Đăng vào: 12 tháng trước
Nhiệt độ hạ xuống mấy ngày liên tiếp, làm tuyết đọng tan rã.
Trời mới vừa quang đãng, lúc này lại có tuyết rơi.
Khả Lan nhìn tấm hình trong tay, suy nghĩ, Dương Tử Sở đột nhiên đưa hình cho cô xem.
Không khó nhận ra, người trong hình, là mẹ của cô, có thể do điều trị bằng hóa chất, hình như khuôn mặt mẹ trở nên hơi khô.
Đã lâu cô chưa thăm mẹ, thật bất hiếu!
Im lặng hồi lâu......
“Dì......Qua đời” Dương Tử Sở trầm giọng nói, giọng nói run rẩy.
Khả Lan nghe Dương Tử Sở nói, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.
Qua đời?
Ai?
Mẹ cô?
Không thể nào!
Mẹ cô bị ung thư dạ dày không phải là giai đoạn cuối, bác sĩ đều nói có hy vọng chữa khỏi, hơn nữa không nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng bây giờ đột nhiên có người nói với cô mẹ cô qua đời!
Làm sao có thể!
Cô không tin!
Khả Lan mím môi ngồi im không động đậy, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, không tin lời Dương Tử Sở nói, nhưng bàn tay lại không kiềm chế được mà run rẩy.
Dương Tử Sở sẽ không đùa với cô.
“Mấy ngày trước tôi cũng mới biết, tôi và cô là quan hệ anh chị em họ.”
Dương Tử Sở khổ sở cười, chậm rãi nói với Khả Lan những điều mà anh ta biết.
Khả Lan nghe Dương Tử Sở nói, ánh mắt hơi trầm xuống, lông mi thon dài, che giấu vẻ mặt cô.
Không ngờ, Dương Tử Sở lại biết chuyện cô và anh ta là anh em họ.
Nhưng, cô vẫn chưa tin, mẹ cô qua đời là thật.
Nếu như qua đời thật, tại sao cô lại không biết gì?
“Tôi biết, cô khó có thể tiếp nhận sự thật này, nhưng cô cẩn thận nghĩ lại xem, sau khi dì Tố Phương ra khỏi nước, có từng gọi điện thoại cho cô chưa?” Dương Tử Sở trầm giọng nhắc nhở Khả Lan, ánh mắt nhìn trước xe, không quay đầu lại.
Khả Lan vừa nghe Dương Tử Sở nói như vậy, trái tim buộc chặt, cô có gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng toàn là bác sĩ hoặc y tá nghe máy, giúp cô chuyển lời.
Cô và mẹ chưa từng nói chuyện trực tiếp qua điện thoại?
Chẳng lẽ nói, mẹ của cô……?
Nghĩ đến đâu, Khả Lan hoảng sợ, hốc mắt ửng đỏ, cô không tin mẹ cô thật sự đã mất, cô vẫn đang mong mỏi, mẹ cô quay về.
Không…..Không…..Không thể nào!
Khả Lan rối loạn.
Dương Tử Sở vẫn đang lái xe.
Anh ta xuyên thấu qua cửa kính xe, thấy vẻ mặt Khả Lan, nhếch miệng nở nụ cười như có như không.
Dương Tử Sở đưa Khả Lan tới trước cửa nhà, lúc này mới mở miệng nói: “Cuộc sống vô thường, dì không còn nữa, tôi sẽ thay dì chăm sóc cô.”
Giọng nói của Dương Tử Sở, trầm trầm chậm rãi, dường như rất nghiêm túc.
Sau khi nghe Khả Lan cũng không trả lời.
Cô khẽ gật đầu một cái, xem như đồng ý với lời Dương Tử Sở nói, rồi sau đó xuống xe.
Sau khi xuống xe, Khả Lan đi thẳng về nhà họ Cố.
Nhìn điện thoại di động một chút, cô bấm số gọi ra nước ngoài.
Bệnh viện có người trực hai mươi bốn tiếng, điện thoại được kết nối, nhưng ngôn ngữ không thông, Khả Lan thật sự không thể hỏi gì.
Thật sự không biết hỏi thế nào, Khả Lan gấp gáp, đứng ở trong nhà, đi tới đi lui hai bước, cuối cùng quyết định, tới Mỹ.
Người khác nói gì, cũng không bằng tận mắt thấy.
Nghĩ đến đây, Khả Lan bắt đầu gọi điện thoại đặt vé.
