Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Du Ánh Tuyết thức trắng đêm.
Tâm trạng của cô bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nghĩ tới cảnh tượng kia thì trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, hôm sau cô vẫn phải tới công ty đi làm.
Hôm sau.
Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của mình trong gương nhà tắm, Du Ánh Tuyết cảm thấy đáng sợ như quỷ.
Thay đồng phục xong, cô ra khỏi phòng.
Xuống lầu, Du Ánh Tuyết đã thấy Kiều Phong Khang mặc âu phục ngồi trên sofa.
Ánh mắt cô u oán.
Dáng vẻ Kiều Phong Khang áo mũ chỉnh tề, khí chất bất phàm, ai mà ngờ được thật ra anh lại có một mặt khá cầm thú lại bạo lực chứ?
Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu lên từ tờ báo.
Hai người cách một khoảng xa, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc đan xen lẫn lộn, Du Ánh Tuyết rời mắt trước.
Người làm đi tới nói: “Cậu Kiều, cô Du, có thể dùng bữa sáng rồi.”
Kiều Phong Khang không nói một lời, đặt báo xuống, đứng dậy trước.
Du Ánh Tuyết chờ anh tiến vào, giữ một khoảng cách tương đối với anh rồi mới từ từ đi vào, cũng ngồi ở chỗ xa nhất.
Lúc ăn sáng, cả quá trình hai người đều im lặng, không ai nói gì.
Rõ ràng bây giờ là mùa hè, nhưng bầu không khí trong phòng ăn lại lạnh như đóng băng.
Cả người làm bên cạnh cũng im lặng, không dám thở mạnh.
Tuy rằng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả mọi người đều có thể ngửi được sự bất thường trong không khí.
“Chú ba, cháu có lời muốn nói với chú.”
Ăn xong bữa sáng, sau khi cân nhắc cẩn thận, Du Ánh Tuyết đặt đũa xuống, cuối cùng cũng lên tiếng.
Ở phía đối diện, Kiều Phong Khang tao nhã rút khăn ăn lau miệng, chỉ ở phía xa liếc cô một cái, không nói tiếng nào, giống như đang chờ cô nói tiếp.
“Mấy ngày tới...!Cháu muốn đến nhà Phùng Linh Nhi.”
Ánh mắt Kiều Phong Khang tĩnh mịch nhìn Du Ánh Tuyết một cái.
Quầng thâm mắt của cô cực kỳ rõ ràng.
Cả người cô trông rất tiều tụy, giống như phải chịu cực hình.
Ánh mắt anh nhìn qua, tĩnh mịch sâu thẳm, cảm xúc không rõ, khiến Du Ánh Tuyết thoáng cái căng thẳng, bàn tay đặt trên gối nắm lại.
Anh vốn là một người sáng nắng chiều mưa, tính tình khó hiểu, cô không biết ánh mắt đó của anh có ý gì.
Chẳng lẽ lại muốn nổi giận?
Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý bất chấp tất cả để tạm thời ra ngoài ở, thế nhưng anh lại lạnh nhạt nói: “Tùy cháu.
Cháu muốn ở đâu cũng được.”
nhé!
Cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.Nhưng Kiều Phong Khang đã đứng dậy, rời khỏi phòng ăn trước, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng.
Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn bóng lưng kia, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Cô hít sâu một hơi, ấm ức nghẹn trong ngực mãi mà vẫn không tan biến.
Giữa bọn họ, rốt cuộc...!Sao lại trở nên thế này?
Lúc Du Ánh Tuyết rời khỏi phòng ăn, xe của Kiều Phong Khang đã đi.
Như vậy cũng tốt.
Cô tự mình mang theo một đôi dép lê, ngồi xe, rồi đến một đoạn đường chen lấn trên tàu điện ngầm.
Giờ cao điểm buổi sáng, lại là một thảm họa.
Lúc xuống khỏi tàu điện ngầm, cả người cô đều choáng váng, lảo đảo sắp ngã.
Đúng giờ quẹt thẻ trong công ty, lên tầng cao nhất.
Du Ánh Tuyết bất giác liếc phòng làm việc của Kiều Phong Khang, rèm trong văn phòng kéo kín kẽ, không nhìn thấy gì.
“Hôm nay chú ý nhiều vào cho tôi.” Vừa mới bước vào, đặt túi xách xuống, thư ký Lý đã lên tiếng, vẻ mặt cô ta nghiêm túc: “Hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Kiều vô cùng xấu, nếu như các người có ai không hiểu chuyện đâm đầu vào họng súng, đừng trách tôi không nhắc nhở các người trước.”
