Đăng vào: 12 tháng trước
Nhảy hố truyện: Bé con, chú không thể chờ - Du Ánh Tuyết - Kiều Phong Khang Tác giả: Nhiên Nhiên
Thể loại: Ngôn tình, sủng Chương 90: Em hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác
Một lúc sau…Anh cúp điện thoại, đi về phía cô.
“Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin tốt hay tin xấu trước?” Anh bỏ một tay vào túi quần, bê nghề nhìn cô từ trên cao xuống.
Du Ánh Tuyết quan sát sắc mặt anh.
Vẻ mặt anh không chỉ không buồn bã gì nhiều mà còn trông có vẻ tâm trạng không tệ.
“Nghe tin xấu trước đi.
Như vậy tin vui sẽ làm cháu vui mừng."
"Bây giờ chúng ta không thể đi dạo tiếp nữa.
Phải lập tức quay lại khách sạn thu dọn hành lý” Kiều Phong Khang chỉ đồng hồ đeo tay: “Chúng ta còn bốn phút nữa để đến sân bay”
“Về nước sao?”
“Ừm”’ Kiều Phong Khang nắm tay Du Ánh Tuyết đi về.
Sắc mặt Du Ánh Tuyết ảm đạm hơn rất nhiều.
Mấy ngày hôm nay, cô thấy mình như một con ốc sên.
Mà thành phố xa lạ này chính là cái vỏ của cô.
Cô núp trong cái vỏ này, không muốn nghĩ đến điều gì cả, giống như không phải đối mặt với bất cứ điều gì.
Nhưng mà, bây giờ cái vỏ của cô bị lấy đi rồi, cô như bị khỏa thân phơi dưới ánh mặt trời.
Cái gì nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới…
Kiều Phong Khang thấy được sự lo lãng của cô, động viên năm chặt bàn tay nhỏ bé của cô: “Có muốn nghe tin tốt không?"
"ừỪ"
"Người vừa gọi đến là anh hai” Mắt Du Ánh Tuyết sáng lên, lo lăng lập tức tan biến hết: “Có phải có tin tức của Minh Đức rồi không?” Kiều Phong Khang gật đầu: “Nó tỉnh lại một lần.
Bác sĩ nói bây giờ chỉ tạm thời hôn mê trong thời gian ngăn, rất nhanh nó sẽ tỉnh lại.
“Thật tốt quá” Du Ánh Tuyết kích động “A” một tiếng, cô bất chấp hình tượng nhảy nhót, chấp tay trên đường phố lạ lâm: “Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất.
Cháu biết mà! Cháu biết mà, người tốt sẽ được ông trời phù hộ” Kiều Phong Khang nhìn khuôn mặt tươi cười đơn thuần của cô, đột nhiên đưa tay ra năm lấy tay cô lần nữa, nằm chặt hơn trước rất rất nhiều: “Du Ánh Tuyết, trước khi về nước, nghe cho kỹ đây.
Du Ánh Tuyết cũng ngưng cười, chăm chú nhìn anh.
“Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, em cũng phải đưa tay cho tôi năm chặt! Cho dù là lúc nào, cho dù là đối mặt với ai cũng không được buông tay tôi ra.
Biết chưa?” Ánh mắt anh kiên định như vậy, kiên định giống như… Đời này của cô đã chọn đúng người rồi.
Cho dù con đường phía trước là mưa bão hay đen tối, anh sẽ luôn năm lấy bàn tay này, luôn näm lấy.
Du Ánh Tuyết không trả lời, chỉ nhẹ nhàng năm lại tay anh, bàn tay đan bàn tay.
“Vậy… chú cũng không được buông tay đấy” Một chữ “cũng” đã là câu trả lời tốt nhất “Chỉ cân em không buông tay tôi ra, tôi tuyệt đối sẽ không buông” Kiều Phong Khang dừng lại, nói thêm một câu: “Cho dù có ngày em to gan dám buông tay tôi ra, tôi cũng sẽ trói em lại.
Vậy nên, Du Ánh Tuyết, em hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.” Đúng là một người đàn ông độc tài! Vì vậy, cô mãi mãi không thể trốn khỏi anh được nữa rồi.
Du Ánh Tuyết nghĩ, gặp phải người đàn ông độc tài như vậy, rõ ràng là cô nên giận, nhưng mà…
Lúc này trong lòng cô lại là sự ngọt ngào.
Máy bay vừa hạ cánh, hai người lập tức đến bệnh viện.
Vừa lúc bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, sắc mặt trông rất vui mừng.
Kiều Phong Khang hỏi một chút mới biết được Minh Đức đã tỉnh, chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh bình thường rồi.
Ngoài vết thương trên đùi phải cố định tạm thời không bước đi được và vấn đề về tim thì tạm thời vần chưa phát hiện những vấn đề khác.
Du Ánh Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra định bước vào.
Nhưng mà…
Vừa hé cửa ra đã nghe thấy giọng nói của Kiều Minh Đức.
