Đăng vào: 12 tháng trước
Trời sang thu, trêи đường nước Pháp ngô đồng bắt đầu ngả màu vàng, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa quế, trời cao mây xanh nhàn nhạt khiến lòng người dễ chịu hơn.
Đáng tiếc Tô Tân không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này, cô vội vàng đến sân bay.
Vài ngày nữa « Ác Mộng » liền hơ khô thẻ tre, bắt đầu chế tác hậu kỳ. Công ty sản xuất hiệu ứng đặc biệt S&S được công ty mời đến, cùng hợp tác với Center Flim, Tô Tân quyết định dẫn đoàn đội đến Mỹ một chuyến.
Khi xuống lầu, xe của công ty đã tới, tài xe vừa đến kéo hành lý, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt Tô Tân, Giản Diệc Thận bước xuống xe.
“Sao anh lại ở đây?” Tô Tân có chút ngạc nhiên “Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Hôm nay em bay tới thành phố L.”
“Anh biết ” Giản Diệc Thận ra hiệu lái xe có thể đi về “Anh muốn đưa em đến sân bay.”
Tô Tân dở khóc dở cười: “Anh từ xa chạy đến đây chỉ để để đưa em đến sân bay thôi sao? Không phải anh mới từ nước ngoài trở về sao? Sao không về nhà nghỉ ngơi đi . . .”
Môi bị chặn lại, Giản Diệc Thận hôn ngấu nghiến, cảm nhận hơi thở đặc biệt từ cơ thể Tô Tân.
Gương mặt Tô Tân ửng đỏ, một lúc sau cô mới thoát khỏi vòng tay của Giản Diệc Thận, từ bỏ ý định đuổi anh về: “Đi nhanh đi, nếu không sẽ trễ chuyến bay.”
Ô tô trêи đường lao vùn vụt, vì là cuối tuần nên không bị kẹt xe, thừa dịp dừng đèn đỏ, Giản Diệc Thận thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Tân một chút.
Gần đây, cả hai đều rất bận, Nhanh Chụp đang toàn lực khai phát thị trường quốc tế, có kết quả rất khả quan, mấy ngày trước anh vừa từ Châu Âu trở về, hai người đã không gặp nhau mấy ngày, đêm qua gấp gáp trở về, vốn chỉ muốn cùng Tô Tân về núi Thượng An, không nghĩ tới vừa gặp mặt liền chia xa.
Hai người ăn bữa cơm tối miễn cưỡng xem như hẹn hò, hầu như không hưởng thụ được thế giới hai người, Giản Diệc Thận muốn mặt dạn mày dày chuyển vào chung cư Tô Tân ở, đáng tiếc Tô Tân không hiểu gợi ý của anh.
Mặc dù Giản Diệc Thận rất muốn đem con đường này mở càng dài càng tốt, đường cao tốc ở thành phố An Châu bốn phía thông suốt, sau khi lên đường cao tốc không có trở ngại gì, rất nhanh liền tới nơi.
Sau khi xe đỗ, Giản Diệc Thận đưa hành lý của Tô Tân cùng hành lý của mình vào, giúp cô đổi thẻ lên máy bay, kiểm tra hành lý, cuối cùng đến trạm kiểm tra an ninh.
“Em định đi mấy ngày?” Giản Diệc Thận giúp cô sửa sang lại cổ áo, lưu luyến không rời hỏi.
“Năm ngày ” Tô Tân lúc đầu cũng không cảm thấy nhiều, sau khi bị anh giày vò như vậy, cũng có chút tâm trạng ly biệt “Rất nhanh sẽ về.”
“Thật muốn mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy em.” Giản Diệc Thận lại ám chỉ.
Tô Tân cười nói: “Khi đến nơi em sẽ gửi cho anh một tấm hình của em, để anh làm hình nền điện thoại, như vậy mỗi lần thức dậy anh liền có thể thấy em rồi.
Giản Diệc Thận nghẹn lời, hậm hực lấy điện thoại ra: “Em nhìn đi, màn hình điện thoại đã sớm để ảnh em rồi.”
Tô Tân xem xét, là tấm ảnh trước kia cô tuyên truyền cho cuộc thi biện luận, khi đó cô còn rất ngây ngô, mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng và váy kẻ sọc.
Cô bó tay: “Anh lấy tấm ảnh này ở đâu? Lúc đó trông thật quê mùa.”
