Đăng vào: 12 tháng trước
Du Ánh Tuyết sợ bị anh dạy dỗ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chú không cần phải xem đâu.
Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
Kiều Phong Khang không kiên nhẫn nói nửa câu với cô.
Anh trừng mắt nhìn cô, trực tiếp nắm lấy tay cô kéo qua.
Sức lực không nhẹ, Du Ánh Tuyết đau tới mức nhe răng, lông mày hơi nhíu lại: “Đau.”
Kiều Phong Khang hung dữ khiển trách: “Nếu bị thương nhẹ, còn kêu đau cái gì?”
Du Ánh Tuyết sợ tới mức rụt cổ, cắn môi, ngay cả hừ cũng không dám hừ một tiếng.
Không biết Kiều Phong Khang đang nghĩ gì, anh nhìn vết thương kia, sắc mặt càng khó coi.
“Sao lại bị vậy?” Anh trầm giọng hỏi.
“Không cẩn thận.”
“Sao không cẩn thận?”
“Là lúc đánh nhau, không cẩn thận.”
“Vì sao lại đánh nhau?”
“Lúc cháu và Linh Nhi lên xe lửa, bị người ta trộm ví tiền, cho rằng người nọ là kẻ trộm.”
“Lên xe lửa? Muốn đi đâu?” Trong giọng nói của Kiều Phong Khang hàm chứa nguy hiểm.
Vậy mà cô không dám rên một tiếng chạy đi, còn cả buổi tối như vậy! Cô không biết bên ngoài nguy hiểm lắm sao? Hay là vốn không biết chừng mực?
Du Ánh Tuyết ngây ngốc, trong nháy mắt biết được mình tự đào hố cho mình, cô ảo não tới mức ước gì có thể tát mình hai cái.
.
đam mỹ hài
Cắn môi, không nói gì.
Đôi mắt Kiều Phong Khang hung ác: “Có cần tôi đi thăm dò khẩu cung không?” Du Ánh Tuyết biết nói sao đều không tránh khỏi, còn không bằng thẳng thắn được khoan hồng: “Cháu vốn định nhân chủ nhật đến thành phố Bắc An...”
Tim của anh đập nhanh hơn: “Tìm Minh Đức sao?”
“Dạ.” Cô chột dạ gật đầu.
Sức lực trên tay anh không khỏi tăng thêm chút nữa.
Trên trán Du Ánh Tuyết đầy mồ hôi lạnh, không thể nhịn được nữa đẩy tay anh ra: “Chú ba, chú nắm trúng vết thương của cháu rồi.
Đau quá!”
“Anh Kiều, thủ tục của cô Phùng đã làm xong, hiện giờ nên làm thủ tục cho cô Kiều rồi.” Lúc này Nghiêm Danh Sơn tiến vào nói.
“Không cần nữa!” Kiều Phong Khang hất tay của Du Ánh Tuyết ra, trừng mắt nhìn cô, nghiêm khắc nói: “Để cô ấy bị nhốt ở đây đi!”
“Chuyện này...” Nghiêm Danh Sơn kinh ngạc.
Ngay cả Phùng Linh Nhi đều được bảo lãnh, còn không bảo lãnh cô Du sao? Chuyện này quá phi lý rồi.
Du Ánh Tuyết kinh ngạc xong, nắm chặt bàn tay đau đớn không chịu nổi, đứng ở đằng kia ấm ức trừng anh.
“Trừng cái gì? Chẳng lẽ không nên nhốt cô?” Kiều Phong Khang luôn thờ ơ, gương mặt căng cứng, mỗi chữ nói ra đều rất lạnh lẽo: “Không phải là tuyên bố sẽ không ỷ lại vào tôi sao.
Tối hôm nay mới kiên cường nói với tôi mà, bây giờ đã quên rồi sao?”
Vô tình vô nghĩa! Trái tim cứng như đá! Khốn nạn vô song!
Du Ánh Tuyết buồn bực mắng thầm.
Tay vốn bị thương khiến cô khó chịu, hiện giờ lại bị anh đâm như vậy, trong lòng cô càng chua xót càng tức.
Cô không quan tâm gì nữa, vươn cổ tức giận sẵng giọng với anh: “Không quên.
