Chương 12: Sẽ không nói dối nữa

Khẩu Thị Tâm Phi (Bách Hợp)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Nhất Linh bước ra khỏi taxi, cảm thấy rùng mình vì cái lạnh bên ngoài, khăn quàng cổ lỏng lẻo, cô vội vã bước vào bệnh viện rẽ trái rẽ phải cho đến khi tìm thấy cánh cửa phòng bệnh mà lão sư Từ nói.

  Tống Liu đứng ngoài, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, dái tai nhỏ nhắn tinh xảo ẩn hiện dưới tóc mai, trắng nõn chói mắt.

  Trương Nhất Linh vội vàng bước tới, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, xác nhận Tống Liu không có bị thương, trên tay cũng không có trầy xước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

  Cô hơi bối rối, rõ ràng lão sư Từ nói tình hình có chút nghiêm trọng, cô nghĩ Tống Liu bị thương, nhưng nàng không bị làm sao cả.

  Ngay khi Trương Nhất Linh muốn hỏi, lão sư Từ đã đi ra, nghiêm túc gật đầu với cô.

  Trương Nhất Linh hỏi: "Lão sư Từ, chuyện gì xảy ra vậy?"

  Lão sư Từ nhìn Tống Liu đang đứng ở bên cạnh, trong mắt không có một tia tức giận, vẫn mang theo nụ cười có chút che giấu.

  "Để em ấy tự nói đi"

  Tống Liu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trường chúng ta có nhà kho cách cổng trường không xa, vừa bước vào cổng trường đã bị ba người bọn họ kéo đi vào nhà kho. "

  Tống Liu xinh đẹp nên tự nhiên trong lòng sẽ có một số người có ác ý.

  Trương Nhất Linh nghe xong có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cau mày thật chặt: "Sau đó?"

  Tống Liu dừng lại: "Sau đó, em đánh nhau với họ."

  Tống Liu không lên tiếng nữa, Trương Nhất Linh chần chờ một hồi: "Chuyện là như vậy?"

  Tống Liu gật đầu.

  Trương Nhất Linh quay sang lão sư Từ, anh gật đầu, thừa nhận đây là chuyện đã xảy ra.

  Trương Nhất Linh hỏi: "Vậy là... sự tình hình có chút nghiêm trọng?"

  Lão sư Từ chỉ vào phòng: "Nghiêm trọng là người ở bên trong."

  Trương Nhất Linh vào phòng, có một người đang nằm trong phòng, chân được bó bột treo trên cao. Có hai người đứng cạnh giường bệnh, một người bị bầm tím sưng tấy, đặc biệt là mắt, người còn lại tuy khá hơn một chút, nhưng sắc mặt tái nhợt, như thể vừa phải chịu một cơn đau rất lớn.

  Tống Liu theo Trương Nhất Linh vào, vẻ mặt vô hại khiến mọi người nghĩ việc này hoàn toàn không phải do nàng làm.

  Tống Liu giải thích: "Chân của cậu ấy thực sự không phải do em làm. Gần đây tuyết rơi, mặt đất trơn trượt. Cậu ấy ngã nhào mà không chú ý, đầu gối va vào tấm thép. Không thể trách em được. "

  Trương Nhất Linh hỏi, "Còn những vết thương trên mặt của họ thì sao?"

  Tống Liu ngừng nói, quay đầu lại, dùng đôi mắt xanh đen nhìn chằm chằm Trương Nhất Linh, có chút đáng thương cùng vô tội.

  Trương Nhất Linh thở dài, Tống Liu bây giờ thấp hơn cô một chút, đôi mắt hai người bằng nhau, điều này khiến cô hơi khó chịu. Cô giữ mu bàn tay của mình thoải mái một chút, nhưng giữ chặt tay Tống Liu hơn. Cô nhẹ nhàng thoát khỏi tay nàng, gõ vào mu bàn tay hai lần.

  Đây là thông tin liên lạc bí mật giữa hai người kể từ lần đầu tiên gặp nhau, vẫn tiếp tục cho đến nay.

  Trương Nhất Linh nhẹ nhàng nói: "Em nên xin lỗi họ."

  Dù động cơ lúc đầu là gì, thì việc làm tổn thương ai đó là lỗi của nàng.

  Tống Liu liếc nhìn hai người quanh giường bệnh, một người đang nằm trên giường bệnh. Hai người sắc mặt tái nhợt, mặt mũi khóc lóc, nếu không có lão sư Từ đứng ở cửa, có lẽ bọn họ đã chạy trốn.

