Chương 86: Đánh một trận

Chọc Nhầm Sếp Lớn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giọng mẹ Điền Lực không nhỏ hào sảng vang dội.

Lúc này bà đang cầm một cây chổi sắc mặt âm trầm lúc nào cũng có thể đuổi người.

Khả Lan nghe mẹ Điền Lực nói liền dừng chân mấp máy môi nghiêng đầu nhìn về nơi xa thấy ở bên kia nhóm người đã tản đi liền thở dài một hơi, cô lôi kéo bé trai định quay lại nhà cũ.

Điền Lực thấy Khả Lan muốn đi nhất thời nóng nảy đưa tay vội vàng níu tay Khả Lan nói: “Khả Lan, bây giờ cậu qua đó một mình bọn họ nhất định sẽ bắt nặt cậu.”

Dứt lời Điền Lực muốn kéo Khả Lan vào nhà.

Mẹ Điền Lực ngăn lại không chịu buông ra.

“Thằng ngốc này, người ta cũng đã sinh con rồi con còn lo vớ vẩn cái gì."

Mẹ Điền Lực trầm giọng nhắc nhở con trai lần này Khả Lan mang theo con trai về nhà chẳng lẽ còn muốn giúp cô nuôi con riêng sao?

“Mẹ.....!” Điền Lực nghe thấy mẹ mình nói vậy vội vàng lớn tiếng gọi mẹ muốn nói giúp Khả Lan.

Mẹ Điền Lực đưa tay cốc đầu Điền Lực: “Đầu con bị cửa kẹp hư rồi sao, con nhìn người ta xem cả người mặc hàng hiệu còn dắt theo một đứa bé nhất định là làm vợ bé của nhà giàu, bây giờ không sống được nữa nên mới quay về......”

“Mẹ......Khả Lan không phải loại người nhưu vậy lần này cô ấy quay về là vì muốn an táng mẹ.”

“Con bé cũng sẽ không làm vợ con, con lo lắng làm gì!”

......

Điền Lực cùng mẹ vẫn còn đang cãi vã Khả Lan đứng một bên nhìn một lúc lâu liền hít sâu một hơi không lên tiếng xoay người rời đi.

Lúc trước quan hệ của cô cùng mẹ Điền Lực không tệ nhưng mẹ Điền Lực nói không sai, cô sẽ không làm con dâu nhà họ Điền, cô đem theo một đứa bé cùng bình tro cốt vào nhà họ Điền, nhà người ta mê tín nên sẽ không cho cô đi vào.

Khả Lan quay lại căn nhà cũ, đám người đã tản đi hết mà mợ cả cùng mợ hai của cô đang ngồi trò chuyện trên ghế trong phòng khách.

Thấy hai người đều ở trong nhà Khả Lan ôm bé trai mở cửa đi vào.

Lý Hồng Hoa cùng Chu Kim Hoa không ngờ Khả Lan sẽ quay lại, đợi đến khi Khả Lan đi vào trong nhà lúc này hai người mới phản ứng được lập tức đứng lên cầm cây chổi muốn đuổi Khả Lan đi.

Nhìn bộ dáng hai người Khả Lan chợt cảm thấy buồn cười; hít một hơi vẻ mặt rét lạnh không nhanh không chậm nói: “Nếu như theo quy trình pháp luật, khởi tố lên tòa án, căn nhà này vẫn là của cháu, nếu như bị cướp mất thì cùng lắm cháu quay về thành phố còn mọi ngươi thì sao?” Nói tới đây Khả Lan lạnh lùng nhìn hai mợ.

Làm như vậy thật kém cỏi.

Lý Hồng Hoa cùng Chu Kim Hoa nghe Khả Lan nói như vậy cả người liền ngẩn ngơ.

Nghe qua có vẻ như Khả Lan muốn kiện ra tòa?

Không ngờ con bé này lại ác hơn mẹ nó nhiều.

Lát sau......

Lý Hồng Hoa cùng Chu Kim Hoa biết rõ nếu ra tòa bọn họ sẽ không có lợi liền cất cây chổi đi nhưng vẫn đứng ở cửa ngăn Khả Lan. 

“Khả Lan nói gì vậy đều là người một nhà cả tại sao có thể kiện ra tòa chứ.” Lý Hồng Hoa nói xong đưa tay kéo Khả Lan vào ghế ngồi.

Mợ hai cũng đứng một bên không nói gì.

Rồi sau đó.....

Khả Lan nói với mợ cả mấy câu về chuyện an táng cho mẹ cô.

Mặc dù không tình nguyện lắm nhưng cũng không còn cách nào.

Chỉ là mợ cả bày tỏ trưa nay có khách tới nên Khả Lan đừng vội làm hậu sự, sáng mai hãy làm.

