Đăng vào: 12 tháng trước
Nghe lời Lương thị phân phó, Hướng ma ma vội vàng vâng dạ.
Ra cửa sau, Hướng ma ma càng nghĩ càng bực mình chuyện xảy ra hôm nay.
Nghĩ đến sự tình là do Thường An bên người Trọng Đình Xuyên làm, liền gọi một tiểu nha hoàn lại gần, thấp giọng nói: “Ngươi đi tới phụ cận sân viện của Quốc công gia hỏi thăm, nhìn xem mấy vị Thường đại nhân hai ngày nay đã làm những gì.”
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ: “Quốc công gia cùng mấy vị đại nhân nếu phát hiện sẽ giết chết nô tỳ a.”
Hướng ma ma không quen nhìn bộ dáng không tiền đồ này của nàng ta, thấp giọng nói: “Ngươi vừa thấy đã biết là cái đồ không được tích sự gì! Cũng chỉ là hỏi thăm mấy câu thôi, bọn họ làm sao có thể chú ý đến ngươi.
Mau đi xem một chút.
Nếu có thể thu thập được chút tin tức gì, ta sẽ cho ngươi vào làm việc trong sân.”
Tiểu nha hoàn còn chưa chải đầu (chắc là chưa trưởng thành), bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên ra vào sân viện cũng không bị hạn chế như bọn nha hoàn hoàn lớn tuổi hơn.
Nàng vốn là nha hoàn phụ trách xử lý hoa cỏ hai bên lối mòn cùng hành lang trong phủ, nếu có thể vào trong sân viện hầu hạ chủ tử, thì ít nhất cũng được thăng lên làm tam đẳng nha hoàn.
Nghe Hướng ma ma bảo đảm như vậy, hai mắt tiểu nha hoàn sáng lên, cũng bất chấp lo lắng của mình lúc trước, lập tức cất bước chạy đi làm việc.
.
Thường An lúc này đang đứng do dự bên ngoài thư phòng của Trọng Đình Xuyên.
Mắt thấy đi lui đi tới cũng đã mười mấy vòng, nếu còn không đem sự tình hồi bẩm thì có vẻ quá nhút nhát, Thường An chỉ có thể thầm than trong lòng, phóng nhẹ bước chân thật nhẹ nhàng vào phòng, lại cẩn thận đóng cửa phòng.
Người trong phòng đang múa bút hành văn.
Bên cạnh trang giấy là một cái nghiên mực Đoan Khê xanh thẫm, một bên sườn của nghiên mực có một đóa hoa nhỏ không biết tên.
Bởi vì rời khỏi đất đã lâu, lại không được tưới nước nên cánh hoa có hơi héo rũ, nằm bên nghiên mực Đoan Khê vừa dày vừa đậm màu làm cho nó càng thêm gầy héo mảnh mai.
Nam tử lúc đề bút chấm mực thì như có như không liếc mắt nhìn qua đóa hoa nhỏ một cái, ánh mắt vốn đạm mạc cũng thoáng hòa hoãn không ít, còn mang chút độ ấm.
Nghe được tiếng mở cửa, nam tử cũng không xoay người lại nhìn.
Tầm mắt đang nhìn đóa hoa nhỏ liền dời đi, dừng lại trên mặt giấy phía trước mặt.
Dáng người hắn không những thon chắc mà vóc người còn cực cao.
Mặc dù Thường An cũng được xem là nam tử có vóc dáng trung đẳng, nhưng lúc nhìn, hắn vẫn phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy đôi mắt của đối phương.
Nhanh chóng liếc mắt một cái, Thường An liền vội vàng cúi đầu, sống lưng có chút căng cứng, nhẹ giọng nói: “Ngự lâm quân tả thống lĩnh.”
Một tiếng vang thật mạnh đột nhiên vang lên.
Ngòi bút dính mực nước bởi vì bị bẻ gãy đột ngột mà tạo thành một đường vòng cung rồi rơi xuống đất.
Mực nước trêm đầu bút xẹt qua một đường trên không trung rồi dừng lại mu bàn tay trái của Thường An, như một bông mặc (mực đen) hoa đang nở rộ.
