã hỏi em thẳng như vậy."
Thanh Thu cười hiền rồi nói, „dạ, không có sao đâu, em còn 6 ngày nữa là tròn 18 tuổi."
Anh trợn tròn mắt lên nhìn cô, anh đoán không nhầm, cứ tưởng nhìn cô trẻ như thế, nhưng nghĩ nếu cô muốn lấy chồng thì chắc cô phải 22 hoạch 24 gì đó chứ. Anh lúng túng và hỏi tiếp, „sao em lại muốn lấy chông sớm vậy?"
Cô mở đôi mắt to nhìn anh, đôi mắt đẹp hút hồn người kia đang suy nghĩ gì đó rồi cong lên, làm những sợi lông mi cả dưới lẫn trên, dày dài và cong chạm vào với nhau.
Cô cong đôi môi mình lên nói, „em rất thích trẻ con, nên em muốn lấy chồng sớm."
Cô nói hết câu đầu lưỡi tinh nghịnh thè ra một chút, tay đưa lên đầu gãi nhẹ. Anh thấy câu nói và hành động thật dễ thương liền cười to và nói, „anh cũng rất thích trẻ con, thế là chúng ta có một điểm giống nhau rồi đó."
Hai người ngồi trong quán càfê nói chuyện rất hợp và ăn ý, cười đùa rất vui vẻ và thoải mái...
Văn Thiên đã quay lại mọi người trong nhà xôn xao, bàn tán, còn ai chưa biết anh thì muốn nhìn thấy anh ngay. Anh ngồi trong phòng ông anh, đưa 2 tờ giấy mà cách đây 8 năm đãng mang theo mình đặt lên bàn, ông anh ngồi đối diện với anh, đôi mắt của ông tuy già những vẫn còn nghiêm khắc nhìn thằng cháu đính tôn của mình.
Ông hỏi, „sao bây giờ mới về hả cái thẳng quỷ sứ này?" ông vừa nói tay vừa dơ cây gỗ lên định đánh anh, người Quan Gia cũng cao tuổi dữ lấy cây gậy của ông rồi nói, „Ông đừng có súc động quá, hãy suy nghĩ đễn sức khỏe của mình."
Ông hạ cây gậy xuống còn Văn Thiên cứ ngồi đó, một lúc sau Gia Nhiên và Thư Quân cũng có mặt ở đó. Gia Nhiên khi nhìn thấy Văn Thiên thì khuôn mặt hoàn toàn không hề vui chút nào còn Thư Quân thì không biểu lộ gì, ngồi trên ghế không nói lời nào.
Ông Lưu nói, „ta không hiểu con nghĩ gì, sao lại đi không một lời. Rồi đột nhiên về đây đòi lại tất cả thế là sao?"
Văn Thiên vẫn ngồi im, không nói gì, Gia Nhiên được đà nói vào theo, „cháu nghĩ, cháu là ai? Nhà này có lớn có bé, thích đi là đi, thích về là về sao?"
Văn Thiên ngước lên nhìn ông Nhiên anh cười rồi nói, „nếu mà đây không phải nhà của cháu thì cháu đã không làm thế."
Ông Nhiên tức đỏ mặt gầm lên, „cái thằng này láo nhỉ? Đi cho đã, toàn học cái láo toét ở đâu rồi mang về cái nhà này vậy?"
Văn Thiên không nói gì nữa nhìn ông Nội mình, ông cũng cau mày liếc sang bên Gia Nhiên, rồi ông lại nhìn Văn Thiên và nói, „cháu biết là, cháu đã đắc tội gì không? Nếu biết rồi, thì cháu biết cháu phải làm gì không. Cháu sẽ không được ra ngoài trong vòng một tháng và ở nhà xem lại hết hồ sơ khóa trình, mà Bác Gia Nhiên làm hộ cháu suốt gần ấy nắm, ông sẽ không tính những năm cháu đi học, mà tính từ năm cháu ra trường đi làm tất cả là 4 năm, nếu trong vòng một tháng cháu nắm bắt được toàn diện tất cả những hồ sờ công việc trong 4 năm đó, thì ta sẽ giao quyền chức này hoàn toàn cho cháu, nêu không cháu sẽ phải rời khỏi đây và không nhận được một cái gì, cháu hiểu không?"