“Mẹ, Ánh Tuyết đâu rồi?” Rõ ràng là vừa mới tỉnh lại, sức lực và tinh thần vân chưa khôi phục, giọng nói anh ta khàn khàn là lạ.
Mấy chữ đơn giản lại làm anh ta phải ngất nghỉ nhiều lần, tiêu tốn hết sức lực của mình.
“Con đó, vừa tỉnh lại không hỏi đến ai, chỉ hỏi đến Ánh Tuyết.
Đừng vội, nó sắp về rồi, chắc lúc này xuống máy bay rồi đó"
"Quốc Thiên, con đi gọi điện thoại hỏi xem bây giờ Ánh Tuyết đến đâu rồi” Ông cụ bảo Kiều Quốc Thiên.
Du Ánh Tuyết đứng ở cửa, nhìn Kiều Phong Khang một cái.
Anh cũng nhìn cô với ánh mät sâu thảm, không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Nhưng Du Ánh Tuyết cảm thấy mình có thể đoán được.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trên màn hình điện thoại của cô hiện lên hai chữ “Chú tư”.
Cô không bät máy mà đẩy cửa ra, đi vào phòng.
Tất cả mọi ánh mặt nhìn về phía cô.
Sau đó…
Mọi người lại nhìn Kiều Phong Khang ở đăng sau cô cùng cô đi vào.
Kiều Quốc Thiên Chi cúp điện thoại, nhìn hai người, cười cười: “Anh ba, trông anh nhàn hạ thoải mái thật Lúc này rồi mà còn dân Ánh Tuyết đi du lịch được"
"Ánh Tuyết, không phải bác nói cháu, tính tình cháu như vậy ấy à, đúng là lớn gan thật, chồng sắp cưới mê bất tỉnh ở đây, còn cháu thì tự do tự tại ở bên ngoài?” Kiều Vũ Nhung nói tiếp.
Hai chị em kẻ xướng người hoạ, nhăm mũi nhọn vào Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết nhìn Kiều Minh Đức đang năm trên giường.
Anh ta cũng đang nhìn cô chăm chăm, tim vừa đập mạnh vừa loạn nhịp, trong ánh mắt yếu ớt là tâm trạng phức tạp.
Như tự hỏi, như tự hiểu rõ, lại như đau xót.
Du Ánh Tuyết rất khó chịu.
Cô cứ chần chừ đứng đó, không dám tới gần.
“Nếu các người muốn diên kịch thì tốt nhất là ra ngoài dựng một sân khấu đi, đây là phòng bệnh” Mặt Kiều Phong Khang không biểu cảm gì nhìn chăm chăm hai kẻ đang hát xướng kia.
Thân hình cao lớn đứng về bên cạnh Du Ánh Tuyết, chặn lại những ánh mắt không có ý tốt kia.
Kiều Phong Khang giao báo cáo và kiến nghị y học mang từ nước ngoài về cho ông cụ: “Con và Du Ánh Tuyết đi Los Angeles xử lý chuyện này, không nghĩ rằng Minh Đức sẽ tỉnh lại vào lúc này.
Ông cụ nhìn một cái rồi hiểu chuyện.
Ông vuốt căm nói: “Cũng coi như hai người có lòng.” Trân Ngọc Vân nhìn con trai, cười: “Con nghe thấy chưa? Ánh Tuyết vì con mà chạy một chuyến đến Los Angeles đó.
Ánh Tuyết, cháu qua đây nói chuyện với Minh Đức đi, nó cứ hỏi con suốt đấy.
Tất cả mọi người nhìn về phía Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết đi tới, bà cụ nhường ghế cho cô, để cô ngồi xuống.
Tay Kiều Minh Đức chậm rãi động đậy.
Du Ánh Tuyết cảm nhận được, đưa tay mình ra cho anh ta cầm.
Kiều Minh Đức chưa bình phục vân còn rất yếu ớt, cả người không có sức lực gì nhưng anh ta năm lấy tay Du Ánh Tuyết rất chặt.
Cái năm tay mang rất nhiều rất nhiều bất an…
Giống như rất sợ răng chỉ cần anh ta buông lỏng một giây thôi thì cô sẽ lặng lẽ chạy khỏi lòng bàn tay mình.
Du Ánh Tuyết cảm nhận được, lòng cô dâng lên một niềm chua xót.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được đăng sau đang có một ánh mặt sáng chói nhìn mình.
“Chân còn đau không?” Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Khuôn mặt Kiêu Minh Đức suy yếu, cười rất miên cưỡng, lắc đầu: “Vân tốt..
“Vừa phầu thuật xong đau nhức là bình thường.
Nhưng không sao, sau này sẽ bình phục thôi, anh vân có thể chạy nhảy như trước” Du Ánh Tuyết cười, giả vờ thoải mái nói rất nhiều mới bớt cảm giác khó chịu trong lòng.