“Quê mùa ở đâu?” Ngón tay Giản Diệc Thận di chuyển qua lại trêи màn hình hai lần, càng xem càng vui vẻ “Anh thấy rất đáng yêu.”
“Không phải anh không thích mái tóc ngắn của em sao?”
“Hiện tại thích ” Giản Diệc Thận nghiêm mặt nó “Đặc biệt là loại trang phục học sinh này, rất hợp, khi nào em mặc lại cho anh xem?”
Tô Tân trừng mắt nhìn anh: “Không nói với anh nữa, em đi kiểm tra an ninh.”
“Được ” Giản Diệc Thận vẫn kéo cô không chịu buông, lại ám chỉ “Trong nhà em có trồng cây không? Có muốn anh giúp em chăm sóc không?”
“Không, không cần phải tưới hoa trong năm ngày.” Tô Tân dứt khoát cự tuyệt, lùi lại vẫy tay chào tạm biệt.
Giản Diệc Thận thất vọng nhìn cô, không rêи một tiếng.
Tô Tân cảm thấy mềm mại trong giây lát, bước nhanh tới, hôn nhẹ lên môi anh.
Giản Diệc Thận mở to mắt kinh ngạc, vài giây sau mới hoàn hồn lại, sự mềm mại trêи môi đã biến mất, Tô Tân đã vào cửa kiểm tra an ninh, để lại cho anh một bóng lưng.
Mất hơn mười giờ bay đến thành phố L, chuyến đi rất vất vả. Có chị Diêu cùng Trần Khuông Minh đi chung, còn có trợ lý đạo diễn Tần Văn Uyên và giám đốc hiệu ứng của đoàn làm phim, hai người này chuyên môn phụ trách đặc hiệu.
Sau khi ăn tối trêи máy bay, mọi người đi ngủ hoặc xem phim, khoang máy bay rất yên tĩnh. Tô Tân dựa vào lưng ghế, đầu óc có chút lơ lửng.
Ám chỉ vừa rồi của Giản Diệc Thận, cô đều hiểu, chỉ là cố tình giả vờ không hiểu.
Cô tin tưởng sự chân thành của Giản Diệc Thận lúc này, mà cô cũng đã buông xuống gánh nặng lúc trước, sẵn sàng cho nhau cơ hội làm lại từ đầu. Tuy nhiên, cô hài lòng với tình trạng hiện tại và chưa có ý định tiến xa hơn.
Cô đã nghĩ qua, hiện tại công ty đang trong thời kỳ mấu chốt, cô không có quá nhiều thời gian cân nhắc vấn đề khác, hơn nữa sớm chiều ở chung, cùng nhau sinh hoạt, sẽ khiến cho những thiếu sót của hai người bị phóng đại vô hạn, vẫn là ngắm hoa trong màn sương ʍôиɠ lung càng khiến người động tâm.
Hai người đang trong một mối quan hệ lãng mạn, không có gánh nặng gì cho nhau, nếu sau này có điều gì bất đồng thì cũng kịp thời giải quyết.
Mang theo suy nghĩ này, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Rất nhanh đã đến thành phố L, máy bay hạ cánh lúc hai giờ chiều theo giờ địa phương, Giám đốc S&S Christian đích thân đến sân bay đón tiếp, lái xe đến công ty để cùng nhau bắt đầu công việc.
Sự thất bại của « Tận Thế Cuồng Hoan » của Lữ Thành Chiêu đã mang đến cho Tô Tân một lời cảnh báo lớn, một bom tấn giả tưởng thương mại, nếu không thực hiện tốt các hiệu ứng đặc biệt, mọi nỗ lực trước đó có thể trở nên vô ích.
Kể từ khi tiếp nhận các hiệu ứng đặc biệt của bộ phim này, Christian và nhóm của ông đã nghiên cứu kịch bản và cũng hiểu sâu sắc những huyền thoại liên quan đến kịch bản, đưa ra một kế hoạch nghiêm túc, bởi vì ông là người gốc Trung Quốc, có hiểu biết sâu sắc về văn hóa truyền thống Trung Quốc, cũng có một sự hiểu biết nhất định và nhiều ý tưởng trùng với đoàn làm phim.
Sau khi xác định được phương hướng chung, hai chuyên gia của đoàn làm phim cùng đoàn đội tiến hành thảo luận chi tiết, trong hai ngày làm việc, Tô Tân đã làm việc lệch mũi giờ, bận rộn tới mức chân không chạm đất, bữa tối cũng ăn cùng công việc.