  Tống Liu quay đầu lại nhìn Trương Nhất Linh, cô nhìn nàng dịu dàng, nhưng với một sự kiên định không thể cưỡng lại.

  “Được rồi.” Tống Liu gật đầu không nói được gì. “Tôi xin lỗi, là tôi sai. Đáng lẽ tôi không nên ra tay nặng như vậy”.

  Lão sư Từ dựa vào cửa, không nhịn được cười, bước tới nói: "Tống Liu ở bên cạnh cô hoạt bát hơn nhiều. Em ấy căn bản không nói chuyện nhiều với bạn học ở trường."

  Hơn cả việc không nói chuyện với bạn cùng lớp.

  Trương Nhất Linh mỉm cười không nói gì.

  Lão sư Từ không biết Tống Liu đã trải qua những gì, nhưng Trương Nhất Linh biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

  Sau khi trải qua những chuyện đó, sự phục hồi sẽ đến từng chút một, phải không?

  Khi cả hai còn đang trò chuyện thì đột nhiên có một người phụ nữ trung niên xông vào, hai mắt đỏ hoe, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên, không ngừng thuyết phục vợ mình. Người phụ nữ chạy vào, nhìn thấy hai cậu bé đứng cạnh giường, bà liền lo lắng, vội vàng kiểm tra toàn thân xem có vết thương ở đâu, bà liên tục hỏi: "Có người bắt nạt con? Ai làm con bị thương? Tiểu tử nào dám đánh con trai tôi?! "

  Hai cậu bé hơi xấu hổ, lần lượt hét lên "Mẹ" rồi chỉ vào Tống Liu đang đứng một bên trong ánh mắt xót xa của người phụ nữ.

  Khi người phụ nữ nhìn lên thấy Tống Liu, bà không thể tin được, nhìn lại hai cậu con trai của mình, hai cậu bé gật đầu. Người phụ nữ tức giận bước đến đứng trước mặt Tống Liu, giơ tay định tát nàng nhưng đã bị người chồng đang đứng một bên bắt được.

"Con chó cái này đánh con trai của chúng ta! Anh ở bên nào!"

  "Làm như vậy làm gì! Người ta vẫn chỉ là một cô gái! Thử hỏi đáng giận sao?"

  Trương Nhất Linh kéo Tống Liu về phía sau, lão sư Từ đang dựa vào cửa thuyết phục bà: "Hai người, từ từ nói chuyện."

  Người phụ nữ đã bĩnh tĩnh hơn, đôi mắt vẫn đỏ hoe, thấp hơn Trương Nhất Linh nửa cái đầu nhưng trông rất dữ tợn "Con trai của tôi bị thương như vậy! Làm sao còn bình tĩnh được! "

  Trương Nhất Linh cười nói: "Hai người không biết chuyện gì đã xảy ra sao?"

  Cô đặt ra tư thế thương lượng, Tống Liu lặng lẽ đứng sau lưng cô.

  "Trước hết, chính con trai bà đã dùng bạo lực ở cổng trường để cưỡng bức em gái tôi vào nhà kho. Cổng trường đều có camera giám sát, chúng tôi có thể phát ra cho bà xem. Thứ hai, vì con trai bà dùng bạo lực trước. Trong luật dân sự hay luật hình sự thì đây cũng là cách phòng vệ chính đáng ".

  Trương Nhất Linh lại mỉm cười, nhìn xuống người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, vỗ nhẹ vào ngón tay người phía sau.

  Người phụ nữ còn muốn mắng mỏ, nhưng mở miệng lại không biết nói gì.

  "Rốt cuộc con trai của bà không có giáo dục, ba người bọn họ còn ức hiếp một cô gái. Lại trách chúng ta sao?"

  Sau khi Trương Nhất Linh nói xong muốn đưa Tống Liu đi. Hai người không có trách nhiệm gì về vấn đề này, không có lý do gì để ở lại.

  Người phụ nữ cuối cùng cũng có phản ứng, lao vào muốn bắt cánh tay của Tống Liu nhưng đã bị nàng dùng một tay tóm lấy, đẩy nhẹ một cái, người phụ nữ ngã nhào vào vòng tay của chồng.

  Người phụ nữ bị người chồng ôm vào lòng, bất đắc dĩ gào lên: "Tôi sẽ kiện cô! Cô đừng kiêu ngạo đánh người không mất tiền!"