Ông nói xong quay đầu đi, Gia Nhiên nhìn Văn Thiên nở một nụ cười hết sức là đểu, rồi cũng đứng dậy đi, Thư Quân cả buổi cũng không nói gì rồi cũng đứng dậy đi theo ba mình.
Văn Thiên ngồi đó anh cầm 2 tờ giấy bóp chúng chặt vào nhăn nhúm, nếu ông Nội anh biết được trong 8 năm qua anh đã làm gì, và sống như thế nào thì đảm bảo là, ông phải kính nể anh và đưa anh cái ghế Thượng Quan này mà không thể nào nói gì được anh cả.
Anh vuốt thẳng 2 tờ giấy ra, gấp nó lại làm 4 kẹp vào cuổn sổ rồi đút vào trong túi. Anh đi ra ngoài ngắm nhìn mọi vật xung quanh ở Thượng Quan, tất cả đều vẫn thế không chút thay đổi, anh đi đến Thượng Ngư nay đã không còn như trước, nơi ba mẹ anh và anh ngày trước sinh sống nay đã không còn có một bóng người qua lại, những cái cửa để vào nhà đã bị khóa chặt và bị dán giấy lên. Anh đứng đó rất lâu nhớ lại những kỷ niệm hồi còn bé, anh cùng ba anh chơi gụ ở sân trước, ba anh chơi rất giỏi nhưng ông hay nhường anh, cho anh thắng, còn mẹ anh, nghĩ đến mẹ anh mà mắt anh cay sè, bà luôn dịu dàng dậy bảo anh, nếu bố anh bực mình chuyện gì về anh là có mẹ anh chạy đến can ngay, thế nên ba anh không có thể làm gì được anh. Anh nuốt cái ức xuống, rồi chở lại với vẻ mặt tối sầm xuông, và tự nói, „bố mẹ con đã về đây, để kẻ xấu phải trả giá cho việc làm của mình."...
Sau khi ra khỏi quán càfê, Tri Kiệt đã mời Thanh Thu đi ăn cơm trưa ở một nhà hàng tây, trông họ thật đẹp đôi. Đi đến đâu ai cũng nhìn họ với con mắt ngưỡng mộ, Tri Kiệt cảm nhận được như thế, thế nên trong đầu anh đã nẩy sinh ra một cái quyết định ình là, anh sẽ phải có bàng được Thanh Thu.
Thực sự mà nói đồ tây Thanh Thu không biết và cũng không có được ăn, thỉnh thoảng mới được chú đầu bếp cho ăn thử, nên cô không biết chọn món nào cả, cứ luống ca luống cuống xem đi xem lại quyển thực đơn. Tri Kiệt thấy thế anh hỏi cô, „em không thích ăn đồ tây sao?"
Thanh Thu đang trong lúc luống cuống, nghe thấy tiếng nói vang bên tai liền giật mình ngẩng đầu lên anh, rồi cười trừ, „em chưa ăn đồ tây bao giờ, mà có rồi hay chưa em không biết."
Thanh Thu cũng đã kể cho anh nghe về việc cô bị mất trí nhớ, nên anh mỉm cười hiền nhìn cô rồi nói, „thế có cần anh chọn hộ không?"
Thực sự tốt quá, cô cười nhẹ nhõm nhìn anh, rồi gật đầu. Thế là anh đã chọn cho cô một món mà cô ăn khen ngon tấm tắc. Bữa ăn cũng đã kết thúc nhanh chóng, Tri Kiệt muốn dữ cô thêm chút nữa, nhưng cô đã từ chối, „cũng đã muộn rồi, hẹn anh dịp khác tôi sẽ mời anh được chứ?"