Nhưng……
Điện thoại còn chưa kết nối, liền nhìn thấy Cố Thành Viêm về.
Thấy Cố Thành Viêm quay về, Khả Lan cúp máy, nhìn về phía Cố Thành Viêm, thầm suy nghĩ: “Em muốn đi Mỹ.”
Khả Lan cho rằng nếu muốn đi nước ngoài thì cũng nên chào hỏi Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói muốn đi Mỹ, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt trở nên âm trầm, không trả lời Khả Lan.
Thấy sắc mặt Cố Thành Viêm có chút kỳ quái, trong lòng Khả Lan có cảm giác kỳ quái.
Sau đó cô lại nói: “Hai ngày sau sẽ quay lại.”
Dứt lời, Khả Lan đi tới trước tủ treo quần áo, muốn thu dọn quần áo, nhanh chóng tới Mỹ xem một chút.
Cố Thành Viêm chợt nắm cánh tay Khả Lan, trầm giọng hỏi: “Đi làm gì?”
Đột nhiên muốn đi Mỹ, cô đi làm gì?
Nghe thấy câu hỏi của Cố Thành Viêm, Khả Lan bỗng trầm xuống, chần chừ hồi lâu mới nói: “Đi thăm mẹ em.”
Một câu nói khiến không khí trong phòng chợt chìm xuống.
Khả Lan có thể cảm giác thần sắc của Cố Thành Viêm lúc này biến hóa liên tục, ngay cả bàn tay đang nắm tay cô cũng dần chặt hơn, hình như anh rất hồi hộp.
Lát sau……
“Phẫu thuật thất bại, mẹ em qua đời.”
Cố Thành Viêm giấu cô chuyện này vì không muốn cô đau lòng khổ sở.
Nhưng giấy không tránh được lửa, bây giờ cô đã nhận ra, không cần phải giấu nữa.
“Anh đã biết?”
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, trái tim bỗng nhiên quặn thắt, cô giơ tay lên, hất tay anh ra.
Không ngờ, Cố Thành Viêm đã sớm biết chuyện này.
Sau khi Cố Thành Viêm bị Khả Lan hất tay ra, vẫn trầm trầm như cũ, gật đầu một cái, bày tỏ anh đã sớn biết tin mẹ Khả Lan qua đời.
Thấy Cố Thành Viêm không chối bỏ, trái tim Khả Lan chìm xuống, nói như vậy, tin tức mẹ cô qua đời đã thành kết cục đã định!
Chân Khả Lan cảm thấy hết sức lực, lảo đảo hạ xuống, anh đưa tay đỡ lấy cô.
Sau khi Khả Lan nắm tay anh đứng vững, ngẩng đầu lên, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Cố Thành Viêm, môi mỏng mím chặt.
Khuôn mặt Cố Thành Viêm lộ ra vẻ lo lắng, lại khiến cho Khả Lan cảm thấy sự lo lắng đo mới buồn cười làm sao.
Mẹ cô chết rồi, đầu sỏ gây nên là người chồng cùng giường chung gối với cô.
Khả Lam đẩy tay Cố Thành Viêm, đứng thẳng người, bởi vì gấp gáp cùng với đau lòng, cô hít một hơi, nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống.
Cô nhìn anh, ánh mắt khó có thể che giấu tức giận.
Cố Thành Viêm đưa tay, muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô.
Lúc này Khả Lan lui về sau hai bước, tiếp tục nói: “Nếu như không phải do anh, mẹ em sẽ không chết.” Giọng nói Khả Lan chậm rãi, nhưng từng chữ đánh vào trong đầu Cố Thành Viêm.
Nếu như không phải do người đàn ông trước mặt, cô và mẹ sẽ có những ngày yên bình.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói vẻ mặt chợt chìm xuống.
“Nói lung tung gì vậy!” Anh vội vàng phản bác lời của cô.
Nhưng…..Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói lại khẽ cười.
“Là anh, vì muốn đối phó với Dương tướng quân, lợi dụng quan hệ của mẹ em cùng Lương Tú Ly, che mắt người nhà họ Dương.”
“Cũng là anh, khiến bệnh….của….mẹ……em……lâu……ngày……không…hết”
Khả Lan nói tới đây, hít sâu một hơi, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, cất giọng nói tiếp: “Buồn cười nhất chính là cho dù em biết những chuyện này nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Dứt lời Khả Lan hít thở sâu, cố gắng bình ổn tâm tình của mình.