  Bất quá, Trương Nhất Linh đi lại, nhìn xuống phụ nữ đang giương nanh múa vuốt, ba người trong phòng vẫn có chút run rẩy, không dám nhìn Tống Liu.

  Trương Nhất Linh lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho người phụ nữ, mỉm cười: "Đây là danh thiếp của tôi, bà cứ tự nhiên."

  Tấm danh thiếp màu đen, phông chữ làm bằng bạc, có dòng chữ "Trương Nhất Linh", phía sau có viết hai dòng "Giám đốc công ty điện ảnh Linh Long" và "Giám đốc trụ sở tập đoàn Trương Hoa", mặt sau có địa chỉ và số điện thoại cơ quan.

  Cô và Trương Nhân đều có cổ phần trong Trương Thị và công ty điện ảnh Linh Long. Trương Minh và Dung Nhã Thi đã ký chuyển nhượng cổ phần khi hai người mới sinh ra. Hai người hoàn toàn giống nhau, điều này rất công bằng.

  Trương Nhân làm những tấm danh thiếp này cho cô. Mặc dù không nghĩ nó cần thiết nên không nhận. Trương Nhân nhét vào ngăn kéo. Cô mới thấy khi đang sắp xếp vào lúc sáng. Cô gấp đồ dùng lại lấy một cái dự phòng, không biết để ở đâu, vừa sờ vào túi quần áo thì phát hiện ra.

  Sau khi nhìn thấy nội dung trên tấm thiệp. Người phụ nữ không dám nói gì.

  Trương Nhất Linh cùng Tống Liu rời bệnh viện rồi lên taxi, cô vẫn chưa được sự đồng ý của Trương Minh để lấy chiếc Lamborghini của mình. Thậm chí còn chưa lái được xe khác.

  Hai người nhìn nhau, Trương Nhất Linh bật cười, ngay cả Tống Liu cũng cong môi, lộ ra ý cười.

  Trương Nhất Linh hỏi: "Em đánh ngã ba người bọn họ? Chị vừa mới tin, lo lắng em có chuyện."

  Tống Liu cho biết: "Em đã từng học quyền anh với võ thuật taekwondo".

  Tống Liu dừng lại, nói thêm, "Để tự vệ."

  Trương Nhất Linh ngạc nhiên: "Thật mạnh mẽ a..."

  Hai mắt Trương Nhất Linh sáng ngời, đôi môi cong lên, ngay cả độ cong khóe môi cũng dịu dàng, đôi mắt đen cong cong ý cười, ánh mắt như chứa cả bầu trời đầy sao.

  Cô hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh thương lượng vừa rồi, dịu dàng và xinh đẹp như trăng đêm.

  Tống Liu chỉ cảm thấy nhịp tim chậm rãi dâng lên, ánh mắt dời đi.

  Trương Nhất Linh cười nói, "Em chưa bao giờ nói với chị chuyện này. Còn chuyện gì khác mà em chưa nói với chị không?"

  Đầu của Tống Liu thận trọng dựa vào vai cô, giống như một con mèo nhỏ.

  Tống Liu nhắm mắt lại nói, "Không còn gì khác."

  Trương Nhất Linh chớp mắt: "Thật sao?"

  Tống Liu hít thở hương thơm độc nhất trên cơ thể cô, nhớ tới vừa rồi cô dừng lại trước mặt mình, tim đập càng lúc càng nhanh.

  “Thực sự không còn.” Tống Liu nhẹ nhàng nói, “Em sẽ không nói dối chị.”

  "Đối với em, chị là người tốt nhất trên thế giới"

  "Không ai khác có thể tốt với em như vậy."

  Xe chạy về hướng Trương gia, bên kia khu bệnh viện, cha của cậu bé đang nằm trên giường vội vã chạy tới, hắn tháo chiếc kính râm to tướng ra, lộ ra khuôn mặt điển trai. Cầm lấy tấm danh thiếp rồi liếc nhìn, nở một nụ cười.

  "Trương Nhất Linh?"

  Vài y tá đi ngang qua cửa khoa nhìn người đàn ông đẹp trai cảm thấy có chút quen thuộc, người đàn ông hình như đã nhận ra cái gì đó, nhìn thoáng qua thì các y tá sững sờ, đỏ mặt bỏ chạy.

  "Là Tiếu Đào-thực sự là anh ấy! Đi xin chữ ký !!"