Khả Lan không muốn họ hàng khó chịu nên gật đầu đồng ý.

Bên ngoài nhà cũ mặc dù không có gì thay đổi nhưng bên trong thay đổi không ít.

Căn phòng được sơn lại và lắp đặt các thiết bị cần thiết, ở phía sau còn có thêm căn bếp nhỏ.

Sau khi vào phòng Khả Lan nói mợ cả dọn cho mình một phòng.

Sau khi thu dọn đồ xong cô ngồi ở trong nhà.

Không khí chợt trở nên yên tĩnh khiến cô theo bản năng nhìn vào điện thoại di động tựa như muốn tìm tung tích của ai đó.

Chỉ tiếc rằng cô đã đem số điện thoại của Cố thủ trưởng liệt kê vào danh sách đen!

Mặc kệ đối phương có liên lạc với cô hay không cô đều không thể thấy cũng không thể nghe.

Điện thoại di động không có động tĩnh gì ánh mắt Khả Lan liền dừng lại trên người bé trai.

“Em tên gì?” Khả Lan chưa từng hỏi tên đứa bé.

Lúc này bé trai đã thay một bộ đồ đẹp, nếu như không có vết bỏng sẽ là một đứa bé đẹp trai.

Chỉ tiếc.

Bé trai nghe Khả Lan hỏi tên nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Đỗ Niệm Diệc”. Dứt lời đứa bé ngước mắt, con ngươi đen nhánh nhìn Khả Lan.

Nghe thấy tên đứa bé Khả Lan hơi ngừng lại, Niệm Diệc, ba đứa bé là Cố Diệc, xem ra trong lòng mẹ đứa bé này vẫn còn ba đứa bé.

Sau khi hỏi tên Khả Lan đưa bé trai ra ngoài đi dạo.

Xem sự thay đổi của quê hương.

Lần nữa quay về sau nhiều năm, quê hương thay đổi không nhiều nhưng đã sớm cảnh còn người mất.

Sau khi Khả Lan đi vòng quanh xóm một vòng liền quay về.

Trước căn phòng cũ có một chiếc xe mercedes và một chiếc Volkswagen.

Thấy hai chiếc xe con Khả Lan đoán đây là khách mà mợ cả nói tới.

Cô không suy nghĩ nhiều nhấc chân đi vào trong, vừa vào nhà liền nhìn thấy mợ cả đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi.

Bởi vì Khả Lan đi vào nên hai người cũng ngừng trò chuyện đưa mắt nhìn Khả Lan.

Người đàn ông trung niên thấy Khả Lan đầu tiên là dừng lại, ánh mắt sáng rực, hình như rất hứng thú với Khả Lan, không ngừng nhìn Khả Lan từ trên xuống dưới.

Thấy ánh mắt người đàn ông trung niên Khả Lan tối sầm mặt không lên tiếng đi về phòng.

Khả Lan vừa phòng người đàn ông trung niên kia liền bắt đầu hỏi chuyện Khả Lan.

Đại khái bày tỏ mình rất hứng thú với Khả Lan.

Ông ta là người phụ trách về việc đền bù, nhà ai biểu hiện tốt ông ta liền nâng giá cao một chút cho nên tất cả mọi người đều cần ông ta.

Mặc dù mợ cả của Khả Lan nghe người phụ trách hỏi ngoài miệng nói không có khả năng nhưng lúc cái lợi đặt trước mặt ai mà không động lòng.

Vì vậy Khả Lan vừa bước chân vào nhà mợ cả liền đi theo cô.

Thấy mợ cả Khả Lan cũng không lên tiếng ngồi xuống mép giường.

Ấn tượng của cô về mợ cả không tốt, nếu không phải là họ hàng cô đã sớm trở mặt.

Khả Lan không lên tiếng mở điện thoại ra xem tin tức.

Lý Hồng Hoa ngồi vào bên cạnh Khả Lan nhẹ nhàng hỏi Khả Lan: “Năm nay Khả Lan cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, ở thành phố có bạn trai chưa?”

Dứt lời Lý Hồng Hoa nhìn Khả Lan chờ đợi Khả Lan trả lời.

“Không có.”

Khả Lan thành thật trả lời, lắc đầu một cái. Bây giờ cô chỉ có một mình.

Lý Hồng Hoa nghe Khả Lan trả lời hai mắt sáng rực, há miệng muốn hỏi Khả Lan có muốn làm vợ nhỏ không.

Nhưng lại cảm thấy quá trực tiếp thì không tốt.

Chỉ là nhìn Khả Lan mặc hàng hiệu, lúc này về quê lại không đem chồng về cùng có tám phần là làm vợ bé của người ta.