Hắn một chút cử động cũng không dám, đầu rũ càng thêm thấp.
“Đã định rồi?”
Giọng nam nhàn nhạt lọt vào tai, lạnh lẽo như âm thanh ẩn trong kim thạch, đanh thép mạnh mẽ, cực kỳ dễ nghe nhưng lại làm cho người khác không rét mà run.
Thường An lúc này đã sớm thu hồi bộ dáng cười tủm tỉm ngày thường, khuôn mặt đoan túc thập phần gian nan mở miệng: “Vâng.
Thường Khang mới vừa nhận được tin tức liền cho người chạy nhanh về bẩm báo với thuộc hạ, ý chỉ của bệ hạ chỉ sợ là không lâu lâu nữa sẽ được truyền đi.”
“A.” Một tiếng cười cực nhẹ lại không mang theo nửa điểm ý cười, chỉ có vô tận châm chọc, “Bà ta vẫn nóng nảy như vậy.”
Một bên an bài hôn sự cho hắn, bên kia cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng nghĩ biện pháp để hắn lưu lại kinh thành.
Hắn vốn có ý định qua năm sau liền trở về Bắc cương tiếp tục lãnh binh tác chiến.
Nhưng bà ta vậy mà lại đến trong cung khóc lóc một hồi, sự tình liền chuyển biến theo một hướng hoàn toàn bất đồng.
Đầu tiên là hôn sự, tiếp theo là lưu lại kinh thành.
Sau này sẽ là gì nữa đây?
Thường An lại nói: “Phu nhân cũng là một mảnh hảo tâm.
Gia, ngài ——”
“Mẫu thân có khi nào là không muốn tốt cho ta?” Trọng Đình Xuyên chậm rãi xoay người lại, phất ngoại bào một cái rồi ngồi xuống.
Hắn ngũ quan thâm thúy, tướng mạo thập phần xuất chúng.
Nhưng bởi vì ánh mắt quá mức sắc bén lạnh lùng, khiến người khác chỉ dám liếc nhìn.
Kinh diễm qua đi cũng không còn dũng khí ngẩng đầu nhìn lại.
Trọng Đình Xuyên mạnh mẽ ngồi, nâng ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế dựa, nhàn nhạt nói: “Đã thám thính được lúc trước phu nhân đã nói những gì với Hoàng Hậu nương nương không?”
Hoàng Hậu cùng Lương thị bàn bạc cụ thể những gì cũng không chịu nói cho hắn.
Lúc trước hắn vốn tính toán không nghe theo sự xếp đặt của hai người kia, vì vậy luôn suy nghĩ biện pháp cản trở, sau đó mới tự mình hành sự.
Chẳng qua……
Chẳng qua mấy ngày nay liên tiếp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn làm hắn cảm thấy, có những thời điểm cùng một số việc, nếu có thể dựa theo người khác an bài hay thuận lý thành chương, có lẽ cũng không quá khó ưa.
Thậm chí hắn còn có chút ẩn ẩn chờ mong.
Bởi vì có ý định muốn lưu lại trong kinh, hắn mới thật sự nghiêm túc an bài mọi chuyện, đồng thời cho thuộc hạ đi điều tra rõ ràng từng chi tiết.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Xưa nay vẫn thế.
Thường An chuyên phụ trách thám thính những chuyện cơ mật, nghe nói Trọng Đình Xuyên hỏi tới thì liền trả lời:
“Nói là, hy vọng gia sau khi hôn sự được định ra thì mau chóng thành gia lập thất, hưởng thụ niềm vui gia đình.
Phu nhân cầu Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương liền nhắc chuyện này trước mặt Hoàng thượng, bấy giờ Hoàng thượng mới hạ chỉ."
Nghĩ nghĩ, hắn đánh bạo khuyên: “Kỳ thật thì chức vị Tả thống lĩnh cũng không có gì là không ổn, nếu lại được thăng lên một bậc nữa thì chính là Tổng thống lĩnh Ngự lâm quân.