Nhốt thì nhốt, tôi không dựa vào anh! Anh nghĩ là tôi muốn dựa vào anh chắc, là bọn họ làm điều thừa gọi điện cho anh! Nhốt một ngày hoặc mười ngày cũng được, tôi không quan tâm, còn hơn là để anh giúp đỡ!”
Kiều Phong Khang buông hai tay bên người, tay căng lên.
Cô nhóc này, luôn có bản lĩnh khiến anh tức giận hơn!
“Nếu khinh thường tìm tôi, vậy tốt nhất là ở đây đi!” Không có một chút mềm lòng, nói câu này xong, anh xoay người rời đi.
Một bước cũng không tạm dừng, lại càng không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình, tất cả buồn bực trong lòng Du Ánh Tuyết hóa thành ấm ức.
Cả ngày gặp chuyện không như ý, khiến chóp mũi cô chua xót, nước mắt lập tức trượt ra khỏi hốc mắt.
Sau đó cô cắn môi, liên tục lau nước mắt.
Du Ánh Tuyết! Mày không được phép khóc như vậy! Không được dựa vào anh ta! Không được dựa vào tên quỷ đáng ghét này!
Một bên khác.
Lúc Kiều Phong Khang rời đi, Phùng Linh Nhi đã được người ta đưa trở về nhà.
Tất cả mọi người trong cục cảnh sát đều tiễn anh.
Anh dẫn Phùng Linh Nhi không có quan hệ gì với mình đi, nhưng để lại cháu gái của mình, chuyện này khiến tất cả mọi người vô cùng đau đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trước khi đi, Kiều Phong Khang đã nói chuyện với cục trưởng cục cảnh sát: “Lát nữa sẽ có bác sĩ tới xử lý vết thương giúp cô ấy, mong ông có thể sắp xếp.”
“Đó là đương nhiên, chuyện của cậu Kiều cũng là chuyện của tôi.”
“Còn nữa.” Kiều Phong Khang dừng cúi đầu, nâng mắt, ánh mắt sâu xa nhìn bên trong cục cảnh sát.
Gương mặt quật cường, trêu chọc anh buồn bực như ở ngay trước mắt, anh nói: “Nói bác sĩ là các ông gọi tới.”
“Vâng.” Cục trưởng cục cảnh sát nghi ngờ một lát, nhưng sau đó lập tức đồng ý.
Kiều Phong Khang không nói nữa, lên xe Bentley.
Toàn bộ hành trình, anh ngồi ở sau xe luôn nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt thâm trầm.
Nghiêm Danh Sơn liếc mắt nhìn sếp nhà mình qua gương chiếu hậu: “Lần này e rằng cô Du sẽ thực sự tức giận.”
Ông chủ rất trầm tính, làm nhiều nhưng nói ít, rõ ràng là vô cùng quan tâm cô Du, nhưng sẽ không biểu đạt ra.
Đương nhiên, xét về tuổi tác và thân phận của hai người, sếp càng lo lắng phần tâm tư kia của mình sẽ dọa sợ cô nhóc nhát gan đó.
“Là do cô ấy.” Kiều Phong Khang đưa tay lên day trán: “Không cho chút giáo huấn, loại sai lầm này, lần sau cô ấy vẫn phạm phải.”
Tức giận cô luôn nhớ thương tới Minh Đức.
Nhưng càng tức giận hơn là cô không nói một tiếng, hơn nửa đêm dám đi tới một thành phố khác xa lạ.
Chuyện này anh không thể nhịn được!
Cô chỉ bị thương nhẹ, đã là rất may mắn.
Nếu xảy ra chuyện gì khác, anh càng không tha cho cô!
Bỗng nhiên Kiều Phong Khang nhớ tới những lời cô nói với mình lúc cuối, đôi mắt anh có vẻ đăm chiêu mở miệng: “Danh Sơn.”
“Vâng?”
Nghiêm Danh Sơn liếc mắt nhìn sếp của mình qua gương chiếu hậu.
“Có phải là tôi quá nghiêm khắc với cô ấy, cho nên khiến cô ấy sợ tôi như vậy, thậm chí bây giờ còn chống đối lại tôi hay không?”
Nghĩ tới ở trước mặt mình cô luôn lo sợ bất an, đến bây giờ lại chống đối, anh cười chua xót.
Tính cách của anh luôn như vậy.
Đối với cô, đã xem như kiên nhẫn hơn nhiều..