“Em sẽ ở bên anh giúp anh bình phục chứ?” Đột nhiên Kiều Minh Đức hỏi: ‘Bác sĩ nói, chân anh cần một khoảng thời gian nữa để bình phục"
"Nói cái gì vậy? Ánh Tuyết đã xin nghỉ ở trường học rồi, chỉ chờ con tỉnh lại thôi, nó không ở bên con thì ai ở bên con? Nhưng mà, ở bên gì thì ở bên, chăm sóc gì thì chăm sóc, không được trẻ nải việc học hành” Trần Ngọc Vân nói giúp Du Ánh Tuyết, cười nói: ‘Con trai, mẹ nói với con một chuyện làm con vui này.
Trước khi con hôn mê, Ánh Tuyết đã đồng ý với mẹ là muốn kết hôn với con.
Chờ con tỉnh lại, hai đứa sẽ kết hôn” Người Du Ánh Tuyết cứng đờ, rũ mắt nhìn Kiều Minh Đức.
Ánh mắt anh ta vốn không có ánh sáng gì nhưng khi nghe thấy lời nói của Trân Ngọc Vân bồng tươi tắn hẳn lên.
Môi anh ta giật giật như muốn nói gì đó, nhưng anh ta vừa tỉnh lại, sức lực có hạn nên không nói được gì.
Trần Ngọc Vân hiểu con trai, võ vô †ay anh ta trấn an: “Yên tâm đi, mẹ không nói dối con, từng chữ nói với con đều là thật.
Vậy nên, bây giờ điêu con phải làm là bình phục cho tốt, nhanh nhanh hồi phục, thế mới sớm được cưới Ánh Tuyết."
"Kết hôn? Em không đồng ý.’ Người mở miệng nói là Kiều Quốc Thiên.
Anh ta vừa nói xong, cảm thấy giọng nói của mình hơi kích động bèn nói thêm: “Bây giờ Ánh Tuyết mới mười mấy tuổi chứ, còn chưa đủ tuổi theo luật, kết hôn với Minh Đức kiểu gì?"
"Ôi, anh nói này, sao em lạ vậy.
Chưa đủ tuổi kết hôn thì sao, ra nước ngoài đăng ký là được rồi.
Lại nói kết hôn hay không là chuyện của hai đứa nó, em xen vào làm gì?” Kiều Vũ Nhung khó chịu nhìn anh †a một cái.
Con bé này gả cho Minh Đức thật mới tốt.
Vậy thì con bé Tô Hoàng Quyên kia cũng ít đi một đối thủ cạnh tranh.
Vị trí phu nhân Tổng Giám đốc Kiều Thanh tương lai không phải nó thì còn là ai vào đây nữa? “Vũ Nhung nói không sai.
Chuyện kết hôn là của hai đứa nó, mấy đứa làm bề trên không được xen vào.” Mặc dù bà cụ không nói thẳng với Kiều Quốc Thiên nhưng ai cũng biết là nói cho ai nghe.
Bà cụ nhìn tay Du Ánh Tuyết, ánh mắt bén nhọn: ‘Ánh Tuyết, sao cháu lại không đeo chiếc nhân dì Vân tặng cho cháu?” Du Ánh Tuyết ngẩn ra, hơi thở hơi gấp gáp Ngón tay cô hơi khúm lại.
Kiều Phong Khang nhíu mày bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Du Ánh Tuyết, trấn an cô, bảo vệ cô, ngầm cổ vũ cô.
“Mẹ, nhân ở chö con”” Bà cụ làm như không nghe thấy, chuyển đề tài: ‘Được rồi, hai đứa vừa về, vân chưa biết vừa rồi bác sĩ điều trị chính cho Minh Đức đã thông báo với chúng ta, sức khoẻ của Minh Đức bây giờ, nhất là tim của nó, không chịu được bất cứ đả kích nào.
Mắt bà cụ nhìn qua nét mặt Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang.
Sau đó lại nhìn Kiều Vũ Nhung và Kiều Quốc Thiền: “Mọi người cũng vậy, nói gì làm gì cũng phải nghĩ kỹ cho tôi.
Không dê gì Minh Đức mới tỉnh lại được, nếu vì mấy người mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ bät mấy người chịu trách nhiệm” Bà cụ đang dạy bảo tất cả mọi người nhưng ai cũng hiểu được ý bà muốn nói là gì.
Giọng nói nhân mạnh nện vào lòng Du Ánh Tuyết.
Kiều Phong Khang nhíu mày, bàn tay đặt trên vai Du Ánh Tuyết cũng ấn mạnh hơn.
Anh biết rõ bệnh tim của Minh Đức hơn bất kỳ ai.
Không thể chỉ vì lợi ích của mình mà hấp tấp mạo hiểm bằng sinh mạng của cháu trai.
Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Chú ba giúp cháu giữ chiếc nhân.
Cháu vân là học sinh, đeo chiếc nhân to như vậy không tiện lãm.
Với cả…
Cô suy nghĩ một chút, nhìn Kiều Minh Đức: “Những chuyện khác, chờ anh hoàn toàn bình phục em sẽ nói với anh.
Bây giờ cũng không vội.”
***.