Anh cười nhìn cô , „ok, nhưng anh sẽ đưa em về được không?"
Cô gật đầu đồng ý với anh, thế là cô ngồi trên cái xe ô tô Audi sang trọng của anh được anh chở về đến tận nhà.
Chiếc xe đỗ trước cổng Thượng Quan, Thanh Thu xuống xe, Tri Kiệt cũng xuống theo. Cô đi được mấy bước ra đằng trước tiến lại gần cái cổng, rồi quay lại cúi đầu chào anh. „Cảm ơn anh rất nhiều vì bữa ăn hôm nay, hẹn gặp anh lần sau."
Tri Kiệt gật đầu cười, „ừhm, hẹn gặp lại em lần sau."
Cô mở cổng vào nhà, nhưng anh còn đứng đó vui mừng hò reo trong lòng, miệng cười toe téo, cô bảo hẹn gặp anh lần sau, cô muốn gặp anh nữa, nên làm cho Tri Kiệt vui mừng đến khôn xiết, anh lên xe và phóng thẳng về.
Thanh Thu đi vào phòng, Lee nhìn thấy cô chạy nhanh ra kéo cô vào, để hỏi thăm tình hình hôm nay. „Trời ơi sao rồi? Người đó trông thế nào? Có đẹp trai không? Gia đình có giầu có không?.v.v.."
Lee hỏi nhiều đến nỗi mà Thanh Thu không biết trả lời thế nào, cô đưa tay lên véo mũi cô bạn mình rồi cười. Lee biết mình đang hỏi Thanh Thu rồn rập, nên cô ngừng không hỏi nữa cười ngượng.
Thanh Thu đứng dậy lấy quần áo để thay ra, vừa nói, „anh ấy rất tốt, mình cảm thấy nói chuyện rất hợp."
Lee hồi hộp hỏi tiếp, „rồi sao nữa?"
Thanh Thu quay sang chô Lee cười rồi nói tiếp, „cũng rất đẹp trai, con nhà cũng khá giả."
Lee mừng rỡ mở to hai mắt ra, rồi lại bộ mặt mê trai hiện về, hai tay đưa lên má, mắt lại ngước lên trời mồm thì lảm nhảm, "thế thì tốt quá, không biết có đẹp trai bằng anh Văn Thiên, hôm nay mình gặp không nhỉ?"
Thanh Thu quay sang Lee lắc đầu rồi cô đi vào phòng tắm thay đồ, 2 người họ đi chuẩn bị bữa ăn tối cho Thượng Nhiên. Lee quay sang nói với Thanh Thu, „Cậu có biết không, cháu đính tôn của Ông Lưu mới về đó. Trời ơi công nhận nhé gia đình này đứa cháu trai nào cũng đẹp mĩ mãn luôn, Văn Thiên có khi còn đẹp hơn cả Thư Quân ấy chứ."
Lee lại bắt đầu với chủ để trai đẹp của mình, Thanh Thu không nói gì hơn, chỉ cùng cười với lại Lee. Lee nhìn thấy cô bạn không có phản kháng gì kia lại nói tiếp, „nghe nói như là anh ấy sẽ ở Thượng Ngư, nơi mà bố mẹ anh ấy ngày trước ở đó thì phải. Thế nên người làm sẽ được anh ấy chọn bớt sang đó. Cầu mong anh ấy chọn mình."
Lee thật là chết vì trai mà, Thanh Thu chỉ nhìn cô bạn mà không nói được lên lời nào. Có cô bạn như Lee quả thật là cũng không bao giờ hết chuyện để nói, và không bao giờ nhàm chán. Lee sống vô tư, nên Thanh Thu rất hợp với Lee, hai người đã quen nhau từ ngày Lee chuyển vào đây, đến nay đã được 4 năm rồi. Cô bạn Lee đã thấy Thanh Thu suốt ngày thui thủi một mình, nên đã đến trò chuyện và làm quen với Thanh Thu, kể từ đó tình bạn của bọn họ càng lúc càng gắn bó, có khi còn như chị em ấy.