Bệ hạ thật ra vẫn rất là tín nhiệm Đại tướng quân.”
Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn Thường An, tầm mắt giống như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào, làm cho lòng người hốt hoảng.
Thường An không tự chủ lui về phía sau nửa bước, cố gắng giữ vững thân mình.
Chẳng qua là sống lưng mạnh mẽ vừa rồi bởi vì kinh hãi mà cung kính hạ xuống.
Trọng Đình Xuyên chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh mắt nặng nề nhìn ra cây liễu phía ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Hắn đương nhiên biết rõ, Ngự lâm quân phụ trách phòng vệ hoàng cung và toàn kinh thành, người đảm nhiệm vị trí Tổng thống lĩnh Ngự lâm quân, chỉ có thể là thân tín của hoàng đế.
Thật ra thì chức vị này hoàn toàn không phải là vấn đề.
Đây chính là chức quan tòng (phó) tam phẩm.
Hắn vốn có tước vị nhất phẩm trong người, lại được phong làm Đại tướng quân.
Với vị trí là cận thần của thiên tử, bất luận là bá quan văn võ trong triều, ai cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Hơn nữa hắn cũng biết, Hoàng Thượng điền hắn vào vị trí này là muốn dọn đường để sau này hắn có thể thuận lợi đảm nhiệm chức vụ Tổng thống lĩnh Ngự lâm quân, tiện đà đẩy hắn vào vị trí Cửu Môn Đề Đốc.
Cửu Môn Đề Đốc bây giờ, Mạnh đại nhân, ban đầu cũng từ vị trí này được hoàng đế từng bước bồi dưỡng lên.
Hiện giờ mạnh đại nhân tuổi tác đã cao, chỉ sợ là qua mấy năm nữa là phải cáo lão hồi hương.
Hoàng đế lúc này lại đem hắn an bài như vậy, dụng ý rất rõ ràng.
Thật ra thì hai năm trước, hoàng đế cũng nhiều lần khuyên hắn ở lại kinh thành, chỉ là hắn uyển chuyển từ chối.
Vấn đề căn bản ở đây là từ khi phụ thân qua đời, hắn càng ngày càng không thích Trọng gia.
Đối với hắn thì ở nơi này thêm một khắc thôi cũng là dày vò, chẳng bằng Bắc cương xa xôi kia, vừa ung dung, lại tự tại.
So với chuyện dây dưa với những người đó thì hắn tình nguyện lãnh binh giết giặc, tắm máu xa trường.
.
Thấy Trọng Đình Xuyên im lặng không nói, Thường An khẩn trương đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vạn Toàn đứng ở ngoài phòng nói: “Gia, lão nô có chuyện muốn bẩm báo, là chuyện về ngọ thiện hôm nay.”
Tuy Vạn Toàn không nói rõ là chuyện này liên quan đến vị cô nương nào, nhưng sự tình xảy ra ở cửa thùy hoa hôm nay, trong lòng Thường An liền sáng tỏ.
Chỉ là, ngày thường lúc Quốc công gia đang ở trong thư phòng suy nghĩ, người khác không được phép quấy rầy, không biết hôm nay Vạn Toàn thế nào lại mắc phải lỗi ngớ ngẩn thế này.
Thường An có chút lo lắng Vạn Toàn sẽ bị phạt, len lén nhìn trộm Trọng Đình Xuyên, lại ngoài ý muốn phát hiện, chủ tử vậy mà không có nửa điểm không vui, thậm chí khóe môi còn cong lên một độ cong nhợt nhạt.
“Đi vào bẩm báo.” Trọng Đình Xuyên nói.
Thường An vội vàng mở cửa cho Vạn Toàn đi vào.
Hai người lúc đi ngang qua nhau liền trao đổi ánh mắt.
Vạn Toàn lập tức xốc lại tâm thần, nửa điểm cũng không dám lơi lỏng.
Trọng Đình Xuyên nghiêng mắt nhìn nhánh hoa nhỏ trên bàn, ngữ khí nặng nề nói: “Nói đi.”
“Gia, nghe nói cô nương rất thích mấy món ăn Giang Nam kia, những món khác được bày lên thì gần như không động vào.”