“Vâng, chị Thanh.”
“Còn cô nữa.” Lý Thanh đưa mắt nhìn về phía Du Ánh Tuyết, thấy tinh thần cô hơi ngơ ngác, cong ngón tay gõ bàn: “Làm việc đàng hoàng, biết chưa?”
“Em biết rồi.” Du Ánh Tuyết gật đầu.
Vĩnh Ái liếc qua Du Ánh Tuyết, muốn nhiều chuyện với cô, nhưng nét mặt của Du Ánh Tuyết thật sự rất xấu, cho nên cô ấy chịu đựng không hỏi nhiều.
Dưới bàn, Du Ánh Tuyết cởi giày cao gót, lẳng lặng đổi dép lê của mình.
Đôi dép lê màu trắng mà Kiều Phong Khang dặn Nghiêm Danh Sơn mua kia, bị cô âm thầm đặt sang một bên, không đụng vào.
Cả ngày, Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang không nói năng gì với nhau, cho dù đi lướt qua nhau, ánh mắt của anh cũng sẽ không dừng lại trên người cô nửa giây.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận làm việc, tránh chọc phải sếp lớn tâm trạng đang không tốt.
Cuối cùng cũng thuận lợi tới lúc tan làm, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều thở phào nhẹ nhõm.
Du Ánh Tuyết ôm văn bản cuộc họp vừa đánh xong ra khỏi phòng photo, bắt gặp một hình bóng xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở công ty.
Bóng lưng thướt tha tao nhã, trên đường đi khiến vô số người dõi theo.
Cho dù chỉ là một bóng lưng, Du Ánh Tuyết liếc mắt một cái đã nhận ra, đó không phải ai khác, chính là Tô Hoàng Quyên.
“Nè, Ánh Tuyết, em mau nhìn kìa.” Vĩnh Ái lại gần, thì thầm với cô, cằm hất về phía bóng lưng kia: “Lúc trước em gặp cô ấy chưa?”
Du Ánh Tuyết chỉ nhẹ gật đầu, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Hoàng Quyên, cho đến khi cô ta tiến vào phòng làm việc của Kiều Phong Khang, cánh cửa dày bị đóng lại, ánh mắt Du Ánh Tuyết vẫn chưa dời đi.
Rõ ràng anh đã có Tô Hoàng Quyên rồi, tại sao còn...!
Du Ánh Tuyết cảm giác như từ trước tới nay mình thật sự không quen biết người tên Kiều Phong Khang này.
Rốt cuộc anh có tâm tư gì với cô? Khi thì rất tốt, khi thì điên cuồng giống như tối hôm qua.
“Hey! Ánh Tuyết, hoàn hồn!” Tay Vĩnh Ái quơ trước mặt cô mấy cái, cô mới lấy lại được tinh thần.
Vĩnh Ái thăm dò nhìn Du Ánh Tuyết: “Em sao thế? Mới sáng sớm đã như mất hồn mất vía, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Không có.” Du Ánh Tuyết lắc đầu.
Chuyện tối qua, cô không muốn nghĩ đến nữa.
“Nói tới thì, có phải giống như trên báo lá cải nói, sau này cô Tô sẽ gả cho tổng giám đốc Kiều của chúng ta không?”
“Có lẽ là thế.”
“Vậy sau này em phải gọi cô ấy là dì rồi.”
“Ừ.” Lần này, cô còn không thèm gật đầu, chỉ rầu rĩ ậm ừ một tiếng từ mũi.
Du Ánh Tuyết lại vô thức ngẩng đầu, nhìn về cánh cửa đóng chặt kia, vô thức lẩm bẩm mấy chữ “Dì nhỏ”.
Trong lúc nhất thời, không nói được trong lòng có cảm giác gì.
Du Ánh Tuyết dọn dẹp một chút, chẳng mấy chốc đã tới giờ tan làm, cũng có người còn đang vùi đầu tăng ca.
Cô không còn việc gì, bèn thay giày chuẩn bị tan làm.
Tất cả mọi người đang chờ thang máy.
Du Ánh Tuyết đứng trong đám đông, luôn tâm sự nặng nề, cả bản thân cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Trong lúc cô ngẩn người, đột nhiên đám đồng nghiệp vốn dĩ đang chen chúc với nhau lại tản ra từng người một, sau đó rất cung kính chào hỏi người vừa tới: “Tổng giám đốc Kiều.”
Kiều Phong Khang chỉ khẽ gật đầu, trên mặt không có biểu cảm dư thừa.
Đám đồng nghiệp nữ thì không ngừng hâm mộ nhìn Tô Hoàng Quyên: “Cô Tô, da của cô đẹp quá.