Tuy nhiên, mỗi tối trước khi đi ngủ, Giản Diệc Thận đều dành thời gian để gọi video, dù hai người không nói lời nào mà chỉ nhìn nhau, dường như vẫn có một dấu vết ngọt ngào đọng lại trong lòng cô. Một lần vì bị lệch múi giờ, Tô Tân đang trò chuyện thì ngủ quên lúc nào không biết, khi tỉnh dậy thì cuộc gọi vẫn chưa ngắt, Giản Diệc Thận mở video vừa làm việc vừa nghe hô hấp của cô, cả một buổi chiều.
Trong vài ngày tới, Tô Tân và chị Diêu sẽ đến Cener Flim để gặp ông Smith, thăm công ty và tìm hiểu về những công tác chuẩn bị cụ thể cho « Đại Đế Tinh Tế» đây là hạng mục đầu tư đa quốc gia rất quan trọng, số tiền đầu tư cũng rất lớn, cần phải chuẩn bị thật tốt.
Đồng thời, Tô Tân và ông Smith đã tìm hiểu về các vấn đề liên quan đến việc phát hành « Ác Mộng ». Theo tiến độ hiện tại, cuối năm Ác Mộng có thể khởi chiếu, nếu có thể, cô hy vọng có thể công chiếu thử ở Mỹ.
Đến ngày cuối cùng, lịch trình làm việc cũng không quá nhiều, ông Smith đã đưa Tô Tân và nhóm của mình đến điểm tham quan nổi tiếng nhất ở thành phố L – biểu tượng nơi khai sinh ra ngành công nghiệp điện ảnh cả nước.
Đây là một sườn đồi nhỏ, ở ngoại ô thành phố, khi leo lên đỉnh đồi, bạn có thể nhìn thấy phong cảnh của thành phố L. Bên hông thành phố L là một công viên trò chơi, đài quan sát, công viên . . . Một trong những điểm tham quan không thể bỏ qua tại kinh đô điện ảnh.
Ông Smith đưa Tô Tân đài quan sát, xúc động nói: “Khi tôi đến đây, không có nhiều tòa nhà cao tầng như vậy. Một số công ty điện ảnh cũng là công ty nhỏ để tránh thuế. Không ai nghĩ đến 10 năm sau, nơi này sẽ thực sự trở thành trung tâm của ngành công nghiệp điện ảnh toàn cầu.”
Tô Tân thán phục nói: “Ông Smith, để có thể tồn tại trong ngành này nhiều năm như vậy, mang lại rất nhiều tác phẩm hay, vô cùng lợi hại.”
Ông Smith liên tục xua tay: “Không, cô mới là người khiến tôi ngưỡng mộ, còn trẻ như vậy, lại có cái nhìn sâu sắc và dũng khí, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đang nói thì điện thoại của ông Smith đổ chuông, ông áy náy ra hiệu, đi đến bên cạnh nghe máy.
Tô Tân nhìn ra xa, phía bên kia đài quan sát là đường cao tốc và những ngọn núi trập trùng. Vào lúc hoàng hôn, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm màu xanh tươi tốt thành một màu vàng, đường cao tốc đen trắng uốn lượn dường như dẫn đến nhà, trùng với một cảnh kinh điển trong một bộ phim nổi tiếng.
Khuôn mặt của Giản Diệc Thận đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô.
Sự hụt hẫng bỗng nổi lên như thủy triều, lúc này cô cũng thận trọng nghĩ đến Giản Diệc Thận.
Không biết Giản Diệc Thận bây giờ đang làm gì, không biết anh có nghĩ về cô hay không . . .
Chuyến bay trở về lúc 11 giờ đêm, chỉ còn chưa đầy 20 giờ nữa là cô gặp Giản Diệc Thận.
Thật tốt nếu cô có thể gặp anh sớm.
Lúc này, trái tim Tô Tân như có thêm đôi cánh, hận không thể một giây sau bay về An Châu.
Cô lấy điện thoại ra, không yên lòng mở màn hình ra, nhìn đồng hồ, trong nước hẳn là hai giờ sáng, Giản Diệc Thận còn trong mộng đẹp, không thể gọi video.
Cô có chút thất vọng, vừa định cất điện thoại, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Em đang nhìn gì vậy?”