Dù sao cô cũng đã như vậy thì làm vợ bé ở đâu cũng như nhau.

Nghĩ đến đây Lý Hồng Hoa nhìn Khả Lan trầm giọng hỏi “Ông chủ Lý ở bên ngoài hỏi cháu có nguyện ý ở cùng ông ta không.” Lý Hồng Hoa nói xong lại bắt đầu mong đợi.

Ông chủ Lý là giám đốc chính ủy được thị trưởng xem trọng quyền lực rất lớn.

Khả Lan đi theo ông ta cả nhà đều được nhờ.

Nhưng lời của mợ cả lọt vào tai Khả Lan lại vô cùng chói tai.

Ông chủ Lý bên ngoài?

Nhìn qua khoảng năm mươi tuổi phải là người đã có vợ.

Bây giờ lại muốn cô ở cùng, làm vợ nhỏ sao?

Nghĩ đến đây Khả Lan không tự chủ được nở nụ cười lạnh, mặc dù trái tim tối tăm nhưng ánh mắt rất lạnh lùng.

Cô im lặng ngồi ở mép giường không nhanh không chậm trả lời “Không thể nào.” Ba chữ đơn giản.

Mà Lý Hồng Hoa nghe Khả Lan trả lời khuôn mặt có chút lúng túng đưa tay kéo tay Khả Lan nói: “Ông chủ Lý là cán bộ lại là người biết quan tâm chăm sóc, cháu ở cùng ông ta sẽ không bị lỗ.” 

Khả Lan giật tay ra khỏi tay Lý Hồng Hoa.

Hừ lạnh một tiếng.

“Mợ cả, cháu là cháu gái của mợ, mợ cứ như vậy khuyên cháu mình làm vợ bé sao?” Khả Lan trả lời Lý Hồng Hoa.

Trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực.

Lúc này mợ cả lại khuyên cô đi làm vợ bé, mợ cả mới tốt làm sao.

Lý Hồng Hoa nghe Khả Lan nói khuôn mặt khó có thể che giấu lúng túng lại cầm tay Khả Lan nói: “Cháu suy nghĩ kỹ một chút đây là cơ hội tốt.” Dứt lời Lý Hồng Hoa vỗ vỗ tay Khả Lan lại bị Khả Lan hung hăng hất ra.

Bốp.....

Khả Lan chợt đứng dậy giơ tay đánh Lý Hồng Hoa một cái.

Vốn dĩ cô không muốn tranh chấp với họ hàng nhưng lời nói của mợ cả thật sự khiến cô tức giận.

Tuy nói quan hệ của mẹ với các anh em không tốt lắm nhưng không đến nỗi mợ cả phải thuyết phục cô làm vợ bé.

Nghĩ tới đây Khả Lan khẽ nhếch miệng khổ sở nở nụ cười.

“Nếu như mợ cả cảm thấy đây là cơ hội tốt vậy mợ tự đi đi.”

Sau khi đánh mợ cả Khả Lan lạnh giọng nói.

Nhưng Lý Hồng Hoa nghe Khả Lan nói sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, há miệng muốn nói lời khó nghe.

Nhưng lời đến miệng lại nuốt ngược trở lại.

Lần này không thể khuyên Khả Lan đi theo ông chủ Lý thì còn có lần sau.

Không thể trở mặt nhanh như vậy, bà ta không tin Khả Lan có thể làm vợ bé ở bên ngoài nhưng về nhà lại không thể làm.

Chính bởi nguyên nhân này nên trong lòng bà ta mới có tính toán, cho nên bị Khả Lan đánh một cái bà ta cũng không đánh lại.

Sau đó bà ta đứng dậy nhìn Khả Lan thở dài: “Mợ cũng chỉ làm muốn tốt cho cháu, nhân lúc cháu còn trẻ tuổi tranh thủ kiếm nhiều tiền một chút, có tiền mới có chỗ dựa.”

Sau khi Lý Hồng Hoa nói xong đưa tay muốn cầm tay Khả Lan tỏ vẻ nhân từ.

Khả Lan nở nụ cười châm chọc, đứng thẳng trước mặt Lý Hồng Hoa.

“Cháu nói rồi, không thể nào.”

Sau khi xử lý đám buôn bán người Mộ Dung Triển đi theo Khả Lan về nhà.

Lúc nhìn thấy cảnh mọi người vây quanh Khả Lan anh ta muốn xông ra giúp cô.

Nhưng ngại vì ý của ông chủ nên anh ta không dám lộ diện.

Sau đó lại nghe nói có người muốn bao nuôi Khả Lan, Một Dung Triển nhất thời tức giận.

Thừa dịp người muốn bao nuôi kia ngồi một mình anh ta hung hăng đem người đánh ông ta một trận.