Cả gia đình Gia Nhiên ngồi vào bàn ăn, Thanh Thu cùng mấy người làm lùi đi. Lúc đi ra Thanh Thu chạm phải Thư Quân, anh có vẻ bực mình chuyện gì đó, nên vẻ mặt rất khó coi.
Thanh Thu cùng với lại Lee đi ăn tối, hôm nay bác đầu bếp lại có món ngon muốn 2 người họ ăn thử, nên Lee rất hí hửng kéo Thanh Thu đi thật nhanh đến đó.
Văn Thiên cùng ông ngồi ăn tối trong cái phòng ăn lớn ở tổng chính, Văn Thiên ngước lên nhìn ông rồi hỏi, „ông biết Thanh Thu đã đi đâu rồi không?"
Một câu hỏi làm ông gần sặc, ông cứ tưởng là anh quên cô bé rồi chứ? Ông từ tốn uống ngụm nước rồi nói, „Văn Thiên, cô bé đó... „ ông ấp úng rồi nói tiếp, „Cô bé đó không còn nhớ cháu là ai nữa đâu."
Anh trợn to mắt nhìn ông mình và nghĩ lại lúc sáng nay.. chẳng lẽ đó là cô, anh không nhầm. Nhưng tại sao? Anh bỏ đũa xuống rồi hỏi ông, „làm sao, đã có chuyện gì ông có thể kể cho cháu được không?"
Thế là ông Lưu đã kể cho anh câu chuyện cách đây 8 năm trước. Văn Thiên như bị cái búa đập một phát vào quả tim đang bị bóp nghẹt kia. Anh không thể nào nuốt nổi cơm nữa. Tất cả là tại anh, anh đã bỏ đi để Thanh Thu ở lại một mình. Bỗng nhiên anh đứng bật dậy, chạy ra ngoài lao đến chỗ người làm ở, để lại ông anh không hiểu anh muốn đi đâu, nhìn theo anh ngơ ngác.
Anh mở tung phòng người làm ra, có mấy cô người làm đang ngồi ăn cơm với nhau, anh đi vào làm mấy cô gái vội đứng lên cúi đầu chào anh không hiểu anh đến đây có chuyện gì? Anh nhìn trong mấy người đó rồi cất giọng lên hỏi, „mấy cô có biết cô Thanh Thu ở đâu không?"
Các cô gái mở trừng mắt ra nhìn anh, một cô lên tiếng, „dạ, nghe nói Thanh Thu cùng Lee ở nhà bếp lớn, hai cô ấy đi ăn đồ..."
Không để cô gái nói hết câu, anh đã chạy đi để lại mấy cô gái ngạc nhiên nhìn nhau rồi lại nhìn theo anh.
Anh chạy nhanh đến phòng bếp, mở tung cửa ra, Thanh Thu cùng Lee và mọi người vừa ăn vưa nói chuyện vui vẻ bị tiếng động mạnh, thì giật mình ngẩng mặt lên nhìn. Anh đứng đó thở hổn hển nhìn cô. Mọi người không ai hiểu có chuyện gì. Ông đầu bếp chính đi lại gần anh rồi hỏi, „mến chào Văn Thiên, cậu chủ đến đây có chuyện gì không?"
Anh nhìn ông đầu bếp rồi lại nhìn Thanh Thu, anh đi đến chỗ cô, bỗng anh ôm chầm cô vào lòng mình. Làm cho ai ai cũng mồm và mắt mở to hết cỡ, nhất là cô bạn Lee đang nhìn anh say đắm, cũng chớp chớp không thể nào ngừng được để mở to mắt ra mà nhìn cảnh tưởng đang sẩy ra.