Tô Tân giật mình, không khỏi xoa xoa lỗ tai. Đây dường như là giọng nói của Giản Diệc Thận, chẳng lẽ vì nhớ anh quá mà sinh ra ảo giác?
Vòng eo bị ôm từ phía sau, thân thể rơi vào một vòng ôm ấm áp, đôi tai được xoa nhẹ nhàng, một cảm giác thô ráp chạm nhẹ vào, vô cùng chân thực.
Tô Tân lấy lại tinh thần, quay người lại, khuôn mặt của Giản Diệc Thận rơi vào mắt cô.
“Anh . . . Sao anh lại ở đây?” Tâm trạng của cô bị kϊƈɦ động.
“Nhớ em, muốn cho em một bất ngờ, muốn đưa em về nhà.” Giản Diệc Thận nhìn cô chăm chú, đầu ngón tay vuốt ve má cô.
Tô Tân hít sâu một hơi, bất ngờ ôm chặt lấy anh.
Nói lời tạm biệt với ông Smith trước và hẹn với cấp dưới gặp nhau ở sân bay, Tô Tân cùng Giản Diệc Thận đến một nhà hàng gần biển ăn tối.
Nhà hàng nằm cạnh một cây cầu nổi tiếng ở thành phố L, bàn ăn được đặt trêи bãi biển, Tô Tân gọi món tôm hùm và cua khổng lồ nổi tiếng bờ Tây. Lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn, gió biển từ từ thổi đến, xa xa những con tàu cùng đường chân trời dần dần bị choáng nhuộm thành màu vàng nhạt, ửng đỏ cùng xanh đậm, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Không có người trêи bãi biển, chỉ có một ca sĩ chơi guitar cách đó không xa và đang hát một bài «Hotel California» cũ.
Giản Diệc Thận bất ngờ đứng dậy, đi nhanh về phía ca sĩ, sau một vài cuộc trò chuyện với anh ta rồi nhận lấy guitar.
Khi còn trẻ, anh cũng giống như bao cậu bé, tập đàn để trở nên thật ngầu, bây giờ đã mười mấy năm không chơi, may mà anh vẫn nhớ được một vài hợp âm chính.
Sau khi búng dây hai lần, anh hát bài « Bạch Hoa Lâm ».
Tiếng hát vang vọng trêи bãi vắng, trong veo đẹp đẽ, trìu mến, thoang thoảng tâm sự về một bi kịch tình yêu của người khác.
Tô Tân tay nâng má, lẳng lặng nghe, nhớ về rung động thời thiếu niên.
Hát xong âm cuối, có người vỗ tay tán thưởng, Giản Diệc Thận lễ phép cúi đầu, đi về phía bàn ăn, thận trọng hỏi: “Nghe hay không?”
Tô Tân ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nhẹ gật đầu.
“So với . . . Cố Phi Nam thì sao?” Giản Diệc Thận hỏi điểm mấu chốt.
Đôi mắt Tô Tân cong lên, vô tình chế giễu: “Đường đường là tổng giám đốc Nhanh Chụp, thế mà muốn cùng một tiểu minh tinh so sánh, anh có thấy —— ” Đôi môi bị chặn lại, một hơi thở mạnh mẽ lướt qua, đem cả người Tô Tân cuốn vào trong.
Giờ phút này mọi suy nghĩ đều tan biến, tất cả chỉ còn lại là khát khao có nhau trong cơ thể . . .
Bãi biển rất đẹp, nhưng không có thời gian ở lại lâu. Cơm nước xong xuôi đã chín giờ, hai người phải vội vàng ra sân bay.
Chị Diêu và những người khác đang đợi ở đó, cùng nhau lấy vé máy bay và đi ra ngoài, Tô Tân đang chuẩn bị chọn quà cho gia đình thì điện thoại di động của Giản Diệc Thận vang lên.
Anh nhận nghe một lúc, vẻ mặt thoải mái ban đầu trở nên nghiêm túc một chút.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Tân lo lắng hỏi.
“Không có gì to tát cả ” Giản Diệc Thận bình tĩnh nói “Lữ Thành Chiêu không phải bị giám giám sát dân cư và hạn chế rời khỏi đất nước sao? Một thời gian trước hắn ta đã bán nhà và xe để trả tiền phạt thuế, hôm nay Đàm Phi vừa mới nhận được tin tức, nói hắn mất tích.”