Cô vẫn để những chuyện này trong lòng không muốn nói ra.
Nhưng vào giờ phút này cô không thể tiếp tục im lặng.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày nhíu chặt, môi mỏng mím chặt, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Khả Lan cúi đầu hít một hơi, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm chuẩn bị rời đi.
Nhưng……
Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo cánh tay Khả Lan, bóng dáng cao ráo đứng phía sau cô không nói gì.
Khả Lan dừng chân quay đầu lại nhìn về phía anh, im lặng chốc lát lại cười nhạo nói: “Anh nói cho em biết, lúc mẹ em bị bệnh nằm viện có phải anh đã cho người ra tay với mẹ em hay không?”
Khả Lan nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi từng chữ một chờ anh trả lời.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, bàn tay cứng đờ, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan.
Im lặng hồi lâu……
Anh gật đầu thừa nhận.
Sau đó lại nói: “Nhưng anh vẫn……”
Bốp…….
Cố Thành Viêm há miệng muốn giải thích Khả Lan lại giơ tay tát vào khuôn mặt anh.
Không khí nhất thời trở nên cực kỳ quái dị.
“A…….” Khả Lan khẽ cười, lạnh lùng hất tay anh, đứng thẳng trước mặt anh cười nói: “Em thật sự ngu ngốc, biết rõ anh cùng một phe với người nhà họ Lương vẫn còn muốn đi cùng anh cả đời.”
Dứt lời Khả Lan lui về sau hai bước.
“Thật xin lỗi.” Cố Thành Viêm bị đánh vẫn trầm giọng xin lỗi.
Lần đầu tiên anh ăn nói khép nép từ bỏ tôn nghiêm của mình nói xin lỗi một cô gái.
Anh thừa nhận lúc đầu anh làm như vậy là không đúng.
Nhưng sau khi Cố Thành Viêm dứt lời, Khả Lan nhếch miệng cười.
“Cố thiếu tướng cưới một người mà anh không quen anh có cảm thấy uất ức không?” Giọng nói của Khả Lan từ trước đến giờ mềm mại nhưng lúc này lại lạnh lùng kiên quyết bộ mặt tràn đầy châm chọc.
“Không phải như em nghĩ.” Cố Thành Viêm nhỏ giọng giải thích với Khả Lan.
Anh chưa bao giờ cảm thấy uất ức khi cưới cô.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, bỗng nhiên khẽ cười.
Nước mắt chảy càng nhiều hai mắt ửng đỏ tức giận nói: “Vậy anh nói sự thật cho em biết!”
Một câu nói Cố Thành Viêm nói thật lại làm cho Cố Thành Viêm im lặng, sự thật thế nào?
Như Khả Lan nói.
Dương Tố Phương, Lâm Khả Lan vốn cũng chỉ là một phần trong kế hoạch.
Dương Tố Phương không chết, tất cả lại quay về vị trí ban đầu, làm như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ bà lại chết rồi.
Cố Thành Viêm không trả lời câu hỏi của Khả Lan, Khả Lan cũng không hỏi nhiều nữa, Khả Lan càng cười đến loạn hơn.
Thì ra chim sẻ thì cứ là chim sẻ, phất lên cũng không thể thay đổi thành phượng hoàng.
Cho dù Cố thủ trưởng có đối xử với cô tốt hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là một chữ “quyền”.
Khả Lan xoay người đi Cố Thành Viêm đứng im nhìn bóng lưng cô.
Lúc Khả Lan rời khỏi nhà họ Cố, bầu trời tuyết rơi như lông ngỗng, đường cái vừa mới được dọn dẹp lại bị tuyết rơi dày khí lạnh hướng về phía Khả Lan.
Mùa đông phương bắc có chút lạnh, nước mắt rơi kết thành băng trong tuyết.
Cô chợt nhớ về phương nam với mùa đông ngắn ngay cả tuyết rơi cũng ít.
Mặc dù bị cả gia tộc xem thương nhưng nơi nào có ông ngoại bà ngoại sẽ có mẹ chỉ có bọn họ là thật lòng yêu thương cô.
Ban đêm.
Lúc đầu Khả Lan đến nhà nghỉ để qua đêm.
Sáng ngày hôm sau, cô gọi điện thoại cho Cố Thành Viêm hỏi chỗ của mẹ mình được đưa về.