Ngoài đời trông còn đẹp hơn trên tivi.”
Tô Hoàng Quyên vô cùng thân thiện đùa giỡn với bọn họ: “Có nghĩa là bình thường tôi không ăn ảnh lắm hả?”
“Không có không có, tôi hoàn toàn không có ý đó.
Lúc cô dẫn Chương trình tin tức trên tivi đã cực kỳ đẹp rồi! Ở ngoài còn đẹp hơn nữa!”
Tô Hoàng Quyên bị chọc cười, quay người dịu dàng nói với Kiều Phong Khang: “Phong Khang, cấp dưới của anh rất biết nói chuyện, có phải anh nên tăng lương cho cô ấy hay không?”
Hơi có ý nũng nịu.
Dáng vẻ Kiều Phong Khang vẫn lạnh nhạt thờ ơ: “Tiền lương được phát theo năng lực làm việc, nếu có năng lực, tất nhiên tập đoàn Kiều Thanh sẽ không bạc đãi.”
Anh vừa mở miệng đã khiến bầu không khí vốn sôi nổi vừa nãy lập tức trở nên lúng túng, các nhân viên cực kỳ căng thẳng.
Tô Hoàng Quyên đã sớm quen với việc này, cười sẵng giọng: “Nói đùa với anh thôi, anh quá nghiêm túc rồi.”
Kiều Phong Khang không đáp lại lời cô ta, ánh mắt rơi vào một góc rồi không di chuyển nữa.
Tô Hoàng Quyên nhìn theo tầm mắt anh, trái tim lập tức “thình thịch”.
Bóng lưng kia...!Rõ ràng tổng cộng chỉ gặp nhau hai lần, nhưng chỉ liếc một cái, Tô Hoàng Quyên có thể dễ dàng nhận ra cô.
Du Ánh Tuyết, sao cô lại ở công ty?
Cả quá trình, Du Ánh Tuyết đều không quay đầu lại, cứ như không biết bọn họ đang ở sau lưng, cô luôn ngửa đầu nhìn con số liên tục nhảy trên thang máy.
Tập trung đến mức còn không nháy mắt.
Lần đầu tiên Du Ánh Tuyết cảm thấy, hình như cái thang máy này cực kỳ chậm.
Trước kia đến tầng 88 không chậm như vậy.
Hai người Kiều Phong Khang và Tô Hoàng Quyên chỉ dùng thang máy riêng, trước khi hai người tiến vào thang máy còn đi lướt qua Du Ánh Tuyết.
Tô Hoàng Quyên phát hiện hai người đều không nhìn nhau, vẻ mặt Kiều Phong Khang thì khó coi, nét mặt luôn căng thẳng.
Trong lòng Tô Hoàng Quyên mơ hồ đoán được gì đó, đột nhiên dừng lại.
“Ánh Tuyết?”
Dáng vẻ cô ta kinh ngạc nhìn Du Ánh Tuyết: “Sao em lại ở đây?”
Tiếng này của Tô Hoàng Quyên khiến những đồng nghiệp khác đều nhìn lại.
Du Ánh Tuyết cũng không thể nào giả bộ như không biết, thả lỏng cái cổ luôn ngước lên, quay đầu lại cười chào hỏi Tô Hoàng Quyên: “Cô Tô.”
“Đừng khách sáo như vậy, nếu em không ngại thì gọi chị là chị Quyên là được.”
Chị Quyên.
Tất cả mọi người đều tò mò quan hệ của cô và Tô Hoàng Quyên.
Du Ánh Tuyết chẳng ừ hử gì mím môi.
Kiều Phong Khang đã đi vào thang máy, tay ấn nút đóng cửa, ánh mắt không hề nhìn Du Ánh Tuyết, sắc mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, chỉ nói:
Mặc dù là bị Tô Hoàng Quyên kéo vào thang máy, nhưng từ khi tiến vào thang máy, Tô Hoàng Quyên luôn dính vào Kiều Phong Khang, luôn nhỏ nhẹ nói chuyện với anh, thỉnh thoảng cười khẽ, thỉnh thoảng khẽ cáu.
Mềm mại ngọt ngào lại quyến rũ vô cùng.
Hình như hai người đã hồn nhiên quên mất sự hiện hữu của cô, hay nói cách khác, cô chỉ là không khí.
Du Ánh Tuyết đành phải ngẩng đầu, nhìn vào con số đang nhảy, một tay nhẹ nhàng nắm cổ tay bị thương được băng bó của mình.
Cảm giác làm bóng đèn, sao lại tệ như vậy chứ?.