Vạn toàn vắt óc đem hết những chuyện hắn nghe được bẩm báo với Trọng Đình Xuyên, “Cô nương khẩu vị thanh đạm, thiên ngọt, những món ăn đó vừa vặn phù hợp với khẩu vị của cô nương, chẳng qua là chỉ dùng mấy đũa liền dừng lại.
Nhưng mấy vị cô nương Ly gia hôm nay đều như vậy, không dùng quá nhiều, có lẽ là vì không được tự nhiên như khi ở nhà.”
Trọng Đình Xuyên nghe nói ‘khẩu vị thiên ngọt’, môi mỏng nhất thời liền mím chặt.
Rồi sau đó lại nhíu chặt ấn đường, hỏi: “Ăn không nhiều lắm?”
“Vâng.” Vạn toàn hạ giọng nói: “Có lẽ là cô nương có chút khẩn trương?”
“Khẩn trương?”
Trọng Đình Xuyên khẽ hừ một tiếng lãnh đạm.
Hắn không tin kia tiểu nha đầu cũng khẩn trương như các tỷ tỷ của nàng.
Nàng căn bản chính là không để tâm.
Nếu khống thì cần gì đến Ly Lão phu nhân giúp đỡ, thậm chí còn đem vòng tay Ly Tứ lão gia dâng cho bà, đưa cho tiểu nha đầu kia dùng?
Có lẽ là vì lúc trước khắc khẩu nên tâm tình không tốt chăng?! Chỉ tiếc là chuyện đó không có quan hệ tới Quốc công phủ, hắn cũng không thể nào nhúng tay vao.
Trọng Đình Xuyên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì liền để cho Thường An cùng Vạn Toàn lui xuống.
Thời điểm sắp đi ra khỏi cửa, Thường An đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Gia, vừa rồi lúc thuộc hạ lại đây thì nhìn thấy một tiểu nha hoàn ngó trái ngó phải, không biết là muốn thăm dò cái gì.”
Lúc này hắn liền khôi phục lại bộ dáng tươi cười thường ngày, hỏi: “Hay là thuộc hạ nghĩ cách dọa nàng ta để lần sau nàng ta không dám nữa tới?”
“Không sao.” Trọng Đình Xuyên từ chối đề nghị của hắn, “Để nàng ta đi.
Các ngươi lưu ý trong lòng là được.”
Dọn dẹp một người, một người khác lại tới, cần gì chứ? Chi bằng giữ lại, ắt sẽ có lúc cần dùng tới.
Mọi chuyện đều phải chờ cho tới khi đại cục đã định rồi lại nói sau.
.
Đợi cho đến khi trong phòng không còn người nào khác, Trọng Đình Xuyên đi đến bên cạnh bàn, bình tĩnh nhìn một nhánh hoa nhỏ kia.
Nhìn dáng vẻ mảnh mai đang dần dần khô héo của nó, ấn đường hắn nhíu lại, lấy chút nước trà từ chung trà bên cạnh nhỏ lên cánh hoa.
Ai ngờ qua một lát sau, nhánh hoa không những không tươi tỉnh lên, mà ngược lại khô héo càng nhanh.
Trọng Đình Xuyên thầm than một tiếng trong lòng, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, trầm mặc nhìn nhánh hoa nhỏ một lúc lâu, rồi sau đó khóe môi cong lên.
“Thật là yếu ớt.”
Giống tiểu nha đầu nào đó như đúc.
Cực kỳ yếu ớt, cần phải được tỉ mỉ chăm sóc mới tốt.
Nghĩ đến dáng dấp khả ái xinh đẹp của tiểu cô nương nào đó khi đeo đôi khuyên tai mình tặng, trong lòngTrọng Đình Xuyên vừa động, cảm thấy ngày mai cần phải đi đến Phỉ Thúy Lâu một chuyến để chọn thêm một ít đồ mang về.
Nếu không có đồ hợp tâm ý, liền tìm Mạc lão nhân kia làm thêm cho tiểu nha đầu mấy cái.