Thật ra Dương Tố Phương sớm đã được đưa về nhà xác của quân đội.
Cố Thành Viêm tự mình đưa Khả Lan đến bệnh viện.
Lúc Khả Lan lại một lần nữa nhìn thấy mẹ đã là một thi thể với khuôn mặt nhăn nheo, thứ duy nhất mà Khả Lan có thể nhận ra chính là mấy cái nhẫn bạc mà mẹ cô đeo trên tay.
Cô nắm tay mẹ hồi lâu, sám hối mình bất hiếu, gả cho kẻ thù.
Nhưng cô lại không báo thù được.
…….
Sau khi hỏa táng Khả Lan ôm tro cốt lại ngồi lên xe Cố thủ trưởng.
Im lặng suốt dọc đường đi cuối cùng Khả Lan mở miệng trước.
“Chúng ta ly hôn thôi.” Co chậm rãi nói.
Cô đã nghĩ rồi thật sự quân nhân ly hôn không khó, Cố thủ trưởng không muốn làm vậy để cô làm.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói vả mặt nhíu chặt quay đầu nhìn về phía Khả Lan, há miệng muốn từ chối ánh mắt lại dừng ở hộp tro cốt trong tay Khả Lan.
“Chuyện phẫu thuật thất bại rất kỳ quái anh sẽ vì mẹ em……” Im lặng hồi lâu Cố Thành Viêm bày tỏ với Khả Lan chuyện phẫu thuật thất bại rất kỳ quái.
Nhưng còn chưa nói hết câu Khả Lan lại hừ nhẹ một tiếng từ từ nói: “Kỳ quặc thế nào? Xóa được chuyện quá khứ sao?”
Một câu nói khiến Cố Thành Viêm im lặng thật sự có kỳ quái thế nào cũng không thể xóa bỏ được chuyện mẹ cô vì anh mà chết.
Im lặng hồi lâu Cố Thành Viêm mới nói: “Em…..Có thể cho anh cơ hội sửa lỗi được không?” Nói xong lời cuối cùng trong lòng anh quặn đau làm lời nói của anh cũng nhỏ dần.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói nghiêng đầu nhìn anh sắc mặt không còn lạnh lùng như ngày thường mà thành khẩn.
Nhưng lúc này tro cốt của mẹ cô còn chưa lạnh cô lại muốn ở chung một chỗ với kẻ thù sao?
Nghĩ đến đây Khả Lan khẽ cười một tiếng nhìn Cố Thành Viêm: “Cố thủ trưởng căn bản anh không thích em cần gì phải như vậy!”
Dứt lời Khả Lan bỗng nhiên khẽ cười.
Cố Thành Viêm vừa nghe Khả Lan nói như thế chân mày nhíu lại nhìn Khả Lan không trả lời.
Mà Khả Lan không nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời lại nói: “Từ lần đầu tiên em vào nhà họ Cố, em liền chú ý bức hình trên tường, cậu con trai là anh cô bé em không nhận ra.”
“Nhưng nhìn mấy lần em phát hiện ra cô bé kia rất giống Lương Bảo Nhi em nghĩ đây chính là lý do tại sao anh từng quen Lương Bảo Nhi.”
“Chỉ là hơi kỳ quái sau này anh và Lương Bảo Nhi không ở chung một chỗ nhưng vẫn treo tấm hình kia cho nên em đoán cô gái trong hình là người khác.”
“Sau đó anh lại hỏi em có nhớ tấm hình kia không, có nhớ tuổi thơ thế nào không em mới biết em cũng chỉ là thế thân.”
“Mà hiện tại em trịnh trọng nói cho anh biết từ nhỏ tới giờ trong trí nhớ của em không có nhân vật như anh.”
“Em không phải là người anh muốn tìm cũng không muốn làm thế thân.”
Khả Lan nói xong nụ cười trên mặt trở nên tùy ý.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói xong vẫn nhíu mày môi mỏng mím chặt không nói.
Lúc này xe tới nhà nghỉ liền dừng lại.
Khả Lan liếc nhìn Cố Thành Viêm quay đầu muốn xuống xe.
“Người đó chính là em.” Cố Thành Viêm im lặng hồi lâu lúc này mới mở miệng.
Một câu nói khiến Khả Lan lạnh giọng cười.
Rốt cuộc không phải thế thân xem như là có chụp hình lại cũng không thể thay đổi